Ngọt Khắc Vào Tim

Chương 83

Trì Yên cố tình tạm dừng vài giây, không lập tức nói hết. 

Mạch não cô hình như không được lớn như người bình thượng, dựa theo lẽ thường mà nói, cô không lấy được giải thưởng chắc nên đau lòng mấy giây, kết quả không có mà ngược lại còn nhớ đến vụ đánh cuộc với Tống Vũ trước tiên. 

Vì cũng không lâu, nên cô vẫn nhớ rõ ràng.

Nguyên văn lời nói hôm trước của Tống Vũ là: 【 nếu chị không đoạt giải, em gọi chị là ba ba. 】

Trì Yên giơ tay cọ nhẹ lên cằm, cách gần nửa phút, cô mới nghe được Khương Dịch mở miệng: “Trì Yên……”

Giọng anh không nặng, nhưng rõ ràng điệu bộ đều đã thay đổi.

“Sao thể?”

Bây giờ Trì Yên hoàn toàn có thể chắc chắn, Khương Dịch tuyệt đối là hiểu sai rồi, nếu không sẽ không gọi têm đầy đủ của cô vào lúc này

Quả nhiên, Khương Dịch nói nửa câu sau: “Có ý gì?”

Trì Yên cười cười, tâm trạng lập tức liền nhẹ nhàng, ngồi lại lên giường đung đưa hai chân, “Ý trên mặt chữ a, em phải làm……”

Đột nhiên không có tiếng động.

Cô định giỡn chơi, nên đột nhiên không muốn nói thật.

Bên Khương Dịch bắt đầu có tiếng nói chuyện truyền tới, cùng với tiếng bước chân không dứt bên tai, chắc là anh đang đi qua chỗ náo nhiệt nào đấy,  "Làm cái gì?"

Trì Yên nuốt một ngụm nước miếng, giọng điệu Khương Dịch quá mức nghiêm túc, trực tiếp kéo Trì Yên xuống dưới.

Cô khụ một tiếng, “Anh đoán xem.”

Nói xong thì không nói nữa.

Khương Dịch bên kia cũng im lặng, mãi đến khi tai nghe đã hoàn toàn yên tĩnh, Trì Yên mới nghe thấy giọng Khương Dịch, rất thấp, cũng rất nhẹ: “Bà xã.”

Tim Trì Yên đập loạn lên, nhẹ “Ân” một tiếng.

“Em là phải làm mama hay là phải làm papa? ”

Trì Yên: “……”

“Vừa rồi anh gặp bạn em.”

Trì Yên càng nói không ra lời.

Trách sao vừa rồi bên Khương Dịch náo nhiệt như vậy, hóa ra là ở hiện trường lễ trao giải. 

“Em đoán sao?”

Trì Yên: “Em không đoán.”

Người đàn ông bên đầu kia thấp giọng cười một tiếng, giọng hơi lạnh: "Cô ấy gặp anh còn gọi một tiếng "mẹ" đấy!"

“……”

Đầu năm nay thịnh hành việc thay đổi giới tính, cô và Tống Vũ chơi thân thế, bình thường không ít lần gọi nhau là con với ba.

Nhưng chuyện hôm nay này, cô hoài nghi nghiêm trọng là Tống Vũ là cố ý.

Người đàn ông nào bị gọi là "mẹ" ắt đều sẽ không vui nổi, Trì Yên thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hiện tại của Khương Dịch, càng nghĩ cô lại càng túng quẫn, vội vàng ném cái nồi nóng lên người Tống Vũ: "Cô ấy gọi loạn thôi ấy mà."

Cô còn tưởng ít nhất Khương Dịch sẽ muốn tiếp tục giáo huấn cô mấy câu, lại không ngờ anh chuyển đề tài: "Muốn con thế à?" 

“…… Ân?”

Giọng điệu của cô rõ ràng là nghi hoặc, nhưng đến tai Khương Dịch lại giống như biến thành lời khẳng định, Trì Yên nghe thấy giọng anh: “Lần sau anh sẽ nỗ lực.”

Đề tài đột nhiên bay đến phương trời không rõ nào đấy

Trì Yên không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn xuống bụng nhỏ của mình, vẫn phẳng, bên trong còn trống không.

“Sao dậy sớm thế?”

Khương Dịch hỏi vậy, Trì Yên mới quay đầu nhìn ra bên ngoài, trời vẫn còn hắc, nhìn không thấy ánh trăng hay ánh sao gì. 

Lần này Trì Yên lại không khai Tống Vũ ra, "Mơ thấy anh đến tìm em, sau đó tỉnh luôn." 

Lần này đến phiên Khương Dịch không nói.

