Ngủ Bên Cạnh Giáo Sư

Chương 14

Từ sau khi Cố Thần lạnh nhạt với Lương Hạ, Lương Hạ cũng không còn không biết xấu hổ tiếp tục đến gõ cửa nhà anh nữa. Cố ba Cố mẹ đều là nhân viên văn phòng, công việc bận rộn,thường xuyên làm thêm giờ, vì thế Lương Hạ rất ít khi gặp bọn họ, cũng không hi vọng dựa vào Cố ba Cố mẹ để vào trong nhà tiếp cận Cố Thần.

Thật ra thì Lương Hạ cũng không biết chính xác có phải lần đầu tiên nhìn thấy Cố Thần liền rơi vào bể tình hay không, dù sao khi đó vẫn chỉ là đứa trẻ quấn tã, biết thích là cái gì, hơn nữa khả năng ghi nhớ khi còn bé có hạn, chuyện liên quan đến Cố Thần đều là do người lớn kể lại. Chẳng hạn như Cố Thần hồi còn nhỏ sờ vào con gà, sau khi về nhà vừa khóc vừa chất vấn hỏi tại sao mình không có con gà.

Chẳng qua từ lúc nhỏ đến nay mỗi ngày đều muốn nhìn thấy anh, thành thói quen đi tung tăng phía sau anh cười ngây ngô, cho dù quan hệ lạnh nhạt, chuyển nhà, cách xa chỗ ngồi vẫn đoán được nhất cử nhất động của anh.

Nhưng bị anh từ chối, lại nhìn thấy anh và Lăng Kì hôn môi, cũng không thương tâm muốn chết giống như trong tưởng tượng, nửa tháng không được gặp anh cũng không sống dở chết dở, Lương Hạ nghiêng đầu nhìn bóng lưng Cố Thần, đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ sùng bái khí phách nhiều năm lại là sai lầm.

“Rốt cuộc có việc gì?”. Cố Thần lấy từ trong tủ lạnh ra một lon Sprite đưa cho Lương Hạ:” Ngồi trên ghế salon nói đi”.

Chắc là gặp may, Cố Thần làm sao có thể nhớ được cô thích uống nước Sprite.

Trong phòng khách vẫn là ghế sô pha từ hồi trước, trước kia tiểu Lương Hạ thích làm ổ ngủ ở trên này, bởi vì gia đình cô dùng ghế ngồi bằng gỗ, đặt mông xuống đau chết.

“Có thể giúp tớ hẹn gặp Lăng Kì được không?” Ngay hôm nay là lần thứ hai Lương Hạ nói chuyện đi thẳng vào vấn đề, trước kia hoặc là không nhờ người, hoặc là quanh co lòng vòng, phỏng chừng gần đây chịu ảnh hưởng bởi cách nói chuyện tương đối thẳng thừng của Quý Trạch Tuấn, làm việc cũng nhanh nhẹn hơn.

“Lăng Kì?”. Cố Thần rất không tự nhiên vuốt nhẹ chóp mũi.

“Tớ muốn nhờ cô ấy giúp đỡ, chỉ có cậu mới có thể hẹn cô ấy ra ngoài”. Lương Hạ phát hiện đối mặt với Cố Thần không giống như Chu Hàn vẫn lo lắng, mới vừa nãy còn lắp bắp, bây giờ bắt kịp thì lại buột miệng nói ra.

Cố Thần nhìn Lương Hạ một lúc, trả lời:” Là chuyện đứng đắn à?”.

Con mẹ nó thì ra bình thường Lương Hạ đều không đứng đắn sao? Bây giờ Cố Thần nói chuyện thật đả thương người. Nhưng đây là hy vọng cuối cùng hẹn được Lăng Kì, có lẽ, học tập giống chó Nhật đi, đại trượng phu co được duỗi được, trước khi chết tiện thể báo được thù, Lương Hạ lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ:” Rất đứng đắn”.

Không chỉ có Chu Hàn nghĩ lệch đi, Cố Thần cũng như vậy, Lương Hạ tìm Lăng Kì ngoại trừ nói chuyện thì còn có thể có chuyện gì, giải thích như vậy bởi vì bằng nhiều năm anh quen biết cô, tuy rằng Lương Hạ không dịu dàng, thanh nhã, cũng không bình tĩnh vững vàng, nhưng tuyệt đối không phải loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, gây chuyện với người khác. Sở dĩ không tự mình hẹn gặp Lăng Kì chắc là biết gia đình lăng Kỳ xảy ra chuyện không thể ra ngoài, có lẽ thật sự có “Chuyện đứng đắn” đây.

