Ngọt Ngào Em Trao

Chương 53

Buổi sáng thứ Sáu, tập thứ ba của [Chó tiếp thị cũng có mùa xuân] được khởi chiếu đúng giờ.

Giang Nhuy là người chia sẻ lên Weibo đầu tiên, kèm một câu văn: “Đừng nói nữa, tôi đi ăn sáng trước đây.”

Đằng sau đó còn kèm theo một biểu cảm hình đầu chó có ý vị sâu xa.

【Lần này có thể nhìn thấy được mặt của Em Trai rồi, mặc dù chỉ là áp phích nhưng cũng đủ khiến tôi phấn khích!】

【Thật đáng ngạc nhiên! Dù sao Giang Nhuy cũng đang ở đỉnh cao lưu lượng, tại sao cậu ấy lại tự hạ mình tham gia một bộ phim ngắn nhàm chán như vậy?】

【Cái gì gọi là tự hạ mình? Người lầu trên là fan của Lâm Lạc Châu sao? Bạn nhìn thử số lượt xem của các bộ phim ngắn có Em Trai tham gia đi, rồi nhìn lại số lượt xem các bộ phim được gọi là web drama phổ biến trên mạng mà các bạn đang nung nấu thử.】

【Em Trai ăn vụng vừa nghịch ngợm vừa dễ thương, yêu quá đi mất.】

【Tôi muốn nói, mặc dù tôi không phải chú chó tiếp thị nhưng tôi cũng muốn ăn sáng!】

Sau khi tập phim ngắn này được công chiếu,  phản hồi nhận được đã tốt hơn rất nhiều so với hai tập trước.

“Mặc dù tôi là chú chó tiếp thị, nhưng tôi cũng muốn ăn sáng!”

Câu nói này chẳng qua chỉ là tia sáng thoáng hiện qua mà Giang Tầm tiện tay bổ sung vào, nhưng cô không nghĩ rằng lại được đón nhận ngoài mong đợi như vậy.

“Chú chó tiếp thị cũng muốn ăn sáng” lập tức trở thành câu nói vàng phổ biến trên mạng xã hội, đám cư dân mạng nhao nhao bắt chước thành các bức ảnh châm biếm.

Cái gì mà “Vận Doanh cũng muốn ăn sáng” “Mã Nông cũng muốn ăn sáng” “Công Thành Sư cũng muốn ăn sáng” những câu nói này xuất hiện như măng mọc sau mưa.

Sự phổ biến của bộ phim ngắn đã mang tới hiệu quả và lợi ích đáng kể.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Trương Viên Viên vẫn luôn chú ý đến tình hình ở trên mạng, không nhịn được mà líu lưỡi nói: “Gói đồ ăn sáng của cửa hàng Mạnh Mạnh đã bán hết sạch trong vòng chưa đầy nửa giờ! Thật khiến người ta không khỏi kinh ngạc!”

“Không cần phải quá kinh ngạc, sau này tình huống như vậy sẽ còn xảy ra thường xuyên.” Giang Tầm mỉm cười, vẻ mặt rất điềm tĩnh.

Cô đóng website lại, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Giang Nhuy.

Giang Tầm: 【Lần này người đại diện của em không nói gì sao?】

Có lẽ là Giang Nhuy đang bận nên nửa giờ sau mới trả lời: 【Không, sau khi anh ta biết được thân phận của chị, không chỉ không đuổi em ngược lại còn tỏ ra vui mừng để cho em tạo mối quan hệ tốt với chị. Có phải anh ta đã hiểu lầm gì rồi không?】

Giang Tầm: 【Vậy em nói sao?】

Giang Nhuy: 【Em chỉ nói qua loa với anh ta vài câu rồi cũng không quan tâm đến anh ta nữa.】

Giang Nhuy: 【Đúng rồi chị, lần trước chị nói muốn đi ăn đồ ăn Quảng Đông, vậy lúc nào chị đi?】

Giang Tầm gửi qua một biểu tượng cảm xúc hình mặt cười: 【Gần đây chị hơi bận, khi nào có thời gian sẽ liên lạc lại với em ^_^】

Giang Nhuy: 【QAQ】

Cậu ấy im lặng gửi qua một biểu tượng cảm xúc gào khóc.

