Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 8

Biên Lê khó khăn lắm mới hạ được quyết tâm, thì ngay lập tức bị lung lay liền.

Kem ốc quế trông rất mềm, phần kem phía trong là bơ tươi đông lạnh được đánh tan, đang lung lay sắp đổ tràn ra, cuối cùng thì cô cũng không đành lòng, nhận lấy nó.

Cô thè đầu lưỡi ra, liếm liếm, rồi cười cười như chú mèo nhỏ: “Cảm ơn tiền bối.”

Sắc mặt của Hạ Vân Tỉnh vẫn thế, chỉ khẽ gật đầu, hỏi lại cô: “Em không có thẻ à?”

Biên Lê tập trung ăn kem ốc quế của mình, nói: “Có, nhưng mỗi người đều mang thì phiền phức quá, nên toàn dùng của nhóm trưởng, lần lượt thay phiên nhau thôi.”

Hai người đứng trước máy làm kem, bên cạnh có tới khoảng nghìn nhân viên với nghệ sĩ, rồi chẳng bao lâu sau vô số ánh mắt đổ dồn về phía này. Mọi người ở xung quanh, dù có ý hay vô ý đều đang chằm chằm quan sát cái đôi này. Những âm thanh ồn ào kia đã nhỏ đi rất nhiều.

Hạ Vân Tỉnh lấy lại tấm thẻ, rồi đút hai tay vào túi, hơi cau mày: “Tôi đi đây.”

Biên Lê ngẩng đầu tò mò nhìn anh hỏi: “Anh ăn xong rồi?”

Không đợi anh đáp lại, Biên Lê đã vội nói trước, quơ quơ cây kem trên tay về phía anh: “Lần sau tôi mời lại anh.”

Hạ Vân Tỉnh nhướng mày: “Kem, thì thôi đi.”

Biên Lê cố đè thấp giọng xuống, thần thần bí bí nói: “Không sao, tôi có rất nhiều đồ ngon có thể mời anh đó.”

Hạ Vân Tỉnh liếc nhìn cô, đưa tay khẽ níu lấy đầu của Biên Lê: “Tiền bối kia đang đợi em kìa.”

Biên Lê vô thức lùi lại một bước: “Có thời gian thì nhất định sẽ, đợi đến khi tôi qua cái thời gian bận rộn nhất này đã.”

Hạ Vân Tỉnh không nói thêm gì nữa, chỉ hơi gật đầu, nhấc chân dài bước đi rồi nhanh chóng khuất dạng ở cửa nhà ăn.

Đợi đến khi cô giải quyết xong cây kem trở về chỗ ngồi, Nguyễn Tương Nghi liếc nhìn khóe miệng dinh dính ướt ướt của cô hỏi: “Không phải em nói muốn lấy khoai lang tím nghiền ư? Em thế này là vừa mới gặm móng giò về à, mặt mày hồng hào thế.”

Biên Lê nhìn lòng bàn tay trống không của mình, “Đúng rồi, sao em lại quên mất chứ.”

“Anh Ninh với mấy người khác đâu? Vừa đi rồi à?” Lúc Biên Lê quay lại, thì hai người con trai kia đã không thấy đâu, ở chỗ chỉ còn lại có Ứng Tuyết Lai với Nguyễn Tương Nghi.

“Bọn họ đột nhiên bị gọi đi rồi, có lẽ là có chuyện gì đó, đi rất vội.”

Ồ…

Hạ Vân Tỉnh đi cũng vội, mời cô que kem ốc quế xong là đi luôn.

“Được rồi, đừng ngây người ra nữa, buổi chiều còn phải tập luyện, giờ đi thôi.”

Mọi chuyện hết thảy đều diễn ra đâu vào đấy, buổi tập ở phòng luyện tập cũng đến đúng như lịch trình. Vài ngày nữa, Gemini còn phải đi quay MV, mấy ngày này đúng thật là như chạy đua với thời gian vậy. Kể cả khi đèn ở phòng tập tắt rồi, ba cô vẫn còn tập lại phần điệp khúc của bài hát mới.

