Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 29

Trên mặt Hạ Vân Tỉnh không có chút kích động nào, chỉ hơi khép hai mắt lại, đem tất cả tâm tình thu hết lại nơi đáy mắt.

Anh bước thẳng đến bàn làm việc, hai tay chống lên mặt bàn gỗ đen nhánh, cong eo xuống, hơi khom người, anh chậm rãi mở miệng, giọng nói không cao không thấp, chỉ đủ để hai người họ có thể nghe được: “Tôi còn tưởng quý nhân đã quên chuyện rồi, hóa ra tổng giám đốc Thẩm còn biết đến điều khoản yêu đương trong hợp đồng đấy.”

Thẩm Thận vốn đang vô tư xoay xoay cây bút trên tay, nhưng nghe xong lời của Hạ Vân Tỉnh, anh ta bật cười, quẳng bút sang một bên rồi thích thú hỏi: “Cậu có ý gì?”

“Ý như trên mặt chữ, đại khái thì là có thể sẽ có nhiều cơ hội được gặp Thẩm tổng dưới gara tầng hầm.”

Hạ Vân Tỉnh chỉ nói ra một nơi, Thẩm Thận liền hiểu được ngay ý của anh.

Gara dưới tầng hầm…

Cô bạn gái nhỏ mà Thẩm Thận nói chuyện riêng cũng là người của công ty giải trí Nhất Thiên, ngày thường mà có thời gian, đa số họ đều hẹn nhau ở gara dưới tầng hầm. 

Tình hình có hơi khó khăn, cái chỗ bí mật đó…

Thẩm Thận dừng động tác lại, rồi khẽ khục khặc ho một tiếng, để cảm xúc lui đi rồi anh ta vô cùng thành thục thu hồi nó lại.

Thật ra ý tứ của Hạ Vân Tỉnh quá rõ ràng.

Thẩm Thần có thể qua lại với cô bạn gái nhỏ không lâu sau khi cô ấy được xuất đạo, nhưng lại không để ý đến hợp đồng của đối phương, những điều khoản trong cái hợp đồng kia.

Thẩm Thần cân nhắc một hồi, không những không giận mà còn cười: “Tôi tiêu chuẩn kép đấy, chuyện của cậu à.”

Hạ Vân Tỉnh lấy tay gõ lên bàn: “Sau này đưa Hứa Mạt đến đây, chúng ta có thể cùng nhau ăn bữa cơm.”

Thẩm Thận khẽ xùy một tiếng, giọng điệu chậm dần: “Thôi đi, tôi không muốn.”

Thẩm gia và Hạ gia luôn có quan hệ làm ăn, hai người đã quen biết nhau từ nhỏ, cứ thế lớn lên, coi nhau như anh em. Chỉ là gia đình hai nhà không ở cùng một thành phố, lúc Hạ Vân Tỉnh vừa mới vào học ở Thịnh Điện thì được Nhất Thiên mời về dưới trướng, từ đó hai người cũng không còn qua lại nhiều.

Mãi sau này, Thẩm Thận tiếp quản công ty giải trí Nhất Thiên của Thẩm gia, hai người lại thân thiết trở lại.

Thẩm Thận không muốn dừng lại ở chủ đề này quá lâu, nói: “Những thứ khác tôi có thể mắt một mắt mở một mắt, nhưng đã lên hot search thì sẽ có ảnh hưởng, vừa có lợi vừa có hại, phía trên của công ty nhất định sẽ có chỗ không hài lòng, cậu phải nhận lấy.”

Hạ Vân Tỉnh gật đầu: “Tôi hiểu.”

Thẩm Thận nhìn thẳng ra cửa, tuy cách khá xa nhưng cũng không kìm nổi tò mò, cứ chăm chăm nhìn Biên Lê thăm dò. Đối phương vừa thấy ánh mắt anh ta nhìn đến, vội vàng né tránh, lại cúi đầu xuống, như con thỏ nhỏ bị kinh sợ.

Anh ta không rõ ý tứ, giọng điệu mang theo mập mờ: “Bên nhau bao lâu rồi?”

Hạ Vân Tỉnh nhướng mày, khó hiểu: “Gì?”

“Tôi hỏi hai người bên nhau bao lâu rồi?” Thẩm Thận ngả người về phía sau, lười biếng ngồi phịch lên ghế.

Hạ Vân Tỉnh nghe thế thì chỉ mấp máy môi, không trả lời.

