Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 84

Biên Lê không ngờ Hạ Vân Tỉnh lại sẽ phản kích, cố chấp rướn cổ lên một chút, sống lưng cũng thẳng tắp: "Mua Cola loại ngon á?... Đây là có ý gì?"

Hạ Vân Tỉnh hé nửa con mắt, ấn cái đầu nhỏ của cô lại gần mình hơn, ung dung lên tiếng: "Không biết à?"

Biên Lê gật đầu như giã tỏi. 

"Vậy vừa nãy khi em khiêu khích anh, sức lực còn dồi dào như vậy mà nhỉ?"

"..."

"Không phải còn ra vẻ hiểu rõ lắm à?" Hạ Vân Tỉnh hỏi liên tục, câu nào câu nấy đâm trúng điểm yếu, đâm thẳng vào lòng người.

Biên Lê rầm rì rê,n rỉ, một lúc lâu sau mới nói: "Anh mau nói cho em biết đi!"

"Không phải anh không muốn nói cho em biết." Hạ Vân Tỉnh nói xong, dừng một lát: "Mà là vì sợ em biết thì em không chịu nổi mất."

Đôi mắt hạnh của Biên Lê trợn tròn lên, ngày trước Hạ Vân Tỉnh nói như vậy, thâm ý bên trong không cần nói cũng biết.

Cô chống vào bả vai dài rộng của anh định chạy trốn, nhưng giây tiếp theo đã lại bị anh ấn trở về không cho từ chối.

"Chạy cái gì?"

Hạ Vân Tỉnh càng giữ chặt cô hơn, lửa nóng hừng hực, thổi khí vào lỗ tai nhỏ xinh của cô.

"Em không muốn biết..." Biên Lê trốn tránh anh, luôn cảm thấy sau đó không phải chuyện gì tốt.

"Vậy cũng không phải do em đâu, cưng à, bây giờ em phải biết." Hạ Vân Tỉnh nắm tay cô, đặt lên bên môi rồi thơm một cái, nhấm nháp, lưu luyến không rời.

"Giải thích cho em nghe nhé?"

Hạ Vân Tỉnh lại ghé vào tai cô, không nhanh không chậm làm rõ cái gọi là giải thích.

"Giải thích thì không cần, chúng ta cứ... chúng ta cứ bình thường một chút đi." Biên Lê lại đẩy anh một cái, không đẩy nổi.

"Cái này cũng rất bình thường nha." Tay anh lặng lẽ hướng lên trên, nhẹ nhàng bao phủ hòn ngọc mềm.

"Ngon lắm, muốn thử một chút không?"

Não Biên Lê đơ ra mất ba giây, bỗng dưng hiểu ra loại ngon là có ý gì.

Cô càng xấu hổ hơn: "Anh đừng nói là? Cái này em thật sự không được đâu."

"Không sao, anh có thể là được."

"..."

"Giống như anh đối với em trước kia như vậy, còn muốn nữa không?"

Trong đầu Biên Lê lóe lên cảnh tượng ở trong bồn tắm lần trước, Hạ Vân Tỉnh khom lưng vùi đầu vào, bồn nước dập dờn bắn một nửa ra đọng ở trên sàn nhà, xao động gần như cả nửa đêm, đều là kiệt tác để lại trong khi cô giơ cao chân để giãy giụa chống cự.

Nhớ lại chuyện này, cô chẳng có chút bản lĩnh nào, gần như là lập tức mềm nhũn nửa bên bả vai.

Cô sai rồi, cô thật sự sai rồi.

Cô! Không nên!! Phồng má giả làm người mập!!! Đến khiêu khích anh!!!

Đủ loại suy nghĩ đang điên cuồng lướt qua trong lòng Biên Lê, cô muốn chạy trốn, lại bị ấn chặt xuống. Hạ Vân Tỉnh ép sát lại một cách nguy hiểm, giọng cười tủm tỉm: "Không kịp nữa rồi cưng ơi, tóm lại, tối nay nên bắt đầu từ đâu trước đây?"

Lần này, Biên Lê thật sự cảm nhận được sự uyên bác thâm thúy của văn hóa Trung Hoa. Khi cô dương dương tự đắc, tự cho là hiểu thấu hết thảy thì Hạ Vân Tỉnh lại dạy cho cô một bài học càng thâm thúy hơn.