Phòng luyện tập của các cô vẫn là một căn phòng mới, xung quanh thì không có cửa sổ, khá kín gió, không gian không rộng cũng không chật lắm. 

Mấy năm nay Nhất Thiên tuyển rất nhiều người dự bị, còn hàng trăm thực tập sinh có thực lực chưa debut, vậy nên số lượng cần nơi tập luyện lại tăng thêm, phòng tập để trống một gian cũng không có, gần như là bị nhét đầy hết cả rồi.

Khi ấy, toàn bộ phòng tập ở tầng một xoay xở phân phòng xuống, lúc sắp đến lượt các cô, thì phân cho cô gian phòng mới cạnh cầu thang này. Sau này, công ty muốn cho các cô đổi, nhưng làm thế nào cũng không đổi lại được. Cứ thế, chuyện đổi phòng tập bị gác lại. Cũng may, cơ sở vật chất trong phòng tập khá đầy đủ, đèn đóm tuy lúc tỏ lúc mờ, nhưng cũng coi như là không gian tập luyện của riêng nhóm, không đến nỗi quá tệ.

Chỉ có điều vào thời điểm quan trọng trước mắt, đèn lại có vấn đề, càng khó khăn hơn. Phòng tập của các cô quanh năm đều phải bật đèn, bất kể ngày đêm, giờ đèn hỏng mất rồi, thì chỉ có thể ở trong bóng tối nhìn nhau thôi. Không có ánh sáng thế này mà tập nhảy thì khó nhìn rõ được, chứ đừng nghĩ đến việc làm cho động tác đồng đều mà không lệch.

Đại Hùng đi tìm nhân viên bảo hành sửa chữa của công ty đến xem, nói rằng đèn bị cháy hỏng rồi, mấy tầng ở phía trên phía dưới cạnh cầu thang đều dính cả. Nhân viên bảo trì vẫn ở đó lách cách, Biên Lê lặng im một hồi, rồi kéo hai cô chị đi ra ngoài. 

“Em nghe nói, lúc thu âm bài mới hoặc là chuẩn bị bài hát mới, mà xảy ra sự cố huyền học như vậy, sẽ bạo hồng (*)” Biên Lê bẻ khớp ngón tay, đưa ra kết luận.

(*) Bạo hồng: Là hiện tượng một người nhờ một tác phẩm/vai diễn/ ca khúc nào đó mà đột nhiên gia tăng độ nổi tiếng đáng kể, hoặc thậm chí có thể là từ một người vô danh trở nên vô cùng nổi tiếng.

“Bạo hồng hay không thì chị không biết, chị chỉ biết, nếu thật sự có loại sự cố huyền học, em nhất định sẽ sợ tới mức nửa đêm bò sang giường của chị thôi.” Nguyễn Tương Nghi ngồi trên sàn dọc theo tường của hành lang, nghịch điện thoại.

“Ai nửa đêm bò lên giường chị…em sao có thể là loại người ấy được chứ?” Biên Lê nói xong có hơi chột dạ, giọng nói dần dần hạ thấp xuống.

“Lần trước, lần trước trước, ở ký túc xá.” Ứng Tuyết Lai vốn im lặng nghe hai người nói chuyện, trông Biên Lê như thế liền nhắc cô.

Biên Lê khẽ a một tiếng: “Đấy là lần trước, chứ bây giờ thì không.”

“Là mới đây em không dám xem phim kinh dị thôi, có giỏi thì lần sau đừng lôi kéo chị xem cùng.” Nguyễn Tương Nghi không ngẩng đầu lên, cô còn mải chơi trò nuôi heo.

Biên Lê cố tránh cái chuyện này đi, chỉ đưa tay lên xoa xoa mặt mình: “Cái này không biết bao giờ mới có thể sửa xong, em đi vệ sinh xíu.”

Phòng tập của họ cạnh góc cầu thang, cách nhà vệ sinh ở phía đối diện không xa lắm, cách có một đoạn ngắn.

Biên Lê đến gần bồn rửa mặt, xả nước rửa mặt. Trước khi đèn bị hỏng, các cô vẫn còn đang luyện tập, động tác vũ đạo mạnh mẽ, không chỉ có sau lưng mà trên má còn rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng.