Quả thật Trì Yên không nói dối, nhiều nhất chỉ xem như nửa thật nửa giả thôi ——thật là cô mơ thấy Khương Dịch, giả chính là cô không phải vì Khương Dịch mới tỉnh.

Đây hoàn toàn là ứng câu ngày nghĩ gì thì đem mơ đó.

Cô thật sự nhớ Khương Dịch, là cái loại nhớ một ngày không thấy như cách ba thu ấy.

Mũi Trì Yên hơi xót, nghĩ thế, lại tiện tay lấy lịch để trên tủ đầu giường, nhìn thử, còn chưa đầy 20 ngày  nữa là sang năm mới rồi.

Tối qua Trì Yên quay phim đến rạng sáng, hôm nay lại dậy sớm, lúc này thần kinh buông lỏng có chút biếng nhác, hơi ngủ gật, không đợi Khương Dịch nói chuyện, cô sẽ nhỏ giọng nói: “Có chút buồn ngủ.”

Hình như đã thành thói quen, Trì Yên lúc buồn ngủ giọng rất nhỏ, nghe như nói mớ vậy, mềm nhũn cả ra. 

“Mấy giờ đi quay phim?”

Trì Yên xoa xoa mắt: “11 giờ……”

“Vậy ngủ tiếp một lát, 9 giờ rưỡi anh gọi em.”

Đầu điện thoại bên kia bỗng nhiên an tĩnh lại, Trì Yên mơ mơ màng màng đáp, sau đó lại mơ mơ màng màng nhắm mắt.

Mãi đến khi tiếng hít thở của cô hoàn toàn vững vàng, Khương Dịch mới cúp điện thoại.

Đêm khuya tĩnh lặng.

Cơ thể anh lại nổi lên xao động

Thật trùng hợp, mỗi lần anh mơ thaya Trì Yên cũng sẽ tỉnh lại, sau đó lại đi vào phòng tắm tắm nước lạnh, nửa đêm lại thêm lần nữa.

Công việc cuối năm đến bây giờ đều đã bị anh dành cả ngày lẫn đêm hoàn thành bảy tám phần rồi.

Khương Dịch kéo cà vạt, cũng không chào hỏi với những  người khác, trực tiếp đánh xe về nhà.

·

Trì Yên bận một trận đến tận tuần cuối cùng của tháng 12.

Khương Dịch cũng bận y cô, bận đến mức chỉ gọi điện thoại nói mấy câu là ai lại đi lo việc nấy. 

《 phòng tối 》phải sớm đóng máy, Trì Yên lại là người quan trong nhất, nên mấu ngày nay đặc biệt không thể lơi lỏng được

Mỗi ngày Trì Yên đều ngồi trên xe học thoại rồi phân tích biểu cảm và hành động của nhân vật.

Sáng hôm Giáng Sinh, Khương Vận lái xe đưa cô đến phim trường, cô gật gù trước đống kịch bản, mí mắt nhẹ nhàng rung động, sau đó chậm rãi khép lại.

“Tiểu Trì?”

Khương Vận cũng không muốn đánh thức cô, nhưng không còn cách khác, chị có chính sự phải nói với cô. 

Trì Yên “Ân” một tiếng, dùng sức lắc lắc đầu rồi mới quay đầu nhìn qua.

“Buổi trưa chị phải về nước một chuyến.”

“Ân?”

Trì Yên vẫn chưa sắp xếp lại suy nghĩ. 

“Có một đại ngôn quảng cáo trong nước, đối phương yêu cầu nói chuyện trực tiếp.” Khương Vận nói lại nhìn di động, “Lần này chị sẽ không quay lại nữa, chọn cho em vé ngày 31 được không?”

Trì Yên gật gật đầu, “Được ạ”

Khương Vận duỗi duỗi tay về phía cô: “Di động cho chị, chị lưu số của Tô Tô cho em, có chuyện gì thì gọi cho cô ấy.”

Tô Tô, là chỉ phó đạo diễn.

Trì Yên nghe lời đưa di động qua, nhìn Khương Vận lưu hai số cùng lúc, cô có chút mệt, chỉ khẽ liếc qua, cũng không chú ý nhiều.

Khương Vận nhanh chóng đặt điện thoại vào trong tay cô, “Nhớ phải ăn táo đấy.”

Trì Yên lúc này mới bất giác ý thức được, hôm nay là Giáng Sinh.

Cô đáp lời, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, quả nhiên đã có bầu không khí của ngày hội.

Giáng Sinh ở nước ngoài không giống trong nước.

Lúc Trì Yên quay xong, từ phim trường đi ra đã là khoảng 7 giờ tối.

Trên đường cái có không ít những cây thông Noel, từng dây bóng đèn nhỏ bị xếp thành các loại hình dạng, treo trên cây, lóe sáng.

