Ngọt Ngào Em Trao

Chương 86

“Lòng ghen tị của phụ nữ ư?”

Giang Tầm nhìn chằm chằm anh, vẻ mặt hoài nghi: “Phó tổng, em phát hiện anh đang ẩn ý gì đó nhưng em không có chứng cứ.”

Phó Dĩ Hành khẽ cười, giọng điệu rất chắc chắn: “Tuyệt đối không có.”

Giang Tầm: “Phải không?”

Anh không nói nữa, cúi đầu tiếp tục sửa sang lại ống tay áo.

Nhìn thấy động tác của anh, Giang Tầm cũng vô thức cúi đầu, trong lúc vô tình lại nhìn thấy thời gian hiển thị trên màn hình di động.

“Úi, đi làm thôi, sắp muộn rồi.” Cô xốc chăn lên, luống cuống tay chân bước xuống giường: “Sao anh không nhắc em?”

Phó Dĩ Hành liếc cô một cái, động tác thong thả ung dung: “Anh đã nhắc rồi, vào nửa tiếng trước.”

Xác thực.

Buổi sáng tỉnh giấc cô theo thói quen nhìn di động, nhưng lại bị tin tức của đầu tư Hạo Phong lôi kéo sự chú ý, nhất thời quên mất chuyện đi làm.

Giang Tầm tự biết đuối lý, vội ôm quần áo vào phòng tắm, động tác nhanh chóng chỉnh đốn trang phục xong xuôi.

Nhưng rửa mặt mặc quần áo xong đã là chuyện của mười lăm phút sau.

Vừa ra đến trước cửa Phó Dĩ Hành đã gọi cô lại, ám chỉ hỏi: “Từ từ, có phải em quên cái gì rồi không?”

“Em quên cái gì?”

Giang Tầm xỏ giày xong đang muốn ra cửa, nghe anh nói vậy thì dừng bước, nghi hoặc nhìn về phía anh.

Phó Dĩ Hành nhìn cô không hề chớp mắt, đôi mắt đen láy sâu xa.

Giang Tầm nhìn di động, sốt ruột nói: “Không kịp nữa rồi, buổi tối lại nói sau.”

Cô xoay người.

Phó Dĩ Hành ở phía sau ngừng vài giây mới nâng bước chân lên.

Đúng lúc này Giang Tầm đột nhiên xoay người, không kịp phòng ngừa mà nhón chân hôn một cái trên má anh.

Phó Dĩ Hành ngẩn ra, cúi đầu nhìn cô, trên mặt có chút bất ngờ.

Giang Tầm ngửa đầu nhìn anh, trong mắt đầy ý cười: “Em nhớ rõ mà, hôn tạm biệt.”

Khóe miệng Phó Dĩ Hành nở một nụ cười, nhắc nhở cô: “Nhớ mang theo cơm trưa đi.”

Anh lướt qua người cô, dẫn đầu ra khỏi cửa: “Đi thôi, đưa em đi làm.”

Khóe miệng Giang Tầm khẽ nhếch lên, cầm lấy hộp cơm trên bàn rồi đuổi theo bước chân anh.

Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!

***

Một tuần lễ mới.

Truyền thông Nghịch Phong bao phủ một bầu không khí khó có thể miêu tả. Sáng sớm, mọi người tụm lại bàn luận sôi nổi.

“Hôm thứ bảy mọi người có nhìn thấy gì chưa? Chuyện trên mạng ấy?”

“Nhìn thấy rồi! Nhìn thấy rồi!”

“Giang tổng chưa đến à? Sao hôm nay cô ấy lại đến muộn vậy nhỉ?”

“Đúng vậy, ngày thường cô ấy toàn đến công ty trước nửa tiếng.”

“Không phải bởi vì chuyện trên mạng…”

“Giang tổng và Phó tổng…”

Lúc này có đồng nghiệp chạy vào tiết lộ tin tức: “Ôi ôi, Giang tổng tới rồi! Tôi vừa mới nhìn thấy cô ấy từ một chiếc xe bước xuống, là xe của Phó tổng!”

“Phó tổng đưa cô ấy đến đây? Cho nên chuyện này là sự thật?”

