Ngọt Ngào Em Trao

Chương 108

Ngày hôm sau, sau khi kiểm tra đọc thuộc lòng từ vựng, Giang Tầm đưa luận văn đã viết xong cho Phó Dĩ Hành.

Phó Dĩ Hành chỉ nhìn thoáng qua đã ném luận văn lên trên bàn, giọng lạnh đến nửa độ.

“Em tốn hết một ngày để giao cho anh một thứ như vậy sao? Tâm trí của em đã đặt ở đâu rồi?”

“Em dĩ nhiên…”

Ánh mắt của anh quá nghiêm khắc.

Giang Tầm nuốt lời trở vào, dè dặt hỏi: “Đàn anh Phó, bài luận văn này của em... Có những chỗ thiếu sót gì vậy?”

Phó Dĩ Hành lạnh lùng nói: “Bài này của em hoàn toàn không nhìn ra luận điểm chính là cái nào. Đây là điểm trí mạng nhất.”

“Thứ hai, không có logic rõ ràng.”

“Thứ tự từ vựng lộn xộn.”

“Câu nói không liên kết.”

Anh liên tiếp nói ra một số thiếu sót, cuối cùng cũng kết luận.

“Em rốt cuộc là viết cái gì vậy? Đây mà là luận văn sao?”

Giang Tầm nghe đến lỗ tai nóng lên: “Xin lỗi, em...”

Phó Dĩ Hành lạnh lùng ngắt lời: “Nói xin lỗi có thể giúp em sửa luận văn được không?”

Giang Tầm đè cảm xúc tủi thân xuống đáy lòng, khiêm tốn xin anh chỉ bảo: “Vậy đàn anh Phó, bài luận văn của em nên sửa như thế nào? Anh có thể nói cho em biết không?”

Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô, nhưng không tiếp tục giáo huấn cô nữa, mà là nói nội dung chủ yếu cần phải sửa với cô: “Đầu tiên...”

Giang Tầm nhạy bén phát hiện, hôm nay yêu cầu của Phó Dĩ Hành đối với cô dường như càng thêm nghiêm khắc.

Nghiêm khắc đến nỗi không hợp tình hợp lý chút nào.

Nhưng cũng không phải là không có căn cứ.

Mỗi ý kiến anh đưa ra đều có mục tiêu muốn nhắm đến.

Sau khi Giang Tầm nghe anh nói trọng điểm xong, cô đã có cảm giác hiểu ra.

Tiêu hóa xong nội dung giảng dạy của Phó Dĩ Hành, Giang Tầm đọc lại luận văn của mình, đúng là giống như anh nói vậy... diễn đạt không được lưu loát.

Không đợi Phó Dĩ Hành mở miệng, cô đã chủ động tự giác lấy luận văn về sửa lại.

Hiếm có một ngày cuối tuần đầu tiên sau khi khai giảng nhưng Giang Tầm chỉ có thể ở trong căn hộ trải qua cùng với từ điển và luận văn.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Chớp mắt lại đến thứ hai.

Một tuần mới bắt đầu.

Chạng vạng lúc tan học, Phó Dĩ Hành trở lại căn hộ.

Giang Tầm vẫn chưa trở về, trong phòng yên tĩnh, một mảnh đen kịt.

Anh cũng không để ý, đưa tay sờ soạng công tắc điện, bật đèn, vào nhà đổi giày.

Nhưng vừa quay đầu anh đã thấy tấm bảng đen treo ở cửa trước.

Trên nền bảng đen nhỏ có để lại một lời nhắn, viết một hàng chữ xinh đẹp…

“Buổi tối có tiết học, em sẽ về muộn ^-^ “

Phía trên còn vẽ một biểu cảm mặt cười.

Ánh mắt của Phó Dĩ Hành dừng lại trên đó mấy giây, đột nhiên im lặng mỉm cười.

***

Trước khi đến nước M, Giang Tầm đã hỏi qua đàn anh và đàn chị cùng khoa nên không xếp đầy lịch học của mình.

Cô lựa chọn mấy chương trình học mà mình cảm thấy hứng thú, cũng chừa lại thời gian thích hợp để tham gia hoạt động sau giờ học.

Chiều thứ ba, khoa Truyền thông có tổ chức một buổi party.