Ca khúc mới của Gemini mới phát hành được một tiếng đã đột phá kỉ lục của các nhóm nhạc nữ trong lịch sử, doanh số bán album cũng liên tục có bước tiến rất lớn. Mới mở bán được mấy phút mà cả online lẫn offline đều bán hết sạch sành sanh, hàng tồn kho cũng không đủ.

Lần comeback này, độ hot tăng mạnh chưa từng có, thật ra thì cũng không thể thoát khỏi mấy lần hot search kia. Mặc dù lưu lượng và độ chú ý tăng thêm cũng nằm trong dự liệu của công ty nhưng vẫn chẳng thể ngờ nổi, lại có thể mang đến hiệu quả lớn như vậy.

Công ty hài lòng, Đại Hùng cũng rất vui. Sau khi Biên Lê kết thúc đợt tuyên truyền cho lần trở lại này, cô xin anh ấy cho nghỉ, vậy mà anh ấy cũng đồng ý luôn.

Lần này, coi như là Biên Lê được mời về nhà, sau khi tiết lộ chuyện tình cảm và công khai thì cô chưa từng xuống khỏi hot search. Chuyện này ở thế hệ của bố mẹ chính là phải dàn xếp ổn thỏa và êm đẹp, thậm chí còn là không tồn tại.

Dù sao đi nữa cô và Hạ Vân Tỉnh cũng đi đúng quá trình, hai người tranh thủ lúc rảnh rỗi để cùng nhau trở về nhà họ Biên một chuyến.

Nhà Hạ Vân Tỉnh ở thành phố S, bố mẹ cũng ở đó, dựa theo ý của anh thì là không gấp, sau này luôn có lúc gặp được nhau.

Mẹ Biên biết hai người sắp về thì cực kì vui vẻ, ngay từ buổi chiều đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị.

Ban đầu sau khi công khai chuyện tình cảm, Biên Lê trả lời ấp úng, ập ờ mơ hồ, chẳng muốn nói bất kì một chi tiết nào.

Mẹ Biên cũng hiểu tình yêu tuổi trẻ thì da mặt mỏng. Bà cũng hiểu con gái nhà mình, dự định không nhiều lời nữa.

Nhớ tới chuyện này, mẹ Biên đột nhiên sáng dạ, bà vào WeChat, đầu tiên nhắc khéo ở chỗ Hạ Vân Tỉnh, nói xa nói gần một phen.

Trái lại, Hạ Vân Tỉnh lại không gạt bà, nói sơ qua xem hai người ở bên nhau như thế nào. Cứ như vậy, cuối cùng mẹ Biên đã biết rõ ngọn nguồn.

Nhưng bố Biên lại vẫn luôn lọt vào trong sương mù, cũng thật sự không thể hiểu nổi. Sao hai người này lại đột nhiên công khai?? Sao lại tỏ tình vào buổi hòa nhạc chứ??

Còn... Còn ngọt ngào sống chung một đêm nữa á??!!

Ông vẫn cảm thấy đấy là đang quay phim, cũng kiên trì với suy nghĩ của mình, kết quả bị mẹ Biên đánh cho trầy trật cả da lông.

Lần này, Biên Lê bưng bít kín mít như nhà tù, chẳng lộ ra bất kì một manh mối nào.

Ban đầu bố Biên cho rằng nhà có cô con gái mới lớn, ai dè là thiếu nữ khó nén nổi ý muốn có người yêu.

Kết quả là, sau khi tiếng động cơ tắt máy truyền vào từ ngoài sân, bố Biên lập tức thay đổi một tư thế rất uy nghiêm cho bản thân.

Khi Biên Lê và Hạ Vân Tỉnh bước vào chỗ trước cửa ra vào, bố Biên đang vô cùng nghiêm nghị.

"Bố, con về rồi." Biên Lê làm như không thấy bố Biên nhíu chặt giữa mày: "Đây là... anh Vân Tỉnh."

Khóe miệng của bố Biên giật một cái, ông còn có thể không biết đây là Hạ Vân Tỉnh chắc??!! 