“Blog chính thức cũng đã thanh minh rồi, còn có thể là giả được ư?”

“Tôi vẫn có chút khó có thể tin…”

Trong tiếng ồn ào bàn tán xen lẫn niềm kinh ngạc, Trương Viên Viên vẫn luôn duy trì sự bình tĩnh.

Cô ấy quay mặt vào máy tính, mặt không đổi sắc gõ bàn phím, nhắm mắt làm ngơ với lời nghị luận của mọi người.

Các đồng nghiệp rất nhanh chú ý đến trạng thái của cô ấy, nhỏ giọng thảo luận: “Bình thường không phải chị Viên Viên thân thiết với Giang tổng sao? Chi bằng hỏi chị ấy thử xem?”

Một lát sau, một đồng nghiệp vừa vào phòng kế hoạch bước tới thử thăm dò: “Chị Viên Viên, hai ngày trước chị… có nhìn thấy chuyện trên mạng không? Là chuyện của Giang tổng và Phó tổng ấy.”

Trương Viên Viên ngẩng đầu, có chút nghi hoặc: “Có thấy, làm sao vậy?”

“Vậy chị Viên Viên, việc này rốt cuộc là như thế nào?”

Trương Viên Viên đã được xem vở kịch này trước mấy ngày, vẻ mặt bình tĩnh trả lời: “Thật ra cũng không có gì, đúng như mọi người nhìn thấy đó.”

Nhìn dáng vẻ các đồng nghiệp trợn mắt há mồm, cô ấy đột nhiên cảm thấy tâm lý đã được cân bằng.

Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!

***

Khi Giang Tầm trở lại công ty, cô nhạy bén nhận thấy bầu không khí công ty có chút quái dị.

Buổi sáng thứ Hai là thời gian Truyền thông Nghịch Phong mở buổi họp.

Mãi cho đến khi ngồi xuống, trong phòng hội nghị vẫn lặng ngắt như tờ.

Giang Tầm hít sâu một hơi, phá vỡ sự trầm mặc: “Chắc là mọi người đều đã thấy được chuyện trên mạng.”

Cô tạm dừng, thành khẩn xin lỗi: “Thật xin lỗi, cho tới nay bởi vì lý do cá nhân nên tôi đã che giấu mối quan hệ của tôi và Phó Dĩ Hành.”

“Nhưng mà chuyện anh ấy trở thành người đầu tư của công ty chúng ta thì mãi sau này tôi mới biết được. Chuyện này mang đến nhiều phiền nhiễu cho mọi người, tôi thật sự rất xin lỗi.”

Có đồng nghiệp khéo hiểu lòng người mà nói: “Thật ra cũng không có gì, đây là chuyện riêng của Giang tổng, thật ra không cần phải giải thích với chúng tôi.”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Giang tổng chắc chắn có lý do của riêng mình.”

Mọi người mồm năm miệng mười đáp.

Không khí nặng nề trong phòng họp giảm đi không ít.

Giang Tầm hơi mỉm cười: “Cảm ơn mọi người đã thông cảm.”

“Vậy bây giờ bắt đầu chủ đề chính trong buổi họp của chúng ta hôm nay.”

Cô chuyển đề tài: “Hôm nay có hai chuyện quan trọng muốn thương lượng với mọi người.”

Vẻ mặt mọi người cũng nghiêm túc lên.

Giang Tầm trình bày chủ đề của buổi họp hôm nay…

Một là hướng phát triển tương lai của công ty, chuyển đổi và nâng cấp. Hai là có liên quan đến việc chuyển đổi công ty.

Nghe Giang Tầm miêu tả bản kế hoạch xong, một nhóm nhân viên đều có chút chưa hoàn hồn được.

Công ty thành lập đến nay hình như vẫn chưa đến một năm. Từ khi mới thành lập cho đến khi đi vào quỹ đạo, trong khoảng thời gian đó cũng từng có lúc suy sụp, cũng từng có lúc thất bại, công ty phát triển được tới quy mô ngày hôm nay đã là chuyện khó có thể tưởng tượng.

