Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 76

Hot search là một chuyện mà cuộc họp thường niên lại là một chuyện khác, rõ ràng thì vế thứ hai có vẻ càng quan trọng hơn.

Chương trình vẫn đang diễn ra, tiếng xì xào đều bị giọng của người dẫn chương trình lấn át.

Trong cuộc họp thường niên cũng chỉ tập hợp một phần nhân viên của công ty, được mời không phải lãnh đạo cấp cao, quản lý bộ phận, thì cũng đều là những nhân viên có thành tích xuất sắc.

Ngoài mặt thì họ đang chăm chú lắng nghe diễn văn nhưng thực ra họ đều đang liên tục tìm tin tức trên điện thoại của mình.

So với những lần bùng nổ trước thì các từ khóa tìm kiếm của hot search đang giảm dần dần. 

Đợi đến khi Đại Hùng và Lý Ca ôm hai vai, mắt hổ trợn tròn, lúc trừng mắt nhìn hai người Nguyễn Tương Nghi và Hà Hú Dĩ, thì mục tìm kiếm nóng bất thình lình xuất hiện này đã biến mất khỏi bảng xếp hạng.

Xem ra đêm khuya rồi, tòa cao ốc công ty vẫn đang phải tăng ca. Mà quan hệ công chúng của công ty giải trí Nhất Thiên cũng là hạng đầu nên xử lý kịp thời, hoàn toàn không để cho scandal này có cơ hội lên men thêm một lần nào nữa.

Trên bàn tròn khác đều vô cùng náo nhiệt, chỉ có duy nhất bàn của ACE và Gemini yên tĩnh không một tiếng động, mọi người đều có suy nghĩ của riêng mình.

Thực ra Biên Lê muốn đến cuộc họp thường niên này cũng là muốn gặp lại Thẩm tổng, lần trước trong văn phòng của anh ta chỉ vội nhìn qua, dù sao cảm thấy chưa đủ. Sắc đẹp ngay trước mặt, cô muốn nhìn cho đã con mắt.

Nhưng mà không khí kỳ quái trước mặt nên cô đã sớm đem suy nghĩ này ném ra sau đầu rồi.

Ninh Tiết Sơ cố thoát khỏi cảnh ngây ngốc, nhưng mà anh ta bị ý nghĩ Hà Hú Dĩ là kẻ phản bội, cảm thấy chính mình đã bị lừa gạt nhiều lần. Sau đó không thể tự kiềm chế chính mình rơi vào trạng thái giữa hoài nghi và khiếp sợ, mãi lâu mà không thể lấy lại tinh thần.

Sau khi cơn tức giận trong đầu qua đi, anh ta dẫn đầu phá vỡ bầu không khí của bàn này: "Hà lạnh lùng, rốt cuộc chuyện của cậu thật hay giả?"

Nhìn mặt Hà Hú Dĩ không hề có vẻ gì tức giận, Ninh Tiết Sơ cảm thấy mình sẽ không có được đáp án, xoay người nâng mắt nhìn Nguyễn Tương Nghi. "Nhỏ chân ngắn, cô cũng đỉnh quá, tại hạ thật bái phục."

Lý Ca vốn đang tức giận đến mức cái mũi không phải cái mũi, mắt cũng không còn là mắt, lúc này còn nghe tiếng Ninh Tiết Sơ ồn ào, làm anh tức gần chết.

Anh ấy đập vào lưng của Ninh Tiết Sơ, phát ra tiếng vang nặng nề. "Sao cậu nói nhiều vậy?"

Ninh Tiết Sơ bị đánh mạnh, suýt nữa thì hộc máu: "Anh làm gì vậy, cũng đâu phải em là người lên hot search!"

"Trước kia cậu còn lên ít à? Từ chân dài tới ngôi sao, từ diễn viễn cho tới thần tượng tuyến 18, cậu dám nói chưa từng lên hot search với cậu không? Ninh Tiết Sơ, cậu dám vỗ ngực đảm bảo không?" Lý Ca không quan tâm lôi hết mọi thứ của anh ta ra.

