Ngự Đạo

Chương 76



Tiếp theo, là tổ thứ ba, mà Mộc Vĩnh Diệp cũng ở trong đó. Hai Mộc Vĩnh Diệp trong nháy mắt hợp lại thành một, do bản tôn đứng bên ngoài, cùng các thiếu niên tiến vào trong ma pháp trận. Truyện "Ngự Đạo "



Thủy Văn, Thủy Vũ đứng sau người ma pháp sư Sean, cùng với đại bộ phận giáo sư quan sát tổ thứ ba, mà khi bọn họ nhìn thấy Mộc Vĩnh Diệp tiến lên, đều lộ ra thần sắc kích động, bài thi đầu tiên bọn họ không rõ ràng lắm, nhưng là ở bài thi thứ hai bọn họ có thể nhìn thấy Mộc Vĩnh Diệp ưu tú như thế nào, vì thế giờ phút này bọn họ vô cùng hồi hộp cho hắn, chỉ là trong kỳ thi không được làm ồn, nên tất cả mới bảo trì trầm lặng, không chút cổ vũ.



“Bắt đầu đi”Thanh âm của ma pháp sư Sean trong nháy mắt truyền ra toàn trường.



Cũng trong nháy mắt, Mộc Vĩnh Diệp có thể cảm nhận được một vòng sáng bao lấy chính mình, ngăn cách hắn với ngoại giới. Truyện "Ngự Đạo "




“A”Một tiếng kêu thê thảm vang lên, thanh âm như bị người lóc xương vang lên bên tai hắn, làm hắn không khỏi nhíu mày lại.



“Không” “A” “Gầm” Nháy mắt, xung quanh Mộc Vĩnh Diệp vang lên hàng loạt thanh âm kêu thảm, còn có vô số tiếng quỷ khóc sói tru nữa, rất giống như muốn xé nát phòng tuyến tâm linh hắn, làm cho hắn sợ hãi vậy.



Mà hoàn cảnh xung quanh cũng biến đổi, trong nháy mắt xung quanh hắn biến thành tu la luyện ngục. Trời lờ mờ sáng, không phải là hắc cùng huyết hồng mới đúng, cả không gian tràn đầy mùi máu, từ bốn phía truyền đến tiếng quỷ khóc, vô số lệ quỷ bay múa xung quanh hắn, từng bàn tay thối rữa phá đất chui lên, một đám hủ thi chậm chạp lê chân về phía Mộc Vĩnh Diệp.



Bốn phía là cảnh tượng luyện ngục, người khác nhìn thấy vậy nói không chừng đã bị dọa đến không biết phải làm sao cho tốt, nhưng là Mộc Vĩnh Diệp thì khác, hắn cả địa ngục cũng đã đi qua, ở ác quỷ trì một thời gian dài, thậm chí còn hấp thu vô số oán niệm, nhìn thấy cảnh tượng này cũng chỉ cảm thấy bình thường mà thôi. Nhưng là, dù cho hắn không sợ hãi, không khó chịu, nhưng là vẫn nhìn ác tâm. Mà Mộc Vĩnh Diệp cũng biết, cảnh tượng nơi này do Hoặc Âm kết giới tạo ra, ảnh hưởng đến tinh thần cùng tâm linh mỗi thiếu niên. Tuy nơi này có thể ma luyện ý chí nhưng Mộc Vĩnh Diệp căn bản không cần điều này.



Bản tôn khoanh chân ngồi xuống, Phủ Phong một lần nữa hiện lên trên đầu gối hắn, bàn tay nhỏ bé của hắn nhanh chóng đạn tấu.



“Đinh, đinh”Tiếng đàn mang theo một chút chân khí, bên người Mộc Vĩnh Diệp đột nhiên hình thành một tầng sáng nhàn nhạt, nhanh chóng khuếch tán về bốn phía.



Vòng sáng đi qua đâu, hủ thi cùng lệ quỷ trong nháy mắt như băng tuyết tan chảy, biến mất không thấy bóng dáng, mà đại địa cũng biến thành thảo nguyên xanh tươi, bầu trời trong xanh, hoàn cảnh luyện ngục do hoặc âm kết giới tạo ra trong nháy mắt bị tịnh hóa, biến thành thảo nguyên bao la.



