Người đàn ông này đúng là trẻ con muốn chết mà.
Trì Yên muốn cười, khóe môi câu lên một chút, rất tự giác tiến lại gần, hôn một cái thật vang lên mặt anh: "Là anh."
Lúc Khương Dịch muốn nghiêng mặt hôn cô, Trì Yên đã đặt mông ngồi xuống, “Em đói rồi, thể lực không đủ”
“Ngoan, hôn một cái không cần thể lực.”
“Em không tin anh chỉ hôn có một cái.”
Ánh mắt đều đã thay đổi thế kia mà vẫn còn muốn lừa cô.
Trì Yên kéo kéo cái ghế xoay, ôm cháo thối lui đến một phạm vi an toàn, sau đó mới mở nắp hộp giữ nhiệt.
Hương cháo tỏa ra bốn phía, không ngừng làm cho cái mũi của Trì Yên thấy bồi hồi.
Cô mới vừa lấy cái thìa ăn miếng, lại nghe Khương Dịch hỏi, giọng điệu không tốt lắm: "Em phòng sói đấy à?"
Còn không phải sao.
Trì Yên không nói thẳng, lại dịch cái ghế ra phía sau.
Khoảng cacha giữa hai người càng xa hơn.
Khương Dịch nhìn chằm chằm cô mấy giây, “Anh vẫn chưa ăn tối.”
Trì Yên “Nga” một tiếng, duỗi tay chỉ một cái túi khác trên bàn, “Kia không phải còn có một phần nữa sao?”
Người đàn ông híp híp mắt: “Em đút cho anh.”
Trì Yên thiếu chút nữa bị sặc cháo, sau khi ho vài tiếng vội vàng rút khăn giấy lau miệng.
“Tay anh không phải dài thế sao....…”
Trì Yên nói còn chưa dứt lời, đột nhiên lại nhớ đến, hình như có một lần bản thân cũng hỏi Khương Dịch vấn đề tương tự
Cô còn nhớ rõ lúc ấy không đến vài phút, người này đã chứng minh cho cô thấy tay anh rốt cục có dài hay không
Mà hiện tại, cách một cái bàn làm việc, Trì Yên thấy anh đang cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó lại cởi áo vest ra.
Lại sau đó, là cà vạt.
Trì Yên nuốt một ngụm nước miếng, trơ mắt nhìn khóe môi anh khẽ động, “Có dài không?”
Ưu điểm lớn nhất của Trì Yên chính là có luôn dự kiến trước.
Biết đường sống của mình không dài, cũng không dám thong thả ung dung bình phẩm thưởng thức cái gì, vội vàng húp một nữa chỗ cháo còn lại, giơ tay làm động tác tạm dừng: "Cho em 10 phút nữa."
“Ba phút.”
“5 phút đi……” Trì Yên cưỡi xe nhẹ đi đường quen nặn ra hai giọt nước mắt, muốn rơi cũng không xong, treo bên khóe mắt, ánh mắt long lanh: “Khương Dịch ca ca, em vẫn chưa ăn xong.”
Khương Dịch: “……”
Cô nhóc này đúng là biết cách giữ anh trong lòng bàn tay, chỉ một hai câu đã đập mát hết cả bình tĩnh của anh rồi.
Khương Dịch thở hắt ra, kiềm chế xao động trong cơ thể, giống như nghiến răng nghiến lợi cắn ra mấy chữ: "Đã qua một phút rồi."
Trì Yên cuối cùng vẫn dùng mất hơn 5 phút, tính cụ thể là 2 lần cái 5 phút.
Thời gian tuy là do Khương Dịch định ra, nhưng cũng sợ cô ăn quá nhanh không tiêu hóa được, nên cũng chỉ ở bên cạnh nhìn cô tiếp tục nhai kỹ nuốt chậm ăn một chén cháo với bốn cái bánh bao nhỏ.
Ăn no hết sáu phần, Trì Yên không dám ăn tiếp nữa.
Nếu không mấy ngày nữa đi thử vai, vai nữ chính vốn là thân thể gầy gò ốm yếu, một trận gió thổi qua hận không thể thổi đi luôn, Trì Yên không dám đắp thêm thịt lên người vào lúc này.
Lúc buông đũa xuống, Trì Yên nghe thấy Khương Dịch hỏi: “Sao ăn ít thế?”
Anh nửa ngồi trên bàn làm việc, chỉ cách Trì Yên có mấy centimet, hơi giơ tay, đã nâng nhẹ cằm cô lên.
Trì Yên bĩu môi, “Qua 5 phút rồi.”
Khương Dịch cũng không vạch trần cô, “Cho em thêm năm phút, ăn nhiều một chút.”
“Không thể ăn quá nhiều, em phải giữ dáng.”
Lời vừa dứt, Trì Yên đã thấy anh cúi đầu, lướt mắt đánh giá cả người cô từ trên xuống dưới, qua hơn mười giây mới đến ra kết luận: “Gầy.”
Trì Yên có dự cảm anh sẽ không nói ra lời hay ho gì.
