Trì Yên quả thật không thể tránh được, sau khi ăn cơm tối bên ngoài với Khương Vận trở về, lại oan gia ngõ hẹp đụng Phùng Tân Lam ở ngay đại sảnh khách sạn.
So với nói là ngẫu nhiên gặp mặt, chi bằng nói cố ý sắp đặt thì hơn.
Phùng Tân Lam rõ ràng là cố tình đợi bọn cô về, ly nước trên bàn chỉ còn trơ lại cái đáy, bà ta ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, hay lấy di động ra xem, trên bàn còn có một tờ giấy.
Nhìn qua cực kì thất thần, vì lúc Trì Yên đi tới, Phùng Tân Lam căn bản không chú ý đến cô.
Dù sao cũng là chuyện của mình, Trì Yên cũng không bảo Khương Vận chờ mình dưới lầu, nói chị cứ lên lầu nghỉ ngơi trước.
Trì Yên đi bước một đến vị trí kia, chỗ Phùng Tân Lam ngồi, giống như một cái vực sâu, lại tựa như một cái động không đáy, nhìn không thấy ánh sáng.
Cách hơn mười mét, Trì Yên lại mất hơn 1 phút đồng hồ.
Mãi đến khi đứng đối diện với Phùng Tân Lam, bà ta mới bừng tỉnh giống như tỉnh dậy từ một giấc mộng dài, đột nhiên giương mắt nhìn qua.
Khuôn mặt người phụ nữ trang điểm rất tự nhiên, là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, vì bảo dưỡng tốt nên trừ mấy vết nhăn nhỏ mờ nơi khóe mắt ra thì cả khuôn mặt đều bóng loáng như một cô gái trẻ vậy.
Cực kì điển hình cho phu nhân nhà giàu, mười ngón không dính nước xuân*
(Đại ý là không phải chịu vất vả)Trì Yên và bà ta hai mắt chạm nhau, sau đó không nói một lời kéo ghế ngồi xuống.
Cô không mặn không nhạt như vậy, một đống lời Phùng Tân Lam chuẩn bị trước đều nghẹn không thốt lên lời.
Xung quanh có tiếng trò chuyện của những vị khách khác, còn có tiếng dương cầm dịu dàng, làm cho bàn hai người lại càng yên tĩnh hơn.
Phùng Tân Lam đã uống hết ly nước, vừa muốn rót thêm một ly, lại nghe thấy cô gái đối diện đã mở miệng: "Ngài gọi tôi đến để ngồi cùng ngàu sao?"
Động tác của Phùng Tân Lam dừng lại, hơi có chút mất tự nhiên.
Bà nhấp khóe môi, "Yên Yên......"
Trì Yên sửa đúng lại cho bà ta: "Tôi tên Trì Yên."
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Phùng Tân Lam lập tức không tốt.
Tái nhợt đến cả đồ trang điểm đắt tiền cũng không che lại được.
"Yên Yên con khác......"
Trì Yên có chút buồn cười, hơi câu khóe môi chờ bà ta tiếp tục nói.
Phùng Tân Lam nhìn ra sự chế nhạo tràn qua mắt cô, nhưng vẫn căng da đầu tiếp tục nói: "Mấy ngày nữa mẹ phải về Pháp."
Trì Yên lười sửa lại cách xưng hô cho đúng, cô không nói lời nào, khóe miệng càng cong hơn, ý trào phúng rõ ràng.
Đáy lòng Phùng Tân Lam chợt lạnh, giống như bị rơi vào hầm băng.
Bà vốn dĩ cho rằng Trì Yên và Khương Dịch không có tình cảm sâu nặng gì, nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm này thôi, bà đã có thể nhìn ra bóng dánh Khương Dịch trên người Trì Yên rồi.
Phùng Tân Lam nắm chặt tay, đồng thời cũng nắm chặt mấy tờ báo cáo kiểm tra, trên mặt cười vẫn rất dịu dàng, như là một người mẹ hiền.
Trì Yên hỏi: "Sau đó thì sao, liên quab gì đến tôi?"
"Mẹ muốn đưa con đi cùng....."
Quả nhiên.
Khương Vận đoán thật chính xác.
Nửa người trên của Trì Yên hơi nghiêng về phía trước, "Vì sao?"
Không đợi Phùng Tân Lam trả lời, Trì Yên lại tiếp tục nói: "Tôi trả lời thay bà, vì không thể sinh con nữa, nên muốn tìm lại tôi đúng không?"
Trì Yên tự mình cũng thấy những lời này có chút ác độc, nhưng không còn cách nào, hôm nay cô chính là muốn độc ác một lần.
