Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 37

Hạ Vân Tỉnh ăn cơm xong bèn dậy tạm biệt, gia đình ba người nhà họ Biên trừ Biên Trần Ngôn ra, đều đứng trước sảnh phòng khách nhìn anh rời đi.

Chiếc xe nhanh lẹ xoay mình, chỉ vài giây sau, đuôi xe đã khuất bóng trong màn đêm dày, tiếng động cơ xe cũng dần dần biến mất cho đến khi không còn nghe thấy nữa.

Bố Biện mỉm cười: “Được rồi, vào thôi.”

Ông ôm bả vai mẹ Biên, rất tự nhiên biểu lộ sự thân mật: “Tôi nói này, bà nhiệt tình thế này, dọa sợ con nhà người ta rồi.”

Mẹ Biên liếc quở ông, đọc được ý tứ trong lời nói của ông, không để bụng nói: “Vân Tỉnh bảo có nhiều tài liệu cần xử lý, chắc là bận chuyện âm nhạc rồi, với cả nó không gạt tôi đâu.”

“Bà vòng vo thế, nó nhìn mà không hiểu ư? Để thuận theo tự nhiên đi.” Bố Biên đẩy cặp kính trên sống mũi lên, nâng bờ vai kia lên, kéo Biên Lê qua.

Nhìn cô con gái nhà mình trổ mã ngày càng xinh đẹp duyên dáng, bố Biên cảm thán nói: “Không cần nhắc đến ý nghĩ của người khác. Loại chuyện này ấy, còn phải xem ý của Phì Phì nhà chúng ta kìa, đúng không?”

Ông nói xong, nhìn về phía Biên Lê.

Biên Lê ngoài mặt thì đoan trang nghiêm túc, mặc ý phụ họa theo, vờ vịt gật gật đầu, nhưng trong lòng lại không phải vậy.

Bố Biên hiếm khi được như ý nên cười lớn, rồi nhìn vợ mình, giọng điệu hơi đắc ý: “Đấy, con gái cũng đồng ý với tôi.”

Mẹ Biên dịu dàng lườm ông một cái, tránh khỏi cánh tay của bố Biên, tự đẩy cánh cửa màu đen của phòng khách ra, chỉ để lại một bóng lưng hờ hững.

Bố Biên đi sau, đến khi ba người bước vào phòng khách rồi, ông vẫn còn đang bàn luận về vấn đề vừa nãy.

“Tôi vẫn chưa nói xong đâu, đứa trẻ nhà họ Hạ này nhìn thì có vẻ được đấy, nhưng lại có địa vị cao trong giới giải trí, fan nữ quá đông, không ổn. Trông nó đi, tính tình tương đối lạnh nhạt, đoán chừng mấy năm sắp tới không có ý định gì về chuyện này đâu.”

Tính tình lạnh nhạt?

Biên Lê đang ngồi ở một bên bỗng nhưng nhớ tới một màn lúc ăn cơm ban nãy.

Trên bàn cả nhà cùng trò chuyện, tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Dưới gầm bàn, tay anh dịu dàng nắm lấy tay cô.

Trong những tiếng trò chuyện, giữa những âm thanh nho nhỏ của bát đũa va vào nhau. Biên Lê chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập.

Hai người ở nơi quang minh chính đại, lại làm một chuyện trái ngược lại hoàn toàn, mờ ám và k.ích thích.

Mẹ Biên dựa người vào ghế sofa, pha một tách hồng trà, từ từ nhấp ngụm.

Nhìn bố Biên tràn đầy sức lực, bà cũng vặn lại: “Ông có ý gì hả, nói như kiểu chẳng phải là Vân Tỉnh ấy, mặt mũi nó đẹp đẽ thế kia, về điểm này thôi tôi có thể coi trọng đứa nhỏ này cả đời.”

Nhiều người quyến rũ mê người, nhưng mặt mày lại không đứng đắn. Mà những người ngoại hình bình thường, mặt mày lại lộ ra khí chất ngời ngời.

Từ mặt mày của một người, có thể nhìn ra được tính tình của người đó, đây là đạo lý đã nói rõ ràng từ xưa đến nay, tuyệt không phải mấy lời vớ vẩn hạ bút thành văn.

Mà Hạ Vân Tỉnh lại là sự kết hợp hoàn hảo giữa hai thứ này.

Tướng mạo kiêu ngạo tuấn tú bức người, cả người thì cao ngạo lạnh lùng, lẽ ra sẽ không được mấy bà mẹ ưa, nhưng thật ra thì không phải thế.

Tính tình như vậy, anh lại như thế, trông rất có cảm giác an toàn.