Tần Dĩnh Xuyên là một trong những người tổ chức party nên mời cô tới đây tham gia.

Giang Tầm đồng ý.

Thời gian Party bắt đầu là buổi chiều lúc ba giờ rưỡi.

Buổi chiều Giang Tầm không có tiết nên đã đến thư viện của trường để tra các tài liệu liên quan đến chương trình học.

Cô xem đến mê mẩn, không chú ý đến thời gian. Đợi lúc cô chú ý tới thời gian đã sắp đến ba giờ chiều, party cũng sắp bắt đầu.

Lúc này Giang Tầm mới nhớ tới chuyện này, vội vàng thu dọn đồ đạc rời khỏi thư viện.

Cô vội vàng chạy tới địa điểm tổ chức party thì đụng phải Tần Dĩnh Xuyên.

“Đàn anh Tần, xin lỗi, em mới vừa ở trong thư viện, quên mất thời gian.” Giang Tầm nói: “Em tới trễ rồi sao?”

Tần Dĩnh Xuyên cười khẽ và nói: “Không đâu, không cần vội. Party chỉ mới bắt đầu thôi, em tới đúng lúc lắm.”

“Đi theo anh.”

Giang Tầm đi theo Tần Dĩnh Xuyên vào bên trong, hai người vừa đi vừa trò chuyện.

Tần Dĩnh Xuyên hỏi: “Đã quen với cuộc sống trong trường học chưa?”

Giang Tầm gật đầu, cười nói: “Mấy ngày đầu có chút không quen, nhưng sau đó có bạn cùng phòng giúp đỡ, cuối cùng cũng bắt đầu thích ứng.”

Đi chưa được mấy bước, điện thoại của cô đột nhiên vang lên.

Giang Tầm lấy điện thoại ra, liếc nhìn màn hình.

Tên người gọi tới là…

Phó Dĩ Hành?

Cô hơi sửng sốt.

Sao anh lại gọi điện thoại cho cô chứ? Ấn nhầm sao?

Nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, Giang Tầm nhìn Tần Dĩnh Xuyên, xin lỗi nói: “Em đi nghe điện thoại trước.”

Tần Dĩnh Xuyên gật đầu: “Anh vào xem sắp xếp một chút.”

Sau khi tách khỏi Tần Dĩnh Xuyên, Giang Tầm đi tới chỗ không người, ấn nút nghe máy.

“Đàn anh Phó?” Cô dò xét hỏi.

Phó Dĩ Hành đi thẳng vào vấn đề: “Có phải em mang sách giáo khoa của anh đi rồi phải không?”

Sách giáo khoa sao?

“Sao có thể chứ?”

Giang Tầm theo bản năng lục balo của mình, thật sự đúng là tìm được một cuốn sách giáo khoa vốn không thuộc về mình.

“Econometric analysis, là quyển này sao?”

“Đúng vậy.” Bên kia điện thoại, giọng của Phó Dĩ Hành rất lạnh nhạt: “Một lát nữa anh lên lớp phải dùng, nếu em không có việc gì thì đưa tới cho anh đi.”

Cúp điện thoại, Giang Tầm suy nghĩ một lúc rồi bước nhanh đến hội trường của party.

Cô nhanh chóng tìm được Tần Dĩnh Xuyên.

Tần Dĩnh Xuyên nhận ra được sự khác thường của cô, hỏi: “Đàn em Giang, sao thế?”

“Em không cẩn thận đã cầm nhầm sách giáo khoa của bạn cùng phòng tới đây.” Giang Tầm giải thích với anh ấy: “Anh ấy dường như rất gấp, bây giờ em phải mang sách giáo khoa trở về.”

Tần Dĩnh Xuyên thân thiện nói: “Được, nếu cần dùng gấp thì em đưa tới cho bạn ấy trước đi. Qua lại một chuyến, party bên này cũng sẽ không bỏ lỡ nhiều thời gian đâu.”

Giang Tầm gật đầu: “Được, em sẽ cố gắng quay lại ngay.”

***

Tòa nhà giảng dạy của Học viện Thương mại, trước kia Giang Tầm cũng đã tới đây một lần.

Dựa theo số phòng học mà Phó Dĩ Hành đưa cho, cô thuận lợi tìm được phòng học của anh.

Phó Dĩ Hành đang chờ ở bên ngoài phòng học.

