Ngủ Bên Cạnh Giáo Sư

Chương 48

Những ngày mang thai buồn tẻ lại tiếp tục, mỗi ngày Lương Hạ lại ưỡn bụng lắc lư trước mặt Quý Trạch Tuấn, lại chỉ được đứngxa xa nhìn mà không được làm gì, Quý Trạch Tuấn luôn phải nắm chặt tay rồi từ từ buông ra (Khổ thân chưa )

Chuyện nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn, về sau còn nhiều thời gian, không sợ không được đền bù.

Ngày dự sinh của Lương Hạ sắp đến, cụ Quý còn căng thẳng hơn cả Quý Trạch Tuấn, thiếu chút thì phải đề phòng cả thành phố, thời ngũ đại đồng đường không phải nhà ai cũng có phúc hưởng. Nếu không phải bác sĩ liên tục dặn dò Quý Tăng nói huyết áp của cụ Quý lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm, tuyệt đối không thể chịu bất kỳ kích thích nào, cũng không được hưng phấn kích động, cụ đã sớm bay về thành phố Y rồi.

Đêm trước ngày dự sinh, Lương Hạ đang ngủ say, Quý Trạch Tuấn đọc báo bên cạnh, Diêu Lệ Cầm muốn ở lại đây nhưng bị Quý Trạch Tuấn khuyên đi về, vì tình trạng của Lương Hạ rất ổn định, chỉ thỉnh thoảng đứa bé đạp thôi.

Đột nhiên một con ong vò vẽ rất to đậu trên tờ báo, Quý Trạch Tuấn lúc đầu chưa kịp phản ứng, đến lúc con ong kích động mới hết hồn, thật mất mặt kêu lên.

Lương Hạ nghe thấy tiếng kêu bị tỉnh dậy, chỉ thấy Quý Trạch Tuấn ôm tờ báo che đầu, hoảng sợ chạy vòng quanh giường,như một tên hề.

“Anh làm gì thế?” Lương Hạ đỡ bụng, khó khăn ngồi dậy.

“Ong vò vẽ”

“Ấu trĩ”

“Người đàn ông nào cũng trở nên ấu trĩ trước người phụ nữ mình yêu” Quý Trạch Tuấn không những không tỉnh lại, còn cười xấu xa đến ôm Lương Hạ “Em nên tự trách mình bị anh yêu”

Lương Hạ rất không muốn cho Quý Trạch Tuấn được lợi, nhưng không thể không thừa nhận, ngực anh quá mức hấp dẫn.

Quý Hữu Hạ tròn một tuổi, dĩ nhiên không thể thiếu tiệc sinh nhật, Lương Hạ chưa bao giờ mời khách, lần này đương nhiên không thoát được, phàm là có quan hệ với cô, hay si mê giáo sư Quý cũng xung phong nhận việc chạy đến khách sạn.

Đây là lần thứ hai Quý Hữu Hạ bốc thăm, trên bàn bày đầy các đạo cụ, mặc dù chỉ là hình thức, nhưng kết quả vẫn được mọi người mong đợi.

Lương Hạ chỉ điểm cho con nửa ngày, hi vọng con sẽ cầm cái chi phiếu, nhưng cuối cùng, cậu bé lại bắt được một cục tẩy.

Quý Trạch Tuấn là người đầu tiên có phản ứng, nhưng cũng không biểu hiện ra. Những người còn lại suy tư một lúc rồi rối rít nói Quý Hữu Hạ nhất định sẽ là văn hào, giáo sư, vv... nhưng bên cạnh cục tẩy còn có sách có bút, thế nào cũng sát với văn hào hơn.

Lương Hạ nhìn ánh mắt gian tà của Quý Trạch Tuấn cũng biết anh có ý xấu “Anh cười cái gì?”

“Em nhất định là người anh thật sự yêu rồi, chỉ có em thấy anh đang cười” Quý Trạch Tuấn sờ sờ tóc Lương Hạ “Con trai anh tương lai nhất định là một cái lá trong khóm hoa”

“Đây chẳng qua là cục tẩy” Lương Hạ rất nhanh hiểu ngay ý Quý Trạch Tuấn “Làm phiền người cha như anh sau này đầu óc tốt một tí”

“Cũng không chỉ là cục tẩy” Quý Trạch Tuấn nhéo mũi Lương Hạ.

Lương Hạ không muốn lại thảo luận loại truyện đồi trụy này, đứng dậy tìm kiếm bóng dáng con, lại thấy bảo mẫu ôm Quý Hữu Hạ ngồi ở bàn bên cạnh, mà Hàng Triệt đang làm mặt xấu trêu nó.

“Anh tránh xa con em một chút” Lương Hạ chắn tay trước mặt Hàng Triệt “Dì bế Hạ sang bàn bà đi”

Hàng Triệt dẩu mỏ bất mãn với hành động của Lương Hạ “Sao chứ, anh cũng không phải người xấu”

“Phải, anh không phải người xấu, nhưng cũng không phải người tốt, em không muốn con trai từ nhỏ đã cong”

“Em có thành kiến với anh”

“Nào có thành kiến, em ước gì anh và Mạc Tước sẽ hạnh phúc mỹ mãn tới già, nhưng con em anh không được động vào, em sợ anh cho nó bùa mê gì” Lương Hạ cười vô hại “Mạc Tước đâu?Anh ấy không đi cùng anh?”