Ít nhất là không giống với mấy loại người bậy bạ hay trêu đùa con gái. Mà ở trong giới, người như thế cực kỳ ít, nên càng là đối tượng được thổi phồng lên.

Mẹ Biên thật lòng thích đứa nhỏ này, hơn nữa còn định sau này hay mời người ta đến nhà hơn. Bà cũng không bảo thủ, dù cho gán không thành, dù cho đu thần tượng được có nửa, thì cũng không tính là chuyện lớn gì trên mạng.

Lời này của bà vừa dứt, Biên Trần Ngôn đã không vui.

Lúc mọi người đứng dậy tiễn người ta, anh bèn đặt tay lên ngực, bảo rằng ngực mình không hiểu sao lại khó chịu. Nhưng mẹ Biên chỉ xoa xoa anh, nói là để cho anh nghỉ ngơi, rồi sau đó bà đi ra ngoài để tiễn người.

Biên Trần Ngôn bị cái thực tại này đả kích, nhưng đúng là ngực anh khó chịu thật.

Lúc quay lại mẹ Biên còn khen Hạ Vân Tỉnh, điều này lại một lần nữa khiến anh cảm thấy có nguy cơ bị thất sủng. Mặt Biên Trần Ngôn không biểu lộ gì, lạnh nhạt bảo: “Biết người biết mặt không biết lòng, ai mà biết trong lòng cậu ta có ý nghĩ xấu xa gì.”

Nói xong, anh như suy nghĩ mà nhìn về phía Biên Lê: “Em thấy sao?”

Người ta đều bảo rằng phụ nữ có giác quan thứ sáu, nhưng thật ra đàn ông cũng có cái cảm giác tương tự.

Tình tiết nhiệt huyết của phim ảnh Biên Trần Ngôn đều biết, nhất là khi khắc họa tuyến tình cảm, những cái nhỏ nhặt không đáng nhắc đến ấy, đều được đạo diễn trải qua mài dũa, từ cái thần trong mắt của diễn viễn đến giúp từng đường đi nước bước.

Anh cảm giác giữa cô em gái nhà mình với cái tên tiểu tử thối đó, có một mối quan hệ khó nói thành lời.

Giống như một sợi dây vô hình, có hai thớ dây xoắn chặt, quấn quýt vào nhau. Mà người ngoài, nhìn chẳng thấy chạm cũng chẳng được, có lo lắng bối rối cũng vô dụng.

Biên Lê vốn có hơi chột dạ, thấy ánh mắt của anh trai lia tới, vội vàng ho vài tiếng: “Em không biết aizz… nhưng mà anh trai bàn tán sau lưng người ta như thế cũng không ổn đâu, anh lại không thân thiết với anh ấy.”

Biên Trần Ngôn khé nhíu mày: “Anh không thân thiết thế em thân thiết à?”

Câu nói của anh vừa  mới cất lên, mẹ Biên đã phi cái gối đến, ném thẳng nó lên vai anh, nháy mắt đã đập phải, rồi lại bị bật ra.

“Bắt lấy em con hỏi đông hỏi tây, mau về phòng đi ngủ đi!”

Biên Trần Ngôn không nói gì, lông mày cau chặt, tay lại nhẹ nhàng đặt lên trên ngực trái của mình.

Mẹ Biên vốn quan tâm nên nhìn chăm chú một hồi, sau đó lại thoáng thấy sơ hở trên mặt con trai, lúc này mới nhìn ra mánh khóe, lo lắng buông xuống nên cười ra tiếng: “Con chính là Biên Trần Ngôn đó hả, đúng là ở ngoài học thói xấu.”

Bố Biên kịp thời cản bớt, xua xua tay nói: “Được rồi được rồi, lên hết trên nhà đi ngủ đi. Không phải phải ngày mai hai đứa cùng đến đoàn phim sao, mau về phòng tắm rửa đi, cũng không còn sớm nữa.”

Bố Biên dặn dò xong vẫn thấy hơi lo lắng, nhấn mạnh thêm.

“Nghỉ ngơi cho tốt, bất kể thế nào, sức khỏe là trên hết. Nhất là con, Biên Trần Ngôn, lần sau còn dọa mẹ con như vậy, bố sẽ không khách khí với con đâu.”

Nửa câu sau của ông là nói cho Biên Trần Ngôn nghe.

Người sau biếng nhác, nhưng vẫn đứng dậy trước đi lên tầng, trước khi đi còn liếc Biên Lê một cái khó hiểu.

Biên Lê xoa mũi mình, cảm giác rất vô tội.

Muốn nghĩ là vậy nên sau khi thu xếp mọi việc xong, Biên Lê vẫn gõ cửa phòng Biên Trần Ngôn.

