Ngự Đạo

Chương 115



Nơi này, đại đa là nhân loại, chỉ có bốn dực nhân, mọi người sau khi nhìn qua bi văn, bất giác vô sớ sản sinh một tia địch ý đối với dực nhân, tâm cảnh cũng dần phát sinh biến hóa trong vô hình. Truyện "Ngự Đạo "



Khi mọi người còn chưa hiện ra địch ý, tiểu tinh linh cuối cùng cũng cắn sạch khối tinh thể trong tay nàng, nàng đánh một cái ợ hơi rồi nói với bản tôn: “Lão gia, Địch Nhi mệt rồi, muốn ngủ một hồi”.



Nàng nhanh chóng bay vào lòng bàn tay bản tôn, quanh thân thể nàng bốc lên một vòng sáng lam sắc nhàn nhạt, chẫm rãi bao bọc toàn thân nàng. Tiểu tinh linh trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, triệt để ngủ say.



Nhìn thấy màn này, Mộc Vĩnh Diệp ẩn ước đoán được rằng, tiểu tinh linh có thể phát sinh biến hóa lớn, hắn thu tiểu tinh linh vào trong lòng rồi một lần nữa nhìn về phía bốn cỗ hài cốt thiên sứ.



“Mang những hài cốt này xuống”Thủy Như Trọng đột nhiên nói. Truyện "Ngự Đạo "




Chúng nhân cũng có thể nhìn ra được giá trị của những hài cốt này, hiển nhiên, tất cả đều nảy sinh hứng thú với những bộ hài cốt. Tất cả mọi người dồn dập dùng đại kiếm bổ về phía dây xích, tưởng muốn chém nó làm đôi, lấy ra bộ hài cốt thiên sứ.



“Keng keng keng”Nhưng là, dây xích có thể khóa chặt thiên sứ, thánh cấp cường giả sao có thể chặt đứt chứ, đáp án đương nhiên là không thể, dù cho chúng nhân làm gì cũng đều không thể lưu lại một vết kiếm nào trên dây xích.



Đám người không khỏi trầm mặc vô ngôn, hẳn bây giờ có rất nhiều cường giả bay đến nơi này, hiện tại còn không nhanh chân, đến lúc bọn họ tụ tập đủ, phần mình càng ít hơn.



Mà bọn họ cũng không đành lòng hủy đi hài cốt đành vung kiếm lên hướng trần nhà.



“Ầm ầm”Nóc phòng trong nháy mắt bị đám người chém nát, Mộc Vĩnh Diệp không ngừng xót xa nhìn vào nóc nhà, cùng với bộ dây xích cùng hài cốt thiên sứ dồn dập rơi xuống, phần trần nhà bằng ngọc thạch rơi xuống rất nhanh vỡ vụn, mà những hài cốt này cũng xuất hiện vết nứt tí ti, hiển nhiên, nó không còn rắn chắc như năm xưa nữa, nhưng vô số quang minh năng lượng lại lập tức tu quanh những vết nứt, bổ sung.



Chúng nhân tham lam nhìn vào những bộ hài cốt rồi lại nhìn sang những dây xích không khỏi nhíu mày lại, thứ này làm sao chia?



Mà đám người cũng không chú ý đến, nguyên trên nóc nhà cũng trải đầy ma pháp trận huyền ảo, chỉ là những ma pháp trận này khắc trên bạch ngọc tương đối mờ, ngay khi bạch ngọc tan nát, những ma pháp trận này cũng bị phá vỡ.



Ngay khi chúng nhân chuẩn bị phân phối hài cốt thì đột nhiên Áo Đình la lên.



“Sống, sống lại”Áo Đình kinh khủng chỉ vào bộ xương cốt thiên sứ có ba đôi cánh.



Một tiếng này trong nháy mắt thu hút chú ý của đám người, mọi người lập tức quay lại nhìn bộ xương thiên sứ này, tại nơi hốc mắt của nó, một ngọn lửa lục quang ẩn ẩn xuất hiện.




Mà theo ngọn lửa xuất hiện, mọi người kinh ngạc phát hiện vô số quang minh nguyên tố lấy tốc độ khủng bố tụ tập quanh bộ xương thiên sứ sáu cánh.



Theo quang minh năng lượng không ngừng tụ tập, một vài vết nứt do bị rơi xuống nhanh chóng liền lại.



