Ngọt Ngào Em Trao

Chương 56

Giang Tầm sững sờ vài giây mới kịp thu lại những suy nghĩ miên man.

Cằm anh kề sát vào một bên mặt của cô.

Có lẽ cái ôm quá ấm áp nên nhất thời cô không nỡ đẩy ra.

“Phó tổng, anh bao nhiêu tuổi rồi hả?” Giang Tầm kiềm chế cảm xúc, vươn ngón tay ra chọc chọc anh: “Sao lại ấu trĩ thế?”

Phó Dĩ Hành cười khẽ nhưng không trả lời.

Giang Tầm: “Ở hội nghị thượng đỉnh doanh nhân lần trước không phải vừa mới gọi rồi sao? Vậy mà anh kêu “đã lâu” hả?”

Phó Dĩ Hành nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm: “Đối với anh thì đã rất lâu rồi.”

Giang Tầm đổi chủ đề: “Muộn rồi, ở đây tối quá, đừng dừng lại lâu.” Nói xong cô nhìn Phó Dĩ Hành, thúc giục: “Đi nhanh nào, đàn anh Phó.”

Phó Dĩ Hành im lặng mỉm cười, nắm tay cô tiếp tục đến bãi đậu xe.

Lên xe.

Giang Tầm thắt dây an toàn, giống như mới sực nghĩ tới điều gì, động tác của cô hơi dừng lại.

Cô nhìn vào gương chiếu hậu, ngập ngừng nói: “Vừa rồi Tạ Gia Minh đề cập đến chuyện của Vương Tử Phong…”

Phó Dĩ Hành nhìn cô, cất giọng bình tĩnh nói: “Đừng lo, có anh ở đây.”

“Ở nước M mà anh ta còn bị anh nắm được thóp và tống vào tù.” Anh thu lại ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước: “Thì đương nhiên ở trong nước cũng không thể làm được trò trống gì đâu.”

Giang Tầm gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không yên.

Xe nổ máy rời khỏi bãi đậu.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng khẽ vang lên trong xe khiến người ta bất giác cảm thấy thư thái.

Lúc xe chạy đến một đoạn đường nào đó, Giang Tầm phát hiện trên bảng hướng dẫn có một đoạn hiển thị màu đỏ.

Màu đỏ có nghĩa là kẹt xe.

“Hình như phía trước kẹt xe.” Giang Tầm nhắc nhở: “Hay là đi đường vòng về?”

Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô: “Không kịp rồi, đã vào khu vực này thì không quay đầu được.”

Anh lại hỏi: “Buổi tối em có việc gì phải giải quyết gấp không?”

Giang Tầm nhìn anh: “Không có.”

Phó Dĩ Hành: “Vậy thì tìm chỗ gần đây nghỉ tạm.”

Ngã tư phía trước có một bãi đậu xe nhỏ ngoài trời, anh bật xi nhan bên phải rồi lái xe vào.

Gần đó có một quảng trường nhỏ, ánh đèn nê-ông phản chiếu màn đêm, rực rỡ sắc màu, cũng ánh lên gương mặt người đi đường một lớp màu lộng lẫy.

Gần khuya, quảng trường không có nhiều người lui tới.

Giang Tầm và Phó Dĩ Hành đi dạo trên quảng trường nhưng cả hai đều không lên tiếng, cứ lặng lẽ bước đi như vậy. Ban đêm gió thổi hiu hiu khiến tâm tư ai nấy đều trở nên hỗn độn.

Giang Tầm liếc trộm người bên cạnh, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Từ sau khi về nước, dường như đây là lần đầu tiên cô cùng anh đi dạo phố giữa đêm khuya.

“Hồ lô đây! Hồ lô ngào đường ngon ngọt đây!”

Xa xa truyền đến tiếng rao bán kẹo hồ lô.

Giang Tầm định thần lại, lần theo tiếng rao thì thấy đó là một ông cụ bán kẹo hồ lô.

“Anh chờ chút, em đi mua kẹo hồ lô.”

Giang Tầm thích thú buông tay anh ra, nhưng mới vừa đi được vài bước cô chợt nhớ ra mình không mang tiền mặt nên quay lại.