Người đến người đi, nối liền không dứt.

Dường như tất cả đều bị bầu không khí náo nhiệt này lây nhiễm, nhiệt độ hôm nay cao hôm hai hôm trước một chút 

Khương Vận về nước, nên ở nơi xạ lạ này, cuối cùng chỉ còn lại có mình cô.

Trì Yên xuyên qua giữa đám người, lúc đi ngang qua một cây thông Noel, chỉ dừng lại giây, đã nghe có người gọi tên cô, dùng Hán ngữ, là một giọng nữ.

Trì Yên theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Không khác gì xa quê gặp được cố nhân, cho dù cố nhân này là người cô không muốn gặp phải.

Thẩm Ninh mặc một cái áo khoác màu xám, ở trong thời tiết lạnh thế này mà vẫn giữ được phong độ và khí chất, cô ta đánh giá Trì Yên một lượt “Thật đúng là cô sao a?”

Trì Yên không đáp, vừa cúi đầu thấy cô ta đang dắt tay một cô bé. 

Là cô bé con từng gặp  từ trước kia rất lâu.

Trì Yên nhớ rõ đây là con gái MIA.

“Cô với Khương Dịch còn chưa ly hôn à a?”

Trì Yên: “……”

Cô không ngờ Thẩm Ninh sẽ trực tiếp như vậy.

“Cô nói xem Khương Dịch rốt cuộc thích cô ở điểm nào?”

Trì Yên không để ý tới cô ta, nhấc chân đi lên phía trước.

Thẩm Ninh cũng không để bụng, đi theo phía sau cô tiếp tục nói: “Phụ nữ xinh đẹp hơn cô, dáng người tốt hơn cô,  có đầu óc hơn cô..... đều có đầy đường cả, cô nói xem sao anh ấy lại chọn cô? ”

Đã lâu thế rồi không gặp, Thẩm Ninh vẫn là bộ dáng này.

Trì Yên dừng lại liếc nhìn cô ta một cái, “Nhưng mà Khương Dịch chỉ thích tôi, cô có cách nào không? Lời cô nói thích hợp tặng cho chính mình đấy, đàn ông đẹp trai hơn Khương Dịch, dáng người tốt hơn anh ấy, đầu óc tốt hơn anh ấy trên đường...."

Trì Yên dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua người trên đường, “Một người cũng không có…… Nhưng đàn ông trên đường cũng đều là đàn ông, sao cô không thử tìm người thích, gà ra tất cứ muốn thắt cổ trên một cành cây?”

Nói rồi cô duỗi tay ra chỉ, “Vừa rồi người đàn ông kia vẫn luôn nhìn cô, còn có ở tiệm bánh ngọt, hiện tại vẫn đang nhìn cô. Thẩm tiểu thư, cô vẫn là nhân lúc còn sớm đừng thích Khương Dịch nữa, nếu không thì chờ mà cô độc sống suốt quãng đời còn lại đi.”

Dừng một chút, cô lại nói: “Tôi còn có việc, cũng không nói chuyện với cô được nữa, đi trước đây.”

“Trì Yên.”

Thẩm Ninh gần như là lập tức gọi cô lại, “Cô thích Khương Dịch mấy năm, tôi lại thích Khương Dịch mấy năm chứ?”

Trì Yên không quay đầu lại, cũng không đáp.

Thẩm Ninh cho rằng cô chột dạ, “Nói không ra lời sao?”

Trì Yên cười một chút, ẩn ẩn mang  theo vài phần trào phúng: “Vậy cô biết Khương Dịch thích tôi mấy năm không?

“Cô thật sự là cho rằng tôi chỉ mới quen anh ấy không bao lâu trước khi kết hôn à?”

Thẩm Ninh tuy không nói, nhưng từ trong ánh mắt của cô ta Trì Yên thấy được một ý nghĩ —— chẳng lẽ không phải?

“Cô còn nhớ rõ lúc anh ấy 18 tuổi từ chối cô chứ?”

Thẩm Văn Hinh đã từng nói chuyện này với Trì Yên.

Sắc mặt Thẩm Ninh càng thêm tệ, giây tiếp theo, giống như để nghiệm chứng, Trì Yên tiếp tục nói: “Anh ấy nói không thích cô đúng không.”

Cô híp híp mắt, quay đầu lại cô ta: “Còn chưa đủ khiến cô hết hy vọng sao?”

Trước sau Thẩm Ninh vẫn duy trì yên lặng.

Mãi đến sau nửa phút, cô bé con bên cạnh mới hô đau một tiếng: “Cô ơi, cô niết đau tay con!”

Lúc này Thẩm Ninh mới phục hồi tinh thần, vội vàng buông lỏng tay.