“Cậu ấy đi toilet” Hàng Triệt gắp một miếng bánh ngọt, trên mặt là nụ cười hạnh phúc “Cậu ấy bây giờ ngày nào cũng ở bên anh”

“Chúc mừng” Lương Hạ làm một tư thế cúng bái “Anh cứ tự nhiên, em còn có việc”

“Ừ, ánh mắt Quý Trạch Tuấn bốc lửa rồi, mau đi đi” Hàng Triệt liếc một cái thấy Quý Trạch Tuấn, nói đùa.

“Anh ấy bị vây đến nước chảy không lọt, còn nhìn thấy gì?”Lương Hạ không dám tin nhìn Hàng Triệt, xung quanh Quý Trạch Tuấn đều là sinh viên, sao thấy được ánh mắt anh.

“Đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông và đàn bà” Hàng Triệt gõ đầu Lương Hạ một cái đi về phía Mạc Tước.

Lúc Lương Hạ đang xoa trán tìm Chu Hàn, đã bị người bên cạnh làm cho kinh sợ.

“Không ngờ mình mới đi 2 năm, cậu đã thành mẹ rồi” Lăng Kỳ vẫn ưu nhã thong dong trước sau như một.

Lương Hạ ngây ngốc đứng sững mấy giây mới phản ứng được “Cậu về bao giờ thế? Không phải, rốt cuộc cậu đã đi đâu thế”

Chu Hàn lại thưởng cho Lương Hạ một cái cốc đầu “Cậu chững chạc một chút đi, cũng làm mẹ người ta rồi, Lăng Kỳ mới về hôm qua, lúc cô ấy gọi điện mình đã nói hôm nay có tiệc”

“Mình có được tính là khách không mời không?” Lăng Kỳ mở to hai mắt “Đây là quà cho Quý Hữu Hạ”

“Cảm ơn, mình còn lo là cậu sẽ không trở về” Lương Hạ đột nhiên nghĩ đến Cố Thần hôm nay cũng ở đây, nhưng còn chưa kịp mở miệng Lăng Kỳ đã đoán ra ý của cô.

“Mình đã gặp cậu ấy rồi, không phải lo lắng, mình đã có vị hôn phu” Lăng Kỳ chỉ ra phía sau Lương Hạ.

Lúc Lương Hạ quay đầu lại, thấy một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, đang thưởng thức các món ngon, liên tiếp giơ ngón cái với phục vụ.

“Anh ấy là nhiếp ảnh gia, rất tốt với mình”

“Có thể thấy, cậu vui vẻ hơn trước rất nhiều” Lăng Kỳ ra hiệu vui mừng cho Lương Hạ, vụ án kia dù sao cũng liên quan đến cô.

Mỗi người đều có một kết quả riêng cho mình, Lương Hạ nhìn chu Hàn miệng không ngừng nghỉ bật cười “Đừng ăn nữa, tìm đối tượng nhanh lên”

“Cậu không hưởng ứng chính sách kế hoạch hóa gia đình, kết hôn muộn, tình dục muộn à, mình dù sao cũng phải đền bù thay cậu” Chu Hàn không để ý gì đến lời nói của Lương Hạ.

Sau khi bữa tiệc giải tán, Quý Hữu Hạ ngọ nguậy trong ngực bảo mẫu, giơ tay về phía Lương Hạ, cố gắng nhào vào lòng mẹ, nhưng Quý Trạch Tuấn uống đến say mèm, Lương Hạ cuối cùng phát hiện lương tâm, chọn chăm sóc Quý Trạch Tuấn, để bảo mẫu bế con lên xe bố mẹ chồng.

... Hết chính truyện ...

Ngoại chuyện về bố mẹ chồng

Truyện thứ 1:

Qúy Hạng Minh ở khoa luật đại học O thuộc dạng nổi tiếng, thành tích luôn ổn định ở top 3, mặc dù không phải là người thành thị, nhưng gia thế bối cảnh của anh những người xungquanh đều biết rõ, cùng với tướng mạo anh tuấn, khí thế bất phàm, nữ sinh thầm mến anh đếm không xuể.

Nhưng anh lại chỉ quan tâm đến hoa khôi của hệ phát thanh Diêu Lệ Cầm, chỉ bởi vì trong tiệc chào mừng sinh viên mới khoa luật, Diêu Lệ Cầm làm MC, anh lần đầu nhìn thấy cô đứng trên sân khấu cũng trong dịp này.

Hoa khôi của khoa Luật cũng xinh đẹp và nhiều tài, lại cùng lớp với Quý Hạng Minh, nhưng không thấy anh động lòng, suốt 1 năm độc thân mặt mũi lạnh lùng.

Sau bữa tiệc đón sinh viên mới, Quý Hạng Minh mặt không biến sắc khi biết giá trị của Diêu Lệ Cầm, là con gái nhà giàu gốc thành phố Y, vì chất giọng đặc biệt mà trúng tuyển vào khoa phát thanh, có một em trai nhưng nghe nói sống ở nước ngoài. Năm nhất cũng từng yêu một người, nhưng nhanh chóng kết thúc, không ít người theo đuổi.