“Anh có mang theo tiền lẻ không?” Cô hỏi Phó Dĩ Hành.

Phó Dĩ Hành nhìn cô, cười nhẹ: “Không có, thẻ đen được không?”

“…”

Giang Tầm tức giận nói:  “Ai cần thẻ đen của anh.”

Cô nhìn xung quanh: “Em đến tiệm quà vặt kế bên đổi ít tiền lẻ vậy.”

Trong khi họ đang nói chuyện, ông cụ bán kẹo đã bước đến gần họ.

Có lẽ ông nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người nên rút từ trong túi ra một tấm thẻ nhựa có in mã QR.

“Không sao đâu cô gái, cái này của tôi có thể quét mã QR.”

Giang Tầm nhìn tấm thẻ, có chút kinh ngạc: “Chú, không ngờ chú cũng hiện đại như vậy.”

Ông cụ vui vẻ nói: “Thời buổi bây giờ lớp trẻ chỉ thích dùng điện thoại di động để thanh toán, nếu không theo kịp xu hướng sẽ bị đào thải.”

“Vậy cho cháu một cây ạ.”

Giang Tầm miệng thì nói tay thì lật túi xách tìm di động.

Phó Dĩ Hành nhanh hơn, mở giao diện mã quét: “Để cháu quét.”

Anh quét mã, ông cụ lấy một cây kẹo đưa cho Giang Tầm, cười nói: “Cô gái nhỏ và bạn trai tình cảm tốt thật.”

Giang Tầm có chút sửng sốt: “Anh ấy…”

Phó Dĩ Hành mỉm cười, vô cùng tự nhiên nhận lấy lời cảm thán của ông cụ: “Cảm ơn ạ.”

Ông cụ đi rồi, Giang Tầm lườm anh một cái: “Không phải chỉ có thẻ đen sao?”

Phó Dĩ Hành: “Đúng vậy, nhưng thanh toán di động cũng có thể liên kết với thẻ ngân hàng mà.”

Giang Tầm bĩu môi không nói gì.

Mứt quả ghim thành một xâu đầy ắp, từng viên sơn trà được bọc mật đường trong suốt óng ánh như pha lê.

Cô bóc lớp đường bọc bên ngoài mứt quả, cắn một miếng, vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa khắp vị giác.

Giang Tầm vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện Phó Dĩ Hành đang nhìn chằm chằm vào mình, bèn vô thức nâng cây kẹo trong tay lên.

“Anh muốn ăn không?”

Vốn dĩ cô chỉ là khách sáo nhưng không ngờ Phó Dĩ Hành thực sự cúi đầu cắn viên sơn trà trên cùng.

“…”

Giang Tầm đơ mất vài giây, sau đó mới có phản ứng.

Đây là viên mà cô vừa cắn mà …

Khuôn mặt Giang Tầm bất giác đỏ bừng, cô cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình, tiếp tục đi về phía trước.

Hai người sánh vai nhau đi tới, vô tình đi đến khu thương mại gần đó.

Giang Tầm ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, phát hiện phía trước có một tòa nhà đặc biệt ấn tượng.

Cô nhìn ánh đèn neon nhấp nháy: “Công ty giải trí Sao Mai? Em nhớ hình như đây là công ty đại diện của Giang Nhuy thì phải.”

“Giang Nhuy?”  Phó Dĩ Hành hỏi: “Em không sợ tình cờ gặp cậu ấy ở đây hả?”

Giang Tầm buồn cười: “Làm gì có chuyện trùng hợp vậy? Hơn nữa đã trễ thế này, em ấy chắc sớm về đến nhà rồi.”

Như nghĩ ra điều gì đó, cô quay lại nhìn Phó Dĩ Hành: “Anh có biết công ty giải trí này không?”

Phó Dĩ Hành lời ít mà ý nhiều: “Anh biết CEO của họ, tuần trước mới vừa bàn chuyện hợp tác với anh ta.”

“Ồ”

Giang Tầm đáp lạ, thoải mái cắn một viên kẹo, một giọng nói quen thuộc kinh ngạc vang lên từ phía sau:

“Chị?”

***

Gần đây có một con phố ẩm thực, đêm khuya là thời điểm hot nhất.

