Thanh toán xong, Hạ Vân Tỉnh xách túi hàng ra.
Biên Lê không thấy thì hãy còn tốt, ngó một cái mới phát hiện vậy mà lại có nhiều như thế, đầy ắp cả hai túi lớn liền.
“Anh mua cho em nhiều quá rồi.” Chỉ ở đây có ba bốn ngày mà thôi, không biết còn tưởng hai người đến hoang đảo tránh nạn cơ đấy.
Vẻ mặt Hạ Vân Tỉnh lãnh đạm: “Đây không phải là em tự chọn hết sao?”
Cái câu này làm người ta táng mạng mất, Biên Lê trừng anh một cái.
Cô dẫn anh đến máy bán hàng tự động bên ngoài siêu thị, bảo là muốn ăn kem, ăn lót dạ chút xíu để xem khẩu vị.
“Cảm giác đều rất ngon, anh mua cho em một cái nha?” Biên Lê nháy nháy mắt với anh, ý nũng nịu nồng nặc.
Hạ Vân Tỉnh nghiêng người sang, híp mắt nhìn cô: “Mới nãy rõ ràng bảo là không chống đỡ nổi nữa mà, vẫn nuốt trôi tiếp được?”
“Đương nhiên là em có thể rồi.” Biên Lê không chút suy nghĩ đáp lại, cái đầu nhỏ nhỏ sắp dán lên trên đó rồi, chút ánh mắt dư thừa cũng không chia cho anh.
“Không được.” Hạ Vân Tỉnh hất hàm dưới, ra hiệu bảo Biên Lê đi theo anh rồi chân dài bước một bước, dáng vẻ như muốn đi.
Biên Lê nheo mắt nhìn anh, tức xì khói, nên đứng yên bất động: “Này! Sao anh lại thế này chứ?”
“Vậy thì em tự đi mà mua.” Hạ Vân Tỉnh nhướng mày, nói ý nói ra câu như thế.
Lúc cô thay quần áo vội vội vàng vàng để đi, nên vốn không kịp mang theo ví tiền. Lúc tối nói muốn ăn một bữa thật lớn, cô bèn nhỏ giọng oán than với anh, trái ngược lại anh chẳng có phản ứng gì bảo rằng anh mang là được rồi, muốn cái gì thì anh đều mua cho.
Giờ thì hay rồi, lòng người như kim nơi đáy bể, đã nhanh chóng đổi ý thế rồi.
Hàng lông mày của Biên Lê nhíu chặt, giận dỗi ở nguyên chỗ không đi, dẩu môi cất cao giọng nói: “Rõ ràng là anh biết em muốn ăn, em mặc kệ, không mua cho em thì em không về cùng anh đâu.”
Bước chân Hạ Vân Tỉnh dừng lại, nhìn cô hồi lâu, rồi như cam chịu số phận và vòng trở về.
“Vậy em xách cho anh cái túi này đi?” Vừa nói, Hạ Vân Tỉnh vừa khẽ lắc lắc cái túi rồi nâng lên hạ xuống.
Biên Lê thấy anh buông lỏng, nè vội vàng cười híp mắt xán đến: “Biết anh là tốt nhất mà.”
Hạ Vân Tỉnh lạnh lùng hừ một tiếng: “Chỉ được ăn mấy miếng, nếu không thì sẽ không mua.”
Biên Lê thích nhất là nhìn anh làm mình làm mẩy, rồi là dáng vẻ khẩu thị tâm phi của anh.
Bây giờ chỉ nghĩ sao để lừa anh mua cho trước đã rồi nói tiếp, còn những chuyện khác mặc kệ.
Nghĩ đến đây, Biên Lê vội vàng gật đầu.
Cuối cùng Hạ Vân Tỉnh cũng không để cô cầm túi hộ, chỉ đặt nó xuống dưới đất, rồi dùng một tay lôi điện thoại ra, bắt đầu quết mã. Máy bán hàng tự động ở đây rất tiện lợi, du khách Trung Quốc đến đây trước đó rất nhiều, nên loại hình thanh toán cũng dần trở nên phổ biến.