Giang Tầm nở nụ cười, sau đó cũng không để ý cậu ấy nữa.

Gần đây quả thật cô rất bận, dự án kế hoạch của tập đoàn Quân Trạch, hạng mục của đồ uống Linh Động và nhà Mạch Mạch, còn có bộ phim truyền hình ngắn và mọi chuyển lớn nhỏ của công ty đều phải xử lý, tất cả mọi chuyện chồng chất lên nhau khiến cô căn bản không có thời gian để lo lắng đến những chuyện khác.

Đến buổi trưa, cơn mưa lớn đột nhiên ập xuống.

Những hạt mưa đập lên cánh cửa đồm độp. Có một tầng hơi nước đã phủ trên cửa sổ thủy tinh làm cảnh vật ngoài cửa sổ trở nên mờ ảo.

Vừa đúng lúc là ngày cuối tuần, Tần Dĩnh Xuyên triệu tập toàn bộ thành viên của công ty để mở hội nghị tổng kết vào lúc ba giờ chiều.

Khi hội nghị đang tiến hành hơn một nửa thì điện thoại của Giang Tầm đột nhiên rung lên.

Cô liếc mắt nhìn tên người gọi đến, đầu lông mày của cô giật giật. Cô nói khẽ với Tần Dĩnh Xuyên: “Em ra ngoài nhận điện thoại một chút.”

Tần Dĩnh Xuyên khẽ gật đầu với cô.

Giang Tầm nhanh chóng bước ra khỏi phòng họp, đi đến sân thượng mới nhận điện thoại, thấp giọng hỏi: “Sao đột nhiên anh lại gọi tới?”

Đầu bên kia điện thoại là âm thanh cười khẽ của Phó Dĩ Hành: “Em đang bận sao?”

Giang Tầm quay đầu nhìn, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn về phía phòng họp: “Cũng không hẳn.”

Phó Dĩ Hành lại hỏi: “Vậy hôm nay em có thể tan làm sớm không?”

Giang Tầm giật mình: “Tại sao? Không phải đã hẹn bảy giờ tối rồi sao?”

Phó Dĩ Hành nói: “Anh đang tham gia triển lãm tại trung tâm hội nghị quốc tế, nhưng cũng sắp kết thúc rồi, khoảng nửa giờ sau là anh có thể đến chỗ em.”

Nửa giờ sau?

Giang Tầm hạ điện thoại xuống, liếc mắt nhìn thời gian.

Cô hơi ngạc nhiên: “Sớm như vậy sao? Bây giờ chỉ mới ba giờ rưỡi mà?”

Phó Dĩ Hành nói: “Nếu như em thật sự không thể đi được thì anh có thể qua đó chờ em.”

“Không cần.”

Giang Tầm vội vàng ngắt lời rồi che điện thoại lại: “Dù sao thì buổi chiều em cũng không có việc gì, nếu anh đến thì nói với em.”

“Như vậy nhé, em cúp máy đây.”

Không đợi anh nói xong, cô đã nhanh chóng ấn nút tắt máy.

Nhét lại điện thoại vào trong túi, Giang Tầm thở ra một hơi, sau đó quay người trở lại phòng họp.

Mới đi tới cửa cô đã nghe thấy tiếng hoan hô từ bên trong truyền ra.

“Thật sao Tần Tổng? Chuyện này quá tuyệt vời!”

Giang Tầm bước vào, tâm trạng của cô cũng bị tiếng cười bên trong ảnh hưởng, cô nở nụ cười: “Có chuyện tốt gì à? Sao mọi người lại vui vẻ như vậy?”

Trương Viên Viên quay đầu, tỏ ra vui mừng: “Giang tổng, thành tích lần này thật đáng kinh ngạc nên Tần tổng nói hôm nay sau khi tan làm sẽ mời mọi người đi ăn thịt nướng để chúc mừng.”