Mộc Vĩnh Diệp cũng phát hiện trong hoặc âm kết giới này như có từ trường kỳ quái, đem cảnh tượng trong tiếng đàn của mình biểu hiện ra thành thực tế, xóa đi tràng cảnh tu la khốc liệt lúc trước.




Rất nhanh, Mộc Vĩnh Diệp đánh khúc đàn thứ hai, đưa cảnh tượng xung quanh thành biển rộng, mà nửa canh giờ đã trôi qua, cảnh tượng bốn phía hóa mờ ảo rồi biến mất, hắn biết cuộc thi đã kết thúc, liền nhanh chóng thu lại Phủ Phong.



Lúc này, xung quanh bốn phía chỉ còn lại hai người, một là hắn, một là Dạ Anh, Dạ Anh cũng đang quan sát hắn, trên người Dạ Anh không chút biến hóa nào, vẫn thong dong đạm định như khi đi vào, mà khi nhìn đến ánh mắt của Mộc Vĩnh Diệp, hắn cũng khẽ cười tà dị.



“Các ngươi tên là gì?”Ma pháp sư Sean hỏi.



“Dạ Anh”.



“Mộc Vĩnh Diệp”.



“Hử?”Ma pháp sư Sean kỳ quái hỏi, hiển nhiên ông không nhớ đến là đại gia tộc nào.



Nhưng là, Mộc Vĩnh Diệp cùng Dạ Anh cũng lười trả lời, chầm chậm đi tới bên đám thiếu niên.



Mà ma pháp sư Sean sau khi nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra bọn họ đến từ đại gia tộc nào đành lắc lắc đầu nói: “Được rồi, những người còn lại lên hết đi”.




Nhóm sau cùng theo lệnh tiến lên, không lâu sau, cả nhóm lại bị cảnh tượng khủng bố hù dọa, mà khi kết thúc trắc thí, chỉ còn lại một thiếu niên duy nhất kiên trì được nửa canh giờ, nhưng là sắc mặt thiếu niên trắng bệch không chút huyết sắc. Truyện "Ngự Đạo "



“Tốt rồi, xin chúc mừng sáu vị để tử hoàn thành bài thi thứ ba, mà ta cũng đại biểu học viện, giải phương pháp giảng dạy của học viện”Ma pháp sư Sean nói.



“Học viện chúng ta khác với những học viện khác, nhân số không nhiều, không đến hai người, nhưng là mỗi người đều là thiên tài hiếm có, những học viện rác rưởi kia sao có thể sánh bằng được, mỗi khóa học chừng hai mươi năm, khi đạt đến ngũ cấp, tùy thời có thể tốt nghiệp, nhưng cũng có thể lưu lại học viện cho đến khi hai mươi năm kết thúc, đệ tử học viện cũng tiến hành phân tổ”Ma pháp sư Sean nói.



“Giáo sư, như nào là phân tổ vậy?”Lôi Ân kỳ quái hỏi.



“Gọi là phân tổ, nghĩa là năm đến mười học sinh làm một tổ, do một vị lão sư phụ trách, mà lão sư này sẽ phụ trách tổ trong hai mươi năm, mỗi một tổ đều là trình độ bất đồng, do học sinh khóa trước cùng học sinh khóa sau tạo thành, cũng là nói, các ngươi sẽ được dẫn vào các tổ có sẵn”Ma pháp sư Sean cười nói.



“Vậy nghĩa là chúng ta không thể học cùng nhau sao?”Một vị đệ tử kỳ quái hỏi.



“Có thể, học viện có lão sư chuyên môn phụ trách tổ, cũng có lão sư công cộng, chỉ cần các vị cần, vào thời gian nhàn hạ ban ngày tìm đến họ, họ sẽ dạy các ngươi, tình huống cụ thể để lão sư phụ trách tổ cùng thành viên trong tổ các vị nói rõ hơn đi, bây giờ bắt đầu phân tổ đi”Ma pháp sư Sean nói.


Bình Luận (0)
Comment