Với việc chuyển đổi nâng cấp theo như lời Giang Tầm, nhóm nhân viên nhất thời khó có thể tiêu hóa.

“Tôi nghĩ chuyện này đối với mọi người có lẽ quá đột ngột. Nhưng vẫn nói trước cho mọi người biết, bởi vì…” Giang Tầm tạm dừng, giọng điệu nghiêm túc: “Tôi hy vọng về sau vẫn có thể tiếp tục nỗ lực cùng mọi người, cùng làm bạn và phát triển công ty.”

Sau một lúc trầm mặc, trong phòng hội nghị vang lên một loạt tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Sau khi kết thúc thảo luận hai đề tài, nhiệm vụ sắp tới của công ty tất nhiên cũng không thể dừng lại.

Giang Tầm tiếp tục nói đến đề tài thảo luận gần đây bị bỏ quên – Hạng mục <Chó tiếp thị cũng có mùa xuân>.

Thời gian bất tri bất giác trôi đi.

Giờ nghỉ trưa, công ty nghênh đón một vị khách ngoài ý muốn…

Giang Tầm mới vừa bỏ hộp cơm vào lò vi sóng hâm nóng xong thì nhìn thấy một thanh niên quấn cả người kín mít đứng ở cửa công ty.

Rất quen mắt.

“Tiểu Nhuy?” Cô hơi kinh ngạc.

Giang Nhuy bước vào, vừa đánh giá bốn phía, vừa kéo khẩu trang xuống: “Chị! Em không quấy rầy chị chứ?”

“Không có, nhưng sao em lại tới đây?” Giang Tầm lấy hộp cơm ra, đi phía trước dẫn đường: “Nào, đến văn phòng chị rồi nói tiếp.”

Sau khi vào văn phòng, Giang Tầm đóng cửa lại, đặt hộp cơm sang một bên.

Cô rót một chén trà nóng cho Giang Nhuy, lại lấy ra mấy túi đồ ăn vặt đưa cho cậu ấy.

“Em ăn cơm chưa?”

Giang Nhuy lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Giang Tầm hỏi: “Hôm nay em không đóng phim à?”

Giang Nhuy xoa xoa hai tay, giọng điệu lộ ra vẻ chần chờ: “Hôm nay đoàn phim nghỉ phép, em cố ý tới đây tìm chị.”

“Tìm chị có chuyện gì?” Giang Tầm nghi hoặc.

Giang Nhuy do dự một lát mới mở miệng: “Chị, thật xin lỗi.” Cậu ấy dừng lại một chút: “Ngày đó em nhìn thấy nội dung của tài khoản tiếp thị, do quá nóng giận, cũng chưa kịp suy nghĩ kỹ đã đăng tin lên Weibo như vậy.”

“Sau đó em mới sực nhớ, hình như chị và anh rể không muốn công khai chuyện hai người kết hôn. Em chưa hỏi anh chị mà đã công khai quan hệ của hai người. Thật xin lỗi, đều là lỗi của em!”

Cậu ấy thấp thỏm nói: “Em ở nhà suy nghĩ vài ngày, càng nghĩ càng áy náy, nghĩ hay là nên tự mình tới tìm chị nói một tiếng xin lỗi.”

Trong lòng Giang Tầm khẽ cười thầm.

Cô lắc đầu cười nói: “Không sao, chị không trách em. Hơn nữa chuyện này chị đã nói rõ với anh rể của em. Bọn chị cũng không để bụng chút việc nhỏ này, cũng không có cái gọi là công khai hay không công khai.”

Giang Nhuy hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Em cũng yên tâm phần nào.”

Nói xong, cậu ấy đứng lên.

“Nếu đã như vậy thì em đi đây, không quấy rầy…”

“Từ từ.”

Giang Tầm đè vai cậu ấy lại, ngăn cản động tác của cậu ấy.

“Hả? Chị còn có việc à?” Giang Nhuy nghi hoặc hỏi.

Giang Tầm hơi mỉm cười: “Nếu em đã đến rồi thì thuận tiện giúp chị một chút đi.”

Giang Nhuy sửng sốt: “Việc… Việc gì?”

