Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 33

Biên Lê nhìn lên nhìn xuống hai lần, xác định hai câu mà Hạ Vân Tỉnh gửi tới không hề sai. Anh đang khen cô.

Cô ngẩn người một hồi, cũng không biết vì sao lại làm bộ làm tịch, thần kinh rối loạn nhắn một câu: “Tên họ vốn là thế, Lê Tử, có thể không ngọt sao?”

Qua một lúc lâu sau, đầu bên kia ổn định mới gửi một câu: “Cũng đúng.”

Biên Lê như có thể cảm thấy Hạ Vân Tỉnh đang khẽ cười bên tai cô, y hệt như bông bồ công anh bị gió thổi bay đi, làm lòng người rối loạn ngứa ngáy.

Biên Lê nằm lặn lộn trên giường một vòng, vò tóc tai đến nỗi bù xù, lăn lộn một hồi cô mới từ từ dừng lại. Cô với lấy chiếc điện thoại, mặc kệ gửi một đống tin đi.

“Đừng là đồ ngọt!!Đừng mua đồ ngọt!!! Thật sự không ngon đâu!!!”

Nói xong, Biên Lê hất điện thoại đi, bắt đầu thu dọn những đồ ăn vặt kia, nhặt từng cái một bỏ vào trong túi. Đợi đến khi thu dọn xong, cô lại đi vào phòng tắm rửa sạch sẻ, cuối cùng chăm sóc da trước khi đi ngủ, rồi mới đi tắt đèn phòng, chuẩn bị đi ngủ.

Sáng sớm mai 5, 6 giờ cô phải dậy, mà bây giờ cô lại bị ngọt ngào đến khó hiểu, liên tục trở mình không ngủ được.

Trong bóng tối, màn hình điện thoại lóe sáng lên, Biên Lê quấn chăn, rồi quơ lấy nó. Cô cẩn thận lướt xuống dưới đọc tin nhắn mới kia:

“Được.”

Đầu hạ của thành phố Z, nhiệt độ dần nóng lên, mùa mưa rào cũng bắt đầu.

Mấy thành phố ven biển ở phía Nam như trải qua lễ rửa tội, quần áo lúc nào cũng ẩm ẩm ướt ướt.

Ánh mặt trời của thời gian trước chẳng còn thấy đâu, dần dần mất hút. Trong không khi đều mang theo hơi ẩm, đã mấy ngày liền mưa mù không dứt rồi.

Không biết có phải Biên Lê ảo giác hay không, mà cô chợt thấy sắc mặt của đạo diễn giống hệt với tiết trời bên ngoài cửa sổ. Một gương mặt đẹp ẩn phía sau sự nghiêm khắc, hàng mày cau chặt lại, tỏ rõ vẻ mất kiên nhẫn, mặt lạnh mang theo cả sát khí.

Anh ta không mở miệng thì không sao, mà mở miệng ra là y như rằng toàn bộ phim trường đều im phăng phắc.

“Nguyễn Tương Nghi, cô chưa ăn cơm à? Nếu thế, cô hoàn toàn có thể không cần tới làm khách làm gì, cứ trực tiếp ra đằng sau làm cái bảng nhắc lời thoại luôn đi!”

“Ứng Tuyết Lai, tôi xem mấy tài liệu mà tôi nhận được từ quản lý của cô, thì cô đã có không ít kinh nghiệm diễn xuất rồi, vậy thì vừa rồi cô làm cái gì đấy, nhảy disco à?”

Sự tức giận của đạo diễn từ khi anh ta hô “cắt” đã lan rộng ra, toàn bộ đoàn làm phim đều dừng lại, lần lượt bị anh ta giáo huấn từng người một.

Dạo gần đây công ty giải trí Nhất Thiên đang quay một bộ phim truyền hình thanh xuân dài tập tiêu tốn hàng nghìn vạn, quy mô khủng, mời tới đội ngũ nhân viên cực kỳ nghiêm, phía hậu trường cũng cực kỳ cứng rắn.

