Ngọt Tới Trong Tim

Chương 57

Vừa nghe anh nói sắc mặt Tần Duyệt Hàn bỗng đỏ lên, rau dưa trong tay suýt chút nữa thì bị rơi ở trên mặt đất, sau đó xoay đầu đi vội vội vàng vàng cầm đồ vào phòng bếp.

Giang thịnh Hoài nhìn bóng dáng vội rời đi của tiểu nha đầu, khóe miệng không kìm được mà gợt lên một ý cười nhạt.

Tần Duyệt Hàn ở trong phòng bếp hầm canh, một bên lại xào rau, Giang Thịnh Hoài liền dựa ở cánh cửa phòng bếp mà nhìn cô.

Tần Duyệt Hàn vẫn luôn không có chú ý tới có người ở phía sau mình, còn tưởng rằng Giang Thịnh Hoài vẫn đang ở phòng khách chơi game hoặc là xem phim, cô xoay người muốn đi đến tủ lạnh lấy thêm ít đồ, kết quả cả người trực tiếp đụng vào trong lòng nguc anh, kèm theo đó trái tim cô cũng nhảy lên không ngừng.

Không chỉ có Tần Duyệt Hàn, Giang Thịnh Hoài cũng như vậy, thời điểm thân thể ấm mềm vọt vào trong lòng nguc anh, đột nhiên trái tim liền rớt mất một nhịp.

“Giang lão sư, aaaa… Ngại quá, tôi không nhìn thấy anh.” - Tần Duyệt Hàn vốn định nói xin lỗi, nhưng là nghĩ đến Giang Thịnh Hoài không thích câu nói này, cho nên lời nói đến bên miệng liền đổi sang câu khác.

“Không có việc gì!” - Cổ họng Giang Thịnh Hoài khô nóng vô cùng, mà tiếng nói trầm thấp vang lên ở bên tai cô.

“Tôi đi lấy đồ.”

Tần Duyệt Hàn đem người đẩy ra, lập tức chạy đi, trên mặt đỏ ửng rõ ràng có thể dễ dàng thấy được.

Giang Thịnh Hoài đành đi ra bên ngoài, anh sợ nếu ở lâu hơn một chút nữa, thì bản thân sẽ không nhịn được nữa.

Trong phòng tắm, vòi hoa sen phun nước liên tục vào mặt Giang Thịnh Hoài, anh dùng sức vỗ vào mặt mình, để khiến bản thân thanh tỉnh. Lúc nãy vừa mới bị Tần Duyệt hàn va chạm như vậy, làm anh không thể không ngừng nghĩ đến đêm đó anh giả say.

Những hồi ức không chịu sự khống chế của bản thân cứ thế hiện lên, điều này đối với Giang ảnh đế mà nói, chính là một sự dày vò không thể ngăn cản được.

Nếu không khiến cho lý trí của bản thân nhanh chóng thanh tỉnh lại, có khả năng anh sẽ gọi một cuộc điện thoại cho Lục Tử Xuyên hỏi dưới loại tình huống như này thì nên làm gì bây giờ.

Chờ anh điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, đúng lúc Tần Duyệt Hàn cũng vừa dọn đồ ăn lên bàn xong.

Bữa ăn đơn giản có bốn món trong đó có một canh, tuy rằng không phải là một bữa tiệc lớn gì, nhưng Giang Thịnh Hoài lại cảm nhận được hương vị của gia đình.

-

“Được!”

Lúc này Giang Thịnh Hoài mới vừa lòng mà tiếp tực ăn, hơn nữa anh ăn trông rất ngon miệng.Nếu hành động này của anh bị fans nhìn thấy, đoàn chừng bọn họ sẽ cho rằng nam thần đã lâu không được ăn cơm đoàng hoàng, bộ dáng đáng thương như này, thực sự khiến người khác nhìn vào thấy đau lòng.

Thời điểm buổi tối lúc 6 giờ, trợ lý Giang Thịnh Hoài theo đúng yêu cầu của anh mà xuất hiện.

Thời điểm nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Giang Thịnh Hoài, trợ lý yên lặng hỏi tài xế có phải là bọn họ đã đến muộn rồi hay không? Tài xế lúc này chỉ có một ánh mắt: Không có nha, vừa vặn 6 giờ, một giây cũng không muộn.

“Giang lão sư, tôi về trước đây.”

Tần Duyệt Hàn đang muốn đứng dậy đi về phía cửa, Giang Thịnh Hoài đột nhiên bước nhanh đến trước mặt cô, đem cửa đóng lại.

-

Tần Duyệt Hàn bất thình lình bị áp bách, thanh âm trở nên có chút khàn khàn, đôi mắt ngập nước mang theo một tia nghi hoặc cùng hoảng loạn.

“Phải nhớ đến tôi.” Giang ảnh đế cúi thấp thân người xuống,ở bên tai cô nhẹ giọng nói, Tần Duyệt Hàn còn có thể cảm giác được cánh môi ấm áp cọ qua tai cô, động tác làm như vô tình, nhưng cũng khiến toàn bộ thân thể cô đều căng chặt lên.

“Giang… Giang lão sư.”- Cô càng không biết nên nói cái gì, mà cánh cửa nhà anh lại làm bằng kính, từ bên trong Tần Duyệt Hàn có thể trực tiếp nhìn thấy trợ lý đnag ở ngoài.

Tuy rằng bên ngoài không nhìn thấy bên trong, nhưng cách một cánh cửa như vậy, Tần Duyệt Hàn vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nhưng ở trước mắt Giang lão sư, giống như không muốn cho cô dễ dàng rời đi.

“Sẽ nhớ tôi sao?” Nếu em trả lời nhớ, tôi sẽ cho em rời đi.”

Tần Duyệt Hàn nghĩ thầm, ý tứ này là như nào, nếu cô nói không, Giang lão sư sẽ không cho cô rời đi sao?

Trong lòng có cô một loại cảm giác muốn thử nhưng là hiện thực lại nói cho cô không được làm như vậy.

“Tôi sẽ nhớ Giang lão sư.” - Tần Duyệt Hàn nói đúng sự thật.

“Ân, tôi cũng sẽ nhớ em.”

Hành động này của Giang Thịnh Hoài so với hành động ấu trĩ cũng không khác là mấy, anh mới đem người đi ra ngoài, Tần Duyệt Hàn nhìn thấy sự thăm dò trong ánh mắt của trợ lý cảm thấy giống như thợ săn đang đuổi theo thỏ trắng, cô hoảng loạn mà bước nhanh lên xe.

Sáng sớm ngày hôm sau, tài xế trở Tần Duyệt Hàn cùng Nhan Lạc đến sân bay.

Hai người mỗi người kéo một cái rương hành lý, tiếp theo là làm thủ tục đăng ký, làm hết cả nửa rốt cuộc mới xong.

“Chị Duyệt Hàn, lần này đóng phim cũng phải gần nửa năm, chỉ cần tưởng tượng trong vòng nửa năm không thể thấy được Lam tỷ, em cảm thấy có chút không quen.”

Tần Duyệt Hàn cười trêu ghẹo nói.

“Trước kia mỗi lần đi đóng phim không phải là gặp hay không Lam tỷ em cũng đều vui vẻ sao? Lần này lại sao vậy?”
Bình Luận (0)
Comment