Giang Tầm thoáng sửng sốt, vô thức nhìn Tần Dĩnh Xuyên: “Ồ? Nhưng mà tối nay tôi có hẹn với người khác rồi…” Cô hơi dừng lại, nói xin lỗi: “Có thể là tôi sẽ không đi được, nên mọi người cứ đi chơi vui vẻ nhé.”

Trương Viên Viên hỏi: “Hả? Giang tổng có hẹn rồi sao? Là cuộc hẹn quan trọng à?”

Dư Giản cũng chen vào: “Nhưng mà Giang tổng là người có công rất lớn, nếu không đi thì quá đáng tiếc.”

Tần Dĩnh Xuyên có chút giật mình, chủ động giải vây cho cô: “Không sao, nếu em đã có hẹn thì anh và mọi người sẽ đi với nhau, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội mà.”

“Được.” Giang Tầm mỉm cười gật đầu, sau đó lại nói với mọi người: “Tối nay mọi người cứ đi chơi vui vẻ, lần sau tôi sẽ mời mọi người để bù lại.”

“Được rồi, còn một chuyện muốn thảo luận qua với mọi người…”

Tần Dĩnh Xuyên nói đến những chuyện khác để di chuyển sự chú ý của mọi người.

Sau khi tan họp, các đồng nghiệp lại trở về với công việc của mình.

Giang Tầm đang thảo luận về phần kết của bộ phim ngắn với Trương Viên Viên thì lại nhận được điện thoại của Phó Dĩ Hành.

Cô vừa mới bắt máy đã nghe thấy anh nói: “Anh đến rồi.”

Giang Tầm thuận miệng hỏi: “Anh đang ở đâu?”

“Ở tầng dưới của công ty em.” Anh nhẹ nhàng nói.

Giang Tầm giật mình, theo phản xạ có điều kiện lập tức đứng lên.

Trương Viên Viên nhìn cô, ngạc nhiên hỏi: “Giang tổng, cô sao vậy?”

“Anh chờ một chút.” Giang Tầm nhỏ giọng nói với đầu bên kia điện thoại rồi nhanh chóng tắt máy.

Cô quay đầu lại: “Tôi có chút chuyện nên phải về sớm.” Nói xong, cô nhanh nhẹn cầm lấy túi xách bên cạnh: “Viên Viên, công việc của phần kết nhờ cô nha.”

“Được, Giang tổng cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Trương Viên Viên đảm bảo với cô.

Giang Tầm xuống đến tầng một bằng tốc độ nhanh nhất.

Bên ngoài đã tạnh mưa, trong công ty có mở máy điều hòa nên nhiệt độ vẫn luôn duy trì ở trạng thái ấm áp.

Nhưng vì cánh cửa chính ở dưới tầng một luôn để mở, thế nên vừa ra khỏi thang máy Giang Tầm đã cảm nhận được sự khác biệt của nhiệt độ. Không khí lạnh lẽo từ bên ngoài xộc vào khiến cho cả người cô co rúm lại.

Cô ôm lấy cánh tay của mình, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Phò Dĩ Hành đang đứng cách thang máy không xa, anh mặc đồ tây mang giày da, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo khoác màu đen rất dễ nhìn thấy.

Giang Tầm cũng không quan tâm đến cái lạnh, rảo bước chạy qua đó, kéo anh vào trong cầu thang bên cạnh, thấp giọng hỏi anh: “Sao anh lại chạy đến tầng dưới của công ty bọn em? Không phải em đã bảo anh đừng tới đây sao?”

Phó Dĩ hành nắm chặt tay cô, chậm rãi hỏi ngược lại: “Có sao?”

Anh cảm nhận được lòng bàn tay của cô hơi lạnh nên cúi đầu xuống: “Sao tay lại lạnh thế này?”

Giang Tầm kéo chủ đề lại: “Anh đừng nói lảng sang chuyện khác, em nhớ rất rõ, anh đừng có giả ngốc.”

“Anh cũng nhớ rất rõ.” Phó Dĩ Hành nhíu mày, giống như đang cười rồi nhàn nhạt nói: “Phu nhân, anh giúp em nhớ lại một chút nhé. Hôm đó em chỉ nói không cho phép dừng xe ở gần đây, chứ không hề nói không cho phép người tới.”