Giọng của Lý Ca không quá nhỏ, mọi người trong bàn này đều có thể nghe đươc. Nhìn thấy từng đợt ánh mắt thẳng tắp bắn tới anh ta rõ ràng mang theo mùi bà tám, Ninh Tiết Sơ ngậm ngùi nuốt ngược vào trong, có khổ mà không thể nói ra.

Anh ta nhìn thấy cả người Biên Lê phát ánh sáng hóng hớt: "Phì Phì, em nghe anh giải thích, sự việc không phải như thế."

Trong hoàn cảnh nghiêm túc như vậy, Ninh Tiết Sơ kiên cường thể hiện màn diễn xuất hài kịch của mình, càng bôi càng đen.

Ngay cả Nguyễn Tương Nghi cũng lười so đo với anh ta, nhưng mà có nhướng mi thích thú xem anh ta có thể gỡ bỏ, đưa ra câu trả lời hay gì.

"Đó là loại nào thế?" Biên Lê mặc trang phục khủng long quá khổ, cô phải nghển cổ, thân hướng về phía trước.

Ninh Tiết Sơ nhịn nửa ngày, vì bản thân mà thanh minh: "Anh nào biết được, mỗi lần trò chuyện vài câu là bị chụp rồi, anh thật sự vô tội."

Lý Ca cười khẩy, hận sắt không thành thép, "Lần tới cậu đừng có ba hoa để tôi thu dọn nữa, tôi sẽ cảm tạ trời đất tổ tiên! Lần kia không phải tôi giúp cậu giải quyết hậu quả ha!"

Nói xong anh ấy nhấp vào một tin nhắn, sau khi nhanh chóng phản hồi thì nhìn về phía Đại Hùng, "Đợi lát nữa, hai chúng ta đi một chuyến?"

"Được, tôi cũng nhận được thông báo, phải mang theo hai đứa cùng nhau qua, vậy thì cùng đi một chuyến."

Nói xong, thế nhưng hai người quản lý vẫn tiếp tục trò chuyện.

"Không phải tôi nói chứ, đó là tình huống quái gì vậy, ACE chúng tôi đang hot, làm cái quái gì thế, cái này chắc chắn sẽ có ảnh hưởng." Lý Ca ngay cả đũa cũng chưa động đã bức xúc.

Trong giọng nói của anh ta mang chút oán giận, Đại Hùng vừa nghe đã khó chịu, trực tiếp đáp trả, không chịu yếu thế, "Gemini chúng tôi cũng đang hot, có ảnh hưởng thì cũng không phải chỉ có mấy người bị."

"Ơ kìa... anh không hiểu... giữa nhóm nam và nữ vẫn có sự khác biệt, trở về tôi sẽ dạy bảo Hà Hú Dĩ một phen."

Đại Hùng dùng sức vỗ mạnh vào bàn. "Tên họ Lý nhà anh, anh có ý gì?"

Vừa dứt lời, anh ấy lại nói thêm một câu.

"Nói cái gì mà dạy bảo Hà Hú Dĩ một chút? Tôi nói anh biết, Nguyễn Nguyễn chúng tôi trở về tôi nhất định sẽ không dạy bảo mà tôi sẽ chỉ nói với con bé, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! Bạch trảm kê (*) cũng thế thôi, ai không xứng với ai còn chưa biết đâu!"

(*) Bạch trảm kê: người đàn ông này có làn da trắng, không có cơ bắp, gầy như kem, trông trắng và mềm như một con gà trắng.

"Hay lắm, anh cứ làm quan trọng hóa vấn đề lên, tôi nói cái gì mà anh kích động như vậy? Tôi nói không xứng à? Hoàn toàn không có! Tôi bảo anh này, đến sức ăn của Gemini mấy người có nuôi cũng chẳng nổi, làm gì mà phải suy xét! Hơn nữa, hot search này còn chưa có điều tra rõ ràng, nói không chừng là tin bịa đặt, anh nhập vai nhanh như vậy, không mệt à!"