Thẩm Thận khoanh tay, ngón trỏ vuốt vuốt trước môi, như đang suy nghĩ điều gì. Đột nhiên, anh ta cười phơi phới: “Cậu thế này không được đâu, cả buổi vẫn chỉ là con gà con? Tôi còn tưởng…” 

Thẩm Thần cố dừng lại, âm cuối kéo ra thật dài, từng chữ như toàn chứa ý tứ châm chọc.

Anh ta vừa mới dứt lời, cửa văn phòng liền bị đẩy ra, một người đàn ông đeo kính gọng vàng bước vào, giọng điệu có hơi hả hê: “Thận, Tiểu Mạt vừa nói với tôi, cậu lại làm phiền cô áy, không chỉ là kéo hắc đơn giản như vậy đâu.”

Thanh niên kia nói xong, mới phát hiện ra trong phòng còn có mấy người khác.

Mà còn không phải là những người khác bình thường, không chỉ là hai vị thần tượng nổi tiếng của Nhất Thiên, mà còn là lưu lượng khiến toàn bộ giới giải trí nổi gió vào sáng nay nữa.

Chắc là anh ta đang đang giáo huấn người, hắn vừa hay tới không đúng lúc rồi.

Thanh niên kia bỗng khựng người lại, nhìn về phía ghế chủ tọa, ròi che miệng lại, ngữ điệu thành khẩn, vội vàng đi ra ngoài, vừa nói vừa tốt bụng khép cửa lại: “Ngại quá, tôi đi nhầm chỗ, mấy người cứ tiếp tục đi.”

Đợi người đi rồi, Hạ Vân Tỉnh nhướng mày, ăn miếng trả miếng nói: “Như nhau như nhau thôi.”

Thẩm Thận: “…”

Anh ta cũng không phải kiểu sếp chịu để yên, đưa tay vẫy vẫy về hướng của Biên Lê.

“Cô qua đây.”

Biên Lê chỉ vào mình, vô cùng khó hiểu, khi được đối phương chắc chắn là mình, cô mới bước chân đi lên.

Đôi mày thanh tú của Biên Lê nhíu chặt, thực ra lúc Hạ Vân Tỉnh bước lên trước, cô đã cảm thấy có gì đó không được bình thường rồi.

Cô vốn tưởng mình sẽ mắng như tát nước, không ngờ hai cái đầu của hai con người kia càng ngày càng sáp lại gần, càng ngày càng quá phận, thậm chí còn hàn huyên, xì xào bàn tán, trên mặt còn có cả nụ cười.

Nghĩ thế cũng thấy thật đáng sợ.

Thẩm Thận mở miệng liền hỏi cô: “Hai người bên nhau bao lâu rồi?”

Anh ta biết rõ rồi còn cố hỏi.

Ở đây chỉ có hai người biết rõ anh ta hỏi vậy là có ý gì, chỉ có duy nhất một người là không hay biết gì.

Biên Lê vốn còn đang suy nghĩ mấy lời mà thanh niên vô tình xông vào kia nói có ý gì, giờ lại nghe thấy Thẩm Thận chất vấn, trông vô cùng giống giọng điệu của chính cung nương nương đang chiến đấu bảo vệ tình yêu, sự chú ý cũng bị thu hút đi.

Hạ Vân Tỉnh đang định bảo Biên Lê không cần trả lời, thì cô gái ấy đã không chút chần chừ đáp ngay lại, nói rất nhanh như sợ bị hiểu lầm: “Sếp, chúng tôi không ở bên nhau, dù là một ngày cũng không phải kiểu ấy!”

Nghe được câu trả lời vô cùng thành tâm của Biên Lê, Thẩm Thận vô cùng nghiền ngẫm châm chọc nhìn khuôn mặt đang đần thối ra của người nào đó, sự nhiệt tình trong lòng anh ta bỗng nổi lên.

Anh ta giả vờ như đã hiểu, chậm chạp nói: “Thế à.”

Hóa ra ở cái phương diện tình cảm này, Hạ Vân Tỉnh với anh ta đều là đồng bệnh tương liên. Cuối cùng cũng không phải chỉ có mỗi anh ta lẻ loi một mình một đường nữa rồi, tâm trạng của Thẩm Thận bỗng tốt hơn rất nhiều.

Sau đó, anh ta chỉ tay lên đống tài liệu đang nằm ngổn ngang trên bàn, nói: “Những chuyện khác tôi không nói nhiều nữa, lần này rước đến những ảnh hưởng gì trong lòng hai người còn rõ hơn cả tôi. Công ty đã cố gắng hết sức trong vấn đề quan hệ với công chúng rồi, tiền lương của hai người sẽ bị trừ.”

