Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 19

Biên Lê nhìn xung quanh một vòng trước, Hà Hú Dĩ vẫn đang cúi đầu không nhìn về phía bên đây. Phòng hóa trang có một hai trợ lý thì đều ngồi một bên ở ghế đẩu chơi điện thoại, căn bản không có ai để ý tới góc hẻo lánh này.

Sau khi trấn định lại tinh thần, Biên Lê hắng giọng khẽ ho một tiếng: “Đâu có đâu…hoàn toàn không hề có chuyện đó, tôi không biết hai người sẽ tham gia show này.”

Nói rồi cô còn tự mình gật đầu khẳng định.

Cô đâu có thần thông quảng đại như vậy, sao giống với fan hâm mộ nắm rõ lịch trình của họ trong lòng bàn tay được. Biên Lê cho là đã giải thích rõ ràng rồi, nhưng cô nào biết, lời này của cô còn nhiều sơ hở hơn.

Hạ Vân Tỉnh nghe thế khẽ cau mày: “Nghe giọng điệu của em, nếu biết là tôi, em vẫn còn trốn?”

Quần áo hôm nay của anh cực kỳ hợp mắt, vì ghi hình chương trình nên có trang điểm. Càng điểm thêm mày kiếm mắt sáng, đường nét rõ ràng sắc nét, đôi mắt kia cũng vô cùng đẹp, thoáng như hồ sâu tĩnh mịch, như ánh sao sáng tỏa.

Lúc nhìn chằm chằm vào người ta, như bắn ra đào hoa bốn phía, chọc vào từng người một.

Mặt Biên Lê nóng rực lên, như chợt nhớ tới cái gì đó, cô cầm cái túi nhỏ của mình trên bàn trang điểm lên, mở ra, rồi sau đấy như lấy ra một thứ quý báu dày như cục gạch. Cô đưa tay ra, giơ đến trước mặt Hạ Vân Tỉnh: “À, đây là album mới số lượng có hạn của chúng tôi, có cả chữ ký tôi tự tay kí, tặng cho anh.”

Biên Lê lúc bận ký tên rồi bán sẽ giữ lại một vài bản để tùy lúc còn đi tặng. Vừa hay hôm nay có thể lấy ra để lảng chuyện đi.

Hạ Vân Tỉnh không lên tiếng, chỉ đưa tay cầm lấy. Album rất nặng, bao bì thoáng có màu vàng nhạt, vỏ ngoài rất cứng. Bìa ngoài thiết kế vô cùng đẹp, màu vàng bên trong như dát thêm sắc hồng. Bìa bản số lượng có hạn đắt hơn so với bản bình thường. Ngay phía trên trang bìa, là chữ ký của Biên Lê.

Khác với kiểu chữ rồng bay phượng múa của người khác, nét chữ của Biên Lê rất quy củ đều đặn, chăm chú từng nét một, cuối cùng còn tự vẽ thêm một quả lê rất đáng yêu.

Hạ Vân Tỉnh đánh giá một hồi, sau đó mới từ từ nói: “Em dùng cái này để mua chuộc tôi à?”

“Không được ư?” Biên Lê nói xong thì thầm dò xét anh.

“Được.” Hạ Vân Tỉnh đáp rất nhanh, “Có điều lần sau lại trốn tôi, thì không có dễ nói thế đâu.”

“Em cho rằng, tôi dễ dàng cho qua thế à?” Hạ Vân Tỉnh xoay xoay cổ tay, thản nhiên ngả người về phía sau, cả người lười biếng, dáng dấp hết sức chết người.

Biên Lê bĩu môi, trong lòng thầm oán, nếu có thể cho qua được dễ thế thì đã tốt.

Thợ trang điểm nhanh chóng trở về, đối với chuyện Hạ Vân Tỉnh đang ngồi bên cạnh có hơi kinh ngạc một chút, nhưng đấy cũng chỉ là chuyện thoáng qua, bây giờ còn bận trang điểm nốt cho Biên Lê.