“Vào đi.” Giọng người đàn ông thanh mát rất êm tai.

Biên Lê đẩy cửa bước vào, ngước mắt do dự một hồi. Biên Trần Ngôn đang ngồi ở bàn làm việc bên cạnh, trước mặt xếp đầy một chồng ghi chú, ánh đèn trước bàn tỏa ra một vòng sáng nhỏ hẹp, làm mờ đi đường nét của anh.

Cô nhảy vài bước đến gần, ôm cổ anh, rồi khẽ nói: “Anh, gần đây ngực anh đau lắm ư? Có thường xuyên không?”

Biên Lê nói xong đưa tay xoa xoa lên, trong ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

Biên Trần Ngôn ngẩn người, trong lòng bỗng dâng lên một đợt ấm áp vô hạn.

Cô em gái này không quản anh có biểu hiện thật giả hay không, thì tận đáy lòng sự quan tâm tha thiết chân thành vẫn chưa bao giờ phai nhạt.

Dù cho gia đình hòa thuận, cha mẹ ưu ái, em gái đáng yêu. Nhưng từ nhỏ vì bệnh tật nên luôn ở nước ngoài. Trong lòng Biên Trần Ngôn, không phải là không thấy trống trải, cũng luôn có một nỗi cô đơn cất giấu khó phát hiện ra.

Trông thấy hai má vừa rửa mặt xong của Biên Lê mềm mại như sen mới chớm, anh vươn tay ra, thuận ý véo mạnh, thấy cô đau đến kêu lên, nhưng cái bộ dạng vẫn chờ đợi câu trả lời kia của anh trai, thật sự trách không nổi.

Biên Trần Ngôn lúc này mới mặt không đổi sắc nói: “Đau lắm, đau chết đi được.”

Biên Lê ngưng lại một lúc, vùi đầu vào bên vạt áo ngủ của Biên Trần Ngôn, chầm chậm cọ cọ.

Biên Trần Ngôn thấy một lúc lâu vẫn không được đáp lại, còn đang nghi hoặc thì vạt áo của anh đã bị ướt một mảng trước.

Anh cúi đầu xuống, phát hiện cô em gái nhà mình hơi sụt sùi khóc, vai rung rung.

Khóc đến độ nấc lên nấc xuống như vậy nên hơi đáng thương.

Đáng lẽ anh nên thương xót mới đúng, vậy mà anh lại cảm thấy hưởng thụ.

Vì Biên Lê khóc chẳng có mấy lần, chỉ cần một ngón tay là cũng có thể đếm được. Từ nhỏ đến lớn, tuy được nuông chiều, nuôi nấng trong bình vàng, nhưng tuyệt không chút tỏ vẻ và khác người, mức độ làm nũng cũng vừa phải.

Chưa từng bị oan ức khó chịu, nên tất nhiên chưa từng có khi nào thấy cực kỳ khó chịu.

Có đôi khi, khó năm bắt được lại thỏa lòng người hâm hộ, nhưng có lúc, đây lại là nhược điểm trí mạng.

Giống như bây giờ, chứng tỏ rằng cô luôn đặt ông anh trai trong tim, cũng luôn canh cánh trong lòng vấn đề về tim của anh. Hóa ra cô công chúa nhỏ trong nhà vẫn luôn nhớ đến anh như thế.

Biên Trần Ngôn dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt bé nhỏ của cô: “Khóc cái gì?”

Nhìn cô thế này, đột nhiên anh cảm thấy mình là một ông anh trai xấu tính.

Biên Lê tránh tay của anh, tự lau lấy, tiếng nói be bé: “Em sợ anh đau.”

Bây giờ khoa học kỹ vô cùng phát triển, tương lai y học khám chữa rộng mở tươi sáng. Cô không sợ tim anh trai không tốt, cũng không sợ anh trai thỉnh thoảng lại phát bệnh.

Cô sợ rằng anh sẽ đau đớn.

Đau đớn sẽ khiến khó ngủ, còn mang đến rất nhiều bực bội áp lực và phiền muộn.

Biên Trần Ngôn hiếm khi cười, giọng nói mang theo hơi ấm: “Có mấy lời này của em, anh không đau nữa.”

Anh đã sớm phẫu thuận từ lâu, ca phẫu thuật cực kỳ thành công, sau cuộc phẫu thuật anh cũng không bị nhiễm trùng gì, trong năm năm này cơ thể của anh cũng không khác gì người bình thường. Bố mẹ đều biết, chỉ có cô em gái ngốc này là lơ ma lơ mơ.