Nước mát té vào, cảm giác dính dính cũng bớt đi nhiều.

Cô vẫn còn đang ngắm mình trong gương, thì bỗng có bóng người cao to xẹt qua nơi khe cửa bên trái. Biên Lê còn chưa kịp nhìn kỹ người đến là ai, nên chỉ hơi cúi đầu, lên tiếng chào câu.

“Khách sáo với anh làm gì?” Giọng nói của người đàn ông rất quen, mang theo phong cách của bản thân, nghe kỹ cũng khá thú vị.

“Anh Trình Chì? Sao anh lại ở đây?” Biên Lê bỗng kích động, giơ nửa cánh tay lên.

Khóe miệng Trình Chì hơi giật giật, cũng ăn ý đưa tay lên, rồi hơi hạ xuống. Âm thanh giòn tan vang lên, hai người cùng nhau đập tay giữa không trung.

Trước khi Biên Lê ra mắt, cô đã từng đóng phim truyền hình Bào Qua Long Sào, khi ấy cô đóng vai em gái của Trình Chí. Mấy năm gần đây, Trình Chí trong giới nghệ thuật là tiểu sinh lưu lượng rất có nhân khí, lúc ấy Biên Lê được anh chỉ dẫn cho một ít, nên quan hệ hai người khá tốt.

Chỉ là người trong giới đều vô cùng bận rộn, thi thoảng hai người mà có gặp nhau, thì chủ yếu cũng là ở công ty với ở một vài chương trình gameshow hoặc lễ trao giải. Chứ trong cuộc sống riêng tư, cả hai thậm chí còn chưa từng gặp nhau cùng ăn cơm bữa nào.

“Anh còn chưa nói đâu, tầng này đều là phòng tập, anh đến đây làm gì thế?” Biên Lê tò mò hỏi.

“Dạo này anh phải hát ca khúc chủ đề cho phim mới, sợ chuẩn bị không có tốt, nên tạm ôm chân phật nhờ quản lý thu xếp để lấy kinh nghiệm, chứ đến lúc ấy mà hát lệch điệu thì sẽ xấu hổ lắm.”

Trình Chí xuất thân là diễn viên, đối với anh mà nói ca hát quả thực không nằm trong khả năng của anh. Quản lý đã giúp anh tìm một giáo viên thanh nhạc của công ty, nên lúc có thời gian nghỉ ngơi anh mới tình cờ gặp phải Biên Lê ở đây.

Biên Lê gật đầu: “Giọng anh trầm, tính ra cũng dễ nghe, hát chắc chắn sẽ không khó nghe đến nỗi nào đâu.”

“Chỉ mong thế.” Trình Chí tán gẫu với cô một lúc, biết được phòng tập của các cô tạm thời không dùng được, nên đã mời cô sang phòng tập tạm của mình.

Biên Lê vội xua tay, nói thẳng: “Không cần đâu, chỗ các anh luyện thanh, bọn em không thể tập nhảy động tác được.”

Trình Chí ngẫm lại cũng thấy đúng, lại chuyện trò thêm một chốc nữa hai người mới chia tay rời đi. 

Biên Lê vẫy vẫy tay, chán nản bước trên hành lang, chậm chạp đi về phía nhà vệ sinh đối diện. Chỗ góc khuất ấy, lúc đi vào trong góc là toàn bộ các ô cửa sổ thủy tinh, có thể loáng thoáng trông thấy quang cảnh phố thị buổi đêm.

Biên Lê phát hiện ra được chỗ tốt này cũng mới đây thôi, nếu không có chuyện gì cô sẽ chậm rãi đi dạo ở đây, đắm mình vào làn gió đêm, thật là mãn nguyện. Cô cúi đầu chơi điện thoại, vừa đi vừa ngúng nguẩy đầu, hơi rướn lên, chợt chóp mũi cô lại va phải một lồng ngực lớn.  Mũi Biên Lê bỗng trở nên đau nhức, hốc mắt dâng lên một lớp sương mỏng.

