"Đó là bởi vì thẻ tre
khi rơi xuống quyẹt qua đầu một đường vừa vặn xước một chút, nó nhỏ đến
mức ta căn bản không có cảm giác." Hỏa Ngọc Hành thở dài, không hiểu nổi tại sao mình lại có nhiều kiên nhẫn như vậy, chính vì không đành lòng
thấy nàng lo lắng, muốn xóa ngay những ánh náy trong lòng nàng.
"Thật sự không sao?"
"Ta thề." Hắn giơ tay phải lên.
Đàm Ngu Cơ thế mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mới yên tâm mà cười.
"Ta đây giúp ngài bôi thuốc trước." Nói xong, nàng xoay người muốn đi lấy
thuốc mỡ, thắt lưng bị ép chặt, cả người bị hắn kéo lại."Sao vậy, tướng
quân?" Nàng có chút sợ nhỏ giọng hỏi.
Hỏa Ngọc Hành ngửa đầu nhìn nàng, đặt nàng khóa lại sát cạnh hắn.
"Không vội, nàng giải thích rõ trước, mới vừa rồi đang làm gì?"
"Ta chỉ là phủi bụi, sửa sang sắp xếp lại giá sách. . . . . ."
"Sau đó sợ băng ghế không đủ cao, còn phải chồng lên cái bàn, nếu như té
xuống phía dưới có thể té gãy cổ nàng?" Nghe nàng kẻ khúc đầu, hắn tức
giận tiếp lời.
"Nếu tướng quân không ta, ta cũng không hoảng sợ. . . . . ."
"Chà, vậy là lỗi của ta rồi?" Hỏa Ngọc Hành trừng mắt với nàng, nàng vì sao không biết tự cẩn thận.
"Không, là ta không cẩn thận." Nàng nhanh nhảu sửa lời, ôn hòa cười lấy lòng
hắn. Hắn đưa nàng vào phủ vì nàng băng bó miệng vết thương, thậm chí
điều nàng trở thành tỳ nữ bên người, hắn đối xử với nàng thưc sự rất
tốt.
"Ngươi thật là. . . . . ." Đối mặt nhu mì của nàng, mắng
cũng không được, không mắng cũng không dược, thật sự với nàng hắn không
có cách.
"Tướng quân đã hồi phủ rồi ?" Đàm Ngu Cơ lảng sang
chuyện khác."Nghe tổng quản phu nhân nói, nhanh nhất cũng phải chạng
vạng mới có thể trở về, tướng quân lại lén chuồn về sao?"
Hỏa Ngọc Hành lắc đầu, việc lần trước khiến nàng lo lắng nhiểu rồi, nàng nghĩ hoàng cung giống như nhà bếp sao?
"Hoàng thượng chủ trì yến hội đã xong, buổi chiều không quan trọng, cho nên hoàng thượng cho phép ta về trước để nghỉ ngơi."
"Vậy là tốt rồi." Đàm Ngu Cơ nhẹ nhàng thở phào, làm nàng cứ lo hắn bị
người ta phát hiện, nếu trở thành nhược điểm chết người, thì không xong
mất."Tổng quản có biết tướng quân hồi phủ không?"
"Không biết, ta trực tiếp đến Hàn Phách Viện, không kinh động đến bất cứ ai." Hắn tỏ ra chẳng có việc gì nhún vai, vội trở về là vì muốn gặp nàng
Nàng cũng biết được, nếu không sẽ không có yên tĩnh như vậy .
"Có xức thuốc đúng hạn không?" Hỏa Ngọc Hành cúi đầu, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của nàng lên xem.
"Có, đa tạ Tướng quân ban thuốc, thuốc mỡ kia hiệu quả rất tốt, vết thương
của ta đã bắt đầu tạo vảy ." Nàng biết hộp thuốc mỡ kia tuyệt đối không
tầm thường, thậm có thể xem là dược liệu trân quý của hắn .
Hắn gật đầu, yên tâm một chút.
"Nhất định phải tiếp tục xức thuốc, đến khi hoàn toàn khỏi hẳn, biết không?" Lo lắng dặn đi dặn lại.
"Dạ"
" Nếu như hết thuốc , cứ tìm ta mà lấy."