Quả nhiên, Khương Dịch nhíu mày: “Ngực cũng nhỏ.”
“Lăn!”
Trì Yên nâng chân đá anh, “Chị Khương Vận và nhiếp ảnh gia đều nói tỉ lệ cơ thể em là tỉ lệ vàng đó.”
“Để anh nghiệm chứng một chút.”
Không đứng đắn.
Trì Yên lại giơ chân đá anh, lại bị anh nhanh hơn một bước bế từ trên ghế dậy đặt ngồi lên bàn làm việc.
Chắc Khương Dịch đã ấn điều khiển từ xa, Trì Yên thấy phía đối diện cô, cửa chớp đã chậm rãi ha xuống.
Ánh đèn nê ông bên ngoài đều bị chặn lại, trong văn phòng chỉ còn lại ánh đèn ấm áp.
Áo lông của Trì Yên bị đẩy lên một chút, ngón tay anh rõ ràng lạnh lẽo, thế mà lúc hướng eo cô đi lên, lại giống như đang châm lửa, nóng bỏng.
Di động bên cạnh hơi rung một chút, Trì Yên vừa mới chuyển đầu qua, người đàn ông đã siết chặt eo cô kéo lại, “Chuyên tâm một chút.”
Áo lông đã bị kéo đến tận ngực, quần lót cũng đã bị kéo xuống. Cả người Trì Yên khô nóng, căn bản không có cách nào phân tâm nữa cả, chỉ là trước khi anh bắt đầu thì lấy ra một cái áo mưa trong túi xách.
“Em chỉ mang theo một cái thôi, anh xem làm.”
Ý của Trì Yên là nhắc nhở anh tiết chế chút, tuy lời này nói ra nghe có vẻ cũng khá uyển chuyển, nhưng dựa vào IQ của Khương Dịch chắc vẫn có thể nghe hiểu được.
Ai ngờ người nọ gật gật đầu, “Hôm nay Cận Thanh tặng anh một hộp.”
Trì Yên: “……”
…… Lục Cận Thanh!
Trì Yên cũng không biết ngủ thiếp đi lúc nào
Mơ mơ màng màng cảm giác được có dòng nước ấm áp chảy qua người, tẩy rửa sạch sẽ, cô lười mở mắt ra, chỉ hừ vài tiếng laik cọ cọ trong lòng anh.
Hình như Khương Dịch có nói câu gì đó, nhưng Trì Yên không nghe rõ.
Cả giọng nói và tất cả các giác quan đều trở nên mơ hồ, cô chỉ cảm thấy giọng nói này thật dễ nghe, đến cả khi tức giận cũng rất dễ nghe.
Rốt cục do buổi chiều ngủ quá nhiều, đến tối Trì Yên cũng không ngủ lâu được, lúc tỉnh dậy thì mới hơn 11h.
Khương Dịch vẫn ngủ sâu, khuôn mặt đều giãn ra, vẻ lạnh lùng đã biến mất hơn nửa, Trì Yên kéo tay anh đang ôm trên eo mình ra, nhẹ nhàng rời giường.
Không thể đi giày cao gót được vì sợ sẽ đánh thức Khương Dịch mất
Vì thế Trì Yên dứt khoát đi giày da của Khương Dịch, chầm chậm dịch dần ra cửa.
Văn phòng bên ngoài không bật đèn, nhưng cửa chớp kéo lên, nên vẫn có ánh sáng.
Trì Yên đi đến bên cạnh bàn lấy di động, xem hết đống tin nhắn mới nhất.
Cơ bản đều là do Khương Vận gửi đến, đa số là nói về chuyện chính sự.
Như là Từ Tĩnh Weibo tạm thời do công ty quản lý, chắc sẽ không lại làm ra chuyện xấu gì nữa đây; lại ví như, đã có không ít phóng viên, bu lại như ông chạy đến vây chặn cửa khách sạn Vương tổng ở.
【 An tâm ngủ một giấc, ngày mai lên là chẳng còn chuyện gì nữa rồi. 】
Hình như Khương Vận không hề coi chuyện này là chuyện to tát gì.
Trì Yên đã hết buồn ngủ, rep tin nhắn hổ chị ngủ chưa.
Rất nhanh, Khương Vận đã rep lại:【 Tiểu Trì, thời gian em rep tin nhắn rất mơ hồ a. 】
Trì Yên nhìn đồng hồ.
Cũng không phải mơ hồ lắm…… Cách hơn ba giờ, lại còn rep tin nhắn của chị lúc nửa đêm
Trì Yên:【 vừa nãy ngủ rồi ạ. 】
【 không cần giải thích, chị có thể hiểu mà. 】
Trì Yên thật sự không giải thích nữa, hỏi chuyện chính trước:【 vì sao đều đi chặn Vương tổng? 】
【 Từ Tĩnh chuốc say Vương tổng, bước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì chắc em cũng biết chứ? 】
Trì Yên đương nhiên biết.
Bước tiếp theo, đương nhiên là chùm chăn lên đầu đấu địa chỉ rồi.
