Ngọt Ngào Em Trao

Chương 100

Mười hai giờ đêm.

Pháo hoa mừng năm mới được bắn lên không trung, nở rộ thắp sáng hoàn toàn bầu trời đêm của Thành phố B.

Ngay cả sân bay ở vùng ngoại ô cũng có thể nhìn thấy những chùm pháo hoa rực rỡ đang hòa cùng những vì sao.

Giang Tầm dừng lại trước bức tường thủy tinh, nhìn ra bầu trời đêm xa xăm.

Bầu trời tối đen được chiếu sáng bởi pháo hoa muôn màu muôn vẻ, đẹp không sao tả xiết.

Giang Tầm không khỏi trầm trồ: “Anh nhìn xem, thật đẹp.”

Phó Dĩ Hành nhìn ra bên ngoài bức tường thủy tinh, nhưng ánh mắt anh chỉ dừng lại trên bầu trời đêm vài giây rồi sau đó chuyển sang cô. Trong mắt cô có sự phản chiếu của pháo hoa, pháo hoa nơi đó còn sáng hơn, rực rỡ hơn những chùm pháo hoa bên ngoài bức tường kính.

“Đúng là rất đẹp.”

Cảnh đêm đã đẹp, nhưng người còn đẹp hơn.

“Có điều…” Anh dừng lại một chút: “Chỗ này còn có cái đẹp hơn.”

Giang Tầm có chút khó hiểu quay đầu lại, Phó Dĩ Hành hơi cúi đầu xuống, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống má cô.

Cô ngây ngất.

Lúc này, trong mắt họ chỉ có nhau.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

***

Bữa tiệc pháo hoa này kéo dài nửa giờ thì kết thúc.

Lúc bọn họ chào đón Phó Dĩ Hành, vừa vặn nhìn thấy trận pháo hoa kết thúc.

Cuối cùng, người ta bàn đến việc pháo hoa tan ra rồi rơi xuống, tựa như bức màn ánh sáng buông xuống che kín bầu trời, để rồi sau đó màn đêm lại trở về như cũ, phù dung sớm nở tối tàn.

Phó Dĩ Hành kéo hành lý, cùng với Giang Tầm đi dọc theo lối đi yên tĩnh của sân bay.

Giang Tầm hơi cúi đầu, ngón tay cô ấn lên môi, khóe miệng không khỏi cong lên.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh, tiếng bước chân cùng tiếng ròng rọc của hành lý đặc biệt rõ ràng.

Suy nghĩ của cô bị những âm thanh này kéo lại, cô vô thức nhìn về phía sau Phó Dĩ Hành, hỏi anh: “Anh trở về một mình à? Trợ lý Từ không đi cùng anh sao?”

Phó Dĩ Hành nói: “Ừ, anh về trước, để trợ lý Từ ở lại đó giải quyết một số việc tiếp theo.”

Giang Tầm suy nghĩ một chút, vẫn có chút lo lắng: “Vậy chuyện ở nước M đã được giải quyết xong rồi phải không? Anh ngàn vạn lần không được vì vội vàng quay về, mà chưa xử lý xong chuyện ở đó đã vứt sang một bên đâu đấy.”

“Yên tâm đi, anh đã xử lý xong rồi.” Phó Dĩ Hành cười: “Trợ lý Từ chỉ giải quyết những việc lặt vặt thôi, không quan trọng lắm.”

“Vậy thì tốt.”

Giang Tầm gật đầu, cô nhớ tới chuyện khác, nghiêng người nhìn anh: “Nhưng mà Phó tổng, lễ tết mà anh còn bắt trợ lý Từ ở nước M tăng ca như thế, có phải là không được tử tế cho lắm không? Anh phải bồi thường thật tốt cho người ta đó nha.”

Phó Dĩ Hành nhướng mày: “Ừm, đợi khi cậu ta về thì tăng lương với thưởng thêm cho cậu ta.”

“Đúng vậy.” Đi được một đoạn, Giang Tầm lại hỏi: “Đã muộn như vậy, chúng ta trở về như thế nào đây?”

Cô suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Thời điểm này không có taxi ở ngoài sân bay đâu, hay là tìm khách sạn gần đây nghỉ một đêm nhé?”

Phó Dĩ Hành nói: “Không cần đâu, xe của anh đang đậu ở bãi đậu của sân bay. Đi thôi.”