Đây là bộ phim mà Nhất Thiên tiêu tốn rất nhiều tâm tư vào tác phẩm lớn của năm, giai đoạn chuẩn bị đã đầy đủ từ lâu, những diễn viên chính tham gia vào giai đoạn sau cũng đều là những tên tuổi lớn hoặc là nghệ sĩ được công ty nâng đỡ.

Ngay từ lúc đầu, công ty đã định để cho từng nghệ sĩ dưới trước đến làm diễn viên khách mời, vừa để lộ mặt, vừa để tuyên truyền.

Ba người Gemini được chọn xuất hiện với tư cách khách mời trong vài tập, theo lý thì chỉ quay trong vài tuần thôi là có thể nhanh chóng kết thúc công việc.

Nhưng mà, ba người các cô lại phải một đạo diễn tài giỏi trong giới – Biên Trần Ngôn.

Biên Trần Ngôn tuy không phải là nghệ sĩ, nhưng cũng là một điển hình thành danh khi còn trẻ khác. Vài năm trước, chỉ dựa vào sự yêu mến của người già và lớp trẻ với bộ phim điện ảnh đầu tay kể về những người già mắc bệnh Alzheimer, mà chỉ trong một lần bộ phim đã giành được giải Đạo diễn Đẳng cấp Thế giới ở nước ngoài, do vậy mà cũng trở nên nổi tiếng ở trong nước.

Sau đấy thì anh được mời về nước, trọng tâm làm việc và quay phim điện ảnh cũng chuyển về nước.

Mấy năm gần đây anh ta quay phim điện ảnh, nhận giải thưởng, không có cái cái nào không kinh điển.

Chỉ là Biên Trần Ngôn trừ khi bận rộn công tác đạo diễn, thì những lúc còn lại đều xuất quỷ nhập thần, nghe đồn là vì sức khỏe, mấy năm trước không ở trong nước cũng là vì liên quan đến chuyện chữa bệnh.

Tất nhiên, mấy lời này đều là tin đồn thất thiệt thôi.

Anh ta bây giờ, sắc mặt như sứ như ngọc, đôi mắt cực kỳ tinh, nhìn vừa tao nhã vừa quyền quý, chẳng thấy chút bệnh tật nào như trên mạng bàn tán.

Biên Trần Ngôn nổi danh là nghiêm khắc, nghe nói trong quá trình quay một bộ phim, ngay cả ảnh hậu cũng đều có thể bị anh ta chửi cho mất mặt, chửi thậm chửi tệ.

Đây là lần đầu tiên anh ta đảm nhận dự án phim thanh xuân đô thi này với vai trò là đạo diễn kiêm giám chế phim (*).

(*)监制_ tên tiếng anh là Executive Producer

Lúc bắt đầu quay, tất cả mọi người đều không dám xem nhẹ, cuối cùng thì càng cẩn thận lại càng mắc sai lầm, mới bắt đầu chưa được bao lâu đã bị hô dừng lại.

Biên Lê cũng ngoan ngoãn đứng im tại chỗ, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm mơ hồ.

Quả nhiên, ánh mắt Biên Trần Ngôn như mũi tên chằm chằm bắn thẳng về phía này.

”Đừng để cho tôi thấy nghệ sĩ Nhất Thiên mấy người chỉ có chút trình độ này, hiểu ý tôi không hả?”

Hầu hết vai phụ được nhét vào đều là người dưới trướng Nhất Thiên. Mặc dù có thái độ nghiêm túc, nhưng cũng không thể tránh khỏi có lẫn vài thành phần đục nước béo cò, chỉ để đối phó cho có.

Anh ta vừa dứt lời, Biên Lê liền thở phào một hơi, nhưng không ngờ, Biên Trần Ngôn lại chầm chậm mở miệng: “Cô nói vâng hả, Biên Lê?”

Biên Lê chớp chớp mắt: “Vâng…?”

Cô cứ tưởng như vậy là xong rồi, nhưng kết quả Biên Trần Ngôn không tha cho cô.