“Thật ra thi thoảng tim cũng có đau, nhưng không phải không có cách giải quyết.” Biên Trần Ngôn mặt không đổi săc bắt đầu nói dối, thế mà nói ra lời này anh thật sự không hề mặt đỏ tin run.

“Hả?” Biên Lê được anh an ủi, tâm trạng đỡ hơn nhiều, giờ đôi mắt hạnh mở lớn.

“Chính là em cách xa một số người ra chút.” Biên Trần Ngôn ngưng một chút, đặc biệt nhấn mạnh một câu: “Nhất là cái tên Hạ Vân Tỉnh.”

Dù Biên Lê có ngốc đến đâu, cũng phản ứng kịp.

“Anh đem em ra đùa à?”, cô đấm một nắm lên ngực anh, hơi tăng thêm lực.

Biên Trần Ngôn hét lên rồi gục xuống, co quắp lùi về sau, sắc mặt tái nhợt, hàng lông mày cau chặt. Thoạt trông không giống như đùa.

“Không sao… Không sao chứ?”

Biên Lê hoảng sợ, vội vàng rướn người lên trước nhìn, tay chân luống cuống.

Một giây sau, sắc mặt Biên Trần Ngôn khôi phục lại bình thường: “Trêu em thôi, anh không sao.”

“Này!” Biên Lê tức giận, chỉ thiếu chút nữa là muốn cho anh cái tát.

Biên Trần Ngôn vỗ vỗ vào sau đầu cô: “Được rồi đi ngủ đi, thật sự không cần lo lắng cho anh đâu.”

Biên Lê gật đầu, dùng tay thít cổ anh để anh không nên gạt người nữa. lề mề một lúc sau mới chuẩn bị về phòng.

Cô vừa chuẩn bị ra khỏi cửa, Biên Trần Ngôn đã gọi cô.

“Làm sao!”

Biên Trần Ngôn nói thêm câu: “Cách Hạ Vân Tỉnh xa xa chút!”

Biên Lê đóng luôn cửa lại, lời đồng ý thế nào cũng không nói ra.

Giấu tâm tư nhỏ lại, Biên Lê cảm giác như mình hao phí sức lực chỉnh đốn cả năm trời, thần kinh cũng bị kéo căng, mệt mỏi nằm trên giường.

Cho tới hôm nay, thái độ của Hạ Vân Tỉnh cũng rõ ràng hơn hết.

Nhưng trong sâu thẳm cô lại cảm thấy bản thân đang ở sự chỉ dẫn của anh, như đang đợi chờ điều gì.

Điện thoại như thấy được tâm tình bề bộn xoắn xuýt của cô lúc này, vang lên hai tiếng.

Biên Lê vốn vô tư cầm nó lên, nhưng sau khi cô mở khóa may nhìn thấy người gửi tin nhắn tới, vội ngồi nghiêm chỉnh lại.

[x.]: Anh về ký túc xá rồi. Đồ ăn vặt anh mang cho em từ nước ngoài về đều để trong phòng anh, có dịp anh sẽ mang đến cho em.

[Phì Phì ăn Lê Lê]: Ò, vâng, cảm ơn anh.

Sau khi gõ chữ ra vẻ rụt rè xong, Biên Lê lại bắt đầu nóng mặt.

Chủ động báo cáo hành trình, còn luôn mua đồ ăn cho cô, năm ngón tay đan vào nhau.Trong đầu bỗng dưng hiện lên cái câu còn nhiều thời gian kia, Biên Lê không dám nghĩ thêm, nhưng trong lòng cô đã luôn chắc chắn một sự thật, không thể chính xác hơn.

Không đợi cô nghĩ nhiều, điện thoại vang lên ong ong một hồi lâu, vẫn duy trì tư thế không tiếp. Biên Lê luống cuống tay chân một hồi, đợi đến khi gương mặt đẹp trai 360 độ không góc chết của Hạ Vân Tỉnh phóng to trên màn hình, Biên Lê mới phản ứng lại.

Hạ Vân Tỉnh trực tiếp gọi video Wechat cho cô.

Nhưng cái này không phải là điểm quan trọng nhất.

Cô…

Lại có thể! Thật sự! Nghe!!!

Hạ Vân Tỉnh thấy Biên Lê không nói lời nào, cùng cùng im lặng với cô, rồi đau đấy như nhận ra điều gì, lông mày anh cau lại, hỏi: “Sao mắt em đỏ vậy, em vừa khóc à?”

Rất nhanh, trong lòng Hạ Vân Tỉnh đã mơ hồ có được câu trả lời.

Cái đáp án này, lại khiến cho anh vô cùng vui sướng.

Hôm nay anh không ngủ lại, cô gái nhỏ khổ sở khóc thầm.
Bình Luận (0)
Comment