Ngọt Ngào Bá Sủng: Tiểu Kiều Thê Mất Trí Nhớ Của Thủ Tịch

Chương 15

Tay Hoắc Chấn Dương rời khỏi tay lái, đến gần ghế phụ chỗ cô ngồi, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, giống như có thể đem váy trên người cô xé tan thành từng mảnh.

Anh nhấc tay, không lưu tình chút nào giữ chặt cằm cô trong lòng bàn tay, gằn từng chữ một:

“Ai cho phép cô quan tâm đến chuyện nhà tôi?”

Hơi thở người đàn ông nóng rực lại gần, trên người anh còn tỏa ra mùi hương nam tính nhàn nhạt, pha lẫn vào nhau.

Gia Ý uống chút rượu thân thể giống như có lửa, nóng đến kỳ lạ, đầu cũng có chút chóng mặt, bĩu môi đỏ mọng, nội tâm không chịu thua kém nói: “Tôi chỉ là cảm thấy bác trai có chút tội nghiệp, hai người là cha con cần gì ầm ĩ thành như vậy.”

“Cô là đang quan tâm tôi? Thật sự đem mình trở thành người phụ nữ của tôi sao?” Người đàn ông tức giận cười, chợt đem tay đưa đến sau lưng cô, nâng eo mảnh khảnh của cô lên, hung hăng kéo vào trong ngực mình.

Lần này, không giống với cảnh cáo lúc nãy ở dưới bàn ăn, mà là thật sự trừng phạt!

Cô giãy giụa khỏi hai tay đang kiềm chặt, dùng tay đấm đánh anh ta: “Dừng tay, hỗn đản, buông tôi ra, anh muốn làm gì……”

“Làm gì? Để tôi thỏa mãn tâm nguyện của cô.” Người đàn ông tà ác trả lời, cắn nhẹ vào vành tai cô.

Tiểu nha đầu này tuy rằng tuổi không lớn lắm, trời sinh ra đã có thể làm cho đàn ông si mê.

Hiện tại, cô tựa như một nụ hoa mới nở, còn có chút yếu ớt, cần tinh tế thưởng thức, mới có thể thấy được vẻ đẹp này, ngửi được hương thơm này.

Nhưng thêm vài năm nửa, cô nhất định là xinh đẹp rực rỡ, thậm chí có giấu ở trong góc cũng sẽ không thể khiến người khác không chú ý tới.

Nghĩ đến đây, ánh mắt người đàn ông trở nên ảm đạm, hô hấp càng mãnh liệt.

Lại có chút khó mà khống chế được.

Làm cho Gia Ý trong lòng run sợ, người trước mắt này ngũ quan hoàn mỹ đủ để cho mọi cô gái điên cuồng, nhưng khuôn mặt lúc này lãnh lùng cùng hà khắc, làm cho cô thực sự sợ hãi.

“Anh buông tôi ra ——” cô muốn đẩy người đàn ông ra, nhưng cảm giác say còn xót lại bao phủ lấy tay chân cô, làm sao còn sức lực, cánh tay vừa mới nâng lên một nửa, đã bị người đàn ông mạnh mẽ giữ chặt!

“Như thế nào, sợ à?” Đôi mắt sắc bén nhìn cô gái đang sợ hãi, càng nhận thấy được sự xấu hổ cùng thiếu tự nhiên của cô, đầu ngón tay ghì mạnh, khiến khuôn mặt cô nóng đến phím hồng, trong ánh mắt âm u hiện lên sự lạnh lẽo: “Đừng nói cô vẫn còn nhỏ. Như vậy lại biết lấy lòng đàn ông, đầu tiên là Tiết Cảnh Xuyên, xong đến cha già nhà tôi, đều bị cô làm cho cao hứng như vậy, không xem thử công phu của cô thật đúng là không thể được.”

Cổ trắng mảnh mai của Gia Ý di chuyển một chút, gắt gao cắn môi, nhịn xuống thẹn thùng: “Không có, tôi chưa từng có……”

Cô không nói dối, tuy rằng tạm thời quên mất mình là ai, nhưng thân thể mình thế nào, cô vẫn còn rõ.

Thân thể này, tuyệt đối là còn nguyên.

Hoắc Chấn Dương nghe được cô giải thích, khóe môi hơi hơi động, vẻ mặt lộ ra một tia hài lòng không thể thấy.

Cuối cùng, ánh mắt anh nhíu lại, ngồi thẳng, ôm cô đem ngồi lên trên đùi mình.

“Anh lại muốn làm gì?” “Phịch” một cái Gia Ý ngồi ở trên đùi anh, có chút kinh hoảng.

“Quần áo cùng tóc đều xộc xệch, lát nữa làm sao xuống xe?” Người đàn ông giọng nói không cao không thấp, lại rất điềm tĩnh, trong giây lát, đã trở nên ôn nhu rất nhiều.

Gia Ý còn không có kịp phản ứng lại, bàn tay người đàn ông đã chậm rãi chỉnh sửa váy lại cho cô, còn cài lại nút cổ áo.

Sau đó, năm ngón tay anh cầm lấy mái tóc đẹp có chút hỗn độn của cô, vuốt sơ, giúp cô chải laị mái tóc dài, tựa như đang âu yếm sủng vật.