“Tớ sẽ hẹn cô ấy”.

Đàn ông so với phụ nữ đúng là dễ chịu nha, còn muốn cảm ơn tính cách Cố Thần không thích buôn chuyện, không truy hỏi nguyên nhân cô hẹn gặp Lăng Kì:” Vậy tớ chờ điện thoại của cậu”.

Đột nhiên không có tiếng động, bầu không khí trở nên có chút đè nén, tròng mắt Lương Hạ cũng không biết đặt ở chỗ nào:” Tớ, đi trước”.

Cố Thần không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng.

Lương Hạ bước đi rất nhanh, giống như là muốn nhanh trốn chạy. Cố Thần đứng đợi ở cửa sổ thẳng đến khi bóng lưng nhỏ xinh hoàn toàn biến mất mới xoay người đi đến chô cô vừa mới ngồi xuống.

Rõ ràng là muốn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại nghỉ việc ở tiệm bánh ngọt, từ đầu đến cuối lại nghẹn ở cổ họng không nói lên lời, còn nữa không hiểu vì sao lại bất an, trước kia trong đầu cô nghĩ cái gì anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, mà bây giờ đều không thể xác định được.

Khi Lương Hạ chạy về văn phòng luật thì vừa đúng sáu giờ,phần lớn đều đã tan tầm, bao cả gồm bố chồng chăm chỉ, có trách nhiệm với công việc chưa đến sáu giờ cũng đã đi về, khoa kinh tế chỉ còn lại đúng một người là Quý Trạch Tuấn.

“Hình như anh còn chưa mời tôi ăn một bàn tiệc lớn!”. Lương Hạ kéo một cái ghế đến tùy ý ngồi lên, trượt đến trước mắt Quý Trạch Tuấn, mọi người không liên quan đều đã đi rồi, vì vậy có thể không cần câu nệ.

“Mấy giờ thì có thể gặp Lăng Kì?”. Nhìn thấy bộ dạng Lương Hạ mặt mày hớn hở liền biết bước đầu sự việc đã xong, Quý Trạch Tuấn khều một chút trên cằm cô.

Lương Hạ phản xạ có điều kiện đẩy ra, lấy mu bàn tay xoa xoa cằm:”Chờ điện thoại đã”.

Quý Trạch Tuấn cười tà một cái, đứng dậy đi đến trước mặt Lương Ha, xoay người ghé vào tai cô nhẹ giọng nói:” Buổi tối có phần thưởng cho cô”.

Nhất định là làm chuyện xấu hổ rồi, nhưng khiến Lương Hạ không thể dễ dàng tha thứ bản thân chính là, nội tâm có chút kích động, nhưng thà rằng lòng như đao cắt cũng không thể mất đi một chút khí phách còn sót lại:”Không cần, di mụ đến rồi”. (di mụ= kinh nguyệt). Làm con gái may mắn ở chỗ luôn có thể lấy cớ-- đến kỳ sinh lý, không ngờ còn có thể có tiết tháo gì đó.

“Cô nghĩ cái gì thế? Tôi nói, mời cô ăn cơm tối làm phần thưởng cho cô”. Quý Trạch Tuấn nở nụ cười khốn nạn đến cực điểm.

T MD(mẹ nó)! Phản ứng đầu tiên của Lương Hạ chính là lặng lẽ chửi thô tục, đã không thể nghĩ ra từ nào khác để hình dung cảm xúc bây giờ, thật quá mất mặt!

“Tôi, ý của tôi là, di mụ đến rồi, không thể ăn được cơm tối!”. Lương Hạ am hiểu nhất là chơi xấu, nhưng thật ra là chết vì mạnh miệng.

“A~~” Quý Trạch Tuấn làm biểu tình bỗng nhiên tỉnh ngộ:” Vậy tôi phải hủy chỗ đã đặt trước rồi”.

Đã đặt chỗ trước? Người đàn ông phúc hắc còn có giác ngộ, Lương Hạ trải qua một giây đồng hồ suy xét thần tốc, cắn chặt răng, đứng lên cướp lấy điện thoại trong tay Quý Trạch Tuấn:”Điều cơ bản làm người là trung thực, đại di mụ gì đó không quan trọng”.

