Ngự Đạo

Chương 57



Một giờ sau, chiến sĩ Lạc Kỳ dần dần tỉnh lại, chỉ là thân thể vô cùng yếu đuối, độc tố cơ bản đã được trừ hết, nhưng vẫn cần chậm rãi khôi phục. Chiến sĩ Lạc Kỳ cùng ma pháp Lạc Kỳ vừa chạm tay vào nhau, chiến sĩ Lạc Kỳ nhanh chóng tiến vào thân thể ma pháp Lạc Kỳ để nghỉ ngơi.



"Đa tạ tiểu ca"Lạc Kỳ đầy cảm kích nói với Mộc Vĩnh Diệp.



"Không cần khách khí, chỉ là Lạc Băng, ai"Bản tôn khẽ thở dài nói.



Nhắc đến Lạc Băng, tâm tình mọi người không khỏi trầm xuống, vừa rồi mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không ai kịp phản ứng cứu giúp. Khi hắc bào nhân bổ ra đầu xà không còn chút máu thịt nào của Lạc Băng, hiển nhiên đã bị tiêu hóa hết sạch chỉ trong chốc lát. Truyện "Ngự Đạo "



Lúc này, Mạc Ni cũng đã hợp hai làm một, tìm tòi khắp bên trong thân thể của đầu xà cũng chỉ tìm được một không gian giới chỉ cùng một thanh đại kiếm.




"Lạc Kỳ, bớt đau thương đi, đây là đồ vật của anh ngươi, ngươi cầm lấy này"Mạc Ni nói.



"Cảm ơn"Lạc Kỳ buồn bã nói, vừa cầm đồ vật Mạc Ni đưa, đại kiếm được hắn thu vào không gian giới chỉ, còn không gian giới chỉ thì cất trong lồng ngực.



Lúc này, Bản đi đến bên đầu xà, đại kiếm trong tay vung lên một cái, bổ đôi hai cái đầu rắn cứng rắn, rất nhanh đã lộ ra hai quả ma hạch màu đen cùng màu lục, hắn thu hai quả ma hạch vào không gian giới chỉ của mình rồi nói:



"Hai ma hạch cửu cấp, khi về sẽ chia sau, hiện tại tiếp tục lên đường đi"Bản nói.



"Ta muốn chôn con đầu xà này, tuy không có thi thể đại ca, nhưng dù đại ca biến thành hình thái gì cũng đều còn trong thân thể nó, đem nó chôn giúp đại ca sớm yên nghỉ"Lạc Kỳ nói.



Đối với yêu cầu của Lạc Kỳ, mọi người không nói gì thêm, mặc cho hắn tìm một chỗ khá hẻo lánh chôn xác rắn, hắn lạy vài cái trước nấm mộ rồi Mộc Vĩnh Diệp tiếp tục dẫn đường đi về phía Lạc Nhật hồ.



Lần này, bọn họ cũng ngẫu nhiên gặp ma thú, nhưng là không con nào vượt quá tứ cấp. Cứ như vậy, cuối cùng cũng đến Lạc Nhật hồ.



Trước mắt họ là một hồ bạc, mặt hồ xanh nhạt rộng lớn vô cùng, làm cho mọi người đứng bên này hồ không thể thấy được cảnh sắc bên kia, làm cho người ta không khỏi cảm giác trước mắt mình là biển lớn thì đúng hơn, mặt hồ tĩnh lặng như mặt kính, không chút gợn sóng. Truyện "Ngự Đạo " Truyện "Ngự Đạo "



"Đây là Lạc Nhật hồ, qua hồ này là khu vực cao giai ma thú, các vị có thể vòng qua hồ, dọc theo bờ hồ sẽ càng lúc càng gặp ma thú mạnh, mọi người cẩn thận"Mộc Vĩnh Diệp nói.



"Lạc Nhật hồ, cuối cùng cũng đến Lạc Nhật hồ:Bản nhìn về phía mặt nước vô cùng vô tận kích động nói.



"Đội trưởng, đến rồi"Mạc Ni cùng đầy kích động nói.




"Ở chỗ này sao, kẹt kẹt"Mặc Sâm phát ra nụ cười quái dị.



"Các người đã đến, ta cũng phải trở về rồi"Mộc Vĩnh Diệp nói.