"Anh Vân Tỉnh, đây là bố của em." Biên Lê không để ý tới vẻ mặt của bố Biên, chỉ lo nói cho xong rồi đứng sang một bên, nhường thời gian và không gian nói chuyện cho hai người bọn họ.

Hạ Vân Tỉnh tiến lên một bước, xách quà ra mắt, gọi một tiếng: "Bố"

Bố Biên nghe vậy, tay đang bưng ly trà run rẩy một cái rất mãnh liệt, nhất thời còn quên luôn suy nghĩ muốn ra oai phủ đầu.

Ông lập tức đứng phắt dậy, nhận lấy quà tặng trên tay Hạ Vân Tỉnh, nói: "Ôi Vân Tỉnh à, tới thì tới, lại còn đưa quà cho bác trai làm gì."

Suy cho cùng, bố Biên là người giỏi ăn nói, dùng một câu nói đã xoay chuyển quan hệ một vòng, đá trở lại.

Hạ Vân Tỉnh vẫn bình tĩnh như thường: "Bác trai nói phải."

Hai người ngồi ở trên ghế sofa, bắt đầu ngồi cạnh nhau nói chuyện rất lâu. Mẹ Biên cũng ra đón tiếp, một tiếng lại một tiếng Vân Tỉnh, gọi còn thân thiết hơn bất kì ai.

Bà thật sự thích đứa nhỏ này. Vẻ ngoài thì anh tuấn, tính cách thì tốt, lại có lễ phép, xa cách có chừng mực.

Chỉ có một điều khiến người ta lo lắng.

Đứa nhỏ này trông có vẻ lạnh nhạt với mọi thứ, không biết liệu có biết thương người khác hay không.

Thấy Hạ Vân Tỉnh lễ phép gọi mình là bác gái, mẹ Biên cười rộ lên: "Ui chao, cháu gọi bác là mẹ cũng được, cũng là người nhìn cháu lớn lên từ bé đến lớn, khách sáo cái gì chứ."

Hạ Vân Tỉnh gật đầu một cái, làm như lơ đãng nhắc tới: "Cháu vốn muốn gọi như vậy, nhưng mà bác trai..."

Anh mới nói được một nửa thì đã bị bố Biên vội vàng cắt ngang: "Quà Vân Tỉnh mang tới đúng là không tệ, bên trong có chân giò hun khói Kim Hoa*, bà cầm một ít đi, thêm một món vào bữa tối nhé?"

*Chân giò hun khói Kim Hoa: là đặc sản của thành phố Kim Hoa, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.

"Ông cắt ngang lời người khác nói để làm gì hả?" Mẹ Biên trừng bố Biên một cái, quay đầu nhìn về phía Hạ Vân Tỉnh, cười tươi như hoa lộ cả má lúm đồng tiền: "Không ngờ Vân Tỉnh sẽ chọn nó, vậy bác lấy cái này đi làm thêm một món, bỏ một lớp lên trên món trứng hấp, vừa mềm lại vừa thơm."

Nói xong, mẹ Biên xách cái chân giò hun khói vô cùng nặng kia lên, đi vào nhà bếp.

Biên Lê ở một bên thấy thế thì kinh hồn bạt vía, sợ cơ thể xương cốt mảnh khảnh của mẹ mình gãy nên vội vàng chạy vào muốn giúp một tay, kết quả lại bị cản lại, nói cô không dễ gì mới được nghỉ ngơi, cứ chờ ăn là được.

Dù sao Biên Lê cũng chẳng có chuyện gì làm, bắt đầu tùy tiện đi lung tung ở trong phòng khách.

Lúc đến giờ cơm, Biên Trần Ngôn mới lững thững tới muộn.

Kể từ sau khi anh ấy vào cửa, Biên Lê tự động cúi đầu, giả vờ không nhìn thấy.

Biên Trần Ngôn đưa mắt nhìn quanh một vòng, chuẩn xác bắt được cái đầu nhỏ cúi gằm xuống càng ngày càng thấp kia, chân dài sải bước, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Biên Lê.

Anh ấy nhìn về phía Hạ Vân Tỉnh đang ngồi đối diện với Biên Lê, khẽ cười khẩy một tiếng bằng lỗ mũi.