Hai người đi bộ đến bãi đậu xe của sân bay, khi đang đến gần lối vào của bãi đậu xe, Giang Tầm đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ “xong đời rồi”.

“Sao vậy em?”

Phó Dĩ Hành dừng bước, nhìn sang cô.

Giang Tầm quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Phó Dĩ Hành: “Hình như … em quên gì đó?”

“Chết, em quên mất Tiểu Nhuy rồi!” Cô đột nhiên phản ứng lại, kêu lên: “Em ấy đi cùng với em.”

Phó Dĩ Hành khẽ giật mình: “Tiểu Nhuy đi cùng em?”

Giang Tầm lo lắng gật đầu: “Chúng ta nhanh quay lại tìm em ấy đi.”

Việc này không nên chậm trễ, hai người nhanh chóng quay lại đoạn cua ban nãy.

Giang Nhuy vẫn còn nằm trên ghế ở vị trí cửa ra vào. Cả hội trường trống không, cậu trơ trọi nằm một mình ở đó, nửa thân dưới đắp áo khoác, trông đặc biệt ảm đạm.

Có điều cậu ấy ngủ rất say, hoàn toàn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, cũng không biết rằng mình suýt chút nữa đã bị vứt ở sân bay.

Giang Tầm bước nhanh tới, lay lay cậu ấy.

“Tiểu Nhuy, dậy nào, đến lúc phải đi rồi.”

Giang Nhuy mơ mơ màng màng tỉnh dậy, chỉ thấy một bóng người mờ mịt lay động trước mặt.

Cậu lắc lắc đầu, mơ hồ hỏi: “Hả? Chị đón được anh rể rồi à?”

“Ừm, đứng dậy nào, chúng ta về thôi.” Giang Tầm mặt không chút thay đổi nói: “Mặc áo khoác vào đi.”

“Ồ.” Giang Nhuy còn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Cậu ngoan ngoãn ngồi dậy, mặc lại áo khoác, ngáp một cái, buồn ngủ nói: “Oh, về thôi.”

“Theo bọn chị.”

Giang Nhuy mơ mơ màng màng đứng lên, đi theo bọn họ đến bãi đậu xe, sau đó cũng mơ mơ màng màng đi theo bọn họ lên xe.

Cậu bước vào ghế sau, nằm trên đó rồi lại ngủ thiếp đi.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

***

Xe rời khỏi sân bay, nhanh chóng chạy vào đường cao tốc.

Vùng ngoại ô lúc về khuya yên tĩnh, sân bay thường ngày bị tắc nghẽn, hôm nay hầu như không thấy một chiếc xe nào.

Con đường thông suốt, chẳng mấy chốc họ đã trở về thành phố.

Giang Nhuy ngủ thiếp đi ở băng ghế sau, trong lúc ý thức mê muội, cậu mơ hồ nghe thấy một cuộc trò chuyện.

“Tiểu Nhuy thì tính sao bây giờ?”

“Đưa Tiểu Nhuy về nhà trước đã.”

“Hình như gần nhà Tiểu Nhuy có hoạt động tết âm lịch thì phải, đường chật kín, xe cộ cũng khó qua lại.”

“Vậy giờ làm sao đây? Em thấy em ấy rất buồn ngủ, cũng không thể gọi em ấy dậy để em ấy tự về được phải không?”

“Để em ấy ngủ nhà chúng ta một đêm đi.”

“Vâng.”

Cuộc trò chuyện này nghe giống như không có thật, Giang Nhuy cũng không quan tâm, cậu trở mình tiếp tục ngủ.

Cứ như vậy, dưới tình huống mà cậu không cần biết, cậu đã được an bài xong xuôi.

Một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau, Giang Nhuy bị đồng hồ sinh học đánh thức.

Cậu ngồi dậy khỏi giường, nhắm mắt ngáp dài.

Sau đó như thường lệ, cậu ra khỏi giường và đi vào phòng tắm. Ngay khi chân vừa chạm xuống đất, động tác của cậu đột ngột dừng lại.

Màu sàn có vẻ hơi sai sai, hơn nữa, hình như cậu vừa mới va phải cái gì ấy nhỉ?

Giang Nhuy nhìn mặt đất xa lạ, ngây ra một lúc.

Vài giây sau, cậu hoàn toàn tỉnh táo. Giang Nhuy phát hiện đây không phải là căn hộ của mình, cậu vừa tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ. Điều kỳ lạ hơn nữa là căn phòng này chứa đầy đồ chơi và đồ dùng trẻ em, ngay cả chỗ đặt chân cũng hầu như không có.

