Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 23

Đại não Biên Lê có hơi load không kịp. Suy nghĩ của cô trở nên mơ mơ hồ hồ, sau đó mở cửa ra, cô nghiêng người sang một bên, bày ra tư thế mời bọn họ vào: “Thế à?”

Ninh Tiết Sơ không khách sáo tí nào, cười nói: “Vẫn là Phì Phì tốt, thật ra bọn anh chỉ mượn chỗ để ở nhờ thôi mà. Điện mất đột ngột quá, anh còn không xem được video.”

Hà Hú Dĩ thấy Ninh Tiết sơ vẫn còn đang lải nhải, anh ta liền quay sang Biên Lê khẽ gật đầu, gạt Ninh Tiết Sơ sang một bên, dẫn đầu bước vào cửa.

“Ê cái con người nay có bệnh à, mấy kẻ vội vàng thật là không chấp nhận được.” Ninh Tiết Sơ cau mày bất mãn nói.

Hai tên này, kể cả lão đại nhà anh ta, lúc đề nghị họp mặt nhau ở đây đến nhíu cái mày còn chẳng có, đồng ý nhanh hơn bất kỳ kẻ nào. Anh ta là người dẫn đầu đi gõ cửa, thế mà chẳng khác nào kẻ bị bỏ lại khi hết giá trị sử dụng, không chiếm được chút lợi ích nào.

Lẩm bẩm xong thì anh ta cũng theo chân bước vào nhà.

Hạ Vân Tỉnh vẫn đứng ngoài cửa, cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt cứ như dính lên trên mặt đất, mãi chẳng ngẩng lên.

“… Anh mất tiền hả?” Biên Lê im lặng khá lâu, cuối cùng cũng mở miệng trước.

Hạ Vân Tỉnh nghe thấy thế mới từ từ ngước mắt lên nhìn, ánh mắt hai người giao nhau, anh hỏi ngược lại: “Em không cần kẹo mút nữa à?”

Nghe được hai chữ đáng yêu “kẹo mút” từ miệng của lão đại thật đúng là mới lạ.

Biên Lê lúc này mới để ý đến cái kẹo mút vừa nãy cô không cẩn thận làm rơi, cô hơi cúi người, gập lưng xuống nhặt nó lên. Cũng may vỏ bọc khá tốt không bị rách, nếu không sẽ bị dính bẩn, đối với một đứa mê kẹo như cô chắc chắn sẽ buồn phiền hồi lâu.

Trong phòng có mở lò sưởi, cô thì chỉ mặc mỗi cái áo lông trễ cổ, ở đây lại lạnh thấu cả xương, Áo lông vịt xù mềm mịn, sờ vào có cảm giác rất thích. Vì cô cúi thấp người, mái tóc đen mềm mại xõa xuống vai, che khuất đi nửa phần xương quai xanh xinh đẹp của cô.

Nhìn từ góc độ này, Hạ Vân Tỉnh vẫn có thể nhìn thấy đôi môi anh đào bóng mềm của cô, ánh mắt anh chuyển sang nhìn dưới cằm cô, sau đó rơi thẳng xuống nơi nhô cao hấp dẫn đang phập phồng kia. Anh vội đưa mắt nhìn sang chỗ khác, cảm giác chật vật xấu hổ bỗng dâng lên.

Biên Lê nhặt kẹo lên, lấy tay phủi nhẹ bụi đất, “Tiền bối, anh không vào sao? Bên ngoài có hơi lạnh đấy.”

Cô vừa mới ở trong nhà ra, trong phòng lại vô cùng ấm không thấy lạnh, nên cũng không chú ý ăn mặc. Lúc mở cửa ra, gió lạnh thổi lên người, Biên Lê mới bất giác run rẩy, cuối cùng thì cô cũng cảm nhận được sự chênh lệch nhiệt độ giữa trong nhà và ngoài trời rồi.

Cô nói xong mà vẫn không thấy Hạ Vân Tỉnh có động tĩnh gì, cô mới tò mò ngước lên nhìn, thoáng thấy vành tai đang ửng đỏ của anh. Biên Lê mới nghĩ thầm, trời đúng lạnh ghê, làm tai người ta đông lạnh thành như thế.

Hạ Vân Tỉnh nghe thế thì gật đầu, rồi cũng bước vào. 

Biên Lê đóng cửa lại, đang định đi giải thích tình hình cho mấy bà chị thì bỗng nghe thấy tiếng cãi nhau dữ dội. Cô tò mò nhanh chóng đi vào, mới nghe được rõ nội dung.