Hai người quản lý hở tí là lại ầm ĩ lên, mặt Biên Lê đầy sọc đen, cảm thấy hai người ngây thơ không tả được.

"Bịa đặt? Dù sao tôi nghía không nổi cái hành vi kéo con gái nhà người ta vào khách sạn thì có gì không được, hả!”

"Anh!"

"Tôi làm sao!"

Nguyễn Tương Nghi nhân lúc này vội tới khuyên giải, nhưng mà hai người quản lý như ngoan cố, cùng hẹn nhau, làm cho càng lúc càng lớn tiếng khiến người dẫn chương trình trên bệ đài đều liên tục liếc xéo.

Trước đây Nguyễn Tương Nghi chưa nghĩ tới có ngày Đại Hùng có thể nhận loại đối đãi này, hưởng thụ một lát, rồi vội vàng tới khuyên. "Được rồi mọi người xung quanh đang nhìn kìa, các anh nói muốn dẫn chúng em đi đâu? Đợi lát nữa chúng em theo sau."

Lý Ca và Đại hùng trăm miệng một lời, đầu cũng không lệch chút nào. "Em im miệng!"

Nguyễn Tương Nghi:...

Cuộc họp thường niên kết thúc, Đại Hùng và Lý Ca sẽ đi tới phòng họp tầng cao nhất lôi vụ scandal trung tâm sự kiện ra. Dựa theo tình hình này thì nhất định sẽ bị mắng.

Biên Lê và Nguyễn Tương Nghi cho nhau một cái ám hiệu, cô thừa dịp vụng trộm lúc Đại Hùng không để ý bèn tiếp cận đi tới nhẹ nhàng bảo, "Nguyễn Nguyễn, giải quyết tốt nha. Nếu là anh Hà, em cảm thấy rất được."

Thực ra con người Hà Hú Dĩ cũng không tồi. Cái khác thì Biên Lê không biết, càng không thể biết được nên đương nhiên sẽ không nhiều lời.

Nguyễn Tương Nghi không có trả lời, nhẹ nhàng véo Biên Lê một cái, hùa bừa theo vài câu, khiến người nghe không phân biệt được là thật lòng đồng ý hay là giả vờ.

Quay lại ký túc xá, Biên Lê không còn chút sức lực nào, nói chuyện vài câu với Ứng Tuyết Lai đã đóng cửa phòng mình. Rửa mặt xong, cô liền chuẩn bị đi ngủ, cuối năm quá bận rộn, tin tức oanh tạc cứ vậy ném tới, Biên Lê vẫn hơi khó tiếp nhận.

Nếu không phải sự cố hot search tối nay, các cô đã không được thu xếp về ký túc xá nghỉ ngơi.

Biên Lê rửa mặt xong, từ trong phòng tắm bước ra, nghiêng đầu nhìn thấy bộ đồ khủng long bị chất đống trên mặt đất, từ khoảnh khắc cởi ra kia nó đã bị thất sủng rồi, nói đúng ra thì từ lúc bị Hạ Vân Tỉnh nhìn thấy, nó đã bị mất đi ánh hào quang rồi.

Cô nhớ đến đây liền tức giận, khoảng cách gần nên cô bèn đạp bộ đồ khủng long mà cô đã thay. Trang phục giải thưởng lớn năm nay, đến ngay cả mép cô cũng chưa được sờ đã bị một tiền bối kỳ cựu đoạt mất.

Biên Lê lẩm bẩm hai tiếng, rồi sau đó lúc cô đưa mắt nhìn phía cái giường, thật sự giật mình.

Có một bóng người xuất hiện ở chỗ kia, không nói một lời mà lặng thinh.

Cảm giác kinh ngạc lúc đầu qua đi, Biên Lê mới bình tĩnh lại, "... Anh hù chết em rồi..."