Từ xa đã nghe thấy giọng nói của anh, Giang Tầm theo bản năng bước nhanh hơn, chạy bước nhỏ tới.

“Đàn anh Phó.”

Giang Tầm lấy sách giáo khoa từ trong balo ra, đưa cho anh: “Xin lỗi, có thể là ngày hôm qua lúc dọn dẹp em không cẩn thận đã bỏ sách vào trong balo của em.”

Phó Dĩ Hành nhận lấy sách: “Không sao đâu.”

“Đồ đã đưa đến rồi, vậy em đi trước đây.”

Giang Tầm khóa balo lại, xoay người muốn rời đi, lại bị gọi lại.

“Chờ đã.”

“Hửm? Đàn anh còn có việc sao?” Giang Tầm quay đầu lại.

“Vào trước đã.” Phó Dĩ Hành mở cửa phòng học ra, dùng ánh mắt ra hiệu với cô: “Chờ một lát nữa anh có chuyện muốn nói với em.”

“Chuyện gì cơ?”

Giang Tầm đầy nghi ngờ, ngẫm nghĩ một lúc, vẫn là theo chân anh vào phòng học.

Trong phòng học đã ngồi đầy sinh viên nhưng giáo viên vẫn chưa tới.

Phó Dĩ Hành ngồi vào vị trí bên trái, chỗ bên cạnh anh vẫn còn trống, hiển nhiên là để lại cho cô.

Giang Tầm dừng ở cửa, do dự liếc mắt quan sát trong phòng học.

Thấy không có ai chú ý đến, cô mới thấp thỏm đi vào, ngồi xuống ở bên cạnh Phó Dĩ Hành.

Giang Tầm ngồi vào chỗ ngồi, ôm chặt balo vào trong ngực, không hiểu sao cô cảm thấy rất căng thẳng.

Lúc này cửa mở ra.

Giáo viên tới và bắt đầu vào học chính thức.

Ngôn ngữ giảng bài của giáo viên hài hước dí dỏm khiến cho học sinh không ngừng bật cười.

Nhưng tiết học của Học viện Thương mại, Giang Tầm nghe cũng không thể hiểu hoàn toàn.

Cô nghe có chút nhàm chán, nhưng ở trong lớp của người khác cũng không dám nhìn điện thoại, chỉ có thể ngồi mà không có chuyện gì làm.

Đột nhiên Phó Dĩ Hành đưa tới một quyển sổ ghi chép trống không.

Ánh mắt Giang Tầm khó hiểu nhìn anh.

“Nếu cảm thấy không có chuyện làm thì viết luận văn đi.” Phó Dĩ Hành nhìn thẳng phía trước, dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe được và nói.

Giang Tầm hơi bối rối, còn chưa kịp phản ứng.

Phó Dĩ Hành lại đưa qua một cây bút.

“Viết đi, ngày mai đưa anh xem.”

Giang Tầm:???

Anh là ma quỷ sao?

Giang Tầm không dám phản kháng, không thể làm gì khác hơn là mở sổ ghi chép ra và bắt đầu viết luận văn.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Viết mấy dòng chữ, cô càng nghĩ càng bực mình, không nhịn được nhìn người bên cạnh.

Một cái nhìn này khiến Giang Tầm đột nhiên chú ý tới quyển sách đặt ở trước mặt Phó Dĩ Hành, căn bản chưa được lật qua lần nào.

Tại sao anh lại không xem quyển sách này chứ?

Vậy anh bảo cô đưa tới làm gì chứ?

Nói đến chuyện đưa sách này, Giang Tầm đột nhiên nghĩ tới chuyện party.

Tiết học này của Phó Dĩ Hành là tiết liên tiếp, mãi đến năm rưỡi mới tan học.

Đến lúc đó có lẽ party cũng đã kết thúc rồi.

Giang Tầm vội vàng viết một tin nhắn, gửi cho Tần Dĩnh Xuyên: 【Đàn anh Tần, có lẽ em không về được rồi, thật đáng tiếc không thể tham gia party lần này rồi.】

Tần Dĩnh Xuyên trả lời: 【Không sao, còn nhiều cơ hội mà, lần sau lại tới tham gia nhé.】

Giang Tầm gửi biểu cảm mỉm cười:【 Được, cảm ơn anh.】

Rốt cuộc cũng chịu đựng đến giờ khắc tan học này.