“Cô còn dám đồng ý? Ngay từ lúc đầu ánh mắt của cô đã chẳng phù hợp rồi, lờ đà lờ đờ, đất diễn trong vai khách mời của cô không ít, cô cảm thấy chơi vui lắm hả?”

Biên Lê cắn môi: “Tôi rất nghiêm túc.”

Giọng đối phương lạnh lẽo: “Tôi không muốn nghe mấy lời này, tôi chỉ tin vào mắt của tôi, vào những gì tôi thấy.”

Sau đó, anh ta cất cao giọng, ném kịch bản sang bàn bên cạnh: “Hy vọng tất cả mọi người hiểu ý tôi, nếu chịu không nổi thì hoàn toàn có thể nghỉ việc, không ai ép. Nhưng nếu như không bỏ cuộc, thì chỉ có thể nghe tôi.”

Nói rồi anh ta đứng dậy, chân dài người cao, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu.

Một đám người ủng hộ đi lên, bước theo anh ta.

Có trợ lý của Biên Trần Ngôn chạy đến, yêu cầu mọi người điều chỉnh tâm lý, đợi một lúc nữa quay cho tốt, tầm tiếng sau lại tiếp tục quay.

“Thật là…tính tình vẫn xấu như vậy…” Biên Lê nhìn bóng lưng anh ta nghênh ngang rời đi, nhỏ giọng bức xúc.

Ứng Tuyết Lai trông cô mặt mày ủ rũ, tưởng rằng cô bị nói nên không vui, bèn bước tới an ủi cô: “Không sao, lát nữa nghiêm túc hơn là được. Trước khi đến không phải đều nghe nói anh ta nóng tính sao, quả thật là.”

Thật ra trước khi nhắc nhở, Biên Trần Ngôn đã hô dừng tới mấy lần, dù là tiểu tiết không đáng kể chỉ cần anh ta không hài lòng thì đều phải quay lại.

Ứng Tuyết Lai cũng mỉa mai, hiếm khi bình luận vài câu: “Thật sự là quá kiêu ngạo.”

Biên Lê xoa tay, không hề do dự thốt lên: “Tên chó này…”

Nguyễn Tương Nghi bước tới che miệng cô lại, kinh hãi liếc nhìn xung quanh: “Tiểu tổ tông của tôi ơi…đây không phải là ký túc xá đâu...chỗ riêng tư em muốn hô muốn hét gì cũng được, chứ ở đây mà bị ai đấy nghe thấy, là em tiêu đó!”

Nói xong, cô còn thầm chép miệng: “Đều là họ Biên, mà khác nhau xa thật, vẫn là Biên Phì Phì của chị đáng yêu nhất.”

Biên Lê nắm tay kéo Nguyễn Tương Nghi đến phóng nghỉ, nghe thấy thế bèn khịt mũi một tiếng.

Đúng thế, đôi khi chính cô cũng thấy khó hiểu, đều mang họ Biên mà tính nết lại khác xa đến vậy.

Vì Biên Trần Ngôn nói cho nghỉ ngơi gần một giờ, nên tất cả mọi người đều đi vào phòng thay đồ của mình.

Trên đường, Biên Lê đi theo đám chị em Nhất Thiên, nghe được không ít tin tức mới. Đa số nữ nghệ sĩ khách mời tới lần này đều kêu ca về Biên Trần Ngôn, có mấy người quyết định rút lui, đến lúc báo cáo với cấp trên thì tiền trảm hậu tấu.

Hầu hết mọi người đều không dám lui, vị trí không đủ, lại sợ rắc rối, nên đành phải gạt bỏ sự bất cẩn của bản thân.

Biên Lê ăn dưa chán đến chết đi được, đành cầm điện thoại đi ra ngoài, bước về phía nhà WC.

Đi được nửa được thì bị chặn lại giữa chừng. Cô thấy trông khá quen, chính là cái vị trợ lý vừa nãy của Biên Trần Ngôn.

“Phì Phì, thầy Biên mời cô vào.” Nói rồi cậu ta chỉ vào phòng nghỉ bên cạnh.

