Hôm nay là thứ tư, một ngày bình thường.
Buổi sáng, thành phố B hiếm khi không có tuyết rơi, khu trung tâm thương mại vẫn sầm uất như thường lệ.
Dòng người như mắc cửi, những công nhân tri thức vội vàng chạy tới công ty.
Khi Phó Dĩ Hành tới văn phòng Từ Minh Ngạn đã đứng chờ ở bên trong từ sớm.
Vừa đúng chín giờ.
Muộn hơn nửa giờ so với trước đây, nhưng đây là mốc thời gian cố định mà gần đây Phó Dĩ Hành đến công ty, Từ Minh Ngạn tập mãi cũng thành quen.
Nhưng khi anh ta thấy chiếc khăn quàng cổ trên người Phó Dĩ Hành, vẫn phải sững người trong giây lát. [lantruyen.vn]
Âu phục bằng da nhưng lại phối với một chiếc khăn len tự đan, nhất là trên khăn quàng cổ còn có hoạt tiết mèo con, thoạt nhìn trông rất không ổn.
Ánh mắt của Từ Minh Ngạn chỉ dừng trên chiếc khăn quàng cổ khoảng ba giây,sau đó lập tức điều chỉnh lại cảm xúc trên mặt một cách nhanh chóng, vẻ mặt bình tĩnh báo cáo: “Phó tổng, anh có buổi gặp mặt với Dư tổng của tập đoàn Wies lúc 9 giờ 30, xe đã chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ có thể xuất phát.”
“Được, tôi biết rồi.” Phó Dĩ Hành lạnh nhạt lên tiếng: “Vậy xuất phát đi.”
Xe dừng ngay trước cửa tập đoàn.
Lúc này vừa đúng giờ làm việc theo quy định, bên ngoài tập đoàn có rất nhiều người qua lại.
Đoàn người đi cùng Phó Dĩ Hành vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều ánh mắt.
Mãi đến khi chiếc xe lăn bánh rời đi thì những ánh mắt đó mới dần dần tản đi.
Nhưng khi Phó Dĩ Hành vừa bước ra khỏi thang máy ở đại sảnh tầng một rồi đi ra từ cửa chính thì bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Một lát sau mấy cô gái ở quầy lễ tân mới như tỉnh lại từ trong mộng, lập tức tụ họp lại một chỗ bàn tán xôn xao.
“Các cô có nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Có thấy khăn quàng cổ của Phó tổng không? Anh ấy đeo cái khăn quàng cổ kia!”
“Thấy mà, có thấy!”
“Thật sự không thể tin nổi Phó tổng có thể quàng một chiếc khăn quàng cổ như vậy.”
“Không ngờ được Phó tổng lại có một… thú vui trẻ con như vậy?”
“Thú vui trẻ con cái gì? Tôi thấy đây là tình thú.”
“Ý cô là gì?”
“Họa tiết trên khăn của anh ấy không phải là ảnh đại diện trên weibo của anh ấy và vợ sao?”
Một câu vừa nói ra như đánh thức người trong mộng.
Vì vậy ngày hôm đó những câu chuyện tán gẫu trong thời gian giải lao của các nhân viên đều vây quanh một chủ đề: “Khăn quàng cổ của Phó tổng”
“Vậy ra là Phó tổng đang thể hiện tình cảm nồng nàn với vợ sao?”
“Tôi dám cá chuyện này còn thật hơn vàng nữa, chắc chắn là đó khăn quàng cổ mà phu nhân của Phó tổng tự tay đan!”
“Chua quá chua quá, hôm nay lại là một ngày chua chát.”
“Các người có cảm thấy dạo gần đây Phó tổng hình như dịu dàng hơn không?”
“Không phải mỗi cô thấy thế!”
Nhưng sự thật đã chứng minh chuyện “Phó tổng đột nhiên trở nên dịu dàng” này chỉ là ảo giác mà thôi.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Buổi chiều, Phó Dĩ Hành trở lại công ty.
Lúc ba giờ chiều bắt đầu một cuộc họp hội nghị thường kỳ, tất cả các bộ phận phải báo cáo về tiến độ công việc.
Hội nghị vừa bắt đầu chưa được bao lâu không khí trong phòng họp đã trở nên trầm mặc.
Tất cả những người đứng đầu bộ phận đều phải thật thận trọng.
Phó Dĩ Hành xem qua một phần bản báo cáo kế hoạch, chưa được vài trang anh đã ngẩng đầu nhìn về hướng người phụ trách kế hoạch này, lạnh mặt nói: “Bận rộn suốt một tuần lễ mà bộ phận của mấy người lại đưa cho tôi cái thứ này sao?”