Biên Lê hơi ngẩng đầu lên, để mặc cho thợ trang điểm chỉnh trang, tạo thành một chiếc cổ thiên nga xinh đẹp đường cong hoàn mỹ.

Hạ Vân Tỉnh ở một bên như đang nhìn lại như không nhìn. Toàn bộ quá trình đều nhìn chằm chằm vào động tác của hai người, bàn tay khẽ đỡ lấy đầu, mặt hơi nghiêng nghiêng, hai mắt khép hờ, trông giống như đang buồn ngủ.

Sau khi hoàn tất xong mọi thứ, thợ trang điểm gật đầu với Biên Lê: “Quả nhiên nha. ‘nhân gian thủy mật đào’(*) cái danh này không phải để không, chị ấy à rất thích véo khuôn mặt nhỏ nhắn như em.”

(*)Nguyên văn: 人间水蜜桃_ Nhân gian thủy mật đào: ý chỉ người con gái dịu dàng, ngọt ngào như trái đào mọng.

Biên Lê hì hì hai tiếng: “Em thích nghe kiểu khen này, chị gái, nhiều thêm tí nữa nha?”

Thợ trang điểm đập cô một cái, dọn dẹp đồ đạc: “Chị thật sự không có thời gian rảnh rỗi thế đâu, chị phải đi xem có đủ nhân viên hay không đã, chị đi nhé.”

Sau khi Biên Lê đưa mắt nhìn cô ấy đi xa, quay đầu lại mới thấy Hạ Vân Tỉnh đang nhìn chằm chằm vào cô. Vẫn cái bộ dạng lơ mơ khi nãy, không hứng thú với cái gì. Cô lấy hết dũng khí, hỏi câu đầu tiên: “Sao chứ nhìn chằm chằm vào tôi thế?”

Hạ Vân Tỉnh cười, giọng rất khẽ, như bay bổng trong không khí: “Trông em thật đẹp.”

Vì câu nói cuối cùng kia của Hạ Vân Tỉnh, mà mãi đến khi Biên Lê ghi hình cho show cô mới từ từ nguôi đi cảm giác hỗn loạn.

Vòng đầu tiên là lựa chọn đồng đội, ba đến năm người tạo thành một đội để sau này cùng hợp tác và đột phá. Mà thứ tự vừa bắt đầu, thì bên ngoài trường quay bỏ phiếu để quyết định.

Trước đó các fan bỏ phiếu xếp hạng, chỉ chọn nửa trên của bảng xếp hạng, người nằm ngoài xếp hạng là những người bị chọn.

Mà ở một nửa này, toàn là thành viên của nhóm nam nổi tiếng, một chút cơ hội cho các cô gái cũng không có. Người có số phiếu cao nhất là Hạ Vân Tỉnh, cái này thì không thể nghi ngờ gì cả.

Người dẫn chương trình đứng ở giữa sân khấu nhìn bảng xếp hạng trên màn hình lớn phía sai, vẻ mặt tươi cười: “Tiểu Hạ của chúng ta trước nào! Đầu tiên cậu chọn một người trên sân không có trong bảng xếp hạng nhé.”

Hạ Vân Tỉnh gật đầu, rồi cầm micro lên, ánh mắt yên lặng nhìn sang đám con gái.

Bên này ngoài mấy chàng trai ra thì đa số toàn là thành viên của các nhóm nữ.

Biên Lê nghe thấy âm thanh thầm hít thở của những người xung quanh, xen lẫn một chút hưng phấn rất dễ phát hiện, rồi sau đấy lại im bặt, mọi người trong vòng đều nín thở tập trung tư tưởng chờ đợi câu trả lời của Hạ Vân Tỉnh.

Anh không quan sát lâu, trong lúc chờ đợi, Biên Lê cứ nhìn chằm chằm vào ngón chân mình, không cất tiếng nói. Trong bóng tối, cô vẫn luôn cảm thấy người anh gọi tên là mình.

Một giây sau, Hạ Vân Tỉnh từ từ mở miệng nói: “Tôi muốn Biên Lê.”