Đêm đó Diêu Lệ Cầm cũng chú ý tới Quý Hạng Minh, anh lên sân khấu phát biểu với tư cách là đàn anh khóa trước, sự mạnh mẽ lại khéo léo của anh khiến cô có ấn tượng sâu sắc, nhưng lãng phí thời gian yêu đương không cần thiết, cha mẹ sẽ không đồng ý cho cô tìm đối tượng kết hôn tùy tiện.

Sau đó ở trường bọn họ cũng thỉnh thoảng gặp nhau, nhưng không chào hỏi.

Cho đến một lần Diêu Lệ Cầm cùng cha mẹ đến Bắc Kinh tham gia tiệc sinh nhật một ông chú, lại gặp Quý Hạng Minh ở cửa.

Thì ra là ông Diêu và Quý Tăng là bạn thân, lần này còn cố tình từ T P Y đến đây để gặp nhau.

“Thật trùng hợp, Hạng Minh và Lệ Cầm cũng đang là bạn học”Quý Tăng vỗ vỗ vai Quý Hạng Minh, giới thiệu con gái của bạn cho anh

“Phải rồi, nếu sớm biết Hạng Minh cũng ở đại học O, đã thường xuyên mời con đến nhà chú chơi rồi!” Ông Diêu rất quý con trai bạn, điều này khiến cho Diêu Lệ Cầm bên cạnh mừng thầm.

Sau đó Quý Hạng Minh và Diêu Lệ Cầm được xếp ngồi cùng bàn, lần đầu nói chuyện với nhau.

“Hi” Diêu Lệ Cầm thấy Quý Hạng Minh nửa buổi chẳng nói lời nào, chủ động mở miệng.

“Ừ” Khóe miệng Quý Hạng Minh khẽ nhếch đáp lại Diêu Lệ Cầm,lần đầu tiên đối mặt với phụ nữ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô,không biết nói gì.

“Chúng ta đã gặp nhau” Diêu Lệ Cầm đoán Quý Hạng Minh là người ít nói, nên tìm cách gợi đề tài.

Quý Hạng Minh dừng ba giây không nói gì, Diêu Lệ Cầm thấy hơi lúng túng thì lại thấy anh nói “Bạn không có bạn trai phải không?”

Đến lượt Diêu Lệ Cầm không nói được gì, sợ hãi trợn tròn mắt.

“Hỏi đại thế thôi” Quý Hạng Minh giơ ly rượu lên cũng không để ý Diêu Lệ Cầm uống một ngụm lớn.

“Mình muốn tìm một ông chồng” Diêu Lệ Cầm cũng bưng ly rượu lên nhấp một hớp “Học luật có phải rất buồn chán không?”

“Không đâu, rất kích thích, mỗi vụ án đều có tính khiêu chiến” Quý Hạng Minh không nghĩ vừa rồi mình lại thẳng thắn như vậy, may là vòng vo được sang chuyện khác.

“Bạn gái cậu không tới sao?”

Diêu Lệ Cầm lại vòng vo, Quý Hạng Minh hơi sửng sốt “Mình không có bạn gái”

“Người ưu tú như cậu sao lại không có bạn gái chứ?” Diêu Lệ Cầm hơi kinh ngạc, dù sao cô cũng không giống Quý Hạng Minh điều tra người khác xong rồi.

“Cậu cũng rất ưu tú, chẳng phải vẫn độc thân sao?” Quý Hạng Minh cười yếu ớt, nâng chén với Diêu Lệ Cầm.

“Chúc cho chúng ta sớm kết thúc những ngày độc thân” Diêu Lệ Cầm một hơi hết ly rượu đỏ, quan điểm yêu đương lãng phí thời gian của cô hoàn toàn tan rã trước Quý Hạng Minh.

“Cậu cảm thấy mình hợp tiêu chuẩn không?’ Quý Hạng Minh đột nhiên tới gần Diêu Lệ Cầm, không chút nào để ý đây là tiệc sinh nhật cha, xung quanh còn rất nhiều người lớn.

Diêu Lệ Cầm hơi ngượng ngùng, sợ bị cha mẹ nhìn thấy, lấy cớ muốn đi toilet chạy mất.

Lần gặp sau đó là ở đại học O, Quý Hạng Minh gần như nắm rõ quy luật làm việc nghỉ ngơi của Diêu Lệ Cầm, luôn xuất hiện đúng lúc ở cửa sổ nhà ăn hoặc một khúc cua trong thư viện.

Nhưng chuyện thúc đẩy họ chính thức bên nhau lại là chuyện khác.

Một ngày nọ, Quý Hạng Minh cùng với một chị khóa trên lên thư viện, đúng lúc Diêu Lệ Cầm bắt gặp, cụ thể làm gì cũng không rõ lắm nhưng rất không thoải mái, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí chạy đến ngồi bên cạnh Quý Hạng Minh, thân mật ôm cánh tay anh “Ngủ dậy không thấy anh đâu, thì ra là đến đây” (=]], phục)

Chị khóa trên bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt, Diêu Lệ Cầm đã từng dẫn chương trình cho hoạt động của họ nên cô nhận ra, nhưng không ngờ cô và Quý Hạng Minh là người yêu, lại còn ở chung?