Biên Lê vội vàng gật đầu: “Vâng.”

Nói xong, cô lại bồi thêm một câu, muốn giải thích cho cả mình và Hạ Vân Tỉnh: “Thật ra chúng tôi cũng không đáng bị trách, lúc ấy không biết ai đẩy tôi một cái, nên không cẩn thận bị ngã, may là còn có tiền bỗi đỡ tôi.”

Trước đó thì Biên Lê cũng có xấu hổ, nhưng chẳng qua cũng chỉ là sự tiếp xúc gần giữa hai ngươi thôi. Cẩn thận mà nói, cô còn phải nên cảm ơn Hạ Vân Tỉnh. Lúc ấy ngoài ý muốn, có khi sự bất cẩn của cô nói không chừng cô đã va phải lan can bên cạnh chỗ ngồi.

Không ai có thể ngờ được, trong một cái hoàn cảnh lờ mờ tĩnh mịch như vậy lại có người có thể biết trước được để ghi lại hành động của hai người.

Thẩm Thận nghe xong lời giải thích của Biên Lê, thì liền quay sang liếc Hạ Vân Tỉnh đầy ẩn ý.

Mấy năm nay, người đơn thuần như cô đâu có nhiều. Không biết nên nói ngốc mới tốt, hay không ngốc mới tốt đây.

Bất kể là vấp phải cái gì, nhưng có thể khiến cho kiểu người lạnh lùng như Hạ Vân Tỉnh cam tâm tình nguyện cho ngồi lên đùi, thì đã một chuyện vô cùng kỳ quái rồi.

Thẩm Thận còn thêm dầu vào lửa, như sợ chuyện chưa đủ lớn, tiếp lời Biên Lê: “Vậy chuyện này tạm thời gác lại, việc cần phải làm, chính là khắc sâu điều khoản trong hợp đồng vào đầu.”

Sếp nói ai mà dám không nghe theo, Biên Lê vội gật đầu như giã tỏi.

Tuy Thẩm tổng ỷ vào quyền thế tạm tha cho hai người, nhưng ban cấp cao của công ty không dễ cho qua như vậy. Ban quản trị mở họp suốt đêm, sau đó rất nhiều sự hợp tác của hai nhóm đều bị lùi lại. Thời hạn hoãn rất lâu, nhiều dự án và hoạt động đều bị ứ đọng lại, cố gắng tránh việc hai người phải cùng chung một khung hình càng nhiều càng tốt.

Phải đợi đến khi hạ nhiệt, fan hâm mộ không để tâm nhiều nữa, không bấu víu vào nữa, mới được tính là qua được giai đoạn an toàn. So với các cách giải quyết khác thì cách này của công ty tương đối là nhẹ nhàng.

Ba người ACE sau khi biết được tin này, phản ứng của mỗi người đều khác nhau. Dẫu cho tâm trạng mỗi người mỗi vẻ, nhưng cũng chẳng bì lại được với lịch trình bận rộn. Đầu năm mới nghỉ ngơi có một chút, ACE lại bắt đầu một năm bận rộn.

Nhờ thành công viên mãn của chuyến lưu diễn toàn quốc vào năm ngoái, nên bọn họ tiếp tục chuẩn bị khai phá thêm thị trường mới trong tương lai. Khi ACE phổ biến ở toàn châu Á, thì cũng là lúc tiến bước lên âm nhạc toàn thế giới.

Vì để đáp lại fan hâm mộ trên toàn thế giới và mở rộng sự nổi tiếng, công ty đã chuẩn bị kế hoạch trước năm để ACE lưu diễn vòng quanh thế giới.

Bọn họ từ giờ trở đi, phải bắt tay vào chuẩn bị cho hành trình, chuẩn bị cho tuần lưu diễn. Ngoài buổi concert, còn có các cuộc phỏng vấn, rồi chương trình quan tâm ở nhiều quốc gia khác nhau, thông báo nhiều không ứng phó nổi.

Đây là cơ hội tốt hơn rất nhiều, không thể bỏ qua, cần phải chú ý nắm chặt trong bàn tay. Như vậy thì có nghĩa là, ACE sẽ ở lại nước ngoài hơn nửa năm, cơ hội xuất hiện ở trong nước sẽ rất ít.