Lương Hạ làm ra vẻ mặt trung thần nghĩa sĩ vì quân vương không từ chối nhảy vào nước sôi lửa bỏng, khiến Quý Trạch Tuấn cười to:”Nếu di mụ không quan trọng, mời”.

“Hết sức phục dịch”. Lương Hạ cầm túi đưa cho Quý Trạch Tuấn, mông lắc lắc đi về phía trước, thật sự là không còn mặt mũi gặp người.

Ngoại trừ lần trước ở Bắc Kinh ăn cá ngừ nướng vỉ sắt, thật sự là Lương Hạ và Quý Trạch Tuấn chưa bao giờ ra ngoài ăn cơm, đây là bữa cơm đầu tiên ở thành phố Y sau khi cưới, địa điểm là nhà hàng Tương Viên cách văn phòng luật không xa.

“Này, đồ ăn Hồ Nam rất cay nha “. Lương Hạ bất mãn nhìn Quý Trạch Tuấn, ngụ ý là đại di mụ dị ứng thức ăn chua cay thân là chồng thế mà lại không biết!”.

“Cô còn muốn giả vờ đến khi nào?”. Quý Trạch Tuấn lật mặt Lương Hạ:” Có dám cho tôi kiểm tra hay không?”.

Quý Trạch Tuấn đúng là một sinh vật thần kỳ, bởi vì đầu óc anh rất tốt, kỳ sinh lý của Lương Hạ vừa qua chưa được bao lâu làm sao có thể lại đến nữa.

Mặt Lương Hạ bắt đầu run rẩy, chỉ số thông minh của mình như vậy lại cư nhiên cho rằng có thể lừa gạt Quý Trạch Tuấn.

“Ngoan”. Quý Trạch Tuấn đột nhiên dịu dàng ôm bả vai Lương Hạ đi vào nhà hàng, theo người phục vụ dẫn bọn họ ngồi vào vị trí gần cửa sổ.

Lương Hạ còn đang tự kiểm điểm bản thân, vì thế không để ý đến biểu cảm hành động của Quý Trạch Tuấn.

Nhận thực đơn từ người phục vụ, Lương Hạ ho hai tiếng liền không khách khí, đúng là cô chỉ thích ăn đồ ăn ví dụ như súp trẻ em, tôm xuyến xuyến cũng không quá đắt.

“Anh chọn đi”. Lương Hạ đóng thực đơn lại, trông chờ Quý Trạch Tuấn:”Tôi đã đặt trước rồi”. Thật ra là không muốn mời khách món ăn rẻ tiền.

“Chim uyên ương cá đầu Vương, thêm cá ngừ, thêm món dê đen, bí xiên tôm hầm, hai nồi canh bí đỏ khoai môn, hai bát lúa mì chồi mầm, cám ơn”.

“Vâng xin chờ một chút”. Ngày hôm nay trong lòng người phục vụ thực phức tạp, lần đầu tiên nhìn thấy anh chàng đẹp khiến hưng phấn dị thường, tiếp theo nhìn thấy anh chàng đẹp trai thương yêu cô gái bị bệnh tim, đến khi nào bản thân mới tìm được anh chàng đẹp trai giàu có như thế này đây.

“Sao gọi nhiều thế hả?”. Lương Hạ giả vờ giả vịt hỏi, trong lòng đang cười nhạo, trước kia vừa học vừa làm cho đến bây giờ không được ăn món ngon, đừng nói bào ngư tổ yến, chỉ ngắm giá tiền nhà hàng Tương Viên này cũng ăn không nổi.

“Chờ vụ án kết thúc lại tiếp tục dẫn cô đi ăn món cô thích, ngày hôm này thì chỉ dẫn đến đây thôi”. Lần đầu tiên Quý Trạch Tuấn vui vẻ hòa nhã nhìn Lương Hạ như thế, thái độ tốt lại còn ân cần.

“Được”. Lương là người rất thức thời, thấy chuyển biến tốt, Quý Trạch Tuấn trước mặt hình như thần sắc không tệ, cũng sẽ không bị hóc với anh ta rồi.

Người thứ nhất bê lên bàn chính là chim uyên ương đầu cá, nhìn vẻ mặt Lương Hạ xanh xao hào hứng không nổi.

“Nếm thử một chút”. Quý Trạch Tuấn ý bảo Lương Hạ gắp thịt cá.

“Không cần, tôi kiêng cá, cũng không ăn cay”. Lương Hạ thật sự kiêng ăn cay, cho nên mặc kệ đại di mụ có đến hay không, đối với đồ ăn cô không ưa.

