Hỏa Ngọc Hành tức giận đi về phía Tiết Ánh Tuyết, cầm tay kéo lấy nàng, lôi ra bên ngoài.
"Đại ca?" Ngồi bên ngoài chờ Tiết Từ Phong thấy thế, lập tức nhảy dựng lên đuổi theo.
Hắn lôi Tiết Ánh Tuyết ném ra ngoài, nàng lảo đảo mấy bước, mới đứng vững được.
"Hành ca ca. . . . . ."
"Không cần lợi dụng sự lương thiện của Cơ Nhi ép ta tha thứ ngươi! Tiết Ánh
Tuyết, ta không thể tha thứ cho ngươi, để ngươi đứngở đây không giết
ngươi cũng là may mắn cho ngươi rồi , đừng có thử thách giới hạn của ta! Đừng cố gắng khiêu khiêu khích giới hạn của ta, ngươi có tin rằng đó là thứ ngươi không thể nhận nổi hay không!" Hỏa Ngọc Hành Ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm nàng..
"Hành ca ca, ta. . . . . . Ta thật sự là không cố ý , ta. . . . . ."
"Ta nói cho ngươi biết, Tiết Ánh Tuyết, ngươi đã sai rồi !" Hắn cắt đứt lời nàng, cố ý, không cố ý, căn bản không quan trọng, Cơ Nhi đã bị thương
rồi, còn là vết thương trí mạng!"Ngươi dám nói cho ta biết, ngươi hôm
nay tới đây làm gì không?"
Nàng chột dạ quay mặt. Nhớ tới những
ngôn tử độc ác nàng nói ra, so với sự lương thiện đại lượng của Cơ Nhi
cô nương , nàng xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được.
"Hừ! Ta
biết ngay ngươi tuyệt đối không phải tới để chuyển lời việc trong nhà."
Nàng nói gì với Cơ Nhi trong lòng hắn biết rất rõ, nếu không phải tàn
tật trên mặt Cơ Nhi là giả , tổn thương lần này không chừng không chỉ là thân thể !"Ngươi dùng thân phận gì đến đây ức hiếp người khác? Ngày
thường mặc dù không phân chi rõ chủ tớ, nhưng thân phâm mình là gì cũng
không nhớ, chủ nhân tôn trọng các ngươi, không có nghĩa là các ngươi có
thể leo lên đầu chủ nhân giương oai!"
Tiết Ánh Tuyết sắc mặt tái
nhợt, lảo đảo lui một bước. Đúng! Nàng cũng chỉ là cháu gái tổng quản Hộ Quốc Hầu phủ, chung quy là một người làm, cũng là bởi vì biết thân phận mình không xứng với hắn, mặc dù từ nhỏ ái mộ hắn, cũng chưa một lần dám nói rõ. Ái mộ này, cứ cất giấu trong lòng như vậy, nghĩ tới,thật khổ
sở, cũng vì vậy, khi nghe nói hắn đột nhiên quyết định thành thân, đối
tượng còn là nô tỳ bán mình vào tướng quân phủ, nàng sao có thể tiếp
nhận?
"Có lẽ thật sự ngươi không cố ý làm nàng phỏng, nhưng ngươi đã làm nàng bị thương, đây chính là sự thật mà ta nhìn thấy! Cơ Nhi
lương thiện dịu dàng, không trách tội ngươi, nhưng mà thì ngược lại, ta
yêu thương nâng niu nàng trong lòng ban tay , che chở, lại để nàng bị
ngươi làm bị thương như vậy, ta sao có thể tha thứ cho ngươi!" Hỏa Ngọc
Hành ma18ngna2ng như mắng kẻ thù của mình vậy.
"Đại ca. . . . . ." Tiết Từ Phong thấy muội muội đau lòng khó chịu, không đành lòng mở miệng muốn xin cho nàng.