Trong một cửa hàng ăn hơi vắng vẻ.

Cả ba người ngồi vào một bàn trong góc, nhìn nhau không nói gì.

Phó Dĩ Hành chủ động phá vỡ sự im lặng: “Muốn ăn gì, để anh đi gọi.”

“Tôi muốn ăn bánh cuốn heo, cà ri trứng cá, lòng cuộn phô mai, bánh mực chiên giòn…À đúng rồi, thêm một phần chè mè đen nữa.” Giang Nhuy lấy lại tinh thần, không hề khách sáo với anh, một hơi gọi ra mấy món.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Phó Dĩ Hành không nói gì, chỉ liếc nhìn cậu ấy rồi phối hợp đứng dậy đi đến quầy hàng.

Chờ Phó Dĩ Hành đi khỏi, Giang Nhuy híp mắt nhìn theo bóng lưng anh từ trên xuống dưới.

Giang Tầm sợ cậu ấy nghi ngờ, không khỏi hỏi: “Em nhìn gì thế?”

Giang Nhuy nhanh chóng xoay người, ghé sát vào người cô nhỏ giọng hỏi: “Chị, sao chị lại đi cùng anh ta?”

Giang Tầm thuận miệng bịa một lý do: “Bọn chị tình cờ gặp nhau. Chị vừa mới tạm biệt với bạn đón xe về nhà, ai dè lại bị kẹt xe. Chị không muốn chờ nên xuống xe đi dạo, không ngờ gặp được Phó tổng, anh ấy nói có thể đưa chị về nhà.”

“Thật á? Vô tình gặp phải?”

Giang Tầm đẩy cậu một cái: “Trái lại em đó, muộn như vậy sao còn ở công ty?”

Giang Nhuy quay đầu giải thích: “À, hôm nay có cảnh quay ban đêm. Em vừa quay phim về, định lẻn ra ngoài ăn khuya. Không ngờ lại gặp được chị.”

Cậu ấy chợt nhớ ra điều gì đó: “Chị, em thấy vòng bạn bè của chị.”

Giang Tầm có chút bất đắc dĩ: “Lần này là bạn bè tụ tập, không tiện đưa em theo, có dịp chị sẽ dẫn em đi.”

Giang Nhuy sợ cô đổi ý, mau chóng nói: “Quyết định vậy nhé.”

Ngừng một chút, cậu ấy lại tiếp tục chủ đề: “Nói đi nói lại thì Phó tổng này rốt cuộc muốn làm gì nhỉ? Em cảm thấy anh ta không có ý tốt với chị, không chừng gặp mặt cũng là do anh ta cố tình sắp đặt cũng nên.”

Giang Tầm nhỏ giọng nói: “Tốt xấu gì cũng là người ta mời em ăn, giữ ý tứ chút đi, ít nhất đừng để anh ấy nghe thấy.”

“Nhưng mà “vô công bất thụ lộc”,  anh ta nhất định có ý đồ gì đó.” Giang Nhuy lưỡng lự nói: “Nếu không thì bữa cơm này em không ăn, chúng ta đi mau đi.”

“Không ngờ em còn có chút hiểu chuyện nha.” Giang Tầm cười nói: “Chị còn tưởng em vì ăn mà vứt luôn liêm sỉ chứ.”

Vẻ mặt Giang Nhuy kiêu ngạo: “Đương nhiên, tuy rằng em rất thích ăn ngon, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, em…”

“Đang nói gì thế?”

Giọng Phó Dĩ Hành đột nhiên từ đỉnh đầu rơi xuống.

Giang Nhuy dừng lại, không được tự nhiên nâng khẩu trang lên, khí thế giảm xuống một nửa: “Không, không có chuyện gì, tôi với chị tôi vừa nói chuyện về anh rể.”

Giang Tầm ngẩn ra.

Không đúng, mắc gì cô phải chột dạ?

Giang Nhuy nói tới đây bèn thay đổi suy nghĩ, quay sang Giang Tầm, cố ý cao giọng: “Chị, đã muộn như vậy rồi, sao không bảo anh rể tới đón?”