Giang Tầm bị sự vô liêm sỉ của anh làm cho sợ ngây người: “Này Phó Dĩ Hành, anh…..”

“Được rồi, đi nhanh lên đi.”

Giang Tầm cũng ý thức được đây không phải là chỗ để nói chuyện nên tạm thời kiềm chế lại, đưa tay kéo anh rời khỏi đây. Nhưng cô vừa mới mở cửa thoát hiểm đã gặp Trương Viên Viên đi từ trong thang máy ra.

Trương Viên Viên cũng nhìn thấy Giang Tầm, biểu cảm có chút kinh ngạc:

“Ôi, Giang tổng, không phải cô có việc gấp sao? Sao cô còn ở đây?”

Động tác của Giang Tầm có hơi cứng ngắc, nhưng phản ứng lại rất nhanh nhẹn. Cô lập tức buông tay lách mình ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa phía sau lại như không có việc gì: “Vừa nãy có một nhân viên sửa chữa hỏi tôi tụ điện của tòa nhà ở đâu, nên tôi dẫn anh ta đi xem.”

Cô nói sang chuyện khác: “Còn cô? Cô đang định đi đâu vậy?”

Sự chú ý của Trương Viên Viên bị dời đi: “Tôi xuống lấy đồ chuyển phát nhanh, nhân viên chuyển phát nhanh vừa mới nói tìm không thấy địa chỉ nên tôi đi ra ngoài xem một chút.”

Giang Tầm bình tĩnh nói: “Vậy cô mau đi đi.”

“Được.”

Trương Viên Viên gật gật đầu rồi nhanh chóng bước đi.

Nhìn thấy cô ấy bước ra cửa chính, Giang Tầm mới thở phào nhẹ nhõm.

Cánh cửa phía sau phát ra âm thanh “két két”.

“Nhân viên sửa chữa?”

Phó Dĩ Hành thong thả bước ra từ bên trong, nhìn về chỗ phía cửa chính, giọng nói mang theo ý cười: “Phu nhân, sao mỗi lần ở cùng với em đều kích thích như vậy nhỉ?”

Giang Tầm quay lại lườm anh một cái, tức giận nói: “Anh còn cười.”

Cô kéo tay áo của anh: “Đi nhanh lên.”

Phó Dĩ Hành khẽ cười, cũng không lên tiếng nữa, anh nắm lấy tay của cô bỏ vào trong túi áo khoác một cách rất tự nhiên.

Giang Tầm giãy dụa không được nên đành phải mặc kệ anh.

Cũng may trên đường đi không gặp người quen nào.

Công viên Sáng Tạo Mới có một bãi đỗ xe riêng biệt, đó là nơi mà Phó Dĩ Hành đậu xe.

Sau khi lên xe, Giang Tầm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô thắt dây an toàn xong, lại nhìn về phía người bên cạnh: “Sao anh lại tới sớm vậy?”

Phó Dĩ Hành lườm cô một cái, hỏi: “Em muốn mặc quần áo như thế này để qua đó sao?”

Giang Tầm cúi đầu nhìn lại mình, những lúc để tiện cho công việc và không cần phải đi gặp gỡ khách hàng nên cô ăn mặc rất thoải mái. Một chiếc áo sơ mi dài kiểu dáng bình thường phối với một chiếc quần ống rộng, bị anh nói như vậy nên cô cũng cảm thấy…. Quả thật là có hơi không phù hợp.

Phó Dĩ Hành không nói nữa mà khởi động xe.

Hơn mười phút sau, chiếc xe đã đến hầm đậu xe của một trung tâm thương mại gần đó.

Giang Tầm nhìn ra bên ngoài, nghi ngờ hỏi: “Anh đang muốn đi đâu đây?”

Phó Dĩ Hành nói: “Mua quần áo cho em.”

Giang Tầm quay đầu lại: “Tại sao không quay về nhà?”

“Không tiện đường.” Anh lời ít ý nhiều nói.

