Dù gì cũng là người cũ, chẳng đáng để tôi phí lời.
“Anh ấy không rảnh rỗi như anh."
Nói xong, tôi xoay người định rời đi.
Nhưng Vương Dạng lại đột ngột túm lấy cánh tay tôi.
“An Nhiên, một ngày vợ chồng, trăm ngày tình nghĩa. Em cần gì phải tuyệt tình như vậy chứ? Nếu đã đến rồi thì uống với anh một ly đi.”
Lửa giận trong tôi lập tức bùng lên, tôi gằn giọng: “Buông tay tôi ra.”
Giọng điệu thấp nhưng đầy cảnh cáo: "Vương Dạng, anh nói chuyện cho đàng hoàng đi. Ai vợ chồng gì với anh? Tôi với anh đến việc đó còn chưa…"
Tôi hít một hơi thật sâu, cắt đứt câu nói. Sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn ta, từng chữ rõ ràng: "Vương Dạng, ngoài cái vẻ ngoài tạm được, thì anh chẳng có gì đáng giá cả.”
Tôi dùng sức giật tay ra, nhưng Vương Dạng lại càng siết chặt hơn.
Trước sự phẫn nộ của tôi, hắn ta chỉ nhếch môi cười nhạt, chẳng thèm bận tâm.
"An Nhiên, em nói vậy là không đúng đâu, anh còn…"
"Buông cô ấy ra.”
Một tiếng quát vang lên - là Cố Duệ.
Chết tiệt, tất cả là tại Vương Dạng. Tôi cứ mãi lo tranh cãi với hắn ta mà không hề hay biết Cố Duệ đã biểu diễn xong từ lúc nào.
"Bạn trai à?" Vương Dạng nhìn Cố Duệ từ trên xuống dưới.
"Tao bảo mày buông tay, mày không nghe thấy à?"
Vừa dứt lời, Cố Duệ liền giơ tay tóm chặt lấy vai Vương Dạng, giáng thẳng một nắm đ.ấ.m vào mặt hắn ta.
Cú đ.ấ.m quá mạnh khiến Vương Dạng mất thăng bằng, loạng choạng rồi ngã ngồi xuống sàn.
Mọi người xung quanh lập tức xúm lại xem chuyện gì đang xảy ra.
“Anh bạn muốn đánh nhau à? Được thôi!” Vương Dạng vừa nói vừa chống tay gượng dậy.
"Nhưng chỉ vì một người phụ nữ mà làm lớn chuyện thế này, có đáng không?"
"Ai là bạn của mày?" Cố Duệ cười nhạt, ánh mắt tối sầm.
"Động vào người của tao? Tao phải…"
Chưa nói dứt câu, cánh tay anh ấy lại một lần nữa siết chặt, chuẩn bị vung thêm cú thứ hai.
Đúng lúc đó, Tiểu Mễ lao tới, giữ lấy tay Cố Duệ.
"Anh Duệ, không được đánh nhau đâu."
"Anh Duệ, Tiểu Mễ nói đúng đó." Từ phía sau, Hứa Phàm cũng vội vàng lên tiếng.
"Anh bình tĩnh lại đi.”
"Bình tĩnh?" Cố Duệ cắn răng, đôi mắt đỏ ngầu.
"Trông tôi giống người sẽ bình tĩnh nổi à?"
"Bọn em biết hắn ta không nên đụng vào chị dâu, nhưng mà lẽ nào anh muốn bị đưa đến đồn cảnh sát sao? Nếu muốn thì anh cứ đánh tiếp, đánh đến khi nào hả giận thì thôi."
Vương Dạng cười cợt nhả, nhếch môi khiêu khích.
"Đánh đi! Nhớ dùng sức nhé, tốt nhất là đánh cho tao tàn phế luôn đi.”
"Mày!"
Cố Duệ siết chặt nắm đ.ấ.m lần nữa, từng khớp ngón tay đều trắng bệch. Tôi có thể thấy rõ anh ấy đang dốc hết sức kiềm chế bản thân.
Cuối cùng, Cố Duệ hạ tay xuống, siết lấy cổ tay tôi rồi kéo ra khỏi quán bar.
"Cố Duệ, anh chậm một chút, em theo không kịp.”
Anh ấy không trả lời, bước chân vẫn dứt khoát.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa .
"Tay anh siết em đau quá Cố Duệ…”
Lúc này Cố Duệ mới dừng lại.