Người phụ trách nơm nớp lo sợ, mở miệng nói: “Phó tổng, tôi…”
“Tôi không muốn nghe bất cứ một lời giải thích nào, cầm về làm lại!”
Phó Dĩ Hành cắt ngang, giọng nói sắc bén của anh lạnh như băng.
“Rầm” một tiếng động lớn vang lên, anh ném tập tài liệu lên bàn không chút thương xót nào.
Người phụ trách không dám bước ra, vội cầm chặt tập tài liệu chạy ra ngoài.
Những người phía sau lén trao nhau một ánh mắt ngầm hiểu.
Phó tổng vẫn là Phó tổng, cách xử lý vấn đề trong công việc vẫn nghiêm khắc như trước. Còn chuyện Phó tổng dịu dàng hơn so với bình thường quả nhiên chỉ là ảo giác.
Sau khi tan làm, tất cả bộ phận lớn nhỏ trong tập đoàn đều túm tụm lại bàn tán sôi nổi.
Cuối cùng mọi người đưa ra kết luận.
“Phó tổng có dịu dàng thì cũng chỉ dịu dàng với phu nhân của Phó tổng thôi.”
Ngay khi mọi người đang thảo luận hăng say, đột nhiên có người gửi một liên kết vào nhóm chat.
“Mau nhìn, mau nhìn này! Phu nhân của Phó tổng vừa mới đổi ảnh đại diện thành ảnh minh họa!”
Không chỉ có mỗi nhân viên công ty, nửa giờ sau những người hâm mộ đã phát hiện ra Tương Tương Thích Ăn Đường và Phó Dĩ Hành thay avatar cùng lúc.
Vẫn là một con mèo nhỏ và một con cá ướp muối nhưng tư thế của chúng đã thay đổi.
Cá ướp muối đội một cái mũ hình đầu cún con có hai tai rất nhọn, mèo con nằm ở trên chiếc mũ hình đầu cún con đó và cắn một bên tai con cún.
Giang Tầm còn đăng tải liên tiếp chín biểu tượng cảm xúc mèo con và cá ướp muối.
Tương Tương Thích Ăn Đường V: Chúc tổng giám đốc nhà em sinh nhật vui vẻ. @Phó Dĩ Hành
Khi bài đăng này vừa được phát lên weibo, thành phố B bắt đầu rơi rất nhiều tuyết.
Nhân viên nhấp vào trang web xem bài đăng, lập tức cảm nhận được thức ăn cho chó lạnh ngắt đang đổ ụp lên mặt của họ.
Bọn họ giật mình phát hiện, không phải con mèo với con cá ướp muối đó chính là họa tiết trên cái khăn quàng cổ mà hôm nay Phó tổng mang sao?
Đám fans hâm mộ thỏa mãn gào khóc thật to.
“Mau nhìn kìa, mau nhìn kìa! Tổng giám đốc bá đạo lại dẫn phu nhân của anh ấy đi phát cơm chó rồi!”
“Mèo con và cá ướp muối, tôi hiểu rồi!”
“Tôi gặm đủ kẹo của CP tôi ship rồi.”
“Nghĩ tới cảnh tổng giám đốc độc tài như vậy mà lại để ảnh đại diện dễ thương như thế này, tôi lại cảm thấy buồn cười. Não tôi đang hình dung ra cảnh tổng giám đốc bị vợ bắt đổi ảnh đại diện.”
Phó Dĩ Hành đăng trạng thái lên weibo: “Không, là tôi tự nguyện.”
Cư dân mạng sững sờ một hồi lâu rồi cũng gia nhập đội quân gào khóc.
Chẳng qua chỉ thay đổi cái ảnh đại diện thôi mà Giang Tầm và Phó Dĩ Hành lại vinh quang leo lên hot search một lần nữa.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Trên đường về nhà, Giang Tầm trộm nhìn vào câu trả lời của Phó Dĩ Hành dành cho cư dân mạng, cô không nhịn được mà phải bật cười.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Phó Dĩ Hành đang lái xe: “Phó tổng, có phải buổi chiều anh rảnh lắm đúng không? Anh đi trả lời bình luận của từng người một? Hình tượng lạnh lùng của anh sụp đổ rồi.”
Phó Dĩ Hành nhìn thẳng về phía trước, thờ ơ nói: “Mất thì mất.”
Sau khi chủ đề của hai người được lên hot search có rất nhiều anti fan đã lên tiếng.