“Em có mang điện thoại không?” Anh chợt thốt ra một câu như thế.
“Có mang.” Vì phải nói chuyện với anh cộng thêm định vị, nên cái này cô sao quên được.
Hạ Vân Tỉnh thoáng trầm tư: “Tự em cũng có thể mua mà.”
Anh vẫn cứ kề cà mãi, thực ra nghĩ sao anh cũng không muốn cho cô ăn, nhỡ bụng không chịu được thì cô thật sự sẽ rất khó chịu.
“Tự em mua thì hiếm lạ gì, em thèm cái anh mua cho em cơ.”
Vốn là Biên Lê đang giậm chân trên đất đùa nghịch, nhìn thấy bên mặt nghiêm túc của Hạ Vân Tỉnh, cô bèn vòng ra phía sau anh mở rộng hai cánh tay, ôm anh từ đằng sau, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn mà cọ một cách đầy thỏa mãn, y hệt chú mèo hoa.
Cô rất hưởng thụ khoảnh khắc thân mật này. Ở nước ngoài thật tốt, cô có thể thoải mái tận hưởng tất cả mọi thứ, Biên Lê lại ca ngợi tổng giám đốc Thẩm lần nữa, tất nhiên là kiểu thầm lén ở trong lòng.
Hạ Vân Tỉnh nghe cô nói xong, biểu cảm thoáng chậm lại.
“Nếu em ăn rồi sau đấy đầy bụng thì làm sao?” Nãy ăn tối cô hứng quá, ăn xong thì không thoải mái chịu không nổi, cứ muốn anh phải xoa cho cô.
“Vận động tập thể dục thôi.” Có nhiều kiểu đi bộ sau bữa ăn, mà theo những gì Biên Lê biết, đi dạo siêu thị với đi loanh quanh như bây giờ, cũng được tính vào trong số đó.
“Vận động tập thể dục?” Hạ Vân Tỉnh liếc cô một cái, sắc mặt hờ hững.
Biên Lê gật đầu, bắt đầu chọn mùi vị.
Cô chọn vị sữa dâu, vẻ mặt Hạ Vân Tỉnh nhàn nhạt, lúc cầm trên tay cây kem ốc quế nhìn về phía cô thì chẳng hiểu sao Biên Lê cảm thấy anh rất dễ thương.
Biên Lê nhận lấy, rồi cắn ngay một miếng, lạnh như băng, cùng với gió biển chạng tối từ bên phía rừng cây thổi đến, ngọt lịm, Biên Lê thật sự cảm thấy sảng khoái thấu tim gan.
“Anh cũng mua một cái đi?” Biên Lê vừa nói vừa cắn một miếng, thấy Hạ Vân Tỉnh đang nhìn cô chằm chằm, lại nói: “Cái này đậm vị sữa, lại có thơm mùi dâu tây, ngòn ngọt.”
“Còn một miếng nữa.” Hạ Vân Tỉnh từ tốn nhắc nhở cô.
Biên Lê kiên trì, chỉ muốn xoay quanh cái chủ đề này: “Vậy anh với em cùng ăn đi.”
Nói rồi, cô đưa cây kem tới trước mặt anh như dâng báu vật.
Hạ Vân Tỉnh cụp mắt xuống nhìn cô, sau đó lại cười không hiểu có ý gì, anh ghé sát gần gạt tay cô đi, rồi dùng đầu ngón tay nắm cằm cô hơi nâng lên, hôn xuống.
Nụ hôn này kết thúc rất nhanh, nhưng Hạ Vân Tỉnh lỗ mãng khiến cái miệng ăn của cô đỏ hết cả lên, Biên Lê oán anh: “Để anh ăn cùng, không phải là…”
Hạ Vân Tỉnh bật cười, đôi lông mày hừng hực sức sống trong đêm đen này: “Khá ngọt đấy.”
