Ngọt Ngào Đùa Tình

Chương 7

Lộ ra tao nhã, lộ ra xinh đẹp, vì muốn giúp Chương Câu lấy được làm ăn, cho nên Bành Tiểu Mạn chọn chiếc tiểu lễ phục để lộ bộ ngực cùng vai một chút, cũng không quá gợi cảm, nhưng lại có chút hiệu quả, vốn cho rằng Chương Câu nhìn sẽ hết sức vừa lòng, khen ngợi có tăng, nhưng mà cô lại đánh giá sai rồi, vẻ mặt của anh ta xem ra lạnh hơn so với ngày thường.

"Áo choàng của cô đâu?" Anh lạnh lùng hỏi.

"Bên trong khách sạn có máy điều hòa hẳn là sẽ không lạnh."

"Cô không thể mặc đồ công sở sao?"

"Đồ công sở có chút cứng nhắc——"

"Cho nên cô là rất vui lộ ra bờ vai cùng ngực của cô?" Chương Câu chẳng những không cảm thấy cô tận tâm tận lực vì công ty, ngược lại cho rằng cô đang khoe khoang thân hình cùng gợi cảm của mình.

"Chương Câu, rốt cuộc là anh đang xoi mói tật xấu gì của tôi?" Bành Tiểu Mạn tức giận, chỉ có điều, "Nếu như anh không muốn nhìn thấy tôi như vậy, tôi có thể lập tức rời đi."

Chương Câu là muốn bảo cô đi, nhưng đúng lúc này, Chương Tử Cường đã đi về phía của bọn họ, hiển nhiên dự trù bọn họ sẽ xuất hiện đến sớm hơn.

"Em họ, Tiểu Mạn!" Anh nhiệt tình chào hỏi, nhưng tầm mắt lại dừng lại ở trên người của Bành Tiểu Mạn.

"Anh biết tôi?" Cô có chút ngạc nhiên.

"Chúng ta đã gặp qua, ở trước thang máy công ty của các người." Chương Tử Cường thử gợi lên ấn tượng của cô.

"Thang máy nào?" Cô vẫn một đầu mờ mịt.

"Tôi đi tìm tổng giám đốc của các người ......" Anh cố gắng hết sức muốn đánh thức trí nhớ của cô. "Tôi từ thang máy đi ra, mà cô đang muốn đi vào."

"Tôi?"

"Chúng ta nhìn thoáng qua với nhau!"

"Tôi không nhớ."

"Chúng ta rõ ràng bốn mắt giao nhau!"

"Thật xin lỗi." Cô thật tình xin lỗi.

May mắn thay Chương Câu không phải là một người thích cười, bằng không lúc này nhất định anh sẽ cười khom lưng, bởi vì Bành Tiểu Mạn thực sự là quá đáng yêu, quá thông minh thanh khiết, lại có thể vừa không đả thương người lại vừa mô tả được sự cân bằng giữa đối phương, anh thực sự là quá coi thường cô rồi, cô đích xác là một cô gái có suy nghĩ.

"Tôi nắm được người kia sẽ đến trễ một chút." Chương Tử Cường lập tức thay đổi chủ đề, để tránh mình xuống đài không được. "Chúng ta vào ngồi trước được rồi."

"Được!" Chương Câu tùy ý nói, "Tôi không hề gì."

"Anh lại thúc giục thúc giục ông ta."

Ngay lúc bọn họ muốn vào ngồi thì một tiếng kêu to niềm nở vang lên ở bên tai của ba người bọn họ.

"Katrina!"

Bành Tiểu Mạn đứng lại, tìm kiếm chỗ phát ra âm thanh, lúc cô nhìn thấy Cát Liệt người cao lớn rắn rỏi mà còn đẹp trai thì liền lập tức bỏ lại Chương Câu và Chương Tử Cường, chạy vội về phía anh chàng kia, mà còn vui vẻ cùng anh ta ôm, hôn má lẫn nhau.

Không biết hai tay mình đã nắm thành quả đắm, cũng không biết khuôn mặt mình giờ phút này lạnh thế nào, có lẽ ở năm giây trước Chương Câu có thể vẫn còn chưa lý giải cái gì là phẫn nộ ghen tuông, nhưng hiện tại, anh đã cảm thụ sâu sắc thấy rõ được cái loại tư vị này rồi.