Khương Vận:【 đúng rồi, ngày mai dì Phùng về Pháp. 】
Trì Yên không trả lời.
【 chỉ là nói một tiếng cho em biết thôi, bà ấy nói gọi điện cho em thi em không nghe. 】
Bây giờ số di động của Phùng Tân Lam vẫn còn lẳng lặng nằm blacklist của cô kìa, Trì Yên cũng không có ý định xóa nó ra khỏi đó.
Đơn giản đáp lại vài câu, cuối cùng Trì Yên và Khương Vận kết thúc cuộc nói chuyện vào lúc nửa đêm.
Tài tình thay vào lúc 2h sáng Trì Yên lại ngủ thêm một giấc, chất lượng giấc ngủ vẫn khá tốt, nếu không tính đến việc sáng sớm bị lăn từ trên giường xuống
Mông đều ê ẩm cả, Trì Yên còn chưa tỉnh táo hẳn, giơ tay xoa mắt vài cái mới lên tiếng: “Khương Dịch, anh ôm em lên.”
Không ai đáp lại.
Trì Yên trợn mắt nhìn qua, trong phòng ngoài cô, căn bản chẳng có bóng dáng Khương Dịch.
Ánh nắng thuần khiết từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, trên sàn nhà giống như mặt hồ bốc lên từng hơi khí nóng lơ lửng, tất cả đều nhắc nhở cô đa không còn sớm nữa rồi.
Trì Yên đè đè ấn đường, rửa mặt rồi mặc quần áo xong, mở cửa ra, lại vẫn không thấy Khương Dịch ở bên ngoài.
Di động ở đó, máy tính vẫn mở, chắc là đi họp.
Trì Yên cầm di động của mình lên xem, hơn 10h sáng.
Không ngoài dự tính của Khương Vận, Weibo quả nhiên đẩy tin tức mới
Vài bloggers, vài tờ báo giải trí đều đã đang tin, nhanh chóng phát tán____
Cả một đống loạn đều là tin Từ Tĩnh và đại cổ đông Vương tổng của Mỹ Nhân qua đêm ở khách sạn, sáng sớm đã bị paparazzi bắt ở cửa phòng.
Đại đa số dân mạng đều là gió chiều nào theo chiều ấy, lúc tin mới tuồn ra thì ngả về một phía, không đến mấy ngày lại có một tin hot khác là lại ngả ra một bên khác.
Đầu tường thảo, lưỡng biên đảo*.
(*Ngọn cỏ đầu tường, ngả về hai bên = gió chiều nào theo chiều ấy.)Hướng phát triển của dư luận hôm nay đã hoàn toàn khác hôm qua rồi. Hôm qua còn một đống người thay Từ Tĩnh bênh vực kẻ yếu, tới hôm nay tất cả đều đã ngậm miệng, yên tĩnh như là mất trí nhớ vậy.
Trì Yên có liên quan, mỗi phút tin nhắn gưit cho cô cũng đếm cả trăm cái, có cổ vũ cô tin tưởng cô, có mắng mắng cô công kích cô…… Cái gì cần có đều có cả
Cách internet, mỗi người dường như đều không cần phải chịu bất kì trách nhiệm gì về lời nói của mình cả.
Trì Yên thấy một tin nhắn công kích nhân phẩm của cô ở ngay trên đầu, mới tùy tiện vào Weibo cô ta xem thử trang chủ.
Cũng xem như là một nhân vật nổi tiếng, tên là Chuyên Môn Diss Ả, fan cũng gần 5 vạn.
Bài đứng đầu là một bài mới phát rạng sáng nay, số lượng share cũng sắp phá vạn rồi, là nói về cô và Khương Dịch.
Đại khái ý nói, cô dùng thủ đoạn gì mà lừa được Khương Dịch lên giường, sau đó giả vờ có thai gả vào nhà giàu. Không được mấy này rồi sớm muộn cũng bị Khương gia đuổi ra khỏi nhà thôi.
Mấu chốt là loại lời nói này, lại còn có không ít người chạy ra phụ họa.
Trì Yên click mở bình luận nhìn thoáng qua, vốn nghĩ sẽ tức giận đáp trả, kết quả nghĩ đi nghĩ lại lại thu tay về, mắt không thấy thì tâm không phiền, thoát ra, lướt xem những người mình đã follow.
Kết quả mới vào đã thấy hai bài khiến cô sợ hãi không ít.
Đều là do Khương Dịch phát.
Cái đăng sớm hơn là share bài của antifan vừa rồi cô mới xem, chỉ viết một câu:【điều 246 luật hình sự. 】
Trì Yên không học luật, còn phải đặc biệt lên mạng tra một chút: Là hình phạt về tội phỉ báng bịa đặt.
Mà cái mới nhất lại là do anh tự phát ——
【 cho đến bây giờ, đều là do tôi muốn lừa cô ấy lên giường;
Là tôi cầu hôn;
Còn việc sinh con, cô ấy muốn lúc nào thì có lúc đó.
Cuối cùng, mỗi ngày đều muốn để cô ấy dùng cái hậu đài này. 】