Vừa nói, anh vừa dùng bàn tay với khớp xương rõ ràng vuốt ve khóe môi cô, động tác dịu dàng, rồi nói thêm: “Nhưng mà, không ngọt bằng em.”
Biên Lê cắn môi, trong lòng vui sướng như muốn nổ tung lên, cuối cùng không đỡ nổi sự thẹn thùng nên cúi đầu xuống, giả vờ bình tĩnh gặm kem.
Nhưng còn chưa kịp căn mấy miếng, kem đã tan rồi.
Biên Lê nhìn kem chảy thành một vũng, ngơ ngác, khóc không ra nước mắt: “… Đều tại anh hết… em còn chưa ăn được mấy miếng!”
Hạ Vân Tỉnh đưa tay cầm lấy: “Vừa hay có thể không cần ăn.”
Nói xong, anh nhanh gọn ném đi, cái hành động nhìn thế nào cũng thấy tiêu sái.
Biên Lê: “…”
Thật đúng là muốn chết mà, cái tên đàn ông thối tha này.
Dẫu là vậy, cô vẫn không ghét nổi.
“Vậy em lấy chút kẹo dẻo để ăn, vừa đúng lúc em chưa thấy nhãn hiệu bao giờ, em muốn nếm xem rốt cuộc nó có ngon hay không, Biên Lê vừa nói vừa chạm vào cái túi Hạ Vân Tỉnh cầm trong tay.
Rõ ràng ban nãy cô nhìn thấy hết rồi, Hạ Vân Tỉnh lấy đủ loại sắc màu, hai hộp to rực rỡ đủ màu.
Hai người cùng nhau quay về, Hạ Vân Tỉnh không để cho cô động vào cái túi: “Về khách sạn thì mở, đừng gấp.”
Biên Lê không suy nghĩ nhiều, đáp lại một tiếng được.
Trên đường đi, hai người thỉnh thoảng chuyện trò, thường là Biên Lê ríu rít nói, Hạ Vân Tỉnh híp mắt nhưng lại luôn cẩn thận lắng nghe, thi thoảng đưa ra chút ý kiến.
Từ sảnh khách sạn đến tầng nơi hai người ở, sắc mặt Hạ Vân Tỉnh vẫn luôn lãnh đạm, nhưng khi Biên Lê quẹt thẻ để vào phòng thì anh cũng tự bộc lộ mình không chút giấu giếm.
Anh trực tiếp theo sát rồi bước vào, không hề cảm thấy da mặt mình dày.
Nhận được ánh mắt khó hiểu của Biên Lê, anh cũng đường hoàng vô cùng: “Xách đồ ăn vặt vào giúp em.”
Nói thì dễ nghe, nhưng sau khi anh buông túi đồ ăn vặt ra, thì hệt như kẹo da trâu (*), dán chặt lấy, đuổi thế nào cũng không đi.
(*)Na ná kẹo mè xửng bên Việt Nam.
Biên Lê hừ hai tiếng: “Anh còn muốn em châm trà cho anh nữa ư? Y hệt như ông lớn vậy.”
Vừa nói cô vừa ngồi xuống bên giường, bắt đầu lôi túi hàng ra, ban nãy cô muốn ăn kẹo rồi, nhưng anh cản không cho.
Lôi một đống hộp kẹo trái cây ra, Biên Lê xé lớp vỏ ngoài ra, mới phát hiện là từng bao từng bao một.
Cô tò mò không thôi, lúc cô còn định xé tiếp, thì cuối cùng nhìn thấy mấy chữ tiếng Anh trên nhãn hiệu, lóa lóa sáng sáng mấy chữ - Condom(*)
(*) Bao cao su.
Biên Lê cảm thấy mình như cầm một củ khoai nóng bỏng tay, nóng đến không chịu được, cô ném ngay nó đi, nói chuyện lắp ba lắp bắp: “Hạ… Hạ Vân Tỉnh! Anh mua cái gì thế!”
“Không phải em nhìn thấy rồi à?” Hạ Vân Tỉnh ung dung ngồi trên sofa, giọng điệu uể oải.