Chương Tử Cường chỉ cần liếc mắt nhìn phản ứng em họ của mình, anh liền đoán được sơ sơ mình đã bị ba chấn động bị knockuot, nhưng mà rốt cuộc cái anh chàng đẹp trai ôm Tiểu Mạn kia là ai a?

"Chú có biết không?" Anh lờ mờ hỏi Chương Câu.

"Không biết." Anh vô cùng lạnh lùng trả lời.

"Dường như bọn họ rất quen thuộc."

"Liên quan gì đến tôi!"

"Chú không quan tâm ư?"

"Tôi quan tâm dương v*t."

Không nghĩ tới em họ của mình lại dùng lời nói thô tục, thẳng như vậy trả lời, chắc hẳn lúc này nó là khó chịu tới cực điểm, nhìn chàng trai lạnh lùng tàn khóc này dường như dám chắc đã rơi vào lưới tình, chẳng qua là chính mình còn chưa có phát hiện mà thôi.

Mà ở phía bên này, Bành Tiểu Mạn rất vui khi thấy Cát Liệt, cái loại cảm xúc tha hương tương ngộ bạn cũ này không khỏi làm người ta hưng phấn.

"Lại có thể ở chỗ này gặp được em? j em oa oa kêu to.

"Em đến Đài Loan khi nào?"

"Một tháng trước."

"Tại sao không liên lạc với anh?" Cát Liệt dùng một loại ánh mắt trách cứ nhìn cô. "Rõ ràng là anh đã để lại số điện thoại và địa chỉ ở Đài Bắc cho em, bảo em có cơ hội đến Đài Loan thì nhất định phải tới tìm anh, không phải là em đem số điện thoại và địa chỉ đã cho vứt bỏ rồi chứ?"

"Vứt thì không có vứt, chỉ là lúc em rời khỏi New York quá vội, căn bản không có mang theo sổ ghi chép của mình." Cô giải thích.

"Tại sao phải vội như vậy?" Anh quan tâm hỏi.

"Hôm nào sẽ nói cho anh biết!"

"Được, anh cho em tấm danh thiếp của ảnh ở Đài Loan, em thì đưa số di động của em cho anh lưu." Anh vừa lấy ra danh thiếp đưa cho cô, vừa lấy bút ghi lại số di động của cô.

"Cát Liệt! Thật vui có thể tình cờ gặp anh!" Trong lòng của Bành Tiểu Mạn dường như tìm được một người anh trai thất lạc nhiều năm.

"Hữu duyên nha!" Nói xong, anh nhìn về phía hai người bạn trai của cô cách đó không xa, vẻ mặt của một người trong số đó có thể đi so với vẻ mắt hung ác của Diêm Vương. "Người nào là bạn trai của em?"

Cô ngay cả quay đầu lại cũng không có đáp: "Hai người đều không phải!"

"Đều không phải!" Lần này thật là Cát Liệt nhìn không hiểu rồi.

"Thế nào?" Cô vẫn không có quay đầu lại.

"Một người trong đó......" Anh khẽ nhếch một nụ cười mang theo giễu cợt. "Dường như muốn đem anh cắt thành tám khúc."

"Anh nói nhất định là tổng giám đốc của tập đoàn Chương Thị, cái tên kia không biết cười, luôn luôn đều là loại biểu cảm này!" Bành Tiểu Mạn lơ đễnh. "Nhưng anh ta càng cái loại biểu cảm này, thì em càng thích đùa anh ta!"

"Đùa anh ta?!" Cát Liệt khó có thể tin kinh hô.

"Xem anh ta một ngày cao nhất có thể cười mấy lần."

"Katrina——" Cát Liệt chỉ gọi tên của cô, nhưng cũng không có dùng lời nói vạch trần chỗ tình hình ánh mắt anh đã nhìn thấy. "Anh xem em nhanh lên đi thôi, anh sẽ liên lạc với em."

"Nhất định!"

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Bành Tiểu Mạn biết cái bữa tiệc tối nay này bị phá hủy, mà còn là hoàn toàn bị phá hủy triệt để, một chút vãn hồi dư lại cũng không có.

Đang cùng Chương Câu cùng đi về phía bãi đỗ xe của khách sạn, đồng thời cô đột nhiên dừng bước lại, dường như một bước cô cũng không thể đi lên trước nữa, bởi vì cô có rất nhiều rất nhiều câu hỏi cần phải có người giải đáp.