“Gọi đồ ăn chắc chắn là có mục đích của nó, ăn cá có thể thông minh hơn”. Quý Trạch Tuấn trực tiếp gắp một miếng cá lớn rắc tiêu bên trên bỏ vào trong bát Lương Hạ, trước khi cô ngồi vào bữa ăn rất vui vẻ, cá hầm vị cũng không tệ, nhưng mà cô lại không ăn.

“Đã nhiều năm như vậy tôi kiêng cá cũng đâu có ngu ngốc đâu! Nếu ăn không ngon từ này về sau tôi đều không tắm rửa nha!”. Lương Hạ dùng chiêu không tắm đe dọa Quý Trạch Tuấn.

“Nếu không ngon, cùng lắm một tháng sau tôi không tắm cùng cô!”. Quý Trạch Tuấn không ngờ Lương Hạ sẽ dùng loại chuyện nhỏ nhặt này uy hiếp mình, đúng là chỉ có trước 90 sau 90.

Quý Trạch Tuấn đã vỗ ngực cam đoan, như vậy món cá sẽ tương đối ngon, Lương Hạ cũng không nghĩ bụng ta ra bụng người gây khó dễ nữa, thành thạo gắp miếng cá ăn hết toàn bộ,còn bộ phận đầu cá thì vẫn là quên đi, bởi vì thịt cá rất béo, ăn nhiều sẽ không chịu nổi, vẫn là tiết kiệm cho chồng hưởng dụng đi, về phần tắm thì không cần nói đến.

Các món ăn khác cũng tương đối tinh xảo, hai người vừa nói vừa cười vô cùng hòa thuận ấm áp, xa xa người phục vụ thườngxuyên quăng đến ánh mắt hâm mộ.

Tính tiền trước khi chuông điện thoại Lương Hạ vang lên, đủ thấy cố Thần làm việc rất có hiệu suất.

“Ơi”. Lương Hạ cũng không cảm thấy được giọng nói của mình vô ý thức có phần lảnh lanh dịu dàng, nhưng mà Quý Trạch Tuấn chú ý đến, không để lộ vết tích nhíu mày.

“Tám giờ, quán cà phê Mi lan đối diện trường học”. Cố Thần nghe thấy Lương Hạ ở đầu bên kia điện thoại có chút ồn ào, nhíu mày, trước kia Lương Hạ sẽ không đi đến chỗ nhiều người.

“Tớ biết rồi, cảm ơn”

“Nghe điện thoại vui vẻ như thế sao?”. Ánh mắt Quý Trạch Tuấn đột nhiên trở nên sâu xa, khiến Lương Hạ cảm thấy rất mất tự nhiên.

“Chúng ta đi thôi, còn có nửa tiếng nữa là đến tám giờ, Lăng Kì hẹn chúng ta ở quán cà phê Mi lan đối diện đại học O”.

Đại học O nằm ở trung tâm mua bán, vì vậy cửa hàng đồ ăn thức uống ở xung quanh đây tương đối cao, dù cho sinh viên đại học O không ngó mặt vào, vẫn còn có một cụm khách cao cấp khác đến.

Quán cà phê Mi lan thuộc chất lượng trung bình so với nơi này,Lăng Kỳ lựa chọn chỗ này hẳn là bởi vì không nhiều người đến lắm có thể bao cả gian phòng đây mà.

Dọc đường Lương Hạ rất rối rắm lát nữa Cố Thần cũng ở đây thì làm sao có thể đối măt, cần giải thích Quý Trạch Tuấn như thếnào đây?

Sau khi vào trong quán cà phê Lương Hạ thở phào nhẹ nhõm, Cố Thần không có ở đây.

“Đến rồi?”. Lăng Kỳ cười nhạt đứng dậy, nữ thần đúng là nữ thần, một chút cũng không giống bộ dạng gia đình gặp khủng hoảng.

“Không ngờ cậu sẽ đến sớm như vậy”. Lương Hạ bị khí chất của Lăng Kì ảnh hưởng.

“Vừa mới cùng Cố Thần ở trong này tán gẫu một lát, anh ấy đi trước có việc, vì thế không phải là hai người đến muộn, giới thiệu một chút đi?”. Nữ thần trước sau vẫn duy trì nụ cười dịu dàng. Nhưng lời nói của cô khiến cho hai người Lương Hạ và Quý Trạch Tuấn đều phản ứng rất mạnh.

Bình Luận (0)
Comment