Lúc đầu mũi đau đến bủn rủn, cô cũng thoáng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Trong bóng tối lờ mờ, cô vừa xoa xoa mũi, vừa ngẩng đầu lên nhìn kẻ chủ mưu trước mặt.

Hàng lông mày của Hạ Vân Tỉnh thoáng cau lại, lúc thấy hơi nước mắt của cô mặt mày anh bỗng căng thẳng, khóe miệng hơi mím lại.

“Đi đường không nhìn đường à?”

Biên Lê xoa xoa cái mũi xong, đuôi mắt cô thoáng hiện lên một màu hồng nhạt, còn có một lớp nước ẩm ẩm phủ lên. Giờ lại nghe được mấy lời anh nói, trong lòng cô không phục: “Anh chẳng phải cũng thế à.”

“Vậy ra lúc này mới có lý nên chẳng sợ, một tiếng tiền bối cũng không gọi chứ gì.” Hạ Vân Tỉnh cúi xuống, tấm lưng gầy rộng hơi khom xuống phối hợp với góc nhìn của Biên Lê, ánh mắt song song với cô.

Bị anh nhìn ở khoảng cách gần như thế, không hiểu sao Biên Lê có hơi bối rối, cuối cùng thì khó chịu bồi thêm câu: “Hài lòng chưa?”

Hạ Vân Tỉnh vẫn giữ nguyên tư thế ấy, cứ như thế một lúc lâu mới đứng thẳng người lại: “Phòng tập của các em hỏng rồi?”

“Sao anh biết?” Biên Lê ngạc nhiên hỏi lại, phòng tập của các cô gặp chuyện mới không lâu thôi mà, tuy rằng cùng tầng, cho dù là có thuận phong nhĩ thì cũng không nhanh đến vậy chứ.

Hạ Vân Tỉnh nhìn cô chằm chằm, không nhanh không chậm nói: “Vừa mới nghe được.”

Giọng điệu của anh lúc nói ra mấy lời này, thì chút xấu hổ khi nghe lén người khác cũng không có. 

Nói xong, Hạ Vân Tỉnh lại làm như vô ý hỏi thêm câu: “Nhưng mà người mới nãy là ai vậy?”

“Anh Trình Chí, anh cũng không nhận ra à? Người của công ty đó, anh ấy nổi tiếng lắm!!” 

Khóe miệng Hạ Vân Tỉnh nhếch lên, lạnh nhạt phun ra câu: “Không biết.”

Biên Lê thoáng nghĩ, cảm thấy không biết cũng đúng thôi.

Nhắc đến nổi tiếng, trong giới này ai dám so với anh.

Cô ngẩng đầu lên, chân thành nói: “Tiền bối, anh nói thật cho tôi biết đi, thật ra anh không biết tên của tôi đúng không?”

Biên Lê chợt nhớ lại, tuy rằng cô cảm thấy hơi khó tin, nhưng sự tò mò trong lòng vẫn chiếm thế thượng phong rồi, nên mới dò dò hỏi anh.

Dẫu sao thì, trong trí nhớ của cô, Hạ Vân Tỉnh chưa bao giờ gọi tên của cô cả.

“Trình Chí với em có quan hệ gì?”

Biên Lê thấy anh nói lái sang chuyện khác như thế, cố ý không trả lời câu hỏi của cô, cô càng cảm thấy có ẩn ý ở trong.

“Chỉ đơn giản là quan hệ tiền bối hậu bối thôi, được rồi được rồi, anh mau nói tên của tôi đi!” Biên Lê càng dám chắc suy đoán của cô là đúng rồi. Hạ Vân Tỉnh thậm chí còn chẳng biết tên của cô.

Cô đang trộm vui trong lòng, cô cảm thấy cái cục diện rối rắm lúc trước, giờ đây đã hoàn toàn bị lật lại rồi.

Khóe miệng Hạ Vân Tỉnh như chứa ý cười, lười biếng nói: “Gọi tên của em?”

“Biên Lê, hay là…” anh cố ý kéo dài giọng, âm cuối khẽ nhấc lên như cái móc nhỏ. Hạ Vân Tỉnh dừng lại một lát, mới từ từ nói thêm: “Phì Phì?”
Bình Luận (0)
Comment