Chương Câu cũng ngừng lại, anh không hỏi cô vì sao không tiếp tục đi, chỉ dùng một loại ánh mắt sắc nhọn, không kiên nhẫn trừng mắt nhìn cô, lại muốn đánh cô một trận thật đau.

"Tại sao?" Cô chỉ có một câu ngắn gọn này.

"『Tại sao』của cô là hỏi cái gì?"

"Rõ ràng chúng ta có thể đàm phán thành công cuộc trao đổi này." Bành Tiểu Mạn gầm nhẹ ra tiếng. "Ông ta mở ra giá cả với anh không có bất kỳ phản ứng nhíu mày hoặc là cười lạnh gì, có thể thấy được độ chấp nhận của ông ta khá cao, chỉ cần bàn lại một chút, nói không chừng rất nhanh là có thể ký hợp đồng rồi."

"Đương nhiên ông ta sẽ không nhíu mày hoặc là cười lạnh, chỉ cần nhìn thấy cô......" Anh lộ ra ánh mắt chán ghét. "Có thể ngay cả tên của thế hệ tổ phụ của ông ta - ông ta cũng đã quên rồi."

"Chương Câu, anh đang nói cái gì?" Cô lui về phía sau một bước. "Không cần nói người ta nói giống như là một chú heo."

"Ánh mắt của ông ta rõ ràng là đã nhìn chằm chằm vào ngực của cô!" Anh không che dấu vẻ mặt khinh thường của mình chút nào.

"Tư tưởng của anh thực sự thấp kém." Cô mắng to.

"Bành Tiểu Mạn, tôi đương nhiên muốn đàm phán thành công chuyện làm ăn, tôi đương nhiên muốn bán đi khu đất này, nhưng——" Anh hung dữ rống lên với cô, "Không phải là dựa vào sắc đẹp!"

"Anh là đang chỉ trích tôi." Cô tức giận đến đầu tê dại, hai tay có chút run run.

"Cô đang õng ẹo làm dáng!"

"Tôi chỉ là thân thiện."

"Cô lẳng lơ khoe khoang!"

"Tôi chỉ là lịch sự."

"Thân thiện, lịch sự cái quỷ gì!" Dù sao cũng đã bắt đầu rồi, anh cũng không có gì kiêng nể. "Bành Tiểu Mạn, nếu như tôi cần gái điếm, tôi sẽ tìm một người chân chính đến, không cần cô nghiệp dư tới đóng vai phụ."

"Anh nói tôi là gái điếm?" Cô không có động thủ thưởng cho người cái tát, cho nên cô không biết làm như thế nào huơ tay của mình ra, bằng không cô thực sẽ cho anh một bạt tai.

"Là cô tự biến mình thành gái điếm."

"Tôi không có!" Cô giậm chân.

"Vậy cô làm gì cười với ông ta đến mức nhiệt tình như vậy? Cô làm gì dùng giọng nói thân mật như vậy trả lời mỗi một cái vấn đề của ông ta? Hơn nữa ông ta muốn mua đất ở Đài Loan, ông ta hỏi cô tình hình ở New York làm cái gì?" Anh biết mình chỉ là đang phát huy đề tài lộn xộn.

"Đây là nói chuyện phiếm với nhau!" Bành Tiểu Mạn tức chỉ là hầm hừ. "Anh luôn luôn bày ra vẻ mặt thối, đương nhiên tôi chỉ có thể nói chuyện phiếm với ông ta."

"Vậy các người từ từ đi nói chuyện phiếm bí mật đi." Anh vừa nói xong liền tự mình đi về phía trước.

Ngay sau đó Bành Tiểu Mạn cũng sải bước, nhưng là đi hướng ngược lại với anh. Lúc này cô thà rằng đi gọi taxi hoặc đi đường cả đêm, cô cũng không muốn lên xe của anh, cô sợ mình sẽ tức chết khi ở trong xe của anh.

Cảm thấy cô không có đi theo, Chương Câu lập tức quay chân lại đi về phía của cô, cũng chặn lại kéo lấy cánh tay của cô, hung hãn xoay người của cô lại đối mặt với mình.

"Cô ở đây muốn tính cái gì?"

"Tránh ra!"

"Cô đang nóng nảy náo loạn cái gì?"

"Không cần anh lo!"

"Cô là cảm thấy đêm nay còn chưa đủ hỏng bét sao?"