Giang Tầm nói: “Vì một ít nguyên nhân trước đó, hạng mục Chó tiếp thị bị tạm dừng. Hiện tại vấn đề đã giải quyết, có thể tiếp tục quay. Vừa hay em ở đây, buổi chiều lại rảnh, vậy làm khách mời cho chị một chút đi, coi như đền bù cho lỗi lầm của em.”

Giang Nhuy:???

Có phải cậu ấy đã không cẩn thận đào hố chôn mình rồi không?

Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!

***

Buổi chiều kết thúc quay phim, Giang Nhuy mang theo vẻ mặt nghi hoặc nhân sinh rời đi.

Tiễn Giang Nhuy đi rồi, Giang Tầm thoải mái lên xe Phó Dĩ Hành, trong mắt là ý cười không che giấu được.

Phó Dĩ Hành liếc nhìn về phía cô, hỏi: “Gặp được chuyện tốt à? Vui vẻ như vậy?”

Giang Tầm kéo dây an toàn ra, nói: “Ừm, hôm nay một hơi hoàn thành vài hạng mục, cuối cùng cũng có thể nghỉ một thời gian.”

“Rất tốt.”

Phó Dĩ Hành tạm dừng vài giây rồi nói tiếp: “Tuần sau anh muốn đi nước M công tác.”

“Ừm.” Nghe anh báo lịch trình, Giang Tầm đã tập mãi thành thói quen.

Cô cho rằng kế tiếp anh sẽ dặn dò cô ở nhà ngoan ngoãn ăn cơm, không nghĩ tới câu tiếp theo lại là…

“Muốn đi cùng anh không?”

Giang Tầm dừng động tác thắt dây an toàn lại, có chút bất ngờ nhìn về phía anh.

“Em? Đi công tác cùng anh hả?” Cô không chắc chắn xác nhận lại.

Phó Dĩ Hành tiếp tục nói: “Có thể tính chi phí du lịch chung.”

Giang Tầm nhìn chằm chằm anh, hỏi: “Anh có ý gì?”

Phó Dĩ Hành cười: “Mang em đi khảo sát trụ sở chính của Vốn Tầm Tinh một chút, coi như là đi công tác, chi phí anh bao hết, muốn đi không?”

Giang Tầm chỉ do dự ba giây đã lập tức đưa ra quyết định.

“Muốn!”

Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!

Thế là chuyến đi công tác cứ như vậy quyết định xong.

Ngày tới nước M vừa đúng lúc lễ Giáng Sinh.

Địa điểm công tác vừa hay gần trường cũ của hai người.

Cơm chiều xong xuôi, Phó Dĩ Hành lái xe mang theo Giang Tầm hóng gió khắp nơi.

Trở lại chốn cũ, Giang Tầm có chút hoài niệm.

Thời tiết rét đậm, tuyết trắng bay tán loạn. Đầu đường cuối ngõ tản ra hơi thở ngày hội, tiếng chúc nhau “Merry Christmas” thỉnh thoảng vang lên bên tai.

Dừng xe xong, hai người đi bộ về phía trường học.

“Nơi này dường như không thay đổi gì, vẫn giống như trước đây.”

Thả bước trên đường, Giang Tầm vừa đi vừa nhìn bốn phía xung quanh, giọng điệu hoài niệm: “Hình vẽ bậy trên mặt tường thế mà vẫn còn!”

Phó Dĩ Hành đi bên cạnh cô, thay cô chỉnh lại khăn quàng cổ: “Cẩn thận cảm lạnh.”

“Còn có đường bên kia…”

Giọng Giang Tầm dừng lại.

Ánh mắt Phó Dĩ Hành liếc theo cô.

Phía trước là một tấm biển báo giao thông lẳng lặng đứng đó, biển vàng chữ đen.

Ánh mắt hai người ăn ý liếc nhau, rồi sau đó đều ngơ ngẩn.

Nơi đó là chỗ hai người gặp mặt lần đầu.

Lặng lẽ nhìn nhau vài giây, Giang Tầm thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.

“Anh… Còn nhớ rõ nơi đó không?” Đi qua một khoảng, Giang Tầm thử hỏi.