Có những lời không nói thì không đau, Trì Yên trơ mắt nhìn vẻ mặt người phụ nữ đối diện dần thay đổi, vỏ ngoài ung dung quý phái đều vỡ tan tành, lộ ra cảm xúc chân thật che dấu bên dưới.
Kinh ngạc, còn có sự uể oải khó phát hiện.
"Tôi nói đúng rồi phải không?"
Phùng Tân Lam hoàn toàn không có cách nào phản bác.
Lúc bà uống thuốc phá thai, chỉ cho rằng mình còn trẻ, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội sinh con.
Ban đầu không có phản ứng gì, Phùng Tân Lam còn tưởng thời cơ chưa tới, lại qua mấy năm, rồi qua mười mấy năm, bụng bà vẫn an an tĩnh tĩnh.
Bệnh viện lớn trong ngoài đều đã đến vô số lần, thuốc Đông, thuốc Tây đều uống cả, kết quả vẫn chẳng có chuyển biến tốt đẹp nào, mấy ngày trước lúc đến bệnh viện kiểm tra, lại biết được tử cung có vấn đề, sau này không thể thụ thai được nữa.
Trước đây ít nhất vẫn còn hy vọng xa vời, bây giờ đã trực tiếp cắt đứt niệm tưởng của bà rồi.
Trì Yên trở thành con gái duy nhất của bà, trước kia, hiện tại, cùng với mấy chục năm tương lai nữa
Người đã lớn tuổi, đối với danh lợi theo đuổi cũng bắt đầu lui về dưới mái nhà.
Trì Yên tự rót cho mình ly nước, sau khi nhẹ nhàng uống một ngụm, cô nghe thấy Phùng Tân Lam mở miệng, giống như hấp hối giãy giụa: "Yên Yên, con ra nước ngoài với mẹ, đại ngôn, tài nguyên mẹ đều có thể cho con những cái tốt nhất......"
"Không cần dựa vào bà, sau này tôi cũng sẽ lấy được cái tốt nhất."
"Nhưng con có thể bảo đảm Khương Dịch thích con được bao lâu?"
Phùng Tân Lam rõ ràng có chút kích động, ngữ điệu đều nâng cao lên mấy độ, thiếu chút nữa làm cho tất cả mọi người đều nhìn qua đây: "Đàn ông là hạng người gì, con nhìn mẹ mà không rõ sao?"
Bà ta có lẽ đang nói Trì Viễn Sơn và ông chồng hiện tại của mình.
Trì Yên đã quên tên người đó rồi.
Giọng Phùng Tân Lam chậm lại: "Yên Yên, con nghe mẹ khuyên......"
" Con đường tôi với bà đi là không giống nhau, Khương Dịch cũng không phải bất kì ai trong hai người bọn họ hết," Trì Yên dừng vài giây, tiếp tục nói: "Mặc kệ Khương Dịch là dạng người gì, tôi đều chấp nhận."
Thật ra tính cách Phùng Tân Lam và Trì Yên cũng có vài phần giống nhau, hiện tại Trì Yên, lại càng giống nhue bản thân bà nhiều năm trước, giờ phút này lại xinh xắn ngồi đối diện mình.
Trong lúc nhất thời bà ta mất hết cả suy nghĩ.
Trì Yên hoàn toàn không cho bà ta thời gian phản ứng, nhấp nước miếng nói tiếp: "Hiện tại cảm thấy thiệt thòi cho tôi phải không?"
Không cần Phùng Tân Lam trả lời, Trì Yên cũng biết đáp án là chắc chắn rồi.
"Nếu cảm thấy thiệt thòi, vậy đừng quấy rầy cuộc sống bình thường của tôi nữa," Trì Yên chớp chớp mắt, ẩn hiện một tầng nước, "Tôi rất vất vả mới thích một người, không muốn nghe người khác nói anh ấy không tốt."
Khóe miệng Phùng Tân Lam giật giật, qua một hồi lâu, mới bất giác ý thức được cô là đàn nói Khương Dịch.
"Cảm thấy không có con, cuộc đời bà không đủ hoàn chỉnh, vậy có thể đi đến khu Lộ Bắc xem thử."
Phùng Tân Lam sửng sốt, lần này thực sự nghe không hiểu.
"Khu Lộ Bắc có một Viện phúc lợi, dù sao bà cũng nên không cần để ý có cùng huyết thống với bà không."
Phùng Tân Lam ngẩng đầu nhìn cô.
Khóe môi Trì Yên nhẹ nhấp, lại lộ ra mét cong cong không tình thân, lạnh nhạt lại xa cách.