"Đầu sỏ gây nên là ai?" Cô chất vấn anh.

"Tốt nhất cô im lặng cho tôi." Giờ phút này tính nhẫn nại của Chương Câu đã hoàn toàn biến mất, anh cảm thấy ngực có một sự khó chịu không xuất ra được, phát hiện mình đang đứng ở ranh giới mất khống chế.

"Không phải chứ? Anh muốn lấy kim khâu miệng của tôi lại sao?"

"Tôi có thể sẽ..." Anh cười lạnh với cô. "Một khi tôi lấy được kim và sợi, tôi nhất định sẽ làm như vậy, nếu như cô lại tiếp tục nói năng lộn xộn."

"Tôi nói năng lộn xộn?"

"Cô muốn nói cưỡng từ đoạt lý cũng được!"

"Chương Câu——" Bành Tiểu Mạn đột nhiên cúi gập người xuống cởi giày cao gót trên chân trái của mình, rất dễ dàng nhận thấy cô muốn dùng gót nhỏ giày cao gót hung hăng chỉnh anh.

Hẳn là không phải là nhìn không ra ý đồ cùng ý định của cô, cho nên anh nhanh tay lẹ mắt, trước khi giày cao gót của cô còn chưa gõ trên đầu của anh, thì chặn lại cướp đoạt lấy hung khí trong tay cô.

"Tôi không biết cô bạo lực như vậy!"

"Tự anh chuốc lấy phiền nhiễu."

"Nhưng cô có bản lĩnh đánh tới tôi sao?"

"Trả giày cao gót cho tôi, tôi đánh cho anh xem."

"Cô không biết tự lượng sức mình."

"Anh đáng bị như vậy."

"Ngoan ngoãn lên xe cho tôi."

"Chớ hòng mơ tưởng!"

Thực sự bây giờ không có tâm tình để tranh cãi với cô ấy, anh lại càng không muốn ngày mai lên đầu đề tin tức, vì vậy một tay lướt qua eo của cô, bế cả người cô lên.

Thét lên thiếu chút nữa cổ họng của cô văng ra, nhưng cũng theo bản năng cô vươn tay ôm lấy cổ của anh, cô cũng không muốn vì vậy té ngã chấn động não.

"Cầm lấy giày của cô." Anh lạnh lùng nói.

Cô ngoan ngoãn ôm lấy giày của mình từ trong tay của anh, nếu như cô vẫn muốn gõ anh, bây giờ tuyệt đối là cơ hội tốt, bởi vì bây giờ anh hoàn toàn không có phòng bị, là anh hoàn toàn làm cho mình rơi vào trong tay cô, chỉ cần cô có thể hạ tâm sắc đá.

"Chương Câu......" Cô nhỏ giọng gọi.

"Không cần nói tiếp!" Anh cảnh cáo cô. "Bằng không......"

"Bằng không anh sẽ thế nào?" Cô tò mò không thôi.

"Tôi sẽ hôn đến cô không thốt nên lời." Mặt anh không chút thay đổi uy hiếp.

Quả thực cô không nói gì thêm, như sau đó lại có chút hối hận—— không biết nụ hôn của Chương Câu là có mùi vị gì?

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Sau khi nhìn thấy Đỗ Cẩn xa xa ngừng xe xong đi ra, sau đó tầm mắt liền nhìn cô đi về phía mình, Lập Quốc Uy rút nữa điếu thuốc ném xuống đất, chờ cô đi đến trước mặt.

Đỗ Cẩn mới ngừng xe xong, liền nhìn thấy Lập Quốc Uy chờ đợi ở trước cửa nhà mình. Hôm nay cô mặc một chiếc quần dài ống thẳng có thể làm tôn lên đường cong, còn mặc một chiếc áo len có đính sợi kim tuyến như ẩn như hiện, tóc thì tùy ý tán lạc ở trên vai, trông có vẻ vừa dung tục lại đẹp. Bành Tiểu Mạn từng nhắc nhở cô cho dù trường hợp nào cũng phải ăn mặc có cùng giày, bởi vì cái dạng này mới có thể tùy thời nhắc nhở mình phải ngẩng đầu ưỡn ngực, cho dù là đứng hoặc đi đều phải có đường cong tuyệt đẹp, và cô nghe theo.