“Tôi đang ở đâu? Đây là đâu?”

Cậu sững sờ trong giây lát, phản ứng đầu tiên là – cậu bị bắt cóc à?

Cũng may là suy nghĩ này duy trì không bao lâu thì rất nhanh bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.

“Tiểu Nhuy, em tỉnh rồi hả?”

Giang Nhuy nghe thấy giọng nói của Giang Tầm, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đáp lời:

“Em tỉnh rồi.”

“Vậy chị vào nhé.”

Giang Tầm mở cửa bước vào phòng.

Khi nhìn thấy cô, Giang Nhuy đột nhiên có suy đoán: “Chị, đây là nhà của chị sao?”

Cậu nhìn quanh rồi nghi ngờ hỏi: “Nhưng, em … tại sao em lại ngủ trong nhà chị?”

“Em còn nhớ, hôm qua chị và em ra sân bay đón anh rể. Em buồn ngủ quá nên ngủ quên mất. Sau đó … chuyện gì đã xảy ra vậy? Chúng ta đón anh rể được chưa? Sao em lại ngủ trong nhà của của chị thế? ”

Giang Nhuy hỏi liên tiếp ba câu hỏi.

Nhưng cậu vắt hết óc ra cũng không tài nào nhớ được chuyện gì đã xảy ra sau khi xuống sân bay.

Giang Tầm mặt không chút thay đổi nói: “Đón được rồi, có điều lúc đưa em về nhà thì phát hiện đoạn đường gần nhà em bị tắc, cho nên bọn chị đưa em về đây luôn.”

“Hôm qua em còn tự mình vào phòng ngủ, em quên rồi à?”

Giang Nhuy lắc đầu: “Không có chút ấn tượng nào.”

Giang Tầm nhếch môi: “Quên cũng tốt, dù sao cũng không phải chuyện lớn.”

“Hả? Cũng tốt?” Giang Nhuy có chút mơ hồ.

“À, không có gì.” Giang Tầm nhìn sang chỗ khác, nhanh chóng chuyển chủ đề, “Phòng này bọn chị chỉ có một cái giường, để em chịu khổ ngủ ở đây một đêm rồi.”

Giang Nhuy nhìn xung quanh: “Không sao, phòng này còn lớn hơn phòng của em.”

Cậu khựng lại một chút, cuối cùng cậu cũng tìm được cơ hội để hỏi ra những nghi ngờ trong lòng: “Nhưng mà chị, sao ở đây nhiều đồ chơi và đồ dùng trẻ em thế?”

Giang Tầm liếc cậu một cái, bất lực nói: “Em quên rồi? Những thứ này là em mua cho chị đấy.”

Giang Nhuy nhìn đồ chơi khắp nơi trên sàn, không khỏi sửng sốt.

“Có … khoa trương như vậy không? Em mua cho chị nhiều vậy sao?” Cậu cũng rất kinh ngạc.

Giang Tầm thở dài, hơi buồn cười hỏi: “Lúc em mua không nhìn xem là mình mua cái gì à?”

Giang Nhuy cười khan hai tiếng, có chút ngượng ngùng: “Không có, em lướt web xem thấy dễ thương, cho nên tiện tay mua luôn.”

Giang Tầm bật cười, nói: “Đi thôi, xuống lầu ăn sáng.”

“Vâng, để em đi rửa mặt đã.”

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Mười phút sau.

Giang Nhuy đi theo Giang Tầm xuống lầu, cẩn thận nhìn hoàn cảnh xung quanh. Đang tiến đến lầu một, cậu nghe thấy tiếng động từ phòng ăn, không khỏi thấp giọng hỏi: “Anh rể làm bữa sáng hả?”

“Đúng vậy.” Giang Tầm thản nhiên trả lời, đi tới trước bàn ăn, nói: “Nào, ngồi ở chỗ này, đừng ngại, cứ tự nhiên như nhà của mình.”

Trên bàn cơm bày ba phần bữa sáng hấp dẫn.

Bánh mì lát tẩm trứng chiên, trứng gà luộc, còn có sữa bò nóng. Những lát bánh mì tẩm với hỗn hợp trứng được chiên vàng, giòn rụm, thơm ngon.