Giọng anh réo rắt qua micro, dọc theo sân khấu của trường quay, xuyên qua sàn nhà bóng loáng, vang từ thấp tới cao, rồi truyền đến tai Biên Lê.

Gần như thế, rõ ràng, chính xác như thế.

Sân khấu im lặng hai giây, rồi sau đó bốn phía vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền. Sau đó lại tiếp thêm vài tạp âm ở cuối.

Xung quanh đều là những ánh mắt hâm mộ và những tiếng nói đầy ghen tị, Biên Lê không thể phủ nhận rằng, trong cái bầu không khí như thế này, lúc được chọn, cô thật sự có chút phấn khích.

Cô là người yêu cái đẹp, thích thưởng thức cũng thích được người khác thưởng thức lại mình. Có thể được kiểu người như thế công nhận, quả thực không tệ.

Chỉ có điều lựa chọn là được rồi, cần gì phải nói “muốn”, là có ý gì đây?

Biên Lê đang suy nghĩ miên man, tốc độ bước đi của cô không khỏi hơi chậm chạp, may mà khoảng cách không quá xa, vài bước cô đã đi tới bên cạnh Hạ Vân Tỉnh.

Người dẫn chương trình vẫn tủm tỉm cười: “Thế tại sao Vân Tỉnh lại chọn Phì Phì của chúng ta thế?”

Hạ Vân Tỉnh gật đầu, giọng điệu nhàn nhạt: “Do cùng một công ty.”

Người dẫn chương trình ha ha hai tiếng, sau đó lại ném bia đỡ sang cho Hà Hú Dĩ: “Vậy người xếp hạng thứ hai Tiểu Hà thì sao đây, cậu có cần một người hợp tác tốt trong nhóm không?”

Hà Hú Dĩ cũng có biểu hiện tương tự, chỉ là câu trả lời của anh ta là từ chối người khác gia nhập vào.

Khi được hỏi lý do tại sao, anh ta chỉ nói ngắn gọn: “Chúng tôi đủ người rồi, không cần thêm thành viên mới.”

Ba người là đủ, không cần phải vẽ rắn thêm chân nữa.

Biên Lê đứng cạnh hiểu rõ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ ra thế, lập tức phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, chúng tôi cùng một công ty, dễ dàng phối hợp.”

“Tự mọi người cảm thấy đều khá ổn, chắc hẳn là phối hợp rất ăn ý đúng không?” người dẫn chương trình cảm thấy hứng thú, trực tiếp đẩy nhiệt sang cho Biên Lê.

Biên Lê mỉm cười, cô nhìn thẳng vào camera, ánh mắt trong veo, giọng điệu chân thành vô cùng: “Cũng không phải vì lý do này. Thực ra, vì để công ty không bị mất mặt, sếp của chúng tôi nói muốn chúng tôi cùng đoàn kết lại, đúng không?”

Người dẫn chương trình nghe xong câu trả lời này, liền bật cười vì bọn họ căng thẳng quá rồi. Phỏng vấn bọn họ xong, thì giai đoạn hậu kỳ phần phát biểu của các idol khác cũng ít đi nhiều, hầu hết chỉ quay sơ sơ, đoán chừng đến khi phát sóng bản đã được biên tập thì khó khăn lắm mới lộ được cái mặt ra.

Máy quay không tập trung về phía bên này, hầu hết sự chú ý của những người trên sân đều đã bị ống kính máy quay dời đi.

Biên Lê đứng bên cạnh khẽ di chân trên nền, mở miệng hỏi: “Đến lúc ấy chúng ra phối hợp không tốt thì làm sao?”

Hạ Vân Tỉnh cúi đầu liếc cô một cái: “Em cảm thấy có tôi ở đây, thì sẽ phối hợp không tốt?”

Biên Lê sợ rằng mình tưởng thật nhưng hóa ra lại là giả mà gật đầu, còn nhấn mạnh: “Tôi hiểu…nhưng ý tôi là, tôi sợ vào thời khắc quan trọng lại đứt mất dây xích…”

Dù rằng cô đã làm rất nhiều bài tập, nhưng đấy là phát huy ở trường thi, thật sự là còn phải xem vận may với mức độ căng thẳng của bản thân ra sao.

