Ngự Đạo

Chương 5



Mộc Vĩnh Diệp vô cùng buồn bực thầm nghĩ chính mình ngon như vậy sao? Làm sao còn chưa tới Địa phủ được hai ngày đã bị ăn hai lần rồi? Chẳng qua, nhờ một tia “số mệnh”, Mộc Vĩnh Diệp cũng không cần lo lắng, rất nhanh bắt đầu cắn nuốt ngược lại hồng quỷ, mà hồn thể hắn cũng theo đó càng thêm rắn chắc.



Sự tình buồn bực không ngừng tiếp tục, cuối cùng sau khi trải qua năm trăm ác quỷ cắn nuốt, rốt cuộc hồn thể của hắn cũng rắn chắc không kém những ác quỷ ở đây là bao, cũng không còn ác quỷ nuốt hắn nữa, đúng hơn là nuốt không nổi nữa, tuy trình độ rắn chắc không khác mấy so với những ác quỷ ở đây, nhưng về phẩm giai, hơn kém nhau một trời một một vực, chính là nhờ vào một tia “số mệnh” trợ giúp.




Lúc này, tuy không còn ác quỷ đến cắn nuốt hắn nữa, nhưng là, Mộc Vĩnh Diệp đau đầu đến muốn ngất đi, rất nhiều ký ức, đương nhiên cũng ngộ đến chút đạo pháp tu quỷ, nhưng phần lớn số này không phải là tu giả, chỉ là phàm nhân tràn ngập oán niệm, vô số ký ức làm ví dụ dạy bảo hắn cảnh giác.



Tuy hiện tại “an toàn”, nhưng là Mộc Vĩnh Diệp lại phát hiện có điều cổ quái, chính mình không thể thoát được lực hấp dẫn của huyết hải, mà trong ký ức của những ác quỷ, thì đã đến nơi này, đừng mong rời đi,cho dù là ác quỷ đầu tiên mình cắn nuốt cũng chưa từng rời khỏi đây.



Nếu đã không thể thoát ra, Mộc Vĩnh Diệp đành phải đi du đãng bốn phía, lại qua một tháng, lần này hắn kinh ngạc phát hiện, huyết hải này như là vô bờ bến, không có điểm cuối vậy. Nếu đã như vậy, hắn quyết định tiến về đáy huyết hải, nếu như không có tận cùng thì cũng phải có đáy đi. Truyện "Ngự Đạo " Truyện "Ngự Đạo "



Lặn xuống dưới gần ba tháng, ở dưới đáy nhìn thấy vô số ác quỷ, càng ở phía dưới, thực lực càng mạnh, Mộc Vĩnh Diệp cũng bị cắn nuốt vài chục lần mới đến được đáy biển.




Dưới gần đáy huyết hải, là một mặt pha lê cực lớn, mặt bên kia là hồng quang mãnh liệt mà mặt bên này là phù văn quái dị. Nhìn cảnh này, trên gương mặt hồn thể của Mộc Vĩnh Diệp hiện lên nét kinh hoàng, không ngờ, dưới đáy huyết hải lại là “Âm Dương Cách Tuyệt trận”. Trận pháp này là một trong những trận pháp đỉnh phong, ít nhất cần một Đại La Kim Tiên mới có thể bố trí, đến cùng là ai ra tay hào phóng như vậy?



Mộc Vĩnh Diệp cảm thán vươn tay ra chạm vào mặt pha lê, “tê”! Hắn trợn tròn mắt nhìn về phía trước, đây không phải là Âm Dương Cách Tuyệt trận sao? Làm sao mình có thể xuyên qua chứ? Hắn nhanh chóng kiểm tra thân thể, cũng không có pháp bảo biến thái gì, chỉ có một tia số mệnh, lại nhanh chóng kiểm tra một tia số mệnh, lúc này, hắn mới phát hiện một tia số mệnh ít đi một phần năm, sao lại như vậy chứ? Một Vĩnh Hiệt đau lòng không thôi, phải biết, bảo vệ tránh khỏi hơn năm trăm ác quỷ cắn nuốt, cắn ngược lại chúng cũng không mất đến một phần năm, giờ lại mất đi một phần năm rồi, quá xa xỉ mà!



Hiện tại tia số mệnh này như tiền tài của hắn vậy, coi như là một ngàn vạn, năm trăm ác quỷ cũng chỉ mất đến mười vạn khối, mà lần này nhất thời hiếu kỳ, mất tận hai trăm vạn, làm sao hắn có thể không đau lòng chứ?



Nếu như đã tiến đến, hắn cũng không muốn quay lại nữa, chẳng lẽ mất hai trăm vạn vô ích sao? Lại trầm xuống dưới đáy, mất gần một tháng, cuối cùng Mộc Vĩnh Diệp cũng đến được đáy. Nhưng cũng một khắc này, Mộc Vĩnh Diệp bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây ngốc, cơ hồ ngây ngất cả nén hương.




Trước mắt, là một hồng quả rất lớn, đường kính lên đến ba thước, tỏa ánh hồng quang khắp không gian. Trên bề mặt quả là vô số xúc giác, như hư như thực, hắn biết, đây là phương tiện hấp thu tinh hoa thiên địa của hồng quả, xuyên việt qua vô số không gian, tiếp xúc với tất cả các không gian, đương nhiên, cũng cần một đại thần thông giả mới có thể làm được như vậy, đến cùng là ai làm đây?



Mộc Vĩnh Diệp cũng không để ý vấn đề này nữa, hiện tại trong mắt hắn chỉ có hồng quả, mặc dù trong những ký ức hắn hấp thu được, không thấy nói về thứ quả này, nhưng là, không ảnh hưởng đến phán đoán của hắn, đây nhất định là một thiên tài địa bảo siêu cấp biến thái. Chẳng lẽ đây là nhờ một tia số mệnh mang đến?



Mộc Vĩnh Diệp lập tức hóa lớn hồn thể, lúc này, có tiện nghi mà không chiếm là kẻ ngu, mở ra miệng lớn lam sắc hướng về quả màu hồng, cắn mạnh xuống. “Ực!”Hắn nuốt luôn hồng quả xuống.


Bình Luận (0)
Comment