Có anti fan chỉ trích Giang Tầm: “PO Master, cô là người của công chúng, cô luôn lợi dụng hình ảnh của người khác để làm biểu tượng cảm xúc thu hút fan hâm mộ, như thế là đang xâm phạm quyền riêng tư và danh dự của người khác, mặc dù đối phương là chồng cô nhưng cô làm như vậy cũng không đúng.”
Phó Dĩ Hành trực tiếp trả lời bình luận: “Tôi cam tâm tình nguyện, ai cần cô lo.”
Giang Tầm tiếp tục lướt xem bình luận, đột nhiên cô nhìn thấy một tin tức mà tập đoàn Quân Trạch vừa công bố.
Cô kinh ngạc nhìn về phía Phó Dĩ Hành: “Tập đoàn của anh muốn tạo ảnh ảo cho nhóm à?”
“Đúng.” Phó Dĩ Hành nói: “Anh không tham gia cụ thể vào vấn đề này nhưng cũng hiểu được đại khái. Ý định của họ là tạo ảnh minh họa đại diện cho sản phẩm.
Giang Tầm lập tức dựa sát vào anh: “Vậy anh có cần dịch vụ lập kế hoạch không? Phó tổng?”
Phó Dĩ Hành liếc cô một cái, nói: “Công việc kinh doanh quan trọng cần được thực hiện nghiêm, dù là em cũng không có thể ngoại lệ.”
“Em biết rồi.” Giang Tầm bĩu môi, hậm hực ngồi về vị trí cũ.
Trong khi nói chuyện bọn họ đã đến nhà. Chiếc xe thận trọng dừng lại.
Lúc tháo dây an toàn Giang Tầm đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô đảo mắt một vòng rồi ngập ngừng hỏi: “Phó tổng, anh có nhận hối lộ không?”
Phó Dĩ Hành đang đậu xe, mặt không biến sắc hỏi lại: “Hối lộ cái gì?”
Vấn đề này thật sự rất khó để có thể nói qua miệng: “Thì… chính là…”
Giang Tầm dứt khoát nghiêng người sang ôm lấy cổ anh, hôn xuống.
Phó Dĩ Hành hơi sững sờ, khóe miệng anh nhẹ nhàng cong lên, duỗi tay ra ôm lấy Giang Tầm, chuyển thế bị động thành chủ động.
Giang Tầm vốn thầm nghĩ chỉ hôn một cái rồi rút quân, không ngờ lại bị anh phản công.
Đến khi cô phản ứng lại thì đã bị anh thành công vây hãm thành trì.
Hơi ấm từ hệ thống sưởi trong xe đã hết từ khi xe dừng lại, nhưng nhiệt độ trong xe vẫn không ngừng tăng lên.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Phó Dĩ Hành ngồi lại ghế của mình, nới lỏng cà-vạt, giống như chưa có chuyện gì xảy ra: “Nhìn không ra phu nhân của anh lại chủ động như vậy.”
“Này.” Giang Tầm hơi đỏ mặt, một lúc sau cô mới hỏi: “Vậy anh cảm thấy thế nào?”
Phó Dĩ Hành nở nụ cười thật tươi: “Thỏa thuận dịch vụ lập kế hoạch giữa tập đoàn và công ty của em còn chưa hết thời hạn, Giang tổng, em quên rồi à?”
Giang Tầm sững sờ: “Đây không phải là sản phẩm mới sao?”. Đột nhiên cô nghĩ tới chuyện gì đó: “Chẳng lẽ…”
Những lời sau đó của Phó Dĩ Hành đã trực tiếp xác nhận điều cô nghĩ: “Không sai, xây dựng hình ảnh minh họa đại diện cho sản phẩm mới được nghiên cứu ra.”
Giang Tầm: “…”
Nội dung của bản thỏa thuận đã được ký kết giữa tập đoàn Quân Trạch và truyền thông Nghịch Phong trong hội nghị là…
Trong vòng ba năm, tất cả các sản phẩm của tập đoàn Quân Trạch sẽ do truyền thông Nghịch Phong phụ trách.
Lại bị lừa rồi
Giang Tầm hỏi: “Vậy tại sao phía bên anh không cho em biết?”
Phó Dĩ Hành giải thích: “Phương án cụ thể trước mắt vẫn còn đang thảo luận nên tạm thời chưa thông báo với bên em. Không ngờ em lại nhắc tới việc này trước.”
Hoàn toàn không nghĩ tới.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Ý thức được bản thân vừa mới làm chuyện ngu xuẩn, Giang Tầm thầm mong mình biến mất ngay tại chỗ.
Lại nghe thấy Phó Dĩ Hành nói một cách nghiêm túc: “Thật ra anh không ngại nhận thêm hối lộ.”