Lại còn phối hợp với một nhóm nhạc nam nổi tiếng như vậy, một khi không vừa ý, fan hâm mộ lúc ấy có nhổ sạch tóc trên đầu cô hay không, cũng đáng để suy nghĩ đấy.

“Chỉ là trò chơi thôi mà, không cần quá nghiêm túc đâu, vui là được.” Hà Hú Dĩ vẫn luôn đứng bên cạnh hai người bọn họ, từ lúc đầu anh ta đã không có ý định nói chuyện, mà bây giờ, anh ta lại đáp lời Biên Lê.

Cũng là kiểu an ủi khác, khiến cô có thể an tâm.

Thấy trận đấu thật sự sắp bắt đầu, Biên Lê cũng không nghĩ nhiều như thế nữa: “Cũng được…đến lúc đó tôi đổ cho hai người là được, lão đại bao che cho tôi nha!”

Hạ Vân Tỉnh nghe vậy liền nhướng mày: “Để cho chúng tôi bao che cho em? Cũng được.”

Âm cuối anh kéo ra thật dài, giọng điệu cố tình nâng cao lên, mang theo ý trêu đùa như trước: “Xin tôi đi.”

Xin anh?

Xin cái khỉ khô!

Biên Lê ậm ừ hai tiếng, không nói gì, Hạ Vân Tỉnh vốn còn muốn nói gì đó, thì trợ lý tổ đạo diễn chạy xuống nói bắt đầu quá trình tiếp theo.

Mỗi đội phải chọn đồng phục nhóm theo đặc điểm riêng để cho người khác dễ dàng nhận biết.

Biên Lê nhỏ giọng bức xúc, một cái trận đấu vượt ải mà công tác chuẩn bị ghi hình lâu như vậy, cuối cùng khi chiếu chỉ có vài phút thoáng cái đã hết, thật sự không kinh tế tẹo nào. Nhưng cũng đâu còn cách nào khác, dù là hình thức thì vẫn phải làm việc.

Cô có thể hiểu được.

Vốn Biên Lê đối với đồng phục của nhóm không có cảm xúc gì, thế nhưng lúc nhìn thấy quần áo do nhân viên bày ra, lòng cô chợt rung động, cảm thấy cái nào cũng đẹp. Chưa kể màu sắc, kiểu dáng cũng rất đáng yêu.

Cô lật lật, rồi quay người nhìn về phía hai chàng thanh niên kia, hai mắt phát sáng như thể những hạt bồ công anh rung rinh trong làn gió nhẹ sau cơn mưa đầu mùa.

Hạ Vân Tỉnh lại cảm thấy cái cảm giác gần như không thể khống chế này nữa.

Giây sau, Biên Lê không phụ sự kỳ vọng của mọi người mà chọn một bộ trang phục, khoa tay múa chân: “Đồng phục đội chúng ta lấy cái này, siêu đẹp, có chút dễ thương nữa.!”

Phía trước bộ quần áo có in hình một con thỏ nhỏ mềm mềm đáng yêu đang đào củ cà rốt. một nửa củ cà rốt vẫn còn nằm trong đất, con thỏ đang cố gắng dùng sức, thoạt nhìn trông rất ngây thơ.

Tất nhiên toàn bộ điều này không phải là quan trọng nhất.

Cái quần áo siêu đẹp lại dễ thương từ miệng Biên Lê kể ra này ---

Có màu hồng nhạt.

Cô nàng phấn khích, cố gắng xin xỏ: “Chỉ cái này chỉ cái này thôi, chọn cái này đi!”

Hà Hú Dĩ cau mày:  “Tôi không…”

Anh ta chưa kịp nói xong thì đã bị cắt ngang.

Hạ Vân Tỉnh từ từ nói: “Được, cái đó.”
Bình Luận (0)
Comment