Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 59

Hạ Vân Tỉnh nhìn cuộc gọi video bị ngắt đột ngột, cười không thành tiếng.

Anh cũng không làm phiền cô nữa, dẫu sao thì xử lý sạch áo choàng tắm là một việc rất phiền phức.

Hạ Vân Tỉnh vén chăn ra rồi trở dậy, tóc đen trên chán hơi ướt, cả người đều lộ vẻ uể oải sau khi cơn thỏa mãn qua đi.

Trong đôi mày hững hờ, pha lẫn chút dịu dàng khó nhòa.

Sau khi thu dọn một hồi ở trong phòng tắm xong, Hạ Vân Tỉnh thay đồ ngủ rồi mới chậm rãi bước ra ngoài.

Nhốn nháo một phen thế này tuy rằng thỏa mãn đấy, nhưng trong lòng lại rối bời mà chẳng hiểu vì sao.

Hai mắt Hạ Vân Tỉnh khép hờ, cứ thế dựa lưng vào ghế sofa trước cửa sổ sát đất, tự mình mở một chai rượu đỏ, chầm chậm bình phẩm.

Cánh cửa phòng ngủ chợt “cót két” bị đẩy ra, Ninh Tiết Sơ lập tức nghênh ngang bước vào.

Ba người các anh ở trong khách sạn do nhãn hàng sắp xếp, phòng hạng sang to thế này xen vào xung quanh nhau, cũng xem như là dư dả chỗ ở.

Ninh Tiết Sơ hiển nhiên không ngờ rằng Hạ Vân Tỉnh vẫn chưa ngủ, nên thoáng kinh ngạc, rồi lại nhanh chóng khôi phục lại sắc mặt bình thường.

Đã đến cửa rồi, vậy thì vẫn phải đánh tiếng chào hỏi.

“Lão đại, anh còn chưa ngủ à?”

Câu trả lời cho cái câu hỏi này rõ rành rành ra nên ngay cả chút ánh mắt Hạ Vân Tỉnh cũng không chia cho anh ta.

Ninh Tiết Sơ lên tiếng rồi mới nhận ra không ổn, bèn gãi gãi đầu.

Trông thấy Hạ Vân Tỉnh ở đây thưởng rượu vang, thời gian trôi qua đến là ung dung, thư thả.

Ninh Tiết Sơ tò mò nên nhìn nhiều thêm hai cái, phát hiện nơi khóe môi của Hạ Vân Tỉnh thế mà lại chứa một nụ cười nhàn nhạt.

Trông thế này, đáng sợ làm sao.

Cố nén sự dao động nhỏ trong lòng, anh ta hết ngó đông sờ tây, rồi đá đồ đạc nằm rải rác trên nền đất, có hai chiếc vali to đùng đang mở, bên trong là kha khá đồ ăn vặt.

“Cậu lại làm gì đấy?” Cuối cùng Hạ Vân Tỉnh cũng ngước mắt lên nhìn anh ta, thờ ơ.

“Em đói, đến chỗ anh ăn chực tí.”

“Tự gọi phục vụ khách sạn đi.”

“Chỗ này của anh không phải là có rất nhiều đồ ăn ngon sao, nửa đêm nửa hôm em không đi làm phiền phục vụ đâu.”

Vừa dứt lời, Ninh Tiết Sơ liền ngồi xổm xuống, thò tay vào cái vali bên trái.

Bên trong nhét căng đầy lên, chắc là đặc sản địa phương, chân giò hun khói đựng trong bọc, còn có cả thịt ba chỉ thái miếng, toàn là đồ ăn nhẹ tinh tế ngon nghẻ, đóng gói thì hoa mỹ, giá thành thì chẳng ít. Ninh Tiết Sơ biết cái thương hiệu này, lúc nhãn hàng mời bọn họ đến, thì trên bữa tiệc cơ động (*) của buổi tối có món này, nghe bảo là mỹ thực tự làm mà quốc gia này vẫn lấy làm tự hào.

(*) Tiệc cơ động là kiểu tiệc ai đến trước thì ăn trước.

Anh ta vẫn còn đang đắm chìm trong cái mỹ vị không tài nào kiềm chế của lúc ấy, thì một giây sau, giọng nói trong vắt gợn sóng của Hạ Vân Tỉnh đã kéo anh ta về thực tại.

“Ninh Tiết Sơ, cậu thử động vào một cái mà xem?”