Giang Tầm như trút được gánh nặng khép sổ ghi chép lại, lúc đang muốn hỏi Phó Dĩ Hành lại thấy anh đứng lên trước một bước.

Phó Dĩ Hành nói: “Chờ anh một chút.”

Bỏ lại một câu, anh đi tới chỗ chàng trai Châu Âu ở hàng trước và nói chuyện với anh ta. Trong lúc bọn họ nói chuyện, chàng trai Châu Âu không nhịn được nhìn thoáng qua chỗ cô, sau đó mỉm cười vỗ vai Phó Dĩ Hành.

Không biết nói cái gì với anh, sau đó chàng trai Châu Âu rời đi.

Phó Dĩ Hành quay trở lại, cầm balo để trên ghế ngồi lên, lại gọi cô.

“Đi thôi.”

Giang Tầm có chút run sợ, vội vàng đuổi theo bước chân của anh: “Chúng ta đi đâu đây?”

Phó Dĩ Hành không quay đầu lại: “Buổi tối anh mời em ăn cơm.”

“Hả?” Chuyện phát triển theo phương hướng này khiến Giang Tầm trở tay không kịp.

Cô cảm thấy rất khó hiểu: “Đàn anh... Tại sao muốn mời em ăn cơm?”

Phó Dĩ Hành hời hợt nói: “Anh không thích nợ người khác.”

“Nếu em đã giúp anh đưa sách tới đây, vậy mời em ăn cơm coi như là bồi thường.”

Giang Tầm vẫn chưa thể tiêu hóa hoàn toàn tin tức này.

Phó Dĩ Hành dừng bước, quay đầu nhìn cô, thúc giục nói: “Có đi không?”

“Đương nhiên có.”

Giang Tầm đi theo.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Chạng vạng tối, mặt trời lặn về phía tây.

Lúc hoàng hôn ở trường học, hai người một trước một sau đi trên đường, thoạt nhìn không hề giống như đồng hành mà chỉ là trùng hợp đi cùng nhau.

Giang Tầm cũng không dám đi quá gần Phó Dĩ Hành, chỉ đành phải giữ một khoảng cách với anh, đi theo sau lưng anh.

Phó Dĩ Hành đưa cô đến một nhà hàng gần trường.

Lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau lại là loại tình huống này nên bầu không khí giữa hai người có hơi ngượng ngùng.

Giang Tầm cố gắng tìm đề tài phá vỡ sự lúng túng: “Đàn anh thường xuyên đến đây ăn cơm sao?”

Phó Dĩ Hành nói: “Không phải, là lần đầu tiên tới.”

“À.”

Đề tài này đột ngột kết thúc.

Giang Tầm không có cách nào tiếp tục, chỉ có thể giả vờ làm như thưởng thức cảnh vật xung quanh của nhà hàng để dời đi sự chú ý.

Lúc tầm mắt của cô lướt qua sau lưng Phó Dĩ Hành, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cô vô thức hỏi: “Nhắc tới mới nhớ, đàn anh, tại sao sách của anh đột nhiên chạy vào trong balo của em chứ?”

“Làm sao anh biết được?” Sắc mặt Phó Dĩ Hành rất bình thường, lại liếc nhìn cô: “Không phải lúc em dọn dẹp bỏ vào sao?”

“...”

Ngày hôm qua cô ở trên bàn ăn viết xong luận văn của mình, Phó Dĩ Hành cũng ở trước bàn ăn đọc sách. Cô viết xong luận văn thì bắt đầu thu dọn balo của mình.

Chẳng lẽ là lúc đó cô đã dọn sách của anh vào sao?

May mà bầu không khí này cũng không kéo dài quá lâu.

Bữa ăn tối này cuối cùng cũng kết thúc.

Đi ra khỏi nhà hàng, Giang Tầm thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu chào Phó Dĩ Hành: “Đàn anh Phó, bữa ăn hôm nay cảm ơn anh, em về trường lấy xe trước.”

Phó Dĩ Hành nói: “Nếu đã thuận đường, vậy thì chở anh đi.”

Giang Tầm:?

Giang Tầm cho là mình nghe nhầm rồi.

Phải qua một lúc lâu cô mới phản ứng được, kinh ngạc hỏi: “Đàn anh, không phải anh lái xe tới đây sao?”