"Từ Phong, ngươi muốn nói gì với ta?" Hỏa ngọc hành lạnh lùng cắt đứt lời
hắn."Ngươi muốn nói cho ta biết vì sao thả nàng đến đây diệu võ dương
oai sao? Hay là muốn kẻ với ta rằng võ công của na2ngta đột nhiên trở
nên cao cường đến mức ngươi không thể ngăn nổi?"
Tiết Từ Phong
cứng họng, biết mình cũng ở trong danh sách bị hỏi tội của Đại ca, Giờ
hắn giống như đưa người sang sông ướt chân, bản thân mình còn không lo
được.
"Tiểu thư! cô muốn làm gì? cô không thể xuống giường!" Trong phòng đột nhiên vang lên giọng của Hạ Liên
Ba người đồng thời nhìn về cửa phòng, Hỏa Ngọc Hành quát một tiếng, lập
tức xoay người đi vào trong phòng, để lại một câu cảnh cáo,
"Từ Phong, lập tức đưa nàng đi, không cho phép nữa bước vào phủ tướng quân một bước, bằng không ta sẽ giết nàng!"
Thở dài, Tiết Từ Phong bước đến bên muội muội đang khóc không thành tiếng.
"Đời này, Hành ca ca cũng sẽ không tha thứ cho ta." Tiết Ánh Tuyết hối tiếc cực kỳ.
"Không đâu, Đại ca hiện giờ đang tức giận, chờ qua một thời gian sẽ không sao
nữa." Hắn an ủi."Ngược lại muội ấy, là thật tâm hối hận sao?"
"Ca, huynh biết không?" Tiết Ánh Tuyết nhìn phía trước thì thầm, "Mới vừa
rồi ở trong phòng, ta nhìn gương mặt của Cơ Nhi cô nương, rõ ràng có vết sẹo kinh khủng, lại cảm thấy không hiểu nổi. . . . . . Nàng thật đẹp,
giống như cả người đều tỏa sáng, khiến ta cảm thấy mặc cảm, khó trách
Hành ca ca thích nàng như vậy, ta hôm nay thật sự. . . . . . Thật mất
thể diện. . . . . ."
"Muội chẳng qua chỉ quá thích đại ca" Hắn thầm than.
Đúng! Nàng thật sự rất thích Hành ca ca. . . . . .
"Ca, tại sao tỳ nữ kia kêu Cơ Nhi cô nương là tiểu thư?"
"Muội nói Hạ Liên sao?" Tiết Từ Phong nhún nhún vai, "Ngay từ đầu Hạ liên lúc thì nói Cơ nhi cơ nương là muội muội, lúc thì kêu nàng là tiểu thư, ta
với đại ca nghe riết quen rồi."
"Vậy sao?" Thật là kỳ quái, không ai cảm thấy có vấn đề sao?
"Đi thôi! Về nào."
*********
Chuyện xảy ra hôm đó, bữa tối cùng vợ chồng Hạ Ngọc Hầu cũng phải hủy bỏ,
Nhưng Vơ Chồng Hạ Hầu nghe tin nên đến thăm, chỉ tiếc, ngay lúc đó Đàm
Ngu vì bị phỏng nghiêm trọng quá mức, lên cơn sốt sao, thần trí bắt đầu
mê sản, không thể chào hỏi gì cùng họ.
Đêm hôm đó, tất cả các đại phu của kinh thành đều được mời đến phủ tướng quân, để thay phiên nhau
giữ lấy mạng mỏng manh của Đàm Ngu Cơ cả đêm. Ngày thứ hai, Hỏa Ngọc
Hành xin Hoàng Thượng nghỉ với lý do là —— vị hôn thê bị thương nặng.
Trong một đêm, tin tức Hỏa tướng quân đã đính hôn lan truyền khắp cả Kinh Thành.
Không bao lâu sau, tin tức vị hôn thê chưa cưới của Hỏa tướng quân như Dạ Xoa cũng lan truyền khắp nơi
Thế nhưng chút lời đồn đãi đó mà nói chẳng là gì so với người trong Hàn Phách viện hiện giờ.