Ninh Tiết Sơ bất mãn kêu than: “Một vali to thế này, em lấy mỗi bọc nhỏ thôi cũng không được ư?!!”

Hạ Vân Tỉnh không chút đắn đo, trả lời ngay: “Không được.”

Ninh Tiết Sơ uất nghẹn, nhìn anh một hồi rồi sau đấy len lén thò cái móng sang vali bên phải. Chứa trong cái vali này đều là kẹo dẻo và sô cô la địa phương đủ kiểu đủ loại, nhiều không đếm xuể. Nghĩ đến việc Hạ Vân Tỉnh lúc về nước phải lôi theo hai cái vali to đùng thế này, anh ta đương nhiên là phải giúp người trong cơn hoạn nạn, sẻ chia một chút rồi.

Anh ta tự cho là đã cẩn thận từng ly từng tí, không bị bắt được, sau đó đầu ngón tay cắp lấy một túi đồ ăn vặt, đúng lúc chuẩn bị lôi ra thì ngẩng phắt đầu lên, vừa vặn đối diện với cái ánh mắt chăm chăm chết chóc của Hạ Vân Tỉnh.

“Cái này cũng không được??”

“Tất nhiên.” Đầu ngón tay như ngọc của Hạ Vân Tỉnh chỉ ra ngoài cửa: “Lần cuối cùng nhắc nhở cậu, vào phòng mà không gõ cửa, thì tự chịu hậu quả.”

Ninh Tiết Sơ thì vào tai trái rồi chui ra tai phải, chẳng hề để tâm chút nào.

Chỉ phản bác lại: “Anh gắt cái quái gì chứ, một đống thế này, chia cho em một chút thì có sao chứ?”

Đừng có tưởng là anh ta không biết, Hạ Vân Tỉnh mang hai vali đồ này chắc chắn là toàn mang về cho Biên Lê.

Ninh Tiết Sơ dùng ngón chân cũng nghĩ ra được mấy cái rắm rối trong chuyện này.

“Tự cậu không biết mua à?” Ngữ điệu của Hạ Vân Tỉnh vô cùng đương nhiên, “Đi đâu thì đi, đừng làm phiền anh.”

“Ha ha.” Ninh Tiết Sơ tức đến độ ngực phập phồng, “Biết người biết mặt không biết lòng, phiếu của hôm nay em cũng phải bầu cho Du Thư!”

Anh ta nói được làm được, lôi điện thoại ra, ở ngay trước mặt Hạ Vân Tỉnh, đưa luôn cơ hội quý giá bỏ phiếu nam chính phim thần tượng cho Du Thư.

“Có một số người, dùng thủ đoạn mà còn so chẳng lại với điều tra dân gian, đây đều là ý trời nha.” Ninh Tiết Sơ ngoa ngoắt nói xong thì nhấc chân đi tìm Hà Hú Dĩ.

Tuy con người Hà lạnh lùng hơi lạnh lẽo, miệng hơi độc địa, nhìn người ta thì hơi khinh bỉ, tự cho mình thanh cao, hình như…

Hình như thật sự không có điểm tốt gì.

Móa!

Hạ Vân Tỉnh nghe được lời cuối kia của Ninh Tiết Sơ, nhíu mày rồi lôi điện thoại ra, cẩn thận kiểm tra Weibo.

Bất kể là số lượt bình chọn, hay là nhiệt độ thảo luận của fan hâm mộ phía dưới Weibo, thì đều kêu gào Du Thư nhiều nhất.

Phiếu bầu của ba người ACE đều tụt xuống cuối cùng. Thật ra thì cũng không khó lý giải, kiểu đỉnh cấp lưu lượng đang nổi này, các fan sẽ không muốn để kệ idol của mình anh anh em em trong phim thần tượng.

Mà vẻ ngoài của Du Thư thì lanh lợi thanh tú, như chú chó con, cũng chưa nổi tiếng đến mức độ nhất định, ở cái giai đoạn này thì nhiều nhất vẫn là fan các chị các mẹ, điều đầu tiên mà bọn họ suy nghĩ đến là phát triển sự nghiệp của bảo bối nhỏ nhà mình, nữ chính lại là Biên Lê người mà họ chẳng thể ghét nổi, bộ phim thần tượng còn là chế tác lớn của Công ty giải trí Nhất Thiên, dẫu cho Du Thư không phải là người của Nhất Thiên, thì sự kết hợp này thực sự là quá hời.