Mặt Phó Dĩ Hành không đổi sắc nói: “Xe hư rồi, đã mang đi sửa.”

Giang Tầm nhất thời im lặng.

Phó Dĩ Hành nhìn cô: “Chẳng lẽ em cũng có quy tắc chỉ chở bạn trai sao?”

Giang Tầm hơi sửng sốt: “Cũng không có, nhưng mà...”

Chuyện này không tiện lắm đâu.

Phó Dĩ Hành ung dung tiếp tục đề tài: “Vậy là được rồi, coi như học phí giúp em học bổ túc.”

Một câu nói đã chặn lại lý do suy nghĩ của cô.

Nói đến chuyện này, Giang Tầm cũng không nghĩ ra lý do để phản bác.

Cô không thể làm gì khác hơn là nói: “Vậy cũng được.”

Cứ như vậy Giang Tầm chỉ có thể đưa Phó Dĩ Hành trở về trường lấy xe.

Phó Dĩ Hành ngồi vào chỗ phía sau của cô.

Nhưng những vấn đề mới rất nhanh đã xuất hiện…

Phía sau xe chở thêm một người nên trọng tâm của xe đạp lập tức bị dồn về phía sau, Giang Tầm cũng không có cách nào kiểm soát tốt phương hướng nữa, xe đạp bị cô đạp đến ngã trái ngã phải.

Giang Tầm dùng sức đạp bàn đạp nhưng phương hướng của xe đạp liên tục chạy lệch, cứ mỗi khoảng cách lại nghiêng qua trái rồi lại nghiêng qua phải.

Phó Dĩ Hành chê bai cô: “Em có biết đạp xe không vậy?”

“Sao em lại không biết chứ…a!”

Giang Tầm vừa thất thần, chiếc xe bất chợt nghiêng sang một bên. Cô lại càng giật mình, vội vàng thả hai chân xuống để xe đạp ổn định lại.

Thở phào nhẹ nhõm, cô lại không nhịn được lên án: “Là tại đàn anh đó, anh nặng quá đi!”

Hai chân Phó Dĩ Hành thả xuống đất, từ chỗ ngồi phía sau đứng dậy, nói với Giang Tầm: “Vậy em đứng dậy đi.”

“Hả?” Giang Tầm nghiêng đầu nhìn về phía anh, có chút không hiểu.

Phó Dĩ Hành nói: “Đổi chỗ.”

Giang Tầm kinh ngạc: “Đàn anh, không phải anh nói anh chỉ chở bạn gái thôi sao?”

Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: “Đây là xe em, cũng không phải là của anh.”

Giang Tầm: “...”

Nhưng cô vẫn nghe lời anh xuống xe.

Vì vậy hai người đổi vị trí.

Lần đầu tiên ngồi phía sau một chàng trai, Giang Tầm có chút không quen.

Nhưng không thể không thừa nhận kỹ thuật đạp xe của Phó Dĩ Hành tốt hơn cô rất nhiều, ít nhất là chiếc xe đạp ổn định trong suốt chặng đường.

Nhưng tốc độ đạp xe rất nhanh, lại có gió đêm thổi qua, cô luôn lo lắng sẽ bị rớt xuống từ yên sau.

Giang Tầm nắm chặt đệm ngồi, ánh mắt không tự chủ nhìn sau lưng Phó Dĩ Hành, ngay sau đó lại dời xuống, rơi vào vạt áo đang bay bay theo gió đêm của anh.

Sau một lát, cô không nhịn được đưa tay ra lặng lẽ nắm lấy vạt áo của anh.

Sống lưng của Phó Dĩ Hành rõ ràng cứng đờ, nhưng dưới chân cũng không dừng lại.

Xe đạp vẫn vững vàng di chuyển trên đường, tiếp tục đi về phía trước.

Giang Tầm dời ánh mắt đi, nhìn cảnh đường phố lướt qua trước mắt cực nhanh, cô lén lút nhếch khóe miệng.

Cô chỉ vì không muốn mình té xuống cho nên mới mượn vạt áo của anh dùng một lát thôi.

Ừm, đúng vậy.

Chính là như vậy.

Nghĩ như vậy, ý chí cây ngay không sợ chết đứng của cô nổi lên.
Bình Luận (0)
Comment