“Mấy người bị cúp điện thì liên quan gì tới bọn tôi, ăn nhờ ở đậu, tôi khinh!” Nguyễn Tương Nghi vốn đang nằm ườn trên sofa, không biết đã đứng lên từ bao giờ, trèo lên sofa nhìn xuống dưới, cãi nhau với Ninh Tiết Sơ.

“Ai ăn nhờ ở đậu, tôi còn chưa bắt đầu cái gì, cô đã gán cho tôi cái danh như thế, tôi oan ức lắm đấy, được không!” Ninh Tiết Sơ đứng vậy thôi cũng cao hơn Nguyễn Tương Nghi, dỗi ngược lại.

“Được thôi, anh đã oan uổng như vậy thì đừng bước vào ký túc xá của bọn tôi nữa.” Nguyễn Tương Nghi thở phì một hơi, khoanh hai tay lại. Mắt nhìn thấy Biên Lê đi tới, cô ấy vội hỏi: “Sao lại cho động vật vào cả vậy hả?”

Biên Lê mới nhét cái kẹo mút kia vào miệng, tiếng nói ra không được rõ, “Thật ra em cứ tưởng bên ngoài là người giao đồ cơ. Lúc mở cửa ra, em xấu hổ không dám từ chối.”

Ninh Tiết Sơ bực muốn nổ đầu, nhưng dẫu sao ở dưới mái nhà của người ta thì phải cúi đầu nhường nhịn, anh ta lập tức quay người, chỏ vào Hạ Vân Tỉnh: “Bọn tôi tới chơi cũng mang theo nhiều thứ lắm chứ, không tin cô xem…”

Cả người anh ta lẫn giọng nói lúc xoay người lại thì đều đè thấp xuống, sau đó thì đề tài câu chuyện đột nhiên thay đổi, “Ơ… Lão đại, bia mà em để cho anh xách đâu?”

Toàn bộ sự chú ý của mọi người ở trong phòng đều bị hấp dẫn tới đây, Hạ Vân Tỉnh với tư cách là trung tâm của sự chú ý lại chẳng có chút bối rối nào. Anh thản nhiên nhìn Ninh Tiết Sơ, rồi lại bình tĩnh nói: “Ồ, anh quên mất.”

Thật sự là Hạ Vân Tỉnh đã quên béng mất, nhưng anh cũng chẳng buồn giải thích. Chẳng lẽ anh lại nói do nhìn thấy một cảnh khó tả vừa rồi nên anh mới vứt hết mọi thứ ra sau đầu, kể cái két bia kia à.

“Không phải anh mới đặt ngoài cửa à, cái này cũng quên được?” Ttrong giọng nói của Ninh Tiết Sơ tràn đầy sự kinh ngạc.

Để ở bên ngoài thì không khác nào vất đi, Ninh Tiết Sơ không muốn bị mất mặt giữa cả đám người, đành nhấc chân bước về phía cửa: “Bỏ đi bỏ đi, trông cậy vào anh thì không khác gì đi tìm cái chết, em tự đi cầm.”

Hà Hú Dĩ vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn, trong đầu anh bây giờ đều là hình ảnh đang giương nanh giơ vuốt mới nãy của Nguyễn Tương Nghi, vẻ mặt như biết hết. So với dáng vẻ khi ở trước mặt anh ta thì hoàn toàn khác hẳn nhau.

Ngực anh ta đau như bị búa khoét, từng hồi từng hồi một, khiến anh ta cảm thấy khó chịu vô cùng, làm anh ta buột miệng nói ra mấy lời gay gắt: “Tính cô nóng nảy quá đấy.”

Nguyễn Tương Nghi cứ lạnh lùng nhìn anh ta như vậy, đứng nguyên tư thế đó nhìn rất lâu, không khí trong phòng lặng ngắt không một tạp âm nào.

Khóe miệng cô ấy khẽ cong, kiêu ngạo hất cằm, y như tiểu hồ ly núi tuyết đạt được ý đồ, cô liếc anh ta một cái, từ từ nói: “Đúng đấy, anh cũng thấy rồi đấy, tôi nóng tính thế đó, anh hài lòng chưa?”

Cả căn phòng khách lập tức tràn ngập cảm giác khó nói, không khí im lặng đến kỳ lạ.

Vốn dĩ Biên Lê muốn tìm góc ghế sofa để ngồi, nằm trong lòng Ứng Tuyết Lai dụi qua dụi lại cơ, bây giờ lại bị cái cuộc đối thoại quay hướng đột ngột này làm cho bối rối không thôi.

Mỗi người đều có tâm tư khác nhau, cuối cùng thì vẫn là Ninh Tiết Sơ quay trở lại phá vỡ bầu không khí bế tắc này, “Mọi người làm gì mà thất thần cả thế, đến đây chia bia ra nào.”