“Tôi không muốn đi.” Biên Lê lách qua cậu ta, thẳng hướng nhà vệ sinh mà đi.

“Thầy Biên nói, cô nhất định phải đi.” Nói xong, cậu ta trực tiếp lôi kéo, liếc xung quanh thấy không có ai, là lập tức kéo hai cách tay nhỏ của Biên Lê bước vào trong cửa.

Bước vào Biên Lê hãy còn đang giãy dụa, trợ lý đóng cửa xong mới thả cô ra.

Biên Lê bĩu môi, miễn cưỡng quay người, còn cái kẻ cầm đầu kia đang nhàn nhã ngồi trên ghế sofa nghiên cứu kịch bản.

Thấy cô đi vào, cũng không đưa mắt lên nhìn: “Đến rồi à?”

Biên Lê níu mày trừng mắt nhìn hồi lâu, cô muốn đi ra ngoài, nhưng cửa đã bị trợ lý chặn chặt lại.

Cô lùi hai bước, tức giận hừ một tiếng rồi ngồi xuống.

Biên Lê không nói chuyện, mà ngược lại là Biên Trần Ngôn thấy kỳ quái: “Thế này là sao đây, bước vào cửa cũng không chào anh trai hả?”

Biên Lê chờ anh nói xong, nắm vững quyền chủ động, nghe được Biên Trần Ngôn nói thế, cô lập tức đáp trả: “Anh còn biết em là anh gái anh à. Dựa vào đâu mà em phải gọi anh hả, anh cũng đâu có gọi em? Vừa nãy người mắng em là anh, có giỏi thì bây giờ anh để em mắng lại đi!”

Biên Trần Ngôn đặt kịch bản trong tay xuống, rồi đột nhiên bật cười: “Đã lâu không gặp, anh nhớ em quá.”

Biên Lê nhìn sang chỗ khác: “Em không thấy thế.”

Cô càm thấy Biên Trần Ngôn cực kỳ xấu xa.

Ngày trước anh mải quay phim không ở nhà, thì cô luôn nhớ đến anh. Từ nhỏ, anh đã ở nước ngoài điều dưỡng cả một thời gian dài, cô đều nhung nhớ người anh trai ruột của mình. Biên Lê đã mong đợi cuộc gặp gỡ khó khăn này từ rất lâu rồi.

Mà chẳng ngờ, tính tình của Biên Trần Ngôn vẫn chán như vậy, cô chẳng hề cảm nhận được cái gọi là ấm áp tẹo nào, lại còn bị oán giận nữa.

Biên Trần Ngôn cảm thấy cô gái nhỏ này thật buồn cười, nhưng mà công việc của anh xưa nay người thân chẳng dám nhận quen, thực tình thì, vừa nãy quả thật là anh mắng chửi người khác, chỉ có Biên Lê là thêm vài ý trêu chọc, không ngờ cô lại giận thành như thế.

Anh thấy hơi xấu hổ, ho vài tiếng: “Được rồi, ngồi lại đây, để anh nhìn kỹ em nào.”

Vừa nói anh vừa đẩy ly trà sữa: “Biết em thích uống cái này, nên cầm lấy đi.”

Anh quá bận, đã lâu rồi không có gặp cô em gái lớn của mình, nên cực kỳ mong nhớ.

Biên Lê hừ vài tiếng, ánh mắt liếc về phía bên trên mấy cái, cuối cùng thì bực dọc cũng bớt đi: “Vậy sau đấy anh còn hung dữ với em không?”

“Không đâu, trái tim của anh trai em chịu không nổi.” Nói rồi, anh còn làm như mình không khỏe, nâng một tay lên, rồi nhẹ nhàng đè lên ngực trái, hơi nhướng mày lên, rồi khẽ cau mày.

Mấy lời của Biên Trần Ngôn thật sự như đâm vào lòng Biên Lê. Anh trai nhà cô từ nhỏ đã yếu ớt, lại có nhiều vấn đề về tim, vì để chữa bệnh, nên anh quanh năm phải sống ở nước ngoài.