Sau khi ngồi xuống, Giang Tầm lấy một lát bánh mì rồi vươn tay lấy cái kẹp gắp một quả trứng, nhưng nó ở quá xa, cô không với tới được.

Phó Dĩ Hành thuận tay lấy cái kẹp, gắp cho cô.

Giang Tầm vui vẻ nhận lấy, mới vừa nói “cám ơn”, chợt nghe anh hỏi: “Mấy ngày nay em có ở nhà nấu cơm không?”

Động tác Giang Tầm chợt cứng ngắc.

Sao anh nhạy cảm thế?

Giang Tầm có chút chột dạ: “Ừm, không có…”

Phó Dĩ Hành liếc cô một cái, sau đó mặt không đổi sắc hỏi: “Hôm qua em có nướng thịt ở nhà không?”

Giang Tầm lại sững sờ, sau khi phản ứng lại, nhanh chóng cùng Giang Nhuy anh nhìn tôi-tôi nhìn anh, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương:

“Làm sao anh biết được?”

Hai người không hẹn mà gặp hỏi cùng một câu hỏi.

Giang Nhuy phản ứng trước: “Anh rể, đừng trách chị gái, đó là bởi vì em muốn ăn thịt nướng, cho nên…”

Giang Tầm ngăn cậu lại, nghi ngờ nhìn Phó Dĩ Hành: “Làm sao anh biết?”

Phó Dĩ Hành cầm cốc lên uống một ngụm sữa, sau đó khẽ cười: “Lần sau nhớ vứt que tre đi.”

Giang Tầm: “…”

Sơ suất.

Vụ án trộm nướng thịt cứ thế kết thúc.

Lần đầu tiên Giang Nhuy cùng ngồi ăn sáng với Phó Dĩ Hành, khiến cậu luôn cảm thấy rất ngột ngạt.

Cậu chịu không nổi áp lực, quả quyết chuồn trước: “Chị, em ăn sáng xong thì về luôn nhé, không quấy rầy hai người nữa.”

“Ăn xong về luôn à?” Giang Tầm nhìn ngoài cửa sổ, có chút kinh ngạc nói, “Nhưng bên ngoài đang đổ tuyết, bây giờ đi về nguy hiểm lắm.”

Hôm nay vẫn chưa sáng mà trời đã đổ tuyết, còn càng lúc càng lớn, tới giờ vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

“Chị em nói đúng. Bên ngoài đường bị tuyết rơi dày đặc, không thích hợp để đi ra ngoài. Em đừng vội về nhà.” Phó Dĩ Hành khẽ nói: “Hôm nay mùng một đầu năm, em ở lại đến buổi trưa ăn xong bánh chẻo rồi về.”

“Tuyết ngừng rơi rồi thì anh đưa em về.”

Giang Nhuy vô thức muốn từ chối: “Chuyện này không cần đâu, em vẫn là…”

Nhưng bắt gặp ánh mắt của Phó Dĩ Hành, lời nói đến bên môi cậu không thốt ra được. Cậu không biết làm sao bèn lảng sang chuyện khác: “Được, vậy ăn cơm trưa xong thì em đi.”

Giang Tầm mỉm cười: “Vậy được rồi, đợi lát nữa chị và anh rể em đi siêu thị.”

Giang Nhuy ngẩn ra, vội nói: “Úi? Hai người đi siêu thị sao? Cho em đi với.”

Giang Tầm cười nói: “Không cần, em ở nhà đợi đi, chán thì bật TV xem. Bọn chị chỉ là đi mua nguyên liệu làm bánh chẻo thôi, về nhanh lắm.”

“Không phải đâu, chị…”

Giang Nhuy:???

Mãi cho đến khi Giang Tầm và Phó Dĩ Hành ra khỏi cửa, chỉ để lại một mình cậu trong nhà, Giang Nhuy mới từ từ hồi phục tinh thần.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn

Đường bị tuyết dày cản trở không về nhà được, bây giờ đi về thì nguy hiểm, đi ra ngoài không thích hợp, còn về việc đi siêu thị, cậu vẫn không thể hình dung được những thứ này có liên hệ logic với nhau như thế nào.

Giang Nhuy hơi nghi ngờ việc Giang Tầm và Phó Dĩ Hành để cậu ở lại chẳng qua là muốn cậu trông nhà giúp họ, để hai người họ đi hẹn hò, nhưng mà cậu không có bằng chứng.
Bình Luận (0)
Comment