“Sao có thể không nhớ rõ?” Phó Dĩ Hành khẽ cười: “Dáng vẻ em muốn khóc lúc trước đã khắc sâu trong ký ức của anh.”

Mặt Giang Tầm đỏ ửng: “Ây! Cái này có gì hay mà nhắc lại chứ?”

Phó Dĩ Hành nhướn mày: “Không phải em hỏi à?”

“Rõ ràng không phải em hỏi cái này…” Giang Tầm quyết đoán dừng đề tài: “Bỏ đi.”

Cô nhìn thẳng phía trước, lại hỏi: “Em rất tò mò, ngay từ ánh mắt đầu tiên anh thấy em, anh đã suy nghĩ như thế nào?”

Phó Dĩ Hành cười: “Lúc nhận được điện thoại của đàn anh Phạm, anh bất đắc dĩ phải đi ra. Khi anh đến chỗ này, nhìn thấy em ngồi xổm ven đường, mắt thấy em sắp bật khóc.”

“Khi đó anh đã nghĩ, cô nữ sinh này cũng thật phiền phức, bạn cùng phòng tương lai của anh sao lại là một người như thế này? Anh có chút không muốn để ý tới em, rất muốn cứ như vậy mà quay đầu rời khỏi.”

Giang Tầm quay đầu nhìn về phía anh, giọng điệu rất bất mãn: “Phó tổng, à không, đàn anh Phó, anh cũng thật vô tình.”

Nhưng nghĩ lại, cô lại bĩu môi nói: “Mà cũng phải, đây mới chính là con người của anh.”

“Nhưng cuối cùng anh vẫn như ma xui quỷ khiến mà bước về phía em.”

Phó Dĩ Hành hơi mỉm cười: “Sau khi nhặt đồ phiền toái là em về, trong nháy mắt anh đã nghĩ đầu óc anh chắc chắn bị hỏng rồi nên mới có thể làm ra chuyện tốt như vậy.”

Giang Tầm khẽ hừ một tiếng: “Em biết mà, lúc trước anh ghét em như hủi.”

“Có điều vẫn ổn, anh cảm thấy khá may mắn với lựa chọn của mình lúc đó.” Phó Dĩ Hành đón nhận ánh mắt cô, giọng điệu rất nghiêm túc: “Bởi vì như vậy anh mới có được em.”

Giang Tầm nhếch môi cười, miễn cưỡng vừa lòng với câu trả lời của anh.

Phó Dĩ Hành ngẩng đầu nhìn về biển báo giao thông phía trước, ánh mắt tràn ngập hoài niệm.

Khi anh thu hồi suy nghĩ, Giang Tầm đã đi xa.

Cô dẫm lên tuyết trắng, trong nháy mắt đi tới dưới biển báo giao thông kia. Bông tuyết lặng lẽ rơi xuống, dường như hòa làm một thể với đôi bịt tai lông xù xù màu trắng kia của cô.

Trong nháy mắt, ký ức xa xôi cùng hình ảnh trước mắt chồng lên nhau.

Dường như anh lại thấy được ngày đầu mới gặp gỡ, cô gái ngồi xổm dưới cột mốc đường cuộn thành một khối nhỏ, vành mắt đỏ hoe, rõ ràng rất đau lòng nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.

Giang Tầm dừng lại, quay đầu vẫy tay với anh.

“Phó Dĩ Hành! Anh đi nhanh lên, nếu không em không đợi anh nữa đâu đấy.”

Phó Dĩ Hành lúc này mới định thần lại, anh nhếch khóe môi, cất bước đi theo cô.

Anh đã nếm qua chua cay mặn đắng, trăm ngàn tư vị. Anh cũng gặp qua mưa tuyết gió sương, vui buồn tan hợp.

Nhưng trong chặng đường đã đi qua, duy nhất chỉ thiếu vị ngọt ngào là em.

Thật sự may mắn khi có thể gặp được em vào lúc sinh thời.

Vạn vật trên đời này đều là cảnh đẹp mỹ mãn.

Trăng sao trời mây, ánh bình minh và hoàng hôn.

Đều không ngọt ngào bằng em.
Bình Luận (0)
Comment