"Dạ"
Hỏa Ngọc Hành trong chốc lát ngửng lên trợn mắt nhìn nàng, ko6ng thể hiểu
nổi bản thân hắn vì sao cảm thấy tức giận, cảm giác tức giận này với cái cảm giác nghe nàng tự xưng là”nô tỳ” giống hệt nhau.
Tuy rằng
nàng không còn tự xưng nô tỳ nữa, nhưng nàng vẫn mang thái độ cung kính, vâng lời với chủ tử. Không xưng nô tỳ cũng do vâng lời hắn.
Hắn không thích như vậy, đây không phải điều hắn muốn! Hắn. . . . . .
Hắn muốn cái gì?
Vấn đề này đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn. Không thuận theo? Chẳng lẽ muốn nàng cãi lại lời hắn?
Không phải như thế, hắn hi vọng nàng thuận theo, nhưng không phải thuận theo với thái độ này. . . . . .
Đáng chết mà! Hắn rốt cuộc bị sao vậy? Hắn bị mâu thẫn của chính bản thân mình làm cho bực bội.
"Tướng quân, không sao chứ?" Nàng cảm thấy hắn có gì đó khác lạ, quan tâm hỏi.
Hỏa Ngọc Hành vẫn trừng mắt nhìn nàng, một lát sau, đột nhiên đem mặt vùi vào lòng nàng , thở dài một hơi.
Lẽ ra hành động kia của hắn khiến cho Ngu Cơ thẹn đỏ hết cả mặt, nhưng khi nghe thấy hắn thở dài ảo não, ý định đẩy hắn ra của nàng hoàn toàn tan
biết mất .
"Tướng quân có gì phiền lòng sao?" Nàng nhẹ nhàng dịu dàng hỏi.
Hỏa Ngọc Hành không trả lời nàng, bởi vì tự bản thân hắn cũng không nghĩ ra vấn đề . Chỉ biết là hắn rất rất phiền muộn. . . . . . Hắn nhớ nàng!
Hai ngày ở trong cung, đầu óc hắn chỉ toàn hình ảnh của nàng, rõ ràng hai
người quen biết không bao lâu, gặp mặt nhau cũng chỉ vài lần, rõ ràng
chẳng hiểu rõ về nhau, hình bóng của nàng lại như mọc rễ trong lòng hắn, lẩn quẩn không tan, thường ngày hắn vốn dĩ đã khong thích việc xã giao
chốn quan trường, lần này lại không thể kìm được, hai ngày yến hội hắn
như đang ngồi trên đống lửa. Sau khi hầu hoàng thượng yến tiệc xong hắn
vội vã trở về, hoàn toàn không để ý đến thọ yến cùng các quan lại triều
thần khác, hắn là nhân vật chính lại vắng mặt nên các quan viê khác cũng chẳng còn muốn tề tựu nữa .
"Tướng quân?" Nàng có chút lo lắng gọi.
"Cơ Nhi, tạm thời cứ yên vậy được không?." Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Làm sao giờ? Đàm Ngu Cơ không biết làm sao, phải mất một lúc, nàng mới có thể trấn định lại.
Vì thế nàng lẳng lặng ngồi thẳng lên, như ôm hắn vào lòng, để hắn tiếp tục dựa vào ngực nàng, một nam tử uy lãnh như vậy dựa vào, có một cảm giác
xôn sao khó tả khác thường.
Chậm chậm cất tay lên, do dự một lát, cuối cùng cũng nhẹ nhàng đặt ở sau gáy của hắn.
Hỏa Ngọc Hành nhắm mắt lại, tâm tình phiền chán từ từ trầm lắng xuống.
Suy nghĩ dần dần sáng tỏ. . . . . . Đột nhiên, hắn kinh ngạc mở mắt ra, ánh mắt tỏ ra kinh ngạc
Hắn vậy mà. . . . . . Thích nàng!
Ánh mắt kinh ngạc, vẻ mặt dần dần bình ổn hơn , sau đó là vui sướng vì
bừng tỉnh đại ngộ, bỗng nhiên lông mày hơi chau lại, vòng tay ôm lấy
eo nàng thật chặt.
Nàng sẽ chấp nhận hắn chứ?
Hắn không muốn bị cự tuyệt, nhưng, hắn sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện chấp nhận hắn!