Quý Hạng Minh nghìn biểu tình dí dỏm của Diêu Lệ Cầm nhanh chóng phối hợp, miếng ngon đến miệng ngu gì không hưởng “Anh đến hỏi chị ấy vài vấn đề, sợ đánh thức em nên không nói trước với em”

Còn không quên hôn một cái lên trán Diêu Lệ Cầm.

Cứ như vậy, hai người quang minh chính đại ở bên nhau, đến tận khi tốt nghiệp hai gia đình mới biết.

Sau khi cưới Diêu Lệ Cầm biến thành một bà nội trợ chính cống,Quý Hạng Minh sau một thời gian làm việc gây danh tự mở văn phòng luật sư riêng của mình, Quý Linh và Quý Tăng chỉ đầu tư một chút.

Nhưng Diêu Lệ Cầm lại không ngờ tới Quý Hạng Minh chính là một tên háo sắc ẩn núp, phàm là đồ gì có liên quan đến A (sex), anh đều si mê điên cuồng, nhất là truyện Doreamon du nhập từ Nhật Bản sang càng không thể chấp nhận nổi.

Truyện thứ 2:

Trên tòa án, Quý Hạng Minh là một luật sư rất nghiêm túc, nhưng anh có quá nhiều chuyện không muốn mọi người biết, ví dụ như kỹ thuật phòng the, mà Diêu Lệ Cầm là người duy nhất lĩnh giáo qua kỹ thuật trên giường của anh.

Thật ra thì người khuyên Diêu Lệ Cầm luyện yoga là Quý Hạng Minh, ngoài mặt là nghĩ cho sức khỏe của cô, thực ra là để thỏa mãn nhu cầu của mình.

Anh thích khiêu chiến các loại tư thế khác nhau, điều này cần tới sự mềm dẻo của Diêu Lệ Cầm, thậm chí có lúc một đêm thay đổi 4-5 tư thế, nghe đủ tiếng thở gấp của vợ mới bằng lòng dừng lại. (Thế này thì giáo sư Quý của chúng ta vẫn còn thua xa)

Khi đó không có mua bán qua mạng, cho nên cũng không hứng thú với những đạo cụ như bây giờ, đều dùng bản lĩnh thật sự của hai bên nam nữ.

Giọng Diêu Lệ Cầm vô cùng đặc sắc, Quý Hạng Minh đã từng nhạo báng cô từ bỏ nghề dẫn chương trình chính là vì để cho mình anh được nghe.

Quý Hạng Minh thích tìm những đồ tự nhiên để tăng cường tình thú, ví như dùng nước đậu hũ non cho Diêu Lệ Cầm, vuốt ve qua lại cho đến khi đậu hũ hoàn toàn biến thành đậu hũ hoa, hoặc rải đầy cánh hoa lên người Diêu Lệ Cầm, sau đó bố trí vài món ăn tinh xảo, một mình hưởng thụ sau đó lại cho vợ ăn no. Dĩ nhiên những thứ này đều là những hạng mục trước khi sinh Quý Trạch Tuấn, sau đó thì không sài nữa.

Mẹ chồng tâm sự:

Tôi là mẹ Trạch Tuấn, lúc nghe cụ cố muốn chỉ hôn tôi rất tức giận, tôi và Hạng Minh dù sao cũng còn là tự do yêu đương, tại sao con trai tôi lại phải kết hôn với một người không quen biết, thậm chí còn là một cô gái có thân phận cách quá xa.

Nhưng ở nhà họ Quý cho tới giờ ai cũng nghe theo sự sắp xếp của cụ cố, một là vì sự tôn kính, hai là năm gần đây thân thể cụ không tốt, không chịu nổi kích thích, cho nên mặc dù rất bất mãn tôi cũng không tiện nói gì.

Làm mẹ ai chẳng mong con mình lấy được một người vợ hiền lương thục đức, tôi cũng không cần nhất định phải môn đăng hộ đối, nhưng đôi vợ chồng đứng trước mặt tôi không có bộ dạng gì, khẳng định hoàn cảnh như vậy không thể nuôi nấng con gái tốt được.

Cụ cố rất yêu thương Trạch Tuấn, tôi nghĩ nếu Trạch Tuấn cự tuyệt hôn sự này cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng tôi thế nào cũng không ngờ được, sau khi Trạch Tuấn gặp cái cô gái gọi là Lương Hạ đó xong ngoài dự đoán của mọi người lại đáp ứng.

Lương Hạ dáng dấp so với tưởng tượng của tôi khá hơn rất nhiều, nhưng so với những cô gái quanh Trạch Tuấn có vẻ quá non nớt, hai đứa chênh lệch sáu tuổi, cho nên tôi nghĩ lý do con trai đồng ý nhất định là thờ ơ với tình yêu, dù sao thất bại trong lần yêu đầu cũng đả kích nó không nhỏ, mà cụ cố cũng không cưỡng ép chắt đích tôn bảo bối của mình làm bất cứ chuyện gì, Trạch Tuấn căn bản không cần phải thỏa hiệp trong chuyện hôn nhân đại sự của mình.