Mẹ Biên bận bịu gắp thức ăn, nghe thấy tiếng giễu cợt này thì giơ tay lên dùng đũa đánh một cái vào bả vai của Biên Trần Ngôn: "Về nhà chẳng nói chẳng rằng, cũng không chào một tiếng, nhìn người khác còn âm u quái dị, Biên Trần Ngôn, con bị làm sao thế?"

Biên Trần Ngôn miễn cưỡng gạt đôi đũa đang đặt trên vai ra, tầm mắt quét qua Hạ Vân Tỉnh, lạnh lùng nói: "Phải chào cũng là cậu ta chào con chứ, yêu cầu của con cũng không cao, gọi một tiếng anh là được."

Lần này chỗ mà đũa của mẹ Biên rơi vào không phải là bả vai, mà là đầu.

Một tiếng vang giòn giã vang lên, kèm theo giọng nói của mẹ Biên: "Tính công tử bột gì đây, con tưởng vẫn còn đang ở trong đoàn làm phim của con chắc? Gần đây lại còn có tai tiếng với tiểu hoa đán ảnh hậu gì gì kia, có vẻ con không coi lời dặn dò của mẹ ra gì có đúng không!"

Mẹ Biên cũng là một người thích lướt web, kết quả là lướt rồi lướt, lại lướt tới trên người con trai nhà mình.

Mỗi lần Biên Trần Ngôn quay một bộ phim là lại có thể gây ra một đợt tai tiếng với nữ diễn viên. Anh ấy hơi độc miệng, nhưng bỏ qua điểm này, thật ra thì phần cứng lại mạnh hơn một số nam diễn viên trẻ đang nổi trong giới giải trí.

Biên Lê nghe thấy lời này thì không để trong lòng. Trước kia cô hỏi qua Biên Trần Ngôn chuyện này, cũng biết những thứ trong quá khứ này đều là giả. Biên Trần Ngôn khinh thường việc dùng kiểu tai tiếng này để gây tiếng vang cho bộ phim của mình, hơn một nửa là đằng gái tự biên tự diễn.

Vả lại... Thật sự có người có thể chịu đựng được cái miệng kia của Biên Trần Ngôn chắc? Dù sao thì Biên Lê cũng không tin, đến cô là em gái ruột, nếu như xảy ra sai sót khi đang quay phim thì vẫn còn bị mắng cho máu chó đầy đầu như thường.

Cô lơ đãng liếc Biên Trần Ngôn một cái, nhưng lại phát hiện dưới gò má của anh ấy, liên tục từ cổ xuống cằm, có một dấu tay nho nhỏ.

Mặc dù không dễ nhìn rõ, nhưng vết năm ngón tay đó vô cùng dễ nhận ra.

Hơn nữa...

Nhìn có vẻ là tay của con gái.

Biên Lê có hơi ngạc nhiên thái quá, tò mò nhìn chòng chọc vào Biên Trần Ngôn một lúc lâu.

Mẹ Biên lại đang lải nhải, quay lại nói Hạ Vân Tỉnh đỡ lo biết bao nhiêu.

Biên Trần Ngôn nghẹn cứng trong cổ họng, sau khi nhìn thấy khuôn mặt hơi hơi có vẻ khiêu khích của Hạ Vân Tỉnh kia, uất ức ngưng kết thành cục, không lên nổi cũng không xuống được, tức muốn chết người.

Đây là lần đầu tiên Biên Lê quang minh chính đại ăn cơm với Hạ Vân Tỉnh ở nhà như vậy, món gì ngon cũng muốn để anh nếm thử một chút.

Cô gắp một đũa sườn chua ngọt, còn chưa đưa đũa đến trong bát Hạ Vân Tỉnh thì giữa chừng đã bị Biên Trần Ngôn cướp đi: "Sao em biết anh muốn ăn cái này nhỉ?"

Cô lại gắp một đũa thịt cua bể, nhưng lại bị cướp đi: "Phì Phì thân yêu, cứ muốn gắp thức ăn cho anh đây."

Biên Lê kiên nhẫn không thôi, chọn món tủ của mẹ Biên, gắp một cái móng heo nhỏ. Biên Trần Ngôn tự động đưa bát ra: "Mặc dù anh không thích món này, nhưng bây giờ em muốn để cho anh ăn, vậy thì anh đành phải ăn."