Lỡ thành công, được nhìn trúng rồi chọn vào, vậy thì cái lợi còn hơn cả cái xấu. Thế là fan của Du Thư gần như dốc hết vốn liếng, ra sức tuyên truyền kêu gọi, còn lôi kéo cả sự viện trợ từ nước ngoài của các fan hâm hộ khác, nhất định phải lấy được ví trí bình chọn cao nhất, áp đảo ưu thế tuyệt đối với những người khác, thì tỷ lệ thắng nhiều hơn được chút.

Hạ Vân Tỉnh đọc từ trên xuống dưới phần bình luận ở Weibo, lặp đi lặp lại mấy bận liền, đến nỗi chả buồn làm gì.

Anh vốn muốn gọi thẳng cho Lý Ca, nhưng sợ người ta đang ngủ, nên dùng WeChat hỏi một câu xem có ở đấy hay không.

Lý Ca phản ứng rất nhanh, trả lời luôn một câu “Có”.

Hạ Vân Tỉnh lúc này mới gọi điện trực tiếp cho anh ấy.

“Alo? Vân Tỉnh à?”

“Vâng, Lý Ca, có chuyện muốn nói với anh.”

“Chuyện gì thế?”

“Chuyện quan trọng.”

“Chuyện quan trọng? Thế này đi, cậu đến phòng anh, chúng ta nói chuyện ngắn gọn chút.”

“Vâng.”

Biên Lê vùi người trên giường một lúc, thì thấy Hạ Vân Tỉnh cứ dặn đi dặn lại cô là đi ngủ sớm tí.

Nhưng thật sự là có thể ngủ đến kỳ dị luôn rồi.

Biên Lê sau khi lên Weibo lề mà lề mề lướt một lát, thì phát hiện có fan cp Vân Biên đang điên cuồng bày tỏ ở bình luận Weibo mới nhất của cô, các fan thậm chí còn lập siêu thoại và số lượng người theo dõi còn khá là đông nữa.

Biên Lê tò mò bấm vào xem, thì thấy các fan đang kêu gọi bầu phiếu tập trung bình chọn cho vai nam chính phim thần tượng Hạ Vân Tỉnh.

Cô hiếu kỳ nên vào xem siêu thoại (*) cp của mình và Hạ Vân Tỉnh, thì nhận ra rằng nội dung ở trong khá nhiều, có những mẩu truyện được cải biên, cũng có những bức tranh cặp đôi vẽ tay, đa số là những mẩu vụn đường trong các chương trình tạp kỹ và sân khấu năm mới của hai người.

(*) Siêu thoại hay còn gọi là supper topic, là nơi hoạt động của fan, gần giống như group fan trên facebook.

Mà chuyện có liên quan đến việc Hạ Vân Tỉnh đổi tên hậu tố kia, cũng bị mọi người đào ra, lũ lượt đưa ra suy đoán của mình, tóm lại thì đều hướng phía Biên Lê.

Trong siêu thoại có một fan siêu bự, cấp bậc rất cao, cũng có kha khá người ôm đùi (*), là fan cứng năng nổ cuồng nhiệt trên tiền tuyến. 

(*) Gần giống với người follow hoặc người a dua theo.

Biên Lê liếc qua tên Weibo của cô ấy một cái, thì ngay tức khắc nghẹn ứ lại, chẳng qua chỉ là nội dung Weibo của vị fan hâm mộ này đăng lên thôi, thế mà lại rất hay ho.

[Hôm nay Hạ Vân Tỉnh đã ngủ với Biên Lê chưa]: Cả nhà ơi, cũng phải chú ý vài sự thật tồn tại nha! Mình nghĩ! Ly không chỉ là chữ cái đầu của hai người họ! Mà Tiểu Hạ còn đặt Tiểu Biên lên phía trước đấy! Này rõ rành rành quá rồi còn gì!! Để mình khoe cái nào! Đây là tình yêu thần tiên nào thế nhỉ!!

Bên dưới có rất nhiều fan cp phụ họa theo, còn nói phải lên top hấp dẫn của quảng trường siêu thoại. 

Biên Lê nhìn thoáng qua thì cảm thấy lượt like của cái bình luận Weibo này cao nhất không phải không có lý do.

Lời lý giải này, hợp lý vô cùng.

Cô ôm chút tâm tư bé nhỏ định vào WeChat hỏi Hạ Vân Tỉnh xem sao, nhưng khi mở khung trò chuyện của WeChat ra thì lại dừng lại.

Cái kiểu yêu hay không yêu này, nếu không đối mặt nhau hỏi thì thực sự là quá xấu hổ.