“Nhưng em tưởng là kẹo dẻo, em không nhìn kỹ!”
“Vậy hết cách rồi, đây là…” Anh cố ý ngưng lại, rồi sau đó thốt ra ba chữ về phía cô.
Mặt Biên Lê nóng đến nỗi chẳng khác so với ánh sáng ở đường xích đạo là bao.
“Đây, vẫn là em tự chọn.” Hạ Vân Tỉnh từ tốn bổ thêm một đao.
Trong trí nhớ thì đúng là thế, nhưng Biên Lê vẫn vừa bực bội vừa xấu hổ, cứng cổ không nhìn anh.
Hạ Vân Tỉnh chầm chập đứng dậy, đi đến cạnh cô, cầm hai cái hộp lòe loẹt bị ném ở một bên lên, đặt xuống tủ đầu giường.
“Anh làm cái gì thế…” Ánh mắt Biên Lê vẫn luôn chú ý tới hành động của anh.
“Có thể làm cái gì nào.” Anh đi đến trước mặt Biên Lê, hơi cúi người xuống, cứ nhìn cô như vậy: “Đêm nay là chỗ của em hay là chỗ của anh?”
Ý của anh quá rõ ràng, Biên Lê không biết mình có bắt trúng ý đồ của anh hay không, mãi lâu sau mới thì thào: “Vậy… anh đừng đi…”
Hạ Vân Tỉnh bật cười, trong ngực đều là niềm vui sướng.
Biên Lê đứng dậy đấm anh một cái.
“Chỗ em có áo choàng tắm không?”
“Anh làm gì thế…” Biên Lê không kìm được mà liếc anh thêm hai cái, kết quả thì vừa hay bị bắt gặp.
“Anh đi tắm.” Anh sờ lên má Biên Lê: “Đợi lâu rồi, anh có hơi không nhịn nổi.”
Biên Lê đưa tay áp lên gò má nóng rực của mình, đưa cho anh áo tắm của khách sạn, rồi vội vàng đuổi anh: “Thế anh mau vào đi…”
“Anh biết rồi.” Ngữ điệu Hạ Vân Tỉnh ranh mãnh: “Em đã nóng lòng như thế, thì anh đây chắc chắn sẽ nhanh.”
“…”
Đợi đến khi bóng hình cao to của anh đi vào, tiếng nước chảy cũng dần dần truyền ra, thì Biên Lê mới hồi phục lại tinh thần.
Không phải là cô chưa từng nghĩ đến phương diện này, thật ra thì kể từ khi biết phải tới đảo Fiji, lòng của cô đã có một góc khuất nho nhỏ, cất giấu trong đó đều là sự chờ mong nhỏ nhoi đối với lần này.
Nhưng điều cô không ngờ tới là nó lại đến nhanh như vậy. khi tất cả mọi thứ thật sự diễn ra trước mắt thì cô vẫn còn hơi hoảng loạn.
Cô chạy vội đến chỗ vali của mình, bắt đầu tìm quần áo ngủ mình mang theo, khoa tay múa chân trên người mình hai phen, Biên Lê từ từ lôi ra mảng ren màu tím.
Sau khi Hạ Vân Tỉnh đi ra, liền nhìn thấy cô gái nhỏ chui thọt vào như gió, đóng chặt cửa kính nhám lại.
Anh nhướng mày, mặt không biến sắc.
Chiếc váy ngủ màu tím nhạt Biên Lê mua vừa mát mẻ vừa đáng yêu lại không mất đi sự quyến rũ, chỉ là đến khi cô tắm xong rồi mặc vào, thì mới phát hiện, từ cổ áo xuống được thiết kế khoét rỗng hình trái tim.
Cô vừa xấu hổ vừa bực bội, hơi hối hận vì mình chỉ lấy mỗi món đồ thế này vào.
Cô lề mề cả nửa thế kỷ mới đỏ mặt không tình nguyện bước ra ngoài.
Hạ Vân Tỉnh đã nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, cầm điên thoại không biết đang làm gì, khung xương gầy ẩn hiện trong chiếc áo choàng tắm.