“Châu chấu hai chân mới  khó tìm, đàn ông hai chân có khắp chốn, Thẩm tiểu thư, cô tự giải quyết cho tốt đi."

Trì Yên không muốn nói thêm câu nào nữa, xoay người rời đi trước. 

Cũng may lần này phía sau không có người đi theo. 

Trì Yên một hơi đi ra hết nửa con phố, mới chậm bước chân lại lại chút, thở nhẹ ra.

Kiểu nói chuyện cần da mặt thế này vẫn là có Tống Vũ hoặc Bạch Lộ bên cạnh mới ổn.

Vừa rồi nói không ít lời, nhiệt độ bên ngoài lại thấp, lúc nói chuyện, hơi thở ra lại gặp lạnh phủ thành một tầng hợp nước trên khăn quàng cổ.

Trì Yên kéo khăn quàng cổ xuống, tính xem thời gian trong nước, chắc là hơn 12h trưa ngày 25. 

Mới vừa gửi tin “Giáng Sinh vui vẻ” cho hai người kia, còn chưa thu điện thoại lại, tiếng chuông di động dã vang lên.

Bên trên chói lọi hai chữ rất to —— Khương Dịch.

Có chút không thích hợp lắm.

Trì Yên nhớ rõ tên trong danh bạ là do Khương Dịch tự việt,  cực thần kinh  viết là  “Khương Dịch ca ca”.

Cô thậm chí không có thời gian nghĩ kỹ, tay vừa trợt, đã phản xạ có điều kiện  chạm tới núi nghe.

Trì Yên mở miệng trước: “Ăn cơm chưa?”

“Ân.”

Cô lại nhìn thời gian nữa, “Buồn ngủ à?”

“Không có.”

Trì Yên dừng bước chân lại.

Xung quanh không ngừng có người lướt qua, mang theo những tiếng nói cười vui vẻ và cả bầu không khí nồng nhiệt vào ngày hội.

“Sao chưa ngủ?”

Vừa muốn hỏi bận không, lại có một cô bé con tết hai bím tóc chạy tới, hai tay giơ lên một bó hoa hồng lớn, nói một câu tiếng Anh, giọng non nớt: “Chị ơi, có một chú đẹp trai tặng cho chị này.”

Trì Yên vuốt tóc cô bé nói cảm ơn, cảm thấy vẫn không đúng lắm, mới lấy tiền trong túi đưa qua, “Hoa chị nhận, em gái nhỏ giúp chị đưa tiền cho chú kia được không?”

Cô bé con lại nhanh chóng vung hau bím tóc chạy ra xa.

Trì Yên cúi đầu nhìn bó hoa ướt át kiều diễm kia, mũi đều ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt, tâm trạng cô cũng tốt lên không ít.

Tuy rằng bó hoa này chắc phải xem là cô tự mua cho mình. 

Cô vừa đi vừa tiếp tục hỏi: “Sao không ngủ được?”

“Không muốn ngủ,” kia đầu tạm dừng vài giây, nói đến ái muội, “Muốn ngủ với em.”

Khóe môi Trì Yên cong lên. 

Mắt cô hơi hơi nheo lại, “Bây giờ anh qua đây, em cho anh ngủ.”

“Sao lại vui vẻ thế?”

“Nhận được một bó hoa.”

“Đẹp không?”

“Đẹp.”

Đáp xong Trì Yên mới cảm thấy phản ứng Khương Dịch không bình thường, dựa theo lẽ thường mà nói người đàn ông này chắc sẽ phải hỏi một câu là do nam hay nữ đưa chứ.

Trì Yên: “Sao anh không hỏi em là ai đưa?”

Đầu kia có tiếng cửa sổ xe kéo lên,  Khương Dịch đột nhiên cười một chút, “Cúi đầu.”

Trì Yên theo lời cúi đầu, bên trên có một tấm card, cô nhướng mày, sau đó rút tấm card ra, còn chưa kịp mở ra xem, đã thấy cô bé con kia chạy về. 

Cô bé lại giơ cánh tay nhỏ lên, nhưng lần này lại là tiền Trì Yên vừa đưa cho cô bé, sau đó kéo tay cô nhét lại, rồi lại nhanh như chớp nhảy ra xa.

Trì Yên chỉ có thể lại thu tiền về, sau đó mở tấm card kia ra

Vừa mở tấm card ra, đã có một tấm thẻ phòng trượt xuống dưới.

Là thẻ phòng của một khách sạn gần đây.

Trì Yên nhấp nhấp khóe miệng, nghe thấy ở đầu kia anh  nói: “Hoa tặng em, em tặng chính mình cho anh là được rồi.”
Bình Luận (0)
Comment