Hạ Vân Tỉnh ngồi bên giường của cô, tư thế ung dung, hai tay ôm vai, cứ như vậy nhìn cô. Đôi mắt đen như mực nhìn đăm đăm, đánh giá từ trên xuống dưới không che dấu chút nào.

Không biết qua bao lâu, anh từ từ mở miệng.

"Lại đây."

Biên Lê có phần ngơ ngác không được tự nhiên, lúc lâu sau mới nói, "... Không muốn..."

Lời từ chối thốt ra chưa bao lâu thì quả nhiên giây tiếp theo Biên Lê đã thấy tầm mắt Hạ Vân Tỉnh dừng ở bên cạnh bộ dồ khủng long trên mặt đất.

Mang theo ý cười mơ hồ.

Cái này Biên Lê không nhịn nổi nữa, chạy thẳng tới, sau đó ngồi trên đùi anh, hai tay ôm lấy cổ của anh, dùng một trăm phần trăm sức lực bổ nhào tới, Hạ Vân Tỉnh bị va như vậy, theo bản năng giữ Biên Lê lại, khó khăn lắm mới có thể giữ vững hai người.

"Nhìn thấy anh là kích động như vậy à?" Hạ Vân Tỉnh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô.

"Anh nghĩ hay quá nhỉ..." Biên Lê nói xong sứ mệnh mà đung đưa cổ anh, "Anh vừa cười em lâu như vậy, em mặc kệ, tới tận bây giờ em chưa từng mặc bộ đồ khủn long bao giờ! Nhớ kỹ chưa! Cho tới bây giờ em! Đều! Chưa từng! Mặc! Nhớ kỹ đi!"

Hạ Vân Tỉnh "Ồ" một tiếng, trong lời nói tràn đầy ý trêu chọc, còn đặc biệt nhấn mạnh mà dừng lại, tiếp tục nói, "Vậy nên em mặc giống trái bóng."

Biên Lê:...

Uổng công cô nói nhiều với anh như vậy.

Thấy cô giãy dụa muốn nhảy xuống, Hạ Vân Tỉnh không chút hoang mang giữ cô lại, tay đặt ở sau lưng cô hơi dùng sức, ép về phía mình.

Cái trán của anh đặt ở trán cô, đôi mắt đen giống như đáy biển sâu, có thể đem ý chí của con người đều tiêu tán, rối rắm hoàn toàn, ngay cả giọng nói của anh lúc này cũng có vài phần dịu dàng, vài phần tha thiết, "Tại sao nói như vậy?"

Biên Lê trừng mắt nhìn anh, "Anh cười em."

Lần này Hạ Vân Tỉnh thật sự nở nụ cười, hợp với lời giải thích hoàn mỹ cái gì là cười cô.

Nhìn Biên Lê tức giận giống như con cá nóc nhỏ, dáng vẻ sắp bĩu môi, Hạ Vân Tỉnh mới dùng chóp mũi cọ cọ mũi cô, chậm rãi mở miệng,  "Em ngốc à, là nhìn em mặc đáng yêu."

"Thật không?"

"Ừ."

"Vậy đợi lát nữa cũng mặc vào, cho em đáng yêu một chút?" Biên Lê nói một câu thăm dò.

"..."

Hạ Vân Tỉnh trực tiếp dùng hôn thay thế vấn đề này, lấy nụ hôn che lấp lại.

Sau khi hôn xong Biên Lê đẩy anh ra mà không đẩy được, cứ vậy ở trong lồng ngực anh, tựa như vô cùng tùy ý hỏi anh một câu, "Sự việc của Nguyễn Nguyễn hôm nay... anh thấy thế nào?"

"Thuận theo tự nhiên."

"Thế nào là thuận theo tự nhiên?"

"Chuyện gì tới sẽ tới, che giấu không được."

"Nếu đến lúc đó, anh sẽ giải quyết thế nào?"

Giọng nói của cô gái mang theo chút run rẩy khó thấy, Hạ Vân Tỉnh tới đây, phỏng chừng cũng là vì ảnh hưởng của sự việc hôm nay, rồi nói, "Em lo lắng sao?"