Biên Lê như tìm được cứu tinh, vội vàng hùa vào, “Anh Ninh, để lát nữa hẵng chia, chúng ta gọi món đã, lát nữa vừa xem video vừa ăn.”

Ninh Tiết Sơ gật đầu, “Tất nhiên là được rồi, chỉ có điều, tự dưng anh lại còn gặp được chuyện tốt thế hở?”

Biên Lê rất nghiêm túc trả lời: “Nếu anh muốn thì không phải là không thể, chuyển tiền qua WeChat là được rồi.”

Ninh Tiết Sơ: “..”

Trong khi chờ đồ được mang đến, mọi người cùng ngồi xuống phòng khách. Mới trải qua bầu không khí không mấy vui vẻ gì, Nguyễn Tương Nghi ngồi xếp bằng trên sofa chơi điện thoại, chân dung đưa lên xuống, tâm trạng như không hề bị ảnh hưởng tẹo nào.

“Biên Tiểu Lê, mấy giờ thì phát sóng chương trình gameshow đó thế?”

Rõ ràng trong phòng khách có nhiều như thế, nhưng lại yên tĩnh đến khó tin, Nguyễn Tương Nghi mới mở miệng nói thôi, giọng nói đã truyền đến tai mọi người vô cùng rõ ràng.

Ninh Tiết Sơ ngồi nhìn chằm chằm màn hình TV, chăm chú xem phim truyền hình, Hà Hú Dĩ ngồi bên cạnh anh ta, một tay cầm điện thoại, không biết đang xem cái gì. Hạ Vân Tỉnh ngồi gần Biên Lê, vẫn là cái dáng vẻ mặc kệ sự đời ấy.

Biên Lê di chuyển chân, một tay đấm lên vai mình, nói: “Nhanh thôi, em hẹn giờ rồi, đồ giao đến thì bắt đầu.”

Đúng như Biên Lê nói, giao hàng rất đúng giờ.

Ninh Tiết Sơ lấy ra mấy chai bia, đưa từng chai một cho mọi người, lúc đưa cho Ứng Tuyết Lai, cô nàng xua tay bảo: “Mai tôi còn có buổi ghi hình, không uống đâu.”

“Ế…không phải mấy cô đều được nghỉ giống như bọn tôi sao? Sao còn phải quay phim?” Ninh Tiết Sơ hỏi.

Biên Lê tiếp nhận câu hỏi này, cô giải thích: “Lai Lai có lịch quay phim thần tượng, khác với chúng ta, chị ấy bận khá lâu đấy.”

Ninh Tiết Sơ như đột nhiên nhận ra gật gật đầu, bỏ qua mấy người khác, ném cho Nguyễn Tương Nghi một chai, sau đó cười cười nhìn Biên Lê hỏi: “Phì Phì, tối nay em định uống bao nhiêu chai hả?”

Anh ta vừa nói dứt câu thì đã có hai giọng nói một trước một sau vang lên, “Cô ấy không thể uống.”

Người đầu tiên có giọng nói nhẹ nhàng là Nguyễn Tương Nghi, còn người có giọng nói trầm ấm…là Hạ Vân Tỉnh.

Biên Lê khó hiểu, “Sao em lại không thể uống?”

Trước đây cô không thích lắm, cảm giác có hơi đăng đắng, nhưng cũng không đến nỗi là không uống được. hôm nay Ninh Tiết Sơ lại đem tới bia của một thương hiệu lạ cô chưa thấy bao giờ, trong lòng lại nảy sinh cảm giác muốn thử xem thế nào.

Mỗi lần cô kích động muốn thử, xong rồi lại thề là không bao giờ động tới nữa, uống một hai lần còn được mỗi lần lại còn nhiều thêm, cái kiểu như thế đã thành quen rồi.

Nguyễn Tương Nghi không hiểu Hạ Vân Tỉnh chen vào góp nhiệt hay gì, chỉ nói: “Phì Phì thích uống… nước ngọt cơ, hơn nữa con bé đụng đến bia cái là say, đến lúc ấy ai tắm cho nó?”

Trọng điểm chính là ở câu cuối cùng kia, Ninh Tiết Sơ chả hiểu sao lại hơi mắc cỡ, mặc dù anh ta cũng không biết mình mắc cỡ cái gì.

Anh ta gãi gãi đầu, “Lão đại, câu vừa rồi của anh có ý gì thế, không lẽ anh cũng biết?”