Hiện tại cô chợt phát hiện mình đã có thể tự tin đối mặt với sự xuất hiện bất ngờ của Lập Quốc Uy, cô sẽ không cảm thấy bối rối hoặc sợ hãi.

"Cẩn." Anh lên tiếng.

"Hải!" Cô tùy ý chào hỏi.

Lập Quốc Uy vẫn là khó có thể chấp nhận cô đại chuyển biến 180 độ, anh quen nếp chim nhỏ nép vào người rồi, chuyện gì người phụ nữ nhỏ kia thuận theo anh, Đỗ Cẩn trước, là một người phụ nữ anh nói một là một, nhưng mà lúc này——

"Làm thêm giờ sao?" Bởi vì đã đợi cô một hồi lâu, cho nên anh mới buột miệng hỏi một câu, anh biết vì hao tổn của công ty Chương Câu mà công việc trở thành điên cuồng, chỉ kém không có ngủ ở trong phòng làm việc của mình.

"Không, cùng đồng nghiệp đi KTV hát." Cô nói thật.

"Hát?"

"Đúng vậy!"

"Nhưng trước đây em không thích hát."

"Trước đây tôi là không thích, cảm thấy một đám người cướp đoạt microphone hát có vẻ rất buồn cười, nhưng sau khi đã đi 2 - 3 lần, tôi cảm thấy rất thú vị, mọi người vô cùng náo nhiệt, rất vui vẻ, thoáng chốc thời gian đã trôi qua rồi, thỉnh thoảng tôi còn không muốn về nhà quá sớm đấy!" Cô nói ra những thay đổi mới của mình.

"Cẩn, đây là nhận xét chân chính hiện tại của em sao?" Vẻ mặt của anh có chút cứng đờ. "Anh cũng có thể dẫn em đi hát."

"Nhiều người mới vui, tôi——"

"Hai người hát có『lạc thú』của hai người hát!" Anh vứt cho cô một cái ánh mắt mang theo chút tà tứ.

"Chúng ta chia tay rồi, Lập Quốc Uy, anh đã quên rồi sao?" Đỗ Cẩn nhẹ nhàng nhắc nhở anh. "Tôi nhớ anh cũng rất không thích đi KTV."

"Em cũng có thể thích, vậy anh——"

"Rồi nói sau." Cô uyển chuyển cự tuyệt.

Không phải là nghe không ra ứng phó của cô, nhưng cái cô gái này rõ ràng đã từng điên cuồng yêu anh, coi anh là trời, là đất, là thần, thậm chí tất cả là của mình, nhưng bây giờ, cô có thể trở nên thay đổi diện mạo nhanh như vậy, thẳng thừng như vậy?

"Anh còn có việc gì sao?" Cô lịch sự hỏi.

"Có ý gì?"

"Tôi muốn đi vào." Cô quơ quơ cái chìa khóa trong tay.

"Anh đi vào với em!" Anh nói ra chuyện đương nhiên.

"Không tốt!" Cô lắc đầu.

"Không tốt?"

"Tôi muốn đi vào nghĩ ngơi, tôi không muốn tiếp đón anh."

"Em không muốn tiếp đón anh, anh cũng không phải khách, nhà em so với nhà của chính mình anh còn quen thuộc hơn!" Lập Quốc Uy nói, anh nhấn mạnh giữa bọn họ từng có thân thiết.

"Lập Quốc Uy, anh nói xem chuyện chính là anh bỏ rơi tôi trước nhỉ!" Đỗ Cẩn ngọt ngào phản kích. Thì ra mùi vị báo thù là thoải mái như vậy, thì ra vì mình thở ra một hơi cảm giác dễ chịu như vậy, tất cả đau khổ của cô khi đó, tan nát cõi lòng, vào giờ khắc này tất cả đều không thuốc mà khỏi bệnh rồi.

"Cẩn, không cần nhắc lại." Anh có chút thẹn quá hóa giận.

"Tại sao không đề cập tới? Đây là sự thật!"

"Lúc đó......" Anh đột nhiên rất muốn cho mình hai đấm. "Anh cũng không có nghĩ đến quá rõ ràng."

"Tôi thực sự không hiểu," cô cố ý chọn sơ hở trong lời nói của anh, "Vì sao anh là tùy tùy tiện tiện, tùy tiện khinh suất, chẳng giải thích được đã quyết định chia tay với tôi sao?"