"Em có thể nói thật không? Thực ra, vô cùng... cực kỳ… rất..."

Hạ Vân Tỉnh xoa xoa đầu cô, giọng điệu thản nhiên lại không biết sao làm cho người khác an tâm, "Không có việc gì hết, tất cả đã có anh."

Biên Lê gật gật đầu, cảm thấy chuyện này làm người ta rất chi là đau đầu, dứt khoát không nghĩ nữa.

Hai người tựa vào nhau một lúc, lại nói rất nhiều thứ.

Biên Lê buồn ngủ đến mức ngáp một cái, hai tròn mắt ươn ướt, cơn buồn ngủ ập đến, cả người mềm nhũn, xem ra là buồn ngủ thật.

"Anh không mệt sao?" Từ lúc bắt đầu tư thế anh ôm cô như vậy, chưa từng thấy anh mệt.

"Muốn ngủ à?" Hạ Vân Tỉnh đối với tất cả của cô đều hiểu rõ trong lòng.

"Ừm, anh đi đi, mau trở về đi ngủ nhé."

Biên Lê đuổi người cũng thật thực lòng, qua quýt cho có lệ mà mổ vài cái lên mặt anh, rồi trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Dù sao thời gian gặp mặt lần sau còn nhiều lắm. Biên Lê mới đối chiếu lịch trình với anh, ngoại trừ sân khấu đêm giao thừa, bọn họ còn bị phái đến cùng một chương trình tạp kỹ nổi tiếng, số thần tượng đặc biệt, vài nhóm thần tượng trong giới đều có thể phái người đi. Xem như trong bận rộn cũng có chút ngọt ngào.

Hạ Vân Tỉnh không ừ không hử gì, Biên Lê đợi một lúc lâu bèn nâng mí mắt lên nhìn anh, liền thấy khóe miệng anh khẽ cong, đuôi mắt khẽ xếch lên, cười rất xấu xa.

Dùng một câu để hình dung chính là nụ cười cực kỳ gian.

Mỗi khi anh cười như vậy, cảm giác quen thuộc lại ập đến. Mà người nào đó luôn trong trạng thái sẵn sàng, cũng vừa lúc kiểm chứng điều này. 

Quả nhiên, giây tiếp theo, Hạ Vân tỉnh từ trong túi áo ngủ lấy ra hai hộp đồ, ném đại lên trên giường của Biên Lê.

Hai tay anh chống trên đệm giường, bả vai rộng vững chắc vây bọc độ cong mảnh gọn gàng, cả người là bộ dạng uể oải, "Anh đặc biệt chạy tới thăm em, em cứ đuổi anh đi như thế?"

Nói xong anh nhíu mày, dùng cằm gõ vào hai hộp đồ, "Đến đây đi, chọn cái em thích."

Biên lê cắn môi nhìn anh, cơn buồn ngủ đều bay đi mất, "Anh chưa từng nghe ư... phóng túng cái kia quá độ, thật ra cũng không tốt lắm."

"Anh chưa từng nghe nói như thế?" Hạ Vân Tỉnh bỗng cười rộ lên, "Ngược lại thì biết nghẹn lâu dễ bị nội thương."

Người này còn nói lâu à, Biên Lê lẩm bẩm trong lòng.

Nhưng mà từ lần trước ở khách sạn cũng quả thật cách một khoảng thời gian rồi.

Biên Lê nghiêng đầu nhìn về phía hai hộp kia, chữ trên mặt cũng không giống hồi trước, đợi cô thấy rõ, cô lập tức như bị điện giật, thu tầm mắt lại.

Nhưng mà chính lúc cô chớp mắt sững sờ, cánh tay của cô đã bị kéo nhẹ, tiếp theo cả người đều ngã xuống. 

Kẻ khởi xuống kéo cô tới gần, "Nếu chọn lâu như vậyc ó phải đều thích không, chúng ta dùng thử hết hai loại nhé?"
Bình Luận (0)
Comment