"Không muốn biết chúng ta đến đây vì cái gì sao?"Bản đột nhiên nhìn về phía Mộc Vĩnh Diệp hỏi.



Mà giờ phút này, Mạc Ni cùng Lạc Kỳ kỳ quái nhìn Bản, không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy, chẳng lẽ hắn muốn nói cho Mộc Vĩnh Diệp biết sao? Mà Mặc Sâm cũng cười cổ quái nhìn về phía Mộc Vĩnh Diệp, nhìn xem hắn có phản ứng gì, còn hắc bào nhân thủy chung không biểu lộ ra chút gì.



"A? Ta biết cũng vô dụng, đây đã là cực hạn của ta, đi quá chỗ này là ma thú vô cùng cường đại, ta không dám đi"Mộc Vĩnh Diệp trực tiếp cự tuyệt.



"Ngươi không cần lo lắng, ma thú cường đại đã có chúng ta, ngươi có thứ mà chúng ta không có, những ma thú ở đây, ít nhiều đều có kịch độc, tuy chúng ta có thể tự bức chúng ra, nhưng nếu khi bản thân bị thương thì phải cần ma pháp sư quang minh hệ, nhưng là chúng ta không có ai tu luyện quang minh hệ cả, bởi thế không thể toàn lực phòng hộ với độc được, mà ngươi lại có khả năng trừ độc"Hai mắt Bản sáng lấp lánh nhìn về phía Mộc Vĩnh Diệp.



Lời vừa cất lên, Mạc Ni cùng Lạc Kỳ đều chờ mong nhìn về phía Mộc Vĩnh Diệp, hiển nhiên hai người bọn họ cũng hy vọng Mộc Vĩnh Diệp sẽ đi cùng, mà Mặc Sâm đầy ngoài ý muốn nhìn về phía Bản, hiển nhiên hắn rất bất ngờ đối với mấy lời này, nhưng cũng không nói gì, mà hắn cũng không còn hứng thú nhìn Mộc Vĩnh Diệp nữa.



Đương nhiên, Mộc Vĩnh Diệp cũng không tin tưởng lý do này, hắn cảm thấy được Bản không tin tưởng mình, nhưng là hắn cũng khá hiếu kỳ, nên cũng vờ thuận theo nói: "Nói vậy cũng đúng, nhưng là các người cần trả thêm tiền".



"Không thành vấn đề, năm mươi tử tinh tệ, thế nào?"Bản vui vẻ cười nói/



"Được, một lời đã định, chẳng qua an toàn của ta phải nhờ các vị rồi"Mộc Vĩnh Diệp cũng thuận thế nói.




"Được"Bản cười nói, cũng lập tức lấy ra năm mươi tử tinh tệ cho Mộc Vĩnh Diệp, mà Mộc Vĩnh Diệp cũng rất tự nhiên nhận lấy.



"Đúng rồi, ngươi vừa nãy không phải định nói cho ta biết mục đích của các người đấy chứ?"Mộc Vĩnh Diệp liền trực tiếp hỏi.



"Ngươi có biết vì sao nơi này gọi là Lạc Nhật sơn mạch không?"Bản hỏi.



"A? Hình như có truyền thuyết nói mặt trời rơi xuống vùng núi này đi, nhưng hẳn là giả thôi"Mộc Vĩnh Diệp cười nói.



"Không, truyền thuyết là thật, nhưng không phải mặt trời rơi xuống, mà là mười vạn năm trước, một vật thể cực lớn từ trên trời rơi xuống sơn mạch này, chiếu ánh thái dương khắp thế giới, bởi thế mọi người mới gọi nơi này là Lạc Nhật sơn mạch".



"Đó là vật gì vậy?"Mộc Vĩnh Diệp hỏi.



"Không biết, sau khi vật này rơi xuống, vô số cường giả chạy đến Lạc Nhật sơn mạch, tìm kiếm nơi đồ vật rơi xuống, nhưng bất luận như nào cũng không tìm được, chỉ là xác định rơi ở phụ cận hồ, cũng có thể là trong hồ, bởi thế hồ này được xưng là Lạc Nhật hồ"Bản nói.



"Vậy quan hệ gì đến chúng ta chứ?"Mộc Vĩnh Diệp hỏi.



Liệu vật rơi xuống là gì? Mộc Vĩnh Diệp sẽ thu hoạch được gì sau chuyến đi này?


Bình Luận (0)
Comment