Phó Dĩ Hành dừng xe xong, Giang Tầm cũng không nhiều lời im lặng đi với anh vào thang máy.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Hai người đi tới một cửa hàng quần áo cao cấp ở tầng hai.

Phó Dĩ Hành nhìn từng dãy quần áo: “Em thích cái nào? Thoải mái thử đi.”

Giang Tầm cũng không có yêu cầu đặc biệt gì, cô tiện tay chọn lấy một chiếc váy tương đối hợp mắt rồi bước vào phòng thay đồ.

Chưa đến một lát sau, cô bước ra ngoài.

Phó Dĩ Hành vốn dĩ đang ngồi bắt chéo chân với dáng vẻ thảnh thơi chờ bên ngoài. Giang Tầm vừa bước ra đã khiến anh vô thức đứng lên.

Anh chăm chú nhìn Giang Tầm, ánh mắt có chút tối sầm lại.

Giang Tầm quay một vòng, nhìn vào chiếc gương sát đất: “Thế nào? Có được không?”

“Cái này không được.” Anh cố giữ bình tĩnh, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Có vấn đề.”

Nhân viên hướng dẫn mua hàng ở bên cạnh vừa muốn mở miệng khen ngợi, nghe vậy thì hơi sửng sốt nói: “Thưa anh, xin hỏi là anh cảm thấy có vấn đề gì vậy ạ?” Cô ấy vẫn duy trì nụ cười, uyển chuyển nói: “Tôi thấy cái váy này rất hợp với khí chất của chị đây.”

“Vải quá ít, mặc vào sẽ rất lạnh.” Phó Dĩ Hành nghiêm nghị ngắt lời: “Đổi một bộ khác đi.”

Giang Tầm nghi ngờ nhìn anh một lát, đổi sang một chiếc váy màu đỏ khác rồi quay lại phòng thay đồ.

Nhưng ngay sau đó cô cũng hiểu anh sắp xếp thời gian trống cho cô nhiều như vậy là để làm gì.

“Màu đỏ quá già, không hợp với em.”

“Màu sắc của bộ này quá nhạt, không hợp với khí chất của em.”

“Bộ này cũng không được, không phóng khoáng chút nào.”

Anh luôn tìm ra được mọi lý do không thích hợp.

Bị giày vò một hồi, Giang Tâm cũng hoàn toàn mất bình tĩnh, cô không chọn tiếp nữa mà trực tiếp hỏi anh: “Vậy anh thấy bộ nào mới được?”

Phó Dĩ Hành liếc nhìn quần áo trên kệ, tiện tay lấy một bộ váy ra: “Anh thấy bộ này cũng không tệ.”

Chiếc váy anh chọn có màu xanh nhạt, cổ tròn.

Giang Tầm cũng không phản bác, chỉ lườm anh một cái thật dài rồi cầm váy bước vào phòng thay đồ.

Một lát sau, cô bước ra khỏi phòng thay đồ.

Dưới phần cổ tròn là đường cắt 3D, xương quai xanh trắng nõn của cô như ẩn như hiện, thắt lưng mảnh mai, chiếc váy phóng khoáng nhẹ nhàng ngược lại càng làm nổi bật lên đôi chân thẳng tắp của cô.

Phó Dĩ Hành nhủ bụng, tính sai rồi. Anh đã quá chủ quan, anh chọn chiếc váy này vì nhìn nó bảo thủ và phóng khoáng, nhưng ngược lại nó còn phô bày rất rõ tất cả khí chất của cô.

Trước khi anh kịp mở miệng, Giang Tầm nói: “Chọn cái này đi, không chấp nhận bác bỏ nữa, là do anh nói cái này không tệ.”

Trong nụ cười của cô mang theo chút đắc ý.

Phó Dĩ Hành dời mắt, vẻ mặt vẫn rất tự nhiên: “Đúng, là anh nói.”

Anh hơi dừng lại, bình tĩnh nói: “Nhưng mà bên ngoài rất lạnh, tốt nhất em vẫn nên có thêm một chiếc áo khoác.”
Bình Luận (0)
Comment