Biên Lê luôn luôn chỉ có thể nắm bắt cơ hội nghỉ đông và nghỉ hè để đến thăm anh.

Và vì mấy lời năm đó của đại sư, nên bên cạnh Biên Lê ngoại trừ người thân thì hầu như không có ai biết về mối quan hệ anh em của hai người họ cả.

Sau đó, hai người cùng tham gia vào trong giới, nhưng thời điểm bước vào lại cách xa nhau, Biên Trần Ngôn giống bố, Biên Lê lại giống mẹ, ngoại hình nhìn kỹ lắm mới có thể thấy được chút đặc điểm giống nhau, cũng chẳng có ai liên tưởng tới mối quan hệ của hai người.

Dần dà, thì trở thành kiểu như bây giờ.

Biên Lê thấy anh như vậy, ngay lập tức đầu hàng liền, nhích người lại rồi ôm lấy cánh tay Biên Trần Ngôn: “Anh, anh không sao chứ?”

“Không quá đáng ngại đâu.” Biên Trần Ngôn thấy cô em nhỏ xán lại gần, sắc mặt lại bình thường trở lại.

Hai anh em nói chuyện được một lúc, Biên Lê uống vài ngụm trà sữa rồi chạy đi, ngăn cũng không ngăn được.

Cô vốn định đến nhà vệ sinh, giờ lại có dự cảm  mãnh liệt nên hơi không nhịn được.

Biên Lê bước ra khỏi nhà vệ sinh, hơi cúi người xuống bồn rửa, chậm chạp rửa tay.

Tâm trạng không tệ, cô thậm chí còn ngâm nga vài khúc ca nhỏ. Cùng trong tâm trạng vui vẻ, còn có Hạ Vân Tỉnh đang đứng ở sau lưng cô.

Hôm nay anh được sắp xếp đến phim trường, dâu biết rằng sẽ gặp được cô, nhưng không ngờ anh lại có thể gặp được cô sớm như vậy.

Tiểu cô nương coi vẻ cao hơn nửa năm ngoái nhiều, đôi chân ngó sen trắng mịn nhỏ nhắn vừa gầy vừa thẳng, nhìn từ đằng sau là thấy đường cong chảy trôi.

Lần trước trộm nhìn qua mấy video kia không trực quan, bây giờ ngắm nhìn lại càng trực tiếp hơn.

Thiếu nữ mới trưởng thành, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt rạng rỡ của cô, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi khiến người ta phải ngạc nhiên của cô. Xươ;ng bướm quyến rũ sau lưng nhô ra phập phồng, chẳng còn thấy sự ngây thơ trẻ con ngày xưa, tất cả đều là vẻ quyến rũ vô tình.

Cô gái của anh, càng ngày càng đẹp, càng ngày càng quyến rũ.

Biên Lê rửa tay xong, lúc ngẩng đầu lên thì thoáng thấy trong gương có một bóng người cao to.

Lòng cô khẽ xao động, cô quay người lại nhìn.

Hạ Vân Tỉnh khoanh hai tay lại, một chân dài cong lên, tựa vào nền gạch tường đằng sau, thân trên ngả về phía sau, lười biếng ngả lên tường.

Tư thái lười nhác, nhưng vẻ hứng thú khám phá trong mắt anh lại tràn đầy.

Trong đôi mắt đen láy của anh, hoàn toàn hiện lên ý cười thích thú.

Khoảng cách hai người không quá xa, Biên Lê muốn mở miệng chào hỏi, nhưng Hạ Vân Tỉnh đã chậm rãi nói: “Lớn rồi.”

Hai người mặt đối mặt, ánh nhìn giao nhau giữa không trung.

Biên Lê bật cười.

Bỗng nhiên, một giọng nam trẻ tuổi cắt ngang bầu không khí sôi sục.

“Em đi đầu thai à, sao lại chạy vội thế? Điện thoại rơi luôn ở chỗ của anh trai đây này.”
Bình Luận (0)
Comment