Sau đó, dần dần tôi cũng không căm tức như vậy nữa, Lương Hạ thậm chí có bản lĩnh khiến Trạch Tuấn tươi cười, kể từ khi chia tay Ngụy Linh, thằng bé trở nên lạnh lùng với mọi người, ít khi nói cười.

Lương Hạ cũng rất nhiều ưu điểm, ít nhất tài nấu nướng của nó cũng thấy đủ rồi, tôi nghĩ tôi quá để ý bối cảnh đằng sau con bé so với dự tính ban đầu muốn tìm đối tượng cho Trạch Tuấn, điều này cũng không công bằng với con bé. Nếu Trạch Tuấn thích, tôi cũng yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Còn một điểm rất quan trọng, sau khi Lương Hạ vào nhà họ Quý không nghi ngờ gì đã khiến cụ cố gỡ được tảng đá đè nặng trong lòng mấy thập niên, thân thể rõ ràng có chuyển biến tốt, bởi vậy Hạng Minh cũng nhẹ nhõm đi ít nhiều, tôi biết anh ấy luôn vô cùng kính trọng ông nội, nghe nói khi anh còn bé, cha quá bận việc chinh sự, chỉ có ông nội bận rộn gì đi nữa cũng luôn mang theo cháu, không để anh một mình ở nhà.

Nếu tôi đoán không lầm, ông nội Lương Hạ đã qua đời ngoài ý muốn, cho nên cụ cố không muốn dẫm lên vết xe đổ, mới có thể cực kỳ yêu thương cháu nội. Mà quyết sách của cụ đến bây giờ vẫn rất sáng suốt, bố chồng và Hạng Minh cũng không thể phản bác, dần dà tạo thành thói quen, ngay cả chỉ hôn cũng không có ý kiến.

Tâm sự của bố chồng:

Tôi biết là Lệ Cầm cũng không thích cô con dâu Lương Hạ này lắm, cô ấy dù sao cũng chưa từng sống với cụ cố, cho nên không thể hiểu hết tâm trạng của tôi, nhưng là chồng tôi cũng đã rất thỏa mãn, bởi vì cô ấy lựa chọn chấp nhận, không chống lại lời cụ cố.

Mấy tháng đầu cô ấy vẫn diễn vai bà mẹ chồng dã man, mỗi lần thấy cô ấy gây khó khăn cho Lương Hạ đều bất giác buồn cười,tôi rất hiểu Lệ Cầm, cô ấy là con gái nhà giàu, nhưng thực ra lại rất hiền lành chịu khó, chỉ có điều chuyện chỉ hôn này quá đột ngột khó mà dễ dàng chấp nhận.

Sau đó tôi bắt đầu phát hiện thái độ của cô ấy đối với Lương Hạ có chuyển biến, đúng vậy, đứa bé Lương Hạ này có mị lực khiến người ta muốn đến gần, khôn vặt nhưng lại cũng rất ngây thơ vui vẻ, đối với người hoàn mỹ không tì vết như Trạch Tuấn hay Lệ Cầm lại là điểm hấp dẫn trí mạng, ngay cả tôi cũng càng ngày càng thích con bé.

Cụ cố vì ông yên lòng với Lương Hạ, cho nên thường xuyên phái thân tín đến xem xét tình hình, tôi không muốn làm bộ làm tịch, cho nên sẽ không nói với bất kỳ ai, tất cả cứ thuận theo tự nhiên.

May mắn là mọi chuyện xảy ra đều khiến cụ cố rất hài lòng, thật ra thì cụ không muốn chúng tôi xem Lương Hạ như một ân nhân,mà hi vọng chúng tôi tiếp nhận con bé thật lòng.

Tôi không nghĩ là lại được làm ông nội nhanh như vậy, có Quý Hữu Hạ tôi rất vui mừng, cũng khiến tôi hiểu được làm cha với làm ông khác hẳn nhau. Trạch Tuấn có vẻ không quá chào đón thằng bé, nguyên nhân thế nào tôi cũng có thể đoán được, thật may Lệ Cầm ở nhà buồn chán, rất muốn có cháu nội. Chỉ có điều đứa nhỏ này khá nghịch ngợm, với cái gì cũng có vẻ rất vui thích, cụ cố cũng không có cách nào bắt bí được nó, có lẽ nó sẽ là một sự đột phá của nhà họ Quý, ra khỏi thế giới luật pháp truyền thống của gia đình.

Ngoại truyện Hai tầng lửa và băng

Bạn học Lương sau khi tốt nghiệp chuyên ngành kế toán, đương nhiên làm việc trong văn phòng luật sự Sự Vụ Sở, bởi vì giáo sư Quý kiên quyết phản đối vợ đến chỗ nào khác, quỷ mới biết cô ấy liệu có để tâm ở ngoài không, ở địa bàn nhà bọn họ, kể cả Lương Hạ có tà tâm gì, người khác cũng không có can đảm.

Để trao đổi, giáo sư Quý sẽ khôi phục thân phận luật sư, chỉ là thay cho danh sự giáo sư ở đại học O, mỗi tuần lên lớp bốn tiết mà thôi. Những nữ giảng viên thế hệ 8x này chẳng khác gì lang sói, bạn học Lương cũng chẳng yên tâm. Hơn nữa, bọn họ bây giờ phải kiếm tiền mua sữa, nghe nói để nuôi lớn một đứa bé phải tốn bốn trăm vạn.