Giang Tầm: =.=”
“Nếu đã là chuyện kinh doanh thì vẫn phải công bằng.” Cô kiên quyết từ chối, còn dùng lời lẽ nghiêm khắc nói: “Phó tổng, anh thân là tổng giám đốc tập đoàn Quân Trạch, anh nên làm một tấm gương sáng, từ chối nhận hối lộ.”
Cô vội vàng thúc giục: “Mau xuống xe đi, ở đây lạnh quá.”
Giang Tầm mở cửa xe, xuống xe nhanh như chớp rồi chạy vào trong nhà.
Phó Dĩ Hành nhìn theo bóng lưng của cô, anh nhẹ nhàng mỉm cười rồi cũng bước xuống xe. [lantruyen.vn]
***
Hôm nay là chủ nhật, ngày tổ chức sinh nhật của Phó Dĩ Hành.
Giang Tầm mời vợ chồng Giang Lăng và Giang Nhuy tới tham gia tiệc sinh nhật.
Bình thường trong nhà chỉ có hai người là cô và Phó Dĩ Hành, mặc dù có mời mấy dì giúp việc làm thêm giờ, nhưng các dì ấy cũng chỉ tới làm sau khi bọn họ đi làm.
Đây là lần đầu tiên sau khi hai người kết hôn trong nhà có khách đến chơi, sáng sớm Giang Tầm đã thức dậy.
Buổi sáng Phó Dĩ Hành nhận được một cuộc điện thoại, anh phải tổ chức một cuộc họp hội nghị qua video. Còn cô ở trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho tiệc sinh nhật.
Gần mười giờ, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Giang Tầm đi ra mở cửa, người đến đầu tiên là Giang Nhuy.
Hôm nay cậu ấy mặc một chiếc áo khoác lông dày dài quá gối, dù cổ áo đã rất kín kẽ nhưng vẫn quàng thêm một chiếc khăn quàng cổ lông cừu, trên đầu đội một chiếc mũ lông cừu, còn đeo cả kính râm và khẩu trang, bọc kín cả người mình thành một cái bánh chưng.//lantruyen.vn/
Cô chào đón Giang Nhuy vào nhà: “Vào đi, dép lê ở bên kia.”
Giang Nhuy cẩn thận từng li từng tí bước vào cửa, sau đó tháo bớt “trang bị” trên người xuống, ngó vào bên trong nhìn xung quanh: “Chị, hóa ra chị ở đây sao? Em mới đến đây lần đầu tiên.”
Đứa bé ngốc, đương nhiên đây là lần đầu tiên em đến.
Trong lòng Giang Tầm cảm thấy buồn cười.
“Nhà hai người nhìn qua cũng rất tuyệt.”
Cậu ấy đi dò la trong phòng rồi vô thức hạ thấp giọng: “Anh rể có ở đây không ạ?”
Giang Tầm nhìn cậu ấy một cái rồi nói: “Anh ấy đang họp trực tuyến ở phòng sách.”
“Vậy thì tốt, tốt quá.”
Giang Nhuy thở dài một hơi, tiếp tục hỏi: “Chị Giang Lăng và anh rể Chu đâu ạ? Bọn họ vẫn chưa tới sao?”
Giang Tầm nói: “Chưa tới, em là người đầu tiên đến đấy.”
“Vậy sao…”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên sau lưng Giang Nhuy truyền tới một giọng nói.
“Đến rồi à?”
Bước chân của Giang Nhuy đột nhiên cứng đờ.
Giọng nói này truyền tới từ phía cầu thang, cậu ấy làm động tác quay đầu một cách cứng ngắc, nhìn về phía sau. /lantruyen.vn/
Phó Dĩ Hành đứng ở trên bậc thang, tay vịn lan can, dáng vẻ bình thản.
Giang Tầm tiếp lời anh, cười hỏi: “Anh đã họp xong rồi hả?”
“Vừa họp xong, sao Tiểu Nhuy không vào trong mà ngồi?” Phó Dĩ Hành bước xuống cầu thang, ánh mắt lướt qua Giang Tầm rồi rơi xuống người Giang Nhuy.
Giang Nhuy giống như học sinh tiểu học gặp thầy giáo, lập tức đứng thẳng lưng, nghiêm trang chào: “Chị, anh rể!”
Phó Dĩ Hành nhíu mày: “Tiểu Nhuy trông thấy anh sao lại khẩn trương như vậy?”
Giang Nhuy vội vàng lắc đầu xua tay: “Không có đâu, sao có thể chứ, em chỉ đang vui quá thôi!”