Người trên giường vẫn mẹ sảng quá lâu, tỉnh lại một lát lại ngất lịm đi vì
đau, những lần thoáng tỉnh lại đó càng khiến nàng không muốn sống nữa.
"Đau quá. . . . . . Để ta chết. . . . . ." Đàm Ngu Cơ đau đớn trong cơn số cao mê sảng nàng cầu xin sự giải thoát.
"Cơ Nhi, chịu khó một chút, cố gắng lên vì ta có được không. . . . . ." Hỏa Ngọc Hành đau lòng thì thầm, nâng gương mặt nàng lên hôn nhẹ lên đó.
"Để cho ta chết. . . . . . Ta muốn chết. . . . . . Để ta chết. . . . . ."
cánh môi mấp máy kia không ngừng thót lên những lời đau đớn kia
"Xin nàng, Cơ Nhi, đừng từ bỏ. . . . . ." Hỏa Ngọc Hành hận bản thân hông
thể làm được gì cho nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đau đớn.
"Tiểu thư. . . . . ." Hạn Liên cố dùng tay che miệng, kìm nén không để bản
thân bật khóc. Nhưng khi nàng thấy Tướng quân túc trực ở mép giường,
từng giọt nước mắt rơi trên gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc
của tiểu thư nhà nàng, nước mắt của nàng cũng nữa không kìm được nữa.
Nam nhi không dễ dàng rơi lệ, chỉ khi thật sự quá đỗi đau lòng: tiểu thư, cô nhất định phải nhanh chóng khỏe lại.
"Hạ Liên" Tổng quản phu nhân bưng chén thuốc đi vào phòng, nhỏ giọng kêu.
Ngước lên nàng thấy chén thuốc, vội vàng nhận lấy.
"Cám ơn. . . . . . Tổng quản phu nhân." Nàng nức nở nói.
"Mau cầm lấy đưa cho Tướng quân đi!" Tổng quản phu nhân thở dài nói.
"Dạ." Hạ Liên bưng thuốc đến bên giường."Tướng quân, đến giờ tiểu thư uống thuốc rồi."
Hỏa Ngọc Hành yên lặng một lúc, ngồi thẳng lên, để lệ trên mặt không còn
nữa, mới nhích người ngồi cạnh đầu giường, nhẹ nhàng, thận trọng
nâng Đàm Ngu Cơ vào khuỷu tay.
Nhận lấy thuốc trên tay Hạ Liên,
hắn ngửa đầu húp một hớp, cầm chén thuốc đưa cho Hạ Liên, sau đó dùng
tay mỏ miệng cùa Ngu cơ, cúi người mớm thuốc cho nàng, đưa thuốc từng
chút một vào miệng nàng.
Vì vài lần không cách nào khiến nàng nuốt thuốc nên hắn mới nghĩ ra cách này.
Lại cầm chén thuốc lên mớm thuốc cho nàng thêm vài lần nữa đến khi cạn sạch chén thuố kia.
Hạ Liên nhận lấy chén không, cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, xoay người lại
đặt chén trở về trên bàn thì nhìn thấy đứng bên ngoài sảnh Hầu Gia vợ
chồng.
Nàngvội vàng bước đến, Nhưng phu nhân kịp thời đến gần ngăn nàng hành lễ.
"Cơ Nhi hiện giờ sao rồi?" Phu nhân quan tâm hỏi.
Hạ Liên lắc đầu, nước mắt lại rớt xuống.
Thầm than, phu nhân nhìn sang phía phu quân bà.
"Tướng công, chàng nghĩ cách đi, nhìn Hành như vậy , nếu cứ tiếp tục như vậy,
Cơ Nhi nếu có chuyện gì, ta ta nghĩ con nó cũng không sống nổi. . . . .
." giọng bà hơi nhẹn lại, "Ta không muốn lại mất đi một đứa con nữa."