Giáo sư Quý vẫn có không ít tiền riêng, những năm qua ở chung với bố mẹ, một đồng sinh hoạt phí cũng không phải đóng, cộng thêm việc đầu tư chút xíu vào mấy công ty bạn bè, trả tiền đặt cọc cho nhà ba người vẫn dư sức (đặt cọc mua trả góp ý)

Cứ như vậy, Lương Hạ chuyển về phòng cưới có sẵn, cách nhà họ Quý không xa, dễ dàng qua lại, nhưng ban đêm lại có không gian riêng tư, thử hỏi ở cái thành phố Y này mấy cô nương được hạnh phúc như cô.

Bạn học Lương rất thỏa mãn, nhưng bạn Quý lại vẫn buồn bực không vui, đã nhiều lần đang tấn công thì bị Quý Hữu Hạ cắt đứt.

“Anh... Á...” Lương Hạ kích động kêu, Quý Trạch Tuấn gia tăng tiết tấu trên người cô, trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, nhìn cũng biết hai người sắp đến... rồi.

Nhưng đúng lúc đó Quý Hữu Hạ lại khóc òa lên, cậu bé là nằm ở giường nhỏ bên cạnh giường bọn họ.

“Con trai sao thế?” Lương Hạ trong nháy mắt từ thiên đường trở lại nhân gian, vội vàng nhìn Quý Trạch Tuấn.

“Trẻ con khóc là bình thường, không cần bận tâm” Quý Trạch Tuấn cũng không để ý tiếng khóc của Quý Hữu Hạ, cố gắng khiến cho Lương Hạ đang tạm dừng tiếp tục theo đuổi tiết tấu của anh.

“Anh ra đi, sao thằng bé lại khóc thế, vừa mới thay tã mà” Lương Hạ lấy tay chống ngực Quý Trạch Tuấn, hoàn toàn không còn kích tình nữa.

Quý Trạch Tuấn nặng nề thở dài rồi rời khỏi cơ thể Lương Hạ, chuyện trên giường này một cây làm chẳng nên long (;)))

Lương Hạ bế Quý Hữu Hạ lên giường, thấy cậu bé mắt ngấn nước nhìn chằm chằm về phía Quý Trạch Tuấn.

“Hình như nó bị chúng ta hù sợ” Lương Hạ ảo não nói xong, nhẹ nhàng ôm lấy con trai “Ngoan nào đừng khóc, ba thật là xấu, mẹ tiêu diệt ba nhé. Ui ui, đừng khóc đừng khóc”

“Tại sao phải để nó ngủ ở phòng chúng ta? Còn hai phòng trống mà” Quý Trạch Tuấn dường như không có ý định mặc quần áo, hôm nay nhất định phải được thoải mái, tuần trước Lương Hạ tới chu kỳ, anh đã muốn chết rồi.

“Sao có thể để con một mình ở phòng bên được, anh có chút tình thương của người cha chút có được không, bảo mẫu về quê hai ngày, anh nhịn một chút đi.” Lương Hạ trêu chọc con trai, rốt cuộc nín khóc, đoán là vừa rồi họ rên la to quá.

“Chồng em bây giờ muốn, dục-cầu-bất-mãn (chắc ý là ham muốn chư đủ thỏa mãn) Quý Trạch Tuấn rất nghiêm túc nhìn Lương Hạ, từng chữ nói rất rõ ràng.

“Vậy anh nghĩ làm thế nào?” Lương Hạ cũng rất thông cảm với Quý Trạch Tuấn, dù sao đang làm dở dừng lại rất không dễ chịu, cô cũng vậy.

“Đưa cho mẹ anh đi” Quý Trạch Tuấn vừa nói bắt đầu mặc áo sơ mi, anh không thể chờ thêm giây phút nào nữa.

“Vậy lúc nào đón con về, lấy lý do gì cho hợp lý đây?” Lương Hạ cau mày, một là cô không bỏ được con, hai là mẹ chồng có thể biết bọn họ mang con tới vì nguyên nhân này không.

“Thì nói anh cảm, con không nên ở gần anh” Quý Trạch Tuấn tương đối hài lòng với câu trả lời của mình, người thông minh không sợ bất kỳ vấn đề khó khăn nào.

Quả nhiên, Diêu Lệ Cầm vừa nghe con trai bị bệnh lập tức bảo quản gia đến đón Quý Hữu Hạ, cụ cố Quý buổi sáng mới bí mật đến, ngàn căn vạn dặn không thể để Quý Hữu Hạ bị bệnh, phải ngăn ngừa mọi mầm mống.

“Tiểu Hạ à, khổ cho con rồi, chờ Trạch Tuấn khỏe lại hãy đón Hữu Hạ về” Diêu Lệ Cầm bịt mũi, thậm chí còn chẳng hề có ý định mời con trai con dâu vào nhà, cứ đứng ngoài cửa như vậy.