Vẫn nên đổi sang ngày khác hỏi thì tốt hơn.

Biên Lê ngừng lại, sau đó thoát ra khỏi khung trò chuyện của hai người, bắt đầu đi xem hot search trên Weibo, đọc mấy chuyện dưa lê dưa chuột. 

Đúng lúc này điện thoại lại vang lên hai tiếng ù ù.

Biên Lê tưởng là Hạ Vân Tỉnh, thế mà mở ra, mới phát hiện là Ninh Tiết Sơ.

[Tối Sơ đẹp trai của thế giới]: Qúa quá đáng!! Phì Phì! Anh phải tố cáo với em!!

[Ngủ cho đến khi]: Sao thế?

Ninh Tiết Sơ vẫn không biết mối quan hệ hiện giờ của hai người, chỉ tưởng Hạ Vân Tỉnh vẫn đang thầm theo đuổi cô, nên lời tố cáo tới bên miệng rồi lại nuốt ngược trở lại.

Anh ta hết bấm rồi gõ, cuối cùng thì vẫn xóa hết mấy lời vốn muốn nói.

[Tối Sơ đẹp trai của thế giới]: Được rồi, thực ra không có gì cả. Chỉ là nếu có ai đó muốn dùng đồ ăn vặt lừa phỉnh em, thì em đừng bị hai ba cái đấy lừa đi mất nha!!

[Ngủ cho đến khi]: Hả? Ờ ờ.

Ninh Tiết Sơ không nhìn ra cái qua loa của Biên Lê, còn liên tù tì bắt cô phải hứa hẹn.

Sau đó anh ta giống như đã phát hiện ra gì đó, thình lình gửi đến một câu thế này.

[Tối Sơ đẹp trai nhất thế giới]: Ấy, sao em đổi nickname rồi?

[Ngủ cho đến khi]: Ờ… bởi vì thích…

[Tối Sơ đẹp trai nhất thế giới]: Ồ thế à, anh thấy hơi quen, giống như đã thấy cái tương tự ở đâu đó rồi, lại cảm thấy lạ lạ.

[Ngủ cho đến khi]: Ninh cún, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy, không quen, haha.

[Tối Sơ đẹp trai nhất thế giới]: Cái gì cơ?? Cún?? Em gọi anh là cún??

[Ngủ cho đến khi]: À! Không cẩn thận gõ nhầm, là anh Ninh, anh Ninh!

[Tối Sơ đẹp trai nhất thế giới]: Haha, trượt tay thật sự là không thể chấp nhận được.

Biên Lê nhìn thấy hai chữ “trượt tay”, thì đột nhiên nghĩ đến nội dung nhìn thấy trên hot search vừa nãy.

“Ninh Tiết Sơ bình chọn cho Du Thư, rốt cuộc là âm mưu hay là trượt tay?”

Nguyên nhân cho tất cả điều này rất đơn giản, chính là Ninh Tiết Sơ sau khi bầu xong phiếu cho người ta, thì quên hủy chia sẻ sự lựa chọn này đến Weibo. Giờ thì tất cả fan của anh ta đều biết idol nhà mình đều bầu hết phiếu cho Du Thư rồi.

Cơ mà một đám người bình luận ở phía dưới đều không get được trọng điểm, quay ra đẩy thuyền cp của hai người.

[Ngủ cho đến khi]: Nhắc đến trượt tay, là anh ấy. Anh còn bầu phiếu cho Du Thư đúng không?

[Tiết Sơ đẹp trai nhất thế giới]: Sao em biết! Nói! Kẻ phản đồ nào nói cho em!

[Ngủ cho đến khi]: Weibo của anh tự động chia sẻ, không chỉ mình em biết, toàn bộ giới giải trí đều biết hết.

Giờ phút này đây, Ninh Tiết Sơ mới hiếm khi không đáp lại, chắc là bị hành động của mình làm cho sợ rồi.

Sau vài ngày qua lần bình chọn trên Weibo ấy, có thể nói là Biên Lê nhận được cả đống sự nuông chiều của người bố Nhất Thiên. 

Sau đấy là bước vào thời gian xung kích, không chỉ là khóa học diễn xuất mà cô còn bị bắt vào một đám đào tạo thể hình, công ty mời cả diễn viên múa ballet nổi tiếng trong nước Gia Cát Yên tới phụ đạo cho cô. Cái đợt này, phải nói là khiến Biên Lê nhớ lại quãng thời gian khi mới nhập học vào Học viện Điện ảnh Thịnh Minh.