Hạ Vân Tỉnh nhìn anh ta rồi lại ném cho Biên Lê một cái ánh mắt khó hiểu, “Cô bạn nhỏ uống rượu không tốt lắm.”

Trong lòng Ninh Tiết Sơ bỗng thấy hơi chột hạ, vô thức nhìn về Nguyễn Tương Nghi. Những lời này của Hạ Vân Tỉnh lửng lơ mập mờ như thế, anh ta sợ rằng Nguyễn Tương Nghi lại đứng dậy đuổi người mất.

Vậy mà đối phương lại cười như không cười, nhíu mày, im lặng như gà. (*)

(*) im lặng như gà [安静如鸡] _an tĩnh như kê: là một ngôn ngữ mạng, hiểu nôm na thì lúc im lặng thì nên im lặng lúc nên gáy thì cứ gáy (mọi người cứ liên tưởng khi mình soi được đường của cp mình đu ấy)

Biên Lê đang gặm thịt dê nướng, nghe xong mấy lời Hạ Vân Tỉnh nói, cổ họng cô nghẹn bứ lại, kho khan một tiếng. Mặt bỗng đỏ bừng.

Cái mà cô bạn nhỏ dùng, cô đều muốn đó, ngại quá đi mất. Hạ Vân Tỉnh, cái con người này, thật đúng là khiến người ta chẳng hiểu nổi. Cô thầm đổi ngay sang chủ đề khác, trên màn hình lớn gameshow đã bắt đầu chiếu rồi, Biên Lê mượn cớ này đổi gió, “Xem chương trình, xem chương trình.”

Ninh Tiết Sơ cũng hùa vào: “À à ừ.”

Ngay khi người dẫn chương trình xuất hiện trên màn hình, thì đồng loạt đại quân đạn mạc ồ ạt chạy ra, vô cùng dày đặc.

Đặc biệt là ở phần giới thiệu, khuôn mặt của hai thành viên ACE đã vô cùng khó coi, xung quanh họ đều là mưa đạn màu sắc.

Ninh Tiết Sơ không thích đèn sáng quá, vì thế anh ta đứng dậy tắt đèn của phòng khách đi. Kết quả là cả gian phòng chìm vào bóng tối, hiệu ứng xem ổn áp hơn nhiều

Như Biên Lê đã đoán trước đó, hậu kỳ phim đã cắt đi rất nhiều, bọn họ ghi hình hẳn năm sáu tiếng đồng hồ lận mà giờ cắt đi chỉ còn có hai tiếng.

Mà cô cũng coi như là người may mắn. So với những thần tượng trên màn ảnh thì cô ổn hơn nhiều. Vì đi theo nhóm của Hạ Vân Tỉnh, nên phần lên hình của cô cũng khá khả quan.

Ekip chương trình cực kỳ hiểu sự để tâm của fan, lúc Hạ Vân Tỉnh chọn người, đã cho hai người họ một cảnh quay cận cảnh.

Trong cả màn đạn như thế xuất hiện một fan cuồng nhiệt, vì là hội viên siêu cấp nên được bật bảng chữ vừa lớn vừa đỏ, thoạt nhìn rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.

[Tôi không sống nữa, tôi cần Biên Lê, tôi có thể tạo ra cả vạn chương tiểu thuyết!!]

Biên Lê dám cam đoan, mỗi người ngồi trong phòng khách nhìn thấy mấy lời này đều không ngừng ném sự chú ý lên hai người bọn họ.

Ninh Tiết Sơ không tham gia chương trình này, giờ đây nhìn thấy thế tức đến dậm chân. Lão đại của bọn họ kinh thật.

Nghĩ đến việc bản thân không thể có mặt ở đó để chứng kiến, Ninh Tiết Sơ bỗng thấy có chút thiệt thòi.

Cái vị đại fan vừa rồi nổi bật trong khi phát sóng như thế, còn được mấy fan khác cực kỳ tôn sùng.

Lúc buộc bóng bay, bảng chữ màu đỏ lại là thế này:

[AAAAAA…thế nào lại vừa hay lấy được kẹo dẻo mà Biên Lê thích, đây đúng là duyên phận mà!]

Ở vòng đấu thứ ba nó lại đổi sang thế này:

[Wooooooooo nuông chiều quá đê]

[Ê, sao anh lại chọn cái muôi lớn thế? Không, giống cái gáo múc nước hơn, nhưng không sao, tôi vẫn thấy được sự cưng chiều đó.]

Tâm trạng của Biên Lê cũng dao động phập phồng theo mấy lời nhắn của đại fan kia.

Cô xem mà cũng phải nghi ngờ chính mình, chọn cái muôi to như thế còn có thể thấy được sự cưng chiều nữa hả?