Phùng Tân Lam thật sự cảm thấy làm cô thiệt thòi, hơn nữa bất kể thế nào cũng không bù đắp nổi, lúc mới vừa gả vào Khương gia, thậm chí mỗi đêm bà đều mơ thấy một cô bé có khuôn mặt cực kì giống mình, mỗi lần từ trong mộng bừng tỉnh, bên kia giường lại lạnh lẽo trống không.
Tâm dù cứng, cũng không cứng bằng đá.
Phùng Tân Lam đã niết tờ giấy kia đến mức nhăn dúm dó, cùng với tầng mồ hôi mỏng trong tay, dính nhớp ấm áp.
Bà nghe thấy Trì Yên lại nói: "Nếu mấy ngày nữa bà về Pháp, vâyh tôi xin nói câu gặp lại sau trước."
Trì Yên đã cầm lấy túi, trên người mặc nhiều quần áo, nên có vẻ có chút cồng kềnh, nhưng động tác của cô lại đơn giản dứt khoát, "Tôi còn có việc, không ngồi cùng bà được."
Phùng Tân Lam theo bản năng gọi cô lại: "Yên Yên ――"
Bước chân Trì Yên dừng lại, nhưng không quay đầu nhìn bà ta, "Thực xin lỗi, con người của tôi tương đối keo kiệt, nên không có cách nào tha thứ cho bà cả."
Nói xong cũng không đợi Phùng Tân Lam nói nữa, Trì Yên đã đi về phía thang máy bên kia.
Mãi đến khi cửa thang máy mở ra rồi lại khép lại, bên trong đã không còn ai quen biết, Trì Yên cúi đầu, mở lòng bàn tay ra, bên trên đã ướt đẫm mồ hôi.
·
Phùng Tân Lam giống như lập tức biến mất khỏi cuộc sống của Trì Yên, không chút dấu vết, giống như trước nay đều chưa từng xuất hiện vậy.
Trì Yên không có thời gian nghĩ ngợi này kia, chỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Người hướng tới chỗ cao, nước chảy xuống chốn thấp.
Cô có thể hiểu cho Phùng Tân Lam, nhưng lại không có cách nào gật bừa tha thứ được
Cuộc sống dần dần đi vào quỹ đạo, Trì Yên cũng có thể chú tâm vào hậu kì quay quảng cáo.
Video tuyên truyền của A.G không chỉ quay ở Trường Hắc Sơn mà địa điểm quay còn trải rộng khắp cả thành phố Tấn Bắc, là sáu địa điểm ở đủ bốn phía đông tay nam bắc.
Bên ngoài âm đến hơn 20 độ C, chỉ mặc một cái váy là chuyện thường, thời gian lâu rồi, mỗi lần Trì Yên hóa trang xong đều đặc biệt tự giác cửi áo khoác ra.
Toàn bộ êkip phối hợp rất ăn ý, càng sau lại càng thuận lợi. Sau khi qua tại sáu địa điểm một lần là xong, việc còn sót lại chỉ là do hậu kỳ cắt nối biên tập mà thôi, Trì Yên và Khương Vận về thành phố Lâm An trước một ngày trở.
Lúc xuống máy bay, Trì Yên quả nhiên lại đụng phải đại danh đỉnh đỉnh Tiểu Hồng Hoa ở sân bay
Lần này là chính diện gặp phải, cô còn chưa kịp phản ứng lại, người nọ đã đưa điện thoại qua, tách một tiếng, mặt Trì Yên đã xuất hiện trên màn hình di động.
Tiểu Hồng Hoa vui thu di động, cực kì tự nhiên khen cô: "Chị Trì Yên, chị thật là đẹp."
Trì Yên cười nói cảm ơn, lôi kéo vali cùng Khương Vận chen từ đám người ra.
Hôm nay paparazzi lại nhiều hơn dự đoán, ngoài Tiểu Hồng Hoa ở bên ngoài, Trì Yên thấy được vài cá nhân còn cầm camera chụp cô.
Khương Vận cảm thấy đây là dấu hiệu tốt, nói với cô: "Tiểu Trì, chứng tỏ em hot rồi đó...... Một chút."
Trì Yên nhấp môi cười, cũng không nói lời nào.
Chờ ra khỏi sân bay, Trì Yên giơ tay vẫy taxi, trước đặt vali của Khương Vận vào cốp xe, sau lại đẩy Khương Vận vào.
Khương Vận kéo cửa sổ xe xuống, "Em không đi?"
"Em có việc riêng."
"Việc riêng gì?"
Trì Yên quơ quơ di động, "Đi hẹn hò a."