“Khụ khụ, này, khụ khụ, chúng ta về thôi, khụ khụ” Quý Trạch Tuấn diễn quá thật, thậm chí còn lưu luyến không rời nhìn bóng dáng Quý Hữu Hạ đi xa.

“Đi cẩn thận nhé!” Diêu Lệ Cầm khoát tay một cái rồi đóng cửa lại.

Lương Hạ vui lòng phục tùng Quý Trạch Tuấn “Sao mẹ lại sợ anh bị cảm như vậy?”

Bởi vì mẹ anh chỉ cần thấy người ta xì mũi đã ngất xỉu rồi.

“Anh lái đi đâu thế?” Lương Hạ rất nghi nờ sao Quý Trạch Tuấn không lái xe về chỗ ở mới của họ.

“Đến nhà trọ” Quý Trạch Tuấn vuốt ve cái mũi Lương Hạ “Rất nhiều thứ để ở đó”

Lương Hạ nhanh chóng hiểu ý Quý Trạch Tuấn ám chỉ cái gì “Em bây giờ là mẹ rồi, có muốn thì cũng lượng sức mà làm được không?”

“Em phục hồi ra sao anh nắm rõ trong lòng bàn tay” Quý Trạch Tuấn dùng ngón tay thon dài gắp đĩa CD, trước vì chăm sóc cảm xúc cho phụ nữ có thai đều nghe nhạc nhẹ, lâu lắm không nghe Roc k'Roll rồi.

Đã lâu không mặc quần áo gợi tình rồi, Lương Hạ lo lắng người mình bây giờ còn nhồi nổi vào mấy đồ số nhỏ nữa không, dám không chịu mặc, Quý Trạch Tuấn lập tức đe dọa lục ra ngọn nến nhiệt độ thấp làm bộ muốn thiêu cháy, Lương Hạ cho là thứ đồ này không đáng tin cậy, không gây ra vết sẹo nhỏ cũng phải cấy da, đành phải bắt đầu thay quần áo.

Chỉ có điều trái với tưởng tượng, đồ ren ôm sát cái eo hoàn mỹ của cô, không có chút thịt thừa nào, nhưng bộ ngực cũng đã khác đi. Vốn hai con bướm nằm ở đúng hai vị trí nhạy cảm nhất trên ngực, nhưng kích cỡ vòng ngực của Lương Hạ đã tăng từ B lên C, cỡ này rõ ràng hơi nhỏ, bươm bướm đã nằm chỗ khác, mặc cho Lương Hạ ra sức điều chỉnh thế nào đầu nhũ hoa cũng không sao mà vào đúng vị trí của nó.

“Đã được chưa?” Quý Trạch Tuấn đợi sắp không nhịn nổi rồi, gõ cửa phòng thay quần áo.

“Cái này không thể mặc nổi” Lương Hạ nhìn mình xinh đẹp qua gương hơi run run, cái này cứ như trang phục diễm tình cấp 3, chờ nam chính dùng các hình thức lột bỏ quần áo trên người hoặc cứ như thế nửa chặn nửa che mà làm tình.

“Ra ngoài đi” Quý Trạch Tuấn rất rõ ràng Lương Hạ trừ ngực lớn hơn không có bất kỳ thay đổi nào khác, sau khi xong khôi phục vô cùng tốt.

Lương Hạ sợ Quý Trạch Tuấn không nhịn được nữa sẽ xô cửa đi vào, hạ quyết tâm khoác một cái áo rồi ra mở cửa.

Quý Trạch Tuấn nhìn thấy đầu tiên là cặp đùi thon dài mảnh khảnh, rất hưởng thụ quét mắt lên đến mông lại thành áo khoác jean màu xanh dương nhạt.

“Thật mê người” Quý Trạch Tuấn đến bên, tay nâng má Lương Hạ, dịu dàng hôn lên.

Đầu lưỡi hai người linh hoạt quấn lấy nhau, rồi lại đột nhiên không cam lòng với sự yên ổn lại ra sức khiêu khích nhau.

Cho đến khi ngón tay lạnh lẽo của Quý Trạch Tuấn cắm vào tóc gáy Lương Hạ, cô mới giật mình khép chặt răng lại khiến Quý Trạch Tuấn rất đau.

“Ôi em xin lỗi, em xin lỗi, để em xem đầu lưỡi anh có bị thương không nào” Lương Hạ vội vàng sờ vào miệng Quý Trạch Tuấn, nhìn vẻ mặt anh xem ra cắn không nhẹ.

“Dỗ dành đi” Quý Trạch Tuấn đột nhiên ôm lấy Lương Hạ đặt lên cái bàn nhỏ, sau đó lè lưỡi.

“Hơi hồng, nhưng không bị rách, nên chỉ một lát là ổn thôi” Lương Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhưng Quý Trạch Tuấn vẫn chưa rụt lưỡi lại “Anh có thể thu lưỡi về”

“Đau” Quý Trạch Tuấn vẫn lè lưỡi như thế, đắm đuối nhìn Lương Hạ.

Lương Hạ nhìn lại đầu lưỡi anh một chút, mới hiểu thật ra anh có ý đồ, anh muốn cô dỗ dành đầu lưỡi anh.

“Anh chờ một chút” Lương Hạ bỏ Quý Trạch Tuấn ra chạy vào nhà bếp.