Nghĩ đến đây, cô không khỏi liếc nhìn sang bên cạnh, Hạ Vân Tỉnh không xa không gần với cô, anh đang ngồi ở một bên sofa, ngồi chéo với cô. Vì cái tư thế ngồi này, hai chân dài của anh có hơi cong lên, chỉ cần một chút nữa là chạm vào chân cô ở phía trước.

Biên Lê vừa mới nghĩ đến xong thì đôi chân thon dài của Hạ Vân Tỉnh nhẹ nhàng khẽ chạm vào chân cô một cái.

Ha?

Cô trừng mắt nhìn, không hiểu tại sao.

Do không bật đèn nên cảm nhận ánh sáng của Biên Lê chỉ có thể giới hạn phần nhỏ ánh sáng hắt ra từ màn hình lớn. Hạ Vân Tỉnh ngồi ở bên cạnh, nửa khuôn mặt bị che khuất bởi bóng tối. Dẫu thế, Biên Lê vẫn bắt được chính xác ánh mắt của anh.

Trong bóng tối, sâu hút như biển.

Hạ Vân Tỉnh mò lấy một chai bia, ngón tay thon dài khẽ móc rồi mở nắp lon giống như đã làm trước đó, từ từ đưa đến trước mặt cô.

“Cho tôi ư?” Giọng Biên Lê rất nhẹ, hòa vào âm thanh vui cười của chương trình phát ra, nghe không quá rõ.

Hạ Vân Tỉnh chậm chạp thuật lại: “Vừa rồi em cứ nhìn chằm chằm vào nó.”

“Bây giờ anh thấy tôi có thể uống được rồi à?” Biên Lê hiển nhiên là khó hiểu.

“Cô bạn nhỏ vừa nghe lời, vừa không nghe lời. Muốn thuộc kiểu thế nào, do em chọn.”

Hạ Vân Tỉnh từ từ nói, nhưng lại như nhắc Biên Lê về ba chữ mà anh vừa nói. Như thể có luồng điện xẹt qua khắp người, Biên Lê thấy rõ ràng mình không uống hớp nào mà lại như có men say.

Hai má Biên Lê nóng bừng, đỏ hết cả mặt, như che dấu cả tầng rung động, mãi cũng không tan đi. Cô ngó quanh ngó quất, thấy không có ai để ý đến bọn họ ở góc này mới nhanh chóng nhận lấy, rồi nhấp một ngụm.

Uống vào ngọt thanh, có hương thơm của dứa, không giống như bia đắng thông thường. Biên Lê không khỏi có chút tham lam, nhấp thêm vài ngụm nữa.

Chương trình vẫn còn đang chiếu, nhưng mọi người thì đều cảm thấy hơi buồn ngủ rồi. Ninh Tiết Sơ cười Hà Hú Dĩ, trong khi đó Nguyễn Tương Nghi đã sớm ngủ say, Ứng Tuyết Lai thì vốn lên lầu từ sớm rồi.

Chỉ có Biên Lê vẫn còn đang uống từng ngụm từng ngụm một.

Càng về sau lon bia càng cạn dần, cả người cô dựa vào đệm sofa, lâu lâu lại nấc lên. Mặt của cô gái nhỏ có hơi ửng hồng, toàn thân tỏa ra hơi men. Cả người như trái đào chín, ngọt ngào lại mọng nước.

Lúc Hạ Vân Tỉnh hơi cúi người xuống, hàng mi dày cong cong của cô khẽ run lên, nhìn anh không chớp mắt. Cô như đang nỉ non điều gì, anh cũng kiên nhẫn ghé sát vào: “Ừ?”

Câu trả lời này như tiếp thêm dũng khí cho Biên Lê, cô hít vào một hơi, ánh mắt như mang theo men say, chậm rãi nói: “… Sao anh lại gọi tôi là cô bạn nhỏ?”

Hạ Vân Tỉnh dừng lại hai giây, sau đó khẽ cười, “Em nói xem?”

Anh cố gằng đè thấp giọng, âm cuối hơi cao lên, lưu luyến mê người.

Biên Lê chớp mắt: “Tôi không phải cô bạn nhỏ… tôi đã lớn rồi…”

Ánh mắt Hạ Vân Tỉnh nhẹ rơi lên đôi môi anh đào của cô, đỏ đỏ mềm mềm, như cánh hoa anh đào, đúng là đôi môi trời sinh thích hợp để hôn mà.

“Tôi biết.” Giọng anh khàn khàn.

Sau đó, từ từ, nghiêng người, cúi xuống…
Bình Luận (0)
Comment