Gia Ý ngừng thở, ở gần như vậy có thể ngửi thấy hơi thở cùng mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh, hưởng thụ sự ôn nhu của anh, cơ hồ đã quên mất việc anh vừa mới thô bạo, trong lòng rộn ràng, như có mấy con nai con đang nhảy tưng tưng.

Cùng lúc đó, tác dụng chậm của rượu vang đỏ nước Pháp càng ngày càng lợi hại, cảm giác say tận não.

Đầu cô càng ngày càng mơ hồ, mí mắt không ngừng đánh nhau.

Chậm rãi……

Trời đất như thế nào lại hỗn loạn?

Người đàn ông trước mặt, làm sao lại biến thành hai?

Thân mình Gia Ý lay động một chút, nấc cục, phả ra hơi thở mang hương thơm của rượu vang đỏ lên mặt người đàn ông, cười giống như một chuỗi chuông bạc, say rượu lặp đi lặp lại: “Làm thế nào, làm thế nào có đến hai người a…… Cười khúc khích……”

Nói cô tửu lượng kém vẫn là coi trọng cô, nha đầu này hoàn toàn không có tửu lượng, bất quá, bình rượu vang đỏ được ủ lâu năm kia của cha già quả thật rất lợi hại.

Hoắc Chấn Dương nhíu đôi mày rậm: “Cô uống say.”

“Tôi mới không có say……” Gia Ý nâng tay lên, không biết sống chết mà đi nhéo lỗ tai anh.

“Người say rượu thường hay nói mình không có say!” Hoắc Chấn Dương bắt lấy cái tay đánh loạn của tiểu nha đầu, mạnh mẽ giữ chặt, lạnh lùng nhìn cô chăm chú.

Gia Ý chu chu miệng, đôi mắt như chứa một tầng sương mù, giống như muốn khóc: “Anh lại bắt nạt tôi, lại bắt nạt tôi ——”

“Tôi bắt nạt cô khi nào.” Hoắc Chấn Dương có chút buồn cười.

“Anh vừa mới thét lên với tôi, hiện tại lại thét lên……” Cô tuy rằng say rượu, nhưng trong lòng rất rõ, còn không có quên đâu, nói xong, nước mắt rơi xuống.

Cô gái ngồi trên chân làm nũng bộ dáng đặc biệt đáng yêu, hơn nữa không ngừng nhúc nhích, làm Hoắc Chấn Dương bên ngoài cũng khô nóng lên, thời khắc thấy cô nước mắt tuôn ra, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, giọng nói ôn nhu, nói: “Được, tôi sẽ không bắt nạt cô.”

“Vậy anh thề đi, tôi không tin.” Gia Ý say khướt mà ôm lấy cổ anh, đùi tùy tiện di chuyển cọ tới cọ lui, thanh âm yêu kiều như vậy.

Tiểu yêu tinh này ngồi ở trên đùi mình nhích tới nhích lui, thật là tra tấn.

Hoắc Chấn Dương yết hầu vừa động, cố gắng khắc chế hỏa khí trong bụng: “Tôi thề, sẽ không bắt nạt cô.”

Gia Ý lúc này mới vừa lòng, hai chân bắt đầu buồn bực không yên mà tách ra.

Hoắc Chấn Dương có chút bất đắc dĩ, nhưng không có ngăn cô lại, tùy ý để cô ngồi ở trên đùi mình ầm ĩ.

Rốt cuộc, quần áo cùng tóc cũng sửa sang xong.

“Được rồi.” Tiếng Hoắc Chấn Dương ở trong xe quay về, “Đứng lên đi.”

Không động tĩnh.

Gia Ý vẫn ngồi tư thế vừa rồi, ngồi ở trên đùi anh, ánh mắt mê man, không gượng dậy nổi thân mình.

Hoắc Chấn Dương mí mắt khẽ động.

“Tôi, tôi không dậy nổi.” Gia Ý ngập ngừng, “Không còn sức……”

Hoắc Chấn Dương bật cười, nắm lấy cánh tay cô, vòng ở lên cổ mình, tiếng nói trầm thấp: “Được rồi ôm lại.”

Cô ghé vào trong lòng ngực anh, ôm lấy cổ anh, để anh tùy ý chạm vào hai bên sườn chỗ eo nhỏ của cô, ôm trở về ghế phụ.

Xe lại khởi động, gió đêm thổi vào.

Người say rượu sợ lạnh nhất, Gia Ý ôm lấy hai tay, rút lại thân mình.

Hoắc Chấn Dương liếc liếc mắt một cái, cởi âu phục trên người, đắp lên người cô.

Gia Ý ôm lấy cái áo vest nam to rộng, đem đầu nhỏ vùi vào cổ áo, ngửi mùi hương Cổ Long nhàn nhạt sâu kín, thật ấm áp hơn.

Hoắc Chấn Dương nâng môi mỏng tạo nên đường cong rất đẹp.

Xe nhanh chóng rời khỏi hàng cây xanh yên tĩnh, một lần nữa chạy trên đường.

Gia Ý lại chống đỡ không được, hoàn toàn ở trên ghế phụ mà nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Bình Luận (0)
Comment