"Đương nhiên không phải." Anh phát hiện mình tựa hồ không chút lực chống đỡ, trước đây Đỗ Cẩn nói chuyện cũng sẽ không nói trúng tim đen như vậy, cũng sẽ không câu câu đều đâm trúng chỗ yếu của anh như vậy, lúc nào cô cũng ôn hòa nhã nhặn, quan tâm, mà còn hoàn toàn đứng ở lập trường của anh suy nghĩ.

"Vậy bây giờ tính cái gì chứ?" Cô thật bình tĩnh hỏi anh. "Chúng ta chia tay『hòa bình』như thế rất khó có được, bây giờ rất nhiều tình nhân chia tay đều không phải là làm cho đến máu tươi năm bước, hoặc là như có một mối thù không đội trời chung gì đó, chúng ta xem như là ví dụ điển hình!"

Lập Quốc Uy cười không nổi.

"Anh còn chưa có tìm được đối tượng kế tiếp sao?" Cô quay về với nụ cười ngây thơ, đơn thuần hỏi. "Sau khi chúng ta chia tay."

"Anh không có tìm thêm đối tượng nào." Anh hừ lạnh một cái.

"Không thể nào! Anh luôn luôn không thiếu phụ nữ."

"Cẩn, anh không phải là một playboy hoặc là một người đàn ông đói khát tình, anh không có phụ nữ sẽ không chết cũng không bị sụp đỗ." Anh thật sự rất muốn kéo cô vào trong lòng mình, sau đó hôn đủ.

"Cũng đúng." cô tỏ vẻ đồng ý.

"Nhưng là anh hy vọng......" Câu nói kế tiếp anh lại không nói ra miệng.

"Hy vọng cái gì?"

"Chúng ta......" Anh thực sự không thể nói trôi chảy. "Cẩn, anh là nói có thể lúc đó anh quá......"

Cô chỉ đánh một cái ngáp thật to. "Lập Quốc Uy, ngày mai tôi còn phải đi làm, tôi thực sự mệt mỏi, nếu như không có chuyện gì quan trọng, anh nên đi thôi, đừng lãng phí thời giờ của tôi."

"Lãng phí thời giờ của em?" Anh gầm nhẹ, như là một con sư tử đực bị thương lại chịu nhục. Rốt cuộc bây giờ cô biến anh trở thành cái gì?

"Tôi rất buồn ngủ."

"Đây là cảm giác thực sự của em bây giờ sao?" Anh chất vấn. "Ngủ?"

"Vâng" Đỗ Cẩn nhìn thẳng anh. "Tôi còn phát hiện, một người ngủ thì thoải mái hơn so với ngủ cùng với anh, yên ả hơn, cũng dễ dàng đi vào mộng đẹp hơn."

"Không phải là em thực sự nghĩ như vậy chứ?"

"Tôi."

"Cẩn......"

"Gọi tôi Đỗ Cẩn đi, chúng ta đã không còn là tình nhân rồi."

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Rõ ràng không cần tự mình đem những văn kiện này đưa đến văn phòng làm việc của Bành Trung Hằng, nhưng là có một lý do Chương Câu không muốn đi đối mặt cũng không muốn thừa nhận, cho nên anh đi tới bộ phận phiếu khoán, đang lúc anh muốn bước vào thì lại nghe đến tiếng của Bành Tiểu Mạn, dường như cô đang nói chuyện điện thoại.

"Tối nay tám giờ? Được..... Em biết rõ con đường kia, có thể đi xe điện ngầm. Không cần đến đón em, tối gặp...... Được rồi, toàn bộ do anh an bài."

Mà Bành Tiểu Mạn mới vừa kết thúc điện thoại, chân của Chương Câu liền lập tức sải bước tới văn phòng làm việc của Bành Trung Hằng, nhưng Bành Trung Hằng không có ở đây, mà anh cố tình lạnh lùng nhìn cô một cái. Trong mấy ngày này anh và cô, luôn luôn bị vây ở trạng thái căng thẳng.

"Cậu của cô đâu?"

"Đi họp rồi."

"Mấy thứ này cho ông xem qua trước, sau đó bảo ông làm một phần báo cáo nhanh cho tôi!" Anh giả vờ chưa từng nghe qua, cái gì cũng không biết. "Đêm nay tất cả nhân viên ở tầng lầu này đều phải làm thêm giờ."

"Không bao gồm tôi chứ?" Bành Tiểu Mạn chỉ chỉ mình.