Ninh Tiết Sơ đăng bài lên vòng bạn bè cảm thán, tỏ vẻ trước khi đi phải ăn một bữa thật lớn, tránh ở nước ngoài không ăn được mỹ thực (*) trong nước.

(*) Đồ ăn ngon.

Biên Lê không biết cũng phải biết, cô không phải kiểu người mù mờ tin tức, hơn nữa trên hot search còn treo hoạt động liên quan đến ACE nữa, đối với hành trình của bọn họ cô cũng coi như hiểu rõ.

Lại nhắc đến, kể từ lần trước hai người bị gọi lên, cô và Hạ Vân Tỉnh chưa có gặp lại nhau. Cũng không phải vì gì khác, chỉ là cả hai nhóm đều vô cùng bận rộn. Đột nhiên trống trải như thế, khiến Biên Lê có hơi khó chịu. Ngày dài dằng dặc, tưởng như đã rất lâu không gặp lại.

Khó khăn lắm mới có cơ hội được nghỉ ngơi, cô nằm bẹp dí trên giường, tâm trạng nghịch điện thoại cũng không còn.

Sao làm cái gì cũng nghĩ đến anh vậy cơ chứ.

Biên Lê ôm mặt tuyệt vọng, cảm giác lòng yêu mến của cô dành cho Hạ Vân Tỉnh như ngày càng tăng thêm. Hơn nữa khoảng thời gian chia tay ngắn này, như cỏ khô bén lửa, cứ cuồn cuộn tăng lên.

Thật ra cô có thể cảm giác được trái tim mình như bị anh dẫn dắt. mà đồng thời trong đầu cô cũng có một giọng nói mơ hồ chậm rãi nhắc cô, tuyệt đối không được đơn phương. Hạ Vân Tỉnh cũng nên như thế.

Cô vẫn còn đang chìm trong suy tư, thì bỗng có tiếng đập cửa ở ban công, từ từ gõ hai tiếng, không nhanh không chậm, giống như lần trước vậy.

Hai tai Biên Lê dựng lên, rồi bước chân trần xuống giường, vén rèm lên.

Cô chẳng muốn tìm hiểu xem tại sao bản thân lại kích động như thế, cô chỉ biết là, khi nhìn thấy bóng người cao cao xuyên qua cánh cửa sổ sát đất, trong lòng cô liền vô cùng vui sướng.

Hạ Vân Tỉnh bước vào cùng làn gió lạnh, trên tay còn cầm một túi đồ.

Lúc Biên Lê đóng cửa xong, hai người đối mặt với nhau mà nhất thời lại chẳng thốt được gì. Mặc dù im lặng, nhưng giữa không khí này lại như có sự ngầm hiểu lẫn nhau.

“Ngày mai tôi đi, có lẽ sẽ rất lâu không ở trong nước nữa.” Hạ Vân Tỉnh mở miệng trước.

Biên Lê gật đầu: “Tôi biết”

Không những thế, cô còn biết, vì sao anh đến.

Muốn hỏi cũng muốn nhận được câu trả lời khẳng định, nhưng nỗi chua xót nơi trái tim bé nhỏ như bị dây thừng siết chặt, ai cũng không muốn là người buông lời trước, hai bên cứ vướng vít lấy nhau.

Hạ Vân Tỉnh đặt cái túi lên bàn của cô: “Cho em, cầm lấy.”

“Là cái gì thế?”

“Mua kẹo dẻo với soda cho em.” Ngừng một chút, anh lại nói thêm câu: “Còn có cả bánh quy gấu nữa.”

Biên Lê chớp chớp mắt, giọng nhỏ đến nỗi ngay cả bản thân còn không nghe được: “Ừm…”

Hạ Vân Tỉnh cười rộ lên, véo mặt cô: “Ăn ít đồ ăn vặt đi.”

Biên Lê để mặc cho anh véo, cảm giác đầu trái tim ngứa ngáy như đang dâng trào, cô nhỏ giọng vặn lại: “… Vậy sao anh còn mua cho em?”

Đôi mắt đen láy của Hạ Vân Tỉnh khóa chặt lấy cô, dịu dàng nói: “Cái này còn khó hiểu ư? Nếu em muốn ăn thì chỉ có thể ăn đồ do anh mua cho.”

Vừa dứt lời, Biên Lê liền nghe thấy giọng nói vốn xa cách réo rắt của anh bỗng mềm mại dịu dàng: “Đợi anh về.”
Bình Luận (0)
Comment