Khi ấy cũng là luyện kiến thức, luyện kỹ năng, tập thể hình mà đi sớm về khuya.

Hôm nay khó có khi hai bà chị được về ký túc xá, nên Biên Lê với họ láo nháo cả một phen, rồi mới dẹp đường hồi phủ, quay về phòng của mình.

Mỗi ngày trôi qua đầy công việc và bận rộn thì thực ra vẫn có điểm tốt, chẳng hạn như bây giờ, sau khi tắm rửa xong, thì Biên Lê càng lung lay sắp ngã, đầu óc lờ đờ, rơi vào trong tình trạng buồn ngủ, dáng vẻ muốn vùi vào trong mộng đẹp vậy.

Trò chuyện với Hạ Vân Tỉnh chưa được bao lâu, cô đã nói là mình muốn đi ngủ.

Anh cũng không ép, chỉ bảo mình sắp về rồi, kêu cô đợi anh.

Biên Lê buồn ngủ đến độ hai mí mắt trên dưới đánh nhau, trước khi không chống đỡ được, thì còn đang suy nghĩ rằng mình ngủ mất rồi thì đợi kiểu gì.

Nhưng mà, tất thảy điều này, sau nửa đêm thì có được đáp án.

Một giấc này của Biên Lê ngủ đến mức vừa sâu vừa ngon, thoải mái cực kỳ.

Nhưng ở trong mộng, luôn có người không buông tha cho cô, cứ đuổi theo cô mãi, thậm chí còn ôm chặt lấy cô.

Cô giống như chạy trối chết khỏi ánh sáng của đường xích đạo nơi chân trời, chỗ nào cũng bị chiếu tới mức nóng hầm hập.

Cuối cùng Biên Lê bị nóng không chịu nổi, mơ mơ màng màng tỉnh giấc, giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô mượn ánh trăng bên ngoài cửa sổ nhìn thấy một bóng người đang phủ trên người mình.

Biên Lê nghĩ là người nào thế, sau kinh hãi lúc ban đầu, cô cũng không hét lên.

Dẫu sao thì cảnh này đã quá quen thuộc rồi.

Trong nháy mắt này, dường như cô quay về với ngày trước.

Cô còn tưởng mình đang ở nhà, bị dựng dậy để đi học.

Thế là, Biên Lê không kiên nhẫn xua xua tay như đánh muỗi.

“Ấy mẹ, con muốn ngủ thêm chút nữa, mẹ cứ kệ con đi.”

Bóng người kia không những không đi mà ngược lại còn gần hơn, hơi thở ấm áp đều phả hết lên bên mặt cô, gãi đến là ngứa.

Giọng cô gái nhỏ mềm nhũn, trong khi cử động, chăn đệm bị xệch ra, hương đào hương dâu tây thanh ngọt, cứ thế quẩn quanh tỏa ra. Ánh trăng mờ mờ ảo ảo, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, bình yên lại tĩnh lặng và cả sự thư thái điềm nhiên.

Tất nhiên, này đều là trước khi cô vô ý hô lên tiếng “mẹ” kia.

Hạ Vân Tỉnh gần như là tức đến bật cười, anh mang theo sự lưu luyến và thương nhớ suốt nửa tháng không gặp, chỉ để nhìn thấy cô.

Vậy mà kết quả sao, đồ xấu xa bé nhỏ này.

Anh bất chấp cắn một cái lên má cô, nhìn cô vì đau mà hơi cau mày, nhìn cô run run hàng mi dày, nhìn cô hé mở đôi môi anh đào, rồi sau đó, vùi thật sâu xuống.

Biên Lê chỉ cảm thấy cái mũi nhỏ của mình bị véo mạnh không tài nào thở được, cô ra sức ngọ ngoạy đầu, tưởng là mình đang gặp ác mộng nên theo bản năng muỗn dùng nó để thoát ra.

Nhưng thoát ra khỏi từ trong ác mộng, cũng không phải là chuyện tốt gì.

Cô mở hé mắt, chìm vào mê ly và giấc mơ mới.

Tại sao, Hạ Vân Tỉnh người mà cô tâm tâm niệm niệm lại xuất hiện ở đây.

Cô còn chưa kịp nghĩ ngợi gì thì Hạ Vân Tỉnh đã chầm chậm nói: “Biên Lê, em gọi ai là mẹ thế?”
Bình Luận (0)
Comment