“Nhanh, phá vỡ nó, nó muốn khôi phục lại”Thủy Như Trọng đột nhiên kêu lên, đại kiếm trong tay ông nhanh chóng bổ xuống, muốn đánh vỡ thiên sứ đang chậm rãi hồi phục.



“Keng!”Bộ xương cốt vừa rồi còn giòn yếu, giờ phút này như biến thành kim cương cứng rắn, đại kiếm của Thủy Như Trọng đánh xuống không ngờ phát ra thanh âm kim loại va chạm vào nhau.



Giây phút này, chúng nhân nhanh chóng tỉnh ngộ, dồn dập lấy đại kiếm bổ về phía bộ hài cốt, mọi người đều biết, nếu bộ hài cốt này hồi phục, vậy chính mình chết chắc rồi.



Từng luồng kiếm khí khổng lồ bổ về phía bộ hài cốt.



“Keng keng keng”



“Két két”



Sau một trận cuồng phong bổ xuống, ba bộ hài cốt thiên sứ một cánh bị bổ vụn, mà bộ hài cốt thiên sứ sáu cánh không chịu chút thương tổn nào, quang minh năng lượng quanh nó càng lúc càng mãnh liệt, mọi người rất nhanh kinh khủng phát hiện ra rằng, chỉ trong chốc lát, tất cả những thương tổn mình tạo ra cho bộ hài cốt đã bị quang minh năng lượng xóa sạch.



Bộ hài cốt khổng lồ chậm rãi đứng lên, ngọn lửa lục quang trong hốc mắt nó càng thêm mãnh liệt. Truyện "Ngự Đạo "



Xương tay trái nó nắm chặt lấy xiềng xích nơi tay phải, rút mạnh một cái, bộ xiềng xích thoát ly ma pháp trận, rất nhanh bị thiên sứ dễ dàng vứt bỏ.




Nhìn thấy màn này, chúng nhân triệt để biết mình đã gây họa, đấu khí dồn dập đánh đến bộ xương cốt khổng lồ, những phân thân cũng dồn dập xuất hiện tham gia vòng chiến đấu, từng ma pháp không ngừng bắn về phía bộ xương thiên sứ khổng lồ, từng đạo quang tiễn dồn dập bắn ra tứ phía.



Nhưng là, công kích của chúng nhân như là gãi ngứa, không sinh ra chút uy hiếp nào, ma pháp cùng đấu khí đụng đến bộ xương khô, không sinh ra chút hiệu quả nào, mà quang minh ma pháp trên người nó không ngờ còn hấp thu một phần sức mạnh của những đòn tấn công.



Một khắc này, đám người có chút nản chí kèm theo sợ hãi, bởi vì đứng trước bộ xương khổng lồ này, họ đột nhiên có cảm giác mình thật nhỏ bé, quá nhỏ bé, liền một bộ xương khô cũng không đối phó được, nhìn đến đoạn bi văn, họ hiểu mình còn nhỏ bé, mà đứng trước bộ xương khô, họ càng thêm hiểu điều này.



Đám người có thể khẳng định, liền là cường giả thuế phàm, dưới công kích không ngừng của chúng nhân, cũng sẽ không chịu nổi, mà bộ xương khô này thậm chí còn mặc kệ chúng nhân, giống như công kích của mọi người với nó quá nhỏ, không chút đáng kể.



Hiện tại đã như này, vậy nó khôi phục sẽ ra sao? Chúng nhân hoàn toàn không dám tưởng tượng.



Tuy biết rõ chính mình không địch lại, nhưng đám người không chút mệt mỏi bổ xuống liên tục, có lẽ, đợi nó khôi phục, thế giới này sẽ bị nó không chế, mà nhân loại, trong cơn điên cuồng phẫn nộ của nó, cũng triệt để hủy diệt.



Mọi người không ngừng công kích, nhưng là khí tức quang minh bên người nó càng lúc càng nặng, hiển nhiên thực lực của khô lâu cũng mạnh hơn nhiều, thậm chí, mọi người còn kinh khủng phát hiện, ở phần đầu của khô lâu, do quang minh năng lượng tụ tập quá dày, không ngờ xuất hiện một tia máu thịt



Nó khôi phục nhục thân, đám người càng thêm khủng hoảng hơn bao giờ hết


Bình Luận (0)
Comment