Nghe thấy tiếng động, anh chầm chậm ngước mắt lên, giao với ánh mắt của Biên Lê trên không trung, trong không khí dường như có tia lửa vô hình va vào nhau.
Thật lâu sau, anh mới ném bừa cái điện thoại đi, vẫy tay với cô: “Lại đây.”
Biên Lê rề rà đi dến, lúc còn chưa tới gần đã bị Hạ Vân Tỉnh kéo tới.
“Em căng thẳng lắm à?” Hạ Vân Tỉnh nhướng mày, tay ôm chặt lấy cô.
Biên Lê ra vẻ bình tĩnh: “Đâu có đâu.”
Hạ Vân Tỉnh thấy cô hai tay ôm vai, dáng vẻ cúi thấp đầu, hiển nhiên là không hề tin.
Biên Lê cắn môi, từ từ buông tay xuống. Rồi sau đó, cô cảm nhận được hô hấp của Hạ Vân Tỉnh rõ ràng là đã chậm mất một nhịp.
Anh kéo cô gần thêm: “Cái đồ em mặc là gì thế?”
“Ngủ… đồ ngủ…” Vành tai Biên Lê đỏ như muốn rỉ máu.
Hạ Vân Tỉnh không nói gì, ấn ngay Biên Lê xuống dưới rồi hôn.
Qua khoảng thời gian dài hai người chia xa. Lúc này đây, cô gái nhỏ đang vùi đầu trong tấm nệm trắng như tuyết ở bên, vài nhánh tóc xoăn rối bù rải rác trên má, cái miệng nhỏ bị ăn đến mức đỏ ửng, hấp dẫn quá mức.
Lớp ren màu tím nhạt làm tôn nước da như ngọc của cô trở nên trắng đến chói mắt. Chiếc váy ngủ bó chặt, bó nhỏ đến mức không nắm chắc được.
Hạ Vân Tỉnh nhìn cảnh đẹp trước mắt, chỉ cảm thấy còn hấp dẫn quyến rũ hơn bất kỳ thứ gì từng lướt qua, anh thở gấp một hồi rồi chầm chậm nói: “Bảo bối, cái này không gọi là đồ ngủ.”
Biên Lê cũng thở hổn hển, chỉ thấy mình như rơi vào vực sâu đỏ thẫm, không cách nào giãy giụa, nghe anh hỏi như vậy, thấp giọng đáp: “… Hử?”
Giọng cô như muỗi kêu, Hạ Vân Tỉnh xong xong ghé sát lại hần, ngước mắt lên nhìn cô, nụ cười nơi khóe miễng rất đỗi xấu xa: “Phải gọi cái này là, nội, y, tình, thú.”
Biên Lê nghe thấy câu này của anh, thì chỉ thấy mặt mình như bị lửa đốt, trong hơi thở của cô đều là sự khô khốc.
Hạ Vân Tỉnh không cho cô cơ hội nghỉ ngơi, cúi người xuống tiếp tục ngậm lấy miệng cô, cuối cùng mú,t mạnh như đòi mạng, cực kỳ vô lý, cực kỳ bá đạo.
Biên Lê vốn đã hơi run rẩy, bị anh hôn đến nỗi càng run hơn, cắn môi: “Anh đừng như thế…”
Đáy mắt anh hun hút như biển, khàn giọng bảo: “Thế nhưng em rất thích.”
Biên Lê nói không lại anh, nóng như muốn nổ tung lên, nghe vậy thì chỉ biết khóc nức nở.
Vị chua trào lên ngập tràn, cơn sần sùi tụ lại một chỗ, càng lúc càng gấp, càng lúc càng chặt, rồi sau đó hợp thành cảm giác bén nhọn, y hệt như sóng lớn trên biển, làm lật ngay con thuyền đang lắc lư này của cô.
“Thế này lại thích ư?” Hạ Vân Tỉnh có thể cảm nhận được cô thư giãn trở lại, khe khẽ hỏi bên tai cô.