Không đợi Quý Trạch Tuấn kịp phản ứng, Lương Hạ đã quay lại, không nói hai lời đến gần cạy răng Quý Trạch Tuấn ra, chuyển cục đá trong miệng sang đầu lưỡi anh.

“Ưm” Quý Trạch Tuấn bị lạnh đột ngột, kích thích đến nổi da gà, nhưng đây là lần đầu tiên anh và vợ hôn tiếp đá thế này, rất thoải mái, hơn nữa cục đá mỗi lúc một tan nhỏ đi, chuyển động quanh đầu lưỡi bọn họ, có cảm giác khó nói nên lời.

“Hết đau chưa?’ Lương Hạ cười híp mắt rời khỏi miệng Quý Trạch Tuấn, ánh mắt vô cùng âu yếm.

“Một lần nữa sẽ tốt hơn” Quý Trạch Tuấn không hề giấu giếm thổ lộ tiếng lòng.

“Đợi một chút...” Lương Hạ cười rực rỡ rồi lại chạy vào phòng bếp.

Quý Trạch Tuấn yên tâm chờ Lương Hạ ngậm thêm một cục đá trở lại, không biết nụ hôn tiếp theo có thay đổi nhiệt độ không.

Khi Lương Hạ truyền một miếng khoai sọ nóng hầm hập vào miệng Quý Trạch Tuấn, người nào đó lập tức hóa đá.

Hàm răng của bạn học Lương chịu nhiệt rất tốt, cắn miếng khoai sọ cũng không đáng ngại, nhưng giáo sư Quý vừa mới ăn cục đá xong không chịu nổi hai tầng lửa và băng, đã thế còn bị Lương Hạ cố tình cắn môi, muốn nhổ ra không được.

Cho đến khi giáo sư Quý đưa tay nắm được nhị hoa của bạn học Lương mới tránh được một kiếp.

Đáng thương cho Quý Hữu Hạ cứ như thế bị bố mẹ vứt bỏ ở nhà ông bà nội, mặc dù uống sữa bột New Zealand, lại chỉ có thể nằm trong nôi như ếch ngồi đáy giếng.

...

Ngoại truyện về Mạc Tước và Hàng Triệt – Nếu không phải gặp anh.

Nhà Mạc Tước với nhà Hàng Triệt rất thân thiết, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hơn nữa... đã từng được hứa gả cho nhau.

Đời trước lúc ấy đặc biệt phổ biến trò kết thông gia này, nghĩ rằng sẽ tăng thêm tình thân. Năm ấy Hàng Triệt 3 tuổi, bà Mạc có bầu, đi kiểm tra ở bệnh viện, bác sĩ rất chắc chắn nói với mọi người đang trông ngóng đầy phòng “Là con gái”

Những người nhà họ Hàng lúc này đã “xí” cửa hôn sự này, nhưng đến lúc đứa bé ra đời, tất cả đều trợn tròn mắt.

Bà Mạc sinh ra một đứa con trai.

Ông bà Hàng vô cùng tiếc nuối, nói hai đứa bé này không có duyên phận, hôn sự cũng đành từ bỏ.

Sau đó, hai đứa bé dần dần lớn lên, chung sống vô cùng hòa hợp, Hàng Triệt lớn tuổi hơn, cả ngày dẫn theo Mạc Tước hối hả ngược xuôi, thời gian ở với Mạc Tước có khi còn nhiều hơn cả ông bà Hàng.

Chỉ có điều Hàng triệt càng ngày càng buồn bực, Mạc Tước ăn mặc cũng ngày càng kỳ quái.

Hàng Triệt không chỉ một lần phê bình bộ áo liền quần, lại bị Mạc Tước xem thường trợn mắt nhìn lại, còn xì mũi coi thường”Anh thì biết cái gì, đây là style, người phàm phu tục tử (người tầm thường) như anh sao hiểu được”

Hàng Triệt lặng im, cảm giác nó nói cũng có vẻ có lý, dấn dần cũng bắt đầu thích kiểu ăn mặc như vậy của nó, nói thế nào được nhỉ, nhìn lâu thì cũng không tệ, có cá tính.

Những ngày bình lặng cứ thế trôi qua, chớp mắt đã vài chục năm, Hàng Triệt vẫn khó hiểu như trước, mà Mạc Tước đã ở trên con đường độc lập chạy mỗi lúc một xa.

Ngày Mạc Tước lên cấp 3, Hàng Triệt vào Đại học, đợt nghỉ đông năm ấy, Hàng Triệt dẫn theo bạn gái về, Mạc Tước nghe nói thì đến, không hề tức giận quan sát cô gái dịu dàng buộc tóc đuôi ngựa, mặt mộc tự nhiên từ đầu đến cuối, hồi lâu quẳng ra một câu “Tầm thường” rồi quay đi. (*Cười lăn lộn*)

Hàng Triệt ngẩn người, nhìn lại bạn gái trước mắt, ừ, hình như cũng hơi tầm thường thật, càng nhìn càng thấy tầm thường, không có cá tính như Mạc Tước.

Vì vậy, mối tình đầu của Hàng Triệt, cứ thể lẳng lặng kết thúc...

...HẾT...
Bình Luận (0)
Comment