"..."

Biên Lê có chút không thể nhịn nổi nữa, thế nhưng bố Biên ở bên cạnh nhìn thì lại cảm thấy thú vị.

Mẹ Biên thì trực tiếp cười sằng sặc, nhìn gương mặt lạnh lùng của Biên Trần Ngôn, rõ ràng trông có vẻ là một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng, nhưng lại làm chuyện vô cùng ấu trĩ.

Chỉ có điều cảnh tượng này không diễn ra quá lâu, lúc đang ăn cơm, Biên Trần Ngôn nhận được một cuộc điện thoại, vẻ mặt trở nên sốt ruột hiếm thấy. Anh ấy nói thẳng là mình bận, sau đó rời đi luôn, cũng chẳng ăn được mấy miếng cơm.

Có thể nói là tới vội vàng, mà đi cũng vội vã.

Sau khi ăn cơm tối xong, mẹ Biên hứng thú bừng bừng lôi kéo Hạ Vân Tỉnh trò chuyện rất lâu, trong lúc đó còn cùng nhau gọi video với mẹ Hạ một lát, bấy giờ mới trở về phòng mình.

Bởi vì mẹ Biên nhiệt tình tiếp đãi và ngỏ lời mời nên tối nay hai người ngủ lại ở nhà họ Biên.

Hạ Vân Tỉnh cũng không dám lỗ mãng, đương nhiên vẫn ở phòng cho khách như lúc trước anh tới đây.

Sau khi sắp xếp hết thảy, Biên Lê đi tắm, lúc đi ra cô mặc váy ngủ, nhìn thấy mẹ Biên đang cầm cái khay, nhìn ngó dáo dác ở cửa phòng.

"Mẹ, mẹ làm gì thế?"

Mẹ Biên nghe thấy thế thì quay đầu lại, kết thúc việc nhìn ngó sang phía cửa chếch đối diện: "Hâm nóng chút sữa bò cho các con, con mang sang cho anh Vân Tỉnh của con đi."

Đúng lúc Biên Lê muốn đi quấy rầy Hạ Vân Tỉnh một chút, cô đi sang đó mà không do dự chút nào.

Nhưng mà mẹ Biên lại lề mề không rời đi, nhìn Biên Lê, hiển nhiên là có lời muốn nói.

"Làm sao vậy ạ?" Biên Lê lấy một cốc cho mình trước, uống một hớp.

"Không có gì, mẹ chỉ muốn hỏi, hai đứa đi đến bước nào rồi? Có cái gì kia chưa?"

Cái gì kia...

Có thể là cái gì kia chứ...

Sữa trong miệng Biên Lê suýt chút nữa đã phun hết ra ngoài.

Mẹ Biên không để ý tới vẻ mặt của Biên Lê, trực tiếp mà kín đáo đưa cho Biên Lê một món đồ, tự mình nói: "Cục cưng à, bất kể như thế nào, con cũng phải có trách nhiệm với bản thân đấy. Người tuổi trẻ thì lắm nhu cầu, ha ha."

Mẹ Biên nói xong thì lại dặn dò một phen, cốc sữa cứ để ngày mai bà sẽ thu dọn sau, sau đó mới rời đi.

Biên Lê dùng một tay cầm hộp đồ vật nho nhỏ kia, nhìn chằm chằm vào chữ phía trên một lúc ——

Siêu mỏng 001.

Cô cảm thấy rất quen. Bởi vì không chỉ là trước đây, mà ngay chiều nay Biên Lê vừa nhìn thấy cái này.

Lúc xế chiều, cô đi siêu thị chọn quà ra mắt với Hạ Vân Tỉnh, cuối cùng ở quầy thu ngân, cô nhìn thấy Hạ Vân Tỉnh cầm mấy hộp mà không hề chớp mắt.

Trí nhớ lại lần nữa được hâm nóng lại.

Biên Lê lại đưa mắt nhìn chòng chọc một cái, đột nhiên cảm thấy thứ mình đang cầm trên tay là một củ khoai lang nóng bóng tay. Lúc này, bàn tay của cô giống như lửa đốt.
Bình Luận (0)
Comment