“Ừm…” Giọng Hạ Vân Tỉnh run rẩy cất lên.
Nghe tiếng hừ mềm mại của cô, Hạ Vân Tỉnh hơi không nén được, tìm đến đôi môi anh đào của cô, ôm lấy đầu lưỡi của cô mút vào: “Bảo bối, có thể không?”
Biên Lê thầm thì đáp lại anh, ngôn từ quấn quýt, giọng nói đứt quãng: “… Nhớ cái kia…”
Tay dài của Hạ Vân Tỉnh duỗi đến tủ đầu giường, nâng thắt lưng lên, trong phòng bỗng chốc toàn là tiếng thở gấp, sau một hồi xột xoạt, anh mới cúi người xuống tiếp.
Tóc đen trên trán anh hơ ướt, vai rộng lực lưỡng hơi phập phồng: “Ngoan nào, thả lỏng ra chút là được.”
Hai thái dương của Biên Lê ướt đẫm mồ hôi, cái cảm giác dày đặc tường tận như kim châm dâng lên, nghe thế thì khẽ giọng rấm rứt: “Qủy mới biết thả lỏng thế nào… em hơi khó chịu, biết thế em đã ăn thêm tí kem, quá lỗ, không được tí lợi nào!”
Hạ Vân Tỉnh khép hờ hai mắt, hàm dưới bặm chặt, dường nét mượt mà lại gợi cảm.
“Bây giờ thì sao?”
“Còn ổn, một chút.” Cô gái nhỏ hai mắt ngấn nước, nhỏ giọng đáp, cả người đều dán chặt vào anh, rúc vào trong ngực anh, ngửi mùi hương mát lạnh trên người anh.
Tuy định lực của anh kinh người, nhưng cuối cùng vẫn là trai tân, lại tự mình bày mưu tính kế, nên vẫn đánh giá thấp sự hấp dẫn dịu dàng như hương kia.
Hạ Vân Tỉnh nhẩm qua một lượt ca từ bài hát của mình, thì sự xúc động này mới hòa hoãn được xuống.
Biên Lê cực kỳ hài lòng với thế này, hơi hé mắt nhìn.
Lúc đầu kết thúc rất nhanh, Hạ Vân Tỉnh nhìn cô gái nhỏ còn đang ở trong sương mù, tự thấy không có mặt mũi, rồi không giải thích gì, ngóc đầu dậy.
Có kinh nghiệm vừa rồi, anh đã có thể nắm chắc được điều ấy, một lòng muốn Biên Lê biết cái tốt của anh.
“Anh Vân Tỉnh… em khó chịu quá…” Biên Lê ôm chặt anh, khẽ giọng nức nở.
Họng Hạ Vân Tỉnh khàn tiếng không cất được: “Em đừng cắn anh.”
“… Em có cắn anh đâu…” Biên Lê vẫn đang khẽ giọng nức nở.
Hạ Vân Tỉnh cười đến là xấu xa, cúi đầu ghé vào bên tai cô nhẹ nhàng nói câu gì đó.
Biên Lê nhỏ tiếng hét lên, xấu khổ không thôi, cào hai cái lên cổ anh đều để lại vết xước.
Hai người đều lần đầu được nếm thử thứ mới lạ, cảm thấy lạ lẫm không thôi, khám phá rồi lại nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đủ rồi thì lại tiếp tục khám phá.
Nhấp nhô dập dìu, náo loạn đến tận nửa đêm. Đến sau nửa đêm, Fiji bắt đầu đổ mưa, cách tấm cửa kính trong suốt sát sàn, Biên Lê có thể cảm nhận được độ ẩm của cơn mưa trong đêm, giống như nơi cô bây giờ vậy.
Cuối cùng Biên Lê buồn ngủ quá đỗi, mí trên mí dưới va nhau, căn bản không mở ra được, hai người đều mệt mỏi nên không tắm rửa liền ngủ thiếp đi luôn.
Chỉ còn vẫn cứ mưa tí tách rơi bên ngoài, chảy suốt cả đêm.