Giang Tầm nghiêng đầu, tránh khỏi tầm mắt của anh, vẻ mặt có chút xấu hổ đáp: “Chắc là không, không cần gọi đâu.”

“Anh rể” đang ở đây, lôi đâu ra một “anh rể” khác bây giờ?

Phó Dĩ Hành ngồi xuống, dáng vẻ vẫn điềm nhiên và bình tĩnh.

Thấy anh không có phản ứng, trong lòng Giang Nhuy cảm thấy khó hiểu, liền thêm dầu vô lửa: “Phó tổng, chắc anh không biết.” Cậu ấy cố ý nhấn mạnh: “Chị tôi đã kết hôn rồi đấy.”

Phó Dĩ Hành nhướng mày, như thể đang cảm thấy hứng thú: “Ồ?”

“Mặc dù anh rể tôi là một người bình thường nhưng anh ấy rất yêu chị tôi.” Giang Nhuy toan tính nói: “Quan trọng nhất là hai người họ thực sự yêu thương nhau, không ai có thể xen vào tình cảm của họ. Chẳng thế mà những người theo đuổi chị tôi xếp hàng dài từ đây đến nước M, chị tôi chỉ chọn anh rể, thậm chí còn vì anh ấy mà cãi nhau với người nhà.”

Ánh mắt Phó Dĩ Hành đầy thâm ý nhìn Giang Tầm, cười như không cười.

Giang Tầm sốt suột, nhanh chóng ngăn cản cậu ấy: “Tiểu Nhuy, đừng…”

“Chị, không cần phải xấu hổ, em chỉ nói sự thật thôi mà.”

Giang Nhuy nhìn cô nháy mắt, lại nhìn Phó Dĩ Hành, giọng điệu khiêu khích: “Anh rể tuy không được học hành đến nơi đến chốn, không có tiền, công việc thì bình thường nhưng tính tình tốt, nhân phẩm tốt, cũng rất kiên trì. Điều quan trọng nhất là anh ấy đối xử với chị tôi đặc biệt vô cùng vô cùng tốt.”

“Tiền lương hàng tháng của anh ấy đều giao cho chị tôi. Đặc biệt có lần anh ấy sốt cao, sợ chị tôi lo lắng mà không nói cho chị ấy biết, nhưng hôm đó chị tôi đột nhiên muốn ăn thịt kho tàu của Vương Ký, anh ấy bèn không ngại đau bệnh, bất chấp mưa lớn đi mua…”

Phó Dĩ Hành đột nhiên cười khẽ.

Giang Nhuy dừng lại, ánh mắt khó hiểu: “Anh cười cái gì?”

“Không có gì, nghe những lời cậu nói, anh thấy…” Phó Dĩ Hành dừng lại, giọng nói bình thản nhưng đầy ẩn ý: “…Rất cảm động.”

Giang Nhuy gật đầu: “Đúng vậy, nếu anh gặp được anh rể tôi, nhất định sẽ cảm động trước tình cảm của anh ấy.”

Phó Dĩ Hành xoay cái ly trong tay, hờ hững nói: “Thành tích môn ngữ văn của Tiểu Giang lúc đi học chắc rất tốt nhỉ?”

“Hả?” Giang Nhuy sửng sốt một chút.

Nhưng Phó Dĩ Hành nhanh chóng thay đổi chủ đề, không để lại dấu vết: “Nghe có vẻ như cậu có ấn tượng rất tốt với anh rể của mình thì phải? Có điều anh hơi khó hiểu, bình thường không phải cậu vẫn luôn bận rộn trong làng giải trí sao? Làm sao biết được anh rể của cậu rất yêu chị gái cậu?”

Giang Nguyên ngây người, nhanh chóng nói: “Đương nhiên tôi biết!”

“Quan hệ giữa tôi và anh rể rất tốt, chúng tôi còn từng cùng nhau uống rượu, chơi game, thân như anh em, chỉ thiếu điều chưa kết nghĩa thôi đấy.”

Cậu ấy vỗ ngực, vẻ mặt tự hào: “Anh ấy còn thường mua cái này cái kia cho tôi. À đúng rồi, gần đây anh ấy còn tặng cho tôi nhạc phổ của Nhậm Thiên.”
Bình Luận (0)
Comment