"Cô không có đi làm ở tầng lầu này sao?" Hai mắt của anh bắn ra một tia tà ác, hơi thở cố tình.

"Nhưng tôi chỉ là một tiểu muội, không quan trọng phải không?"

"Cô cùng mọi người đều giống nhau phải ở lại." Anh cưỡng bách nói.

"Tôi cũng có thể xin nghĩ chứ?"

"Không được!"

"Nhưng là tôi đã có hẹn với người khác rồi." Bành Tiểu Mạn tức giận tới mức giậm chân. "Tại sao anh không tuyên bố sớm một chút? Hơn nữa tôi cũng không có nghe Đỗ Cẩn nhắc tới, xin lỗi! Tôi không thể phối hợp."

"Cái cuộc hẹn gì quan trọng như vậy?" Chương Câu muốn dò hỏi cô. "Cô nói ra tôi nghe thử xem, nói không chừng tôi có thể dàn xếp được."

"Tôi có hẹn với Cát Liệt, chính là người nói chuyện với tôi đêm đó ở nhà hàng Tây trong khách sạn của anh họ anh." Cô hoàn toàn không có để tâm thật thà nói.

Anh cũng không có quên nhân vật như thế, lúc đó anh cũng không có đi tra hỏi quan hệ của cô với cái tên kia, nếu bây giờ cô nhắc đến, gặp dịp anh mượn nước đẩy thuyền, hỏi tới cũng danh chính ngôn thuận.

"Anh ta cùng cô có quan hệ gì?" Anh giả vờ nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.

"Chính là bạn bè quen biết đã lâu."

"Chỉ là『quen biết』?"

"Ừ, còn rất quen thuộc," Bành Tiểu Mạn không biết rốt cuộc anh muốn nghe câu trả lời nào, "Anh ấy cũng biết ba, và mẹ của tôi, đã từng đến nhà của chúng tôi ở New York, có một năm còn cùng chúng tôi trải qua lễ giáng sinh, thế nào? Tôi nói như vậy đã đủ rõ ràng, minh bạch chưa?"

"Các người...... Có tính bạn bè trai gái hay không?" Anh vẫn hỏi tới cùng, nhưng lời nói vừa mới hỏi xong, anh đã rất muốn đánh mình một đấm.

"Làm ơn, anh hỏi vấn đề có chút hữu ích có được hay không?" Cô nhìn nhìn đồng hồ. "Tôi có thể tan ca sớm hay không? Tôi muốn đi thẫm mỹ viện gội đầu, bằng không anh khấu trừ tiền lương của tôi đi."

"Rõ ràng cô rất để ý cuộc hẹn này?"

"Đã rất lâu rồi tôi và Cát Liệt không có nói chuyện với nhau, uống rượu."

"Nói chuyện, uống rượu?"

"Tửu lượng của tôi rất tốt." Cô tự tâng bốc mình. "Tôi thường cùng Cát Liệt đụng rượu[1] ở New York, xem ai ngã xuống trước, kết quả hầu như chúng tôi cân sức ngang tài, anh ấy không có thắng, tôi cũng không có thua!"

[1] Đụng rượu là so xem ai uống nhiều hơn, lại không sao. Đụng rượu thường là 1 lần uống hết cả ly.

Chương Câu không biết lúc này anh là nên quay đầu đi ra nơi này, hay là đánh cô bất tĩnh trực tiếp cột vào trên ghế, anh thực sự không thể quyết định, hơn nữa anh tuyệt không thích loại cảm giác này.

"Có thể hay không?" Cô lại nắm lấy cánh tay của anh làm nũng. "Ngày mai tôi tự động làm thêm giờ bù lại, có thể như thế chứ?"

"Cô thật sự muốn đi như vậy?" Vẻ mặt của anh bắt đầu âm tình bất định.

"Muốn!"

"Nói cái gì cũng phải đi?" Anh vung lắc tay mình khỏi bàn tay nắm chặt của cô.

"Tôi muốn đi!"

"Vậy hãy đi đi." Anh hừ mũi nói. "Cô nghĩ rằng tôi sẽ quan tâm sao?" Nói dứt lời, anh nhìn cũng không nhìn cô đi qua từ bên hông cô, sải bước rời khỏi văn phòng làm việc của bộ phận phiếu khoán.
Bình Luận (0)
Comment