Ngự Đạo

Chương 79



Ăn xong điểm tâm, mọi người dưới sự lãnh đạo của lão đầu liền đi về phía tây bắc của đảo, mà do đi quá nhanh, hai người mới Dạ Anh, Mộc Vĩnh Diệp cũng không kịp thưởng thức kiến thúc hoa lệ trên đảo.



Hòn đảo vốn rất lớn, đoàn người đi gần nửa canh giờ mới tới góc tây bắc của đảo, nơi đó là một bãi biển lớn, mà ở đó đang đậu một chiếc thuyền dài chừng năm mươi thước, dưới sự lãnh đạo của lão đầu mọi người rất nhanh đi lên thuyền.



“Nhổ neo đi, Thủy Văn ngươi vào điều khiển”Lão đầu liền tìm một cái ghế ngồi phịch xuống rồi nói.



“Ân, sao chỉ có chúng ta thôi? Sao không có người chèo thuyền?”Thủy Văn kỳ quái hỏi lại



“Đần độn, ngươi muốn tất cả mọi người đều biết sao? Còn không đi mau đi”Lão đầu trừng mắt nói.




Thủy Văn vô cùng buồn bực nhưng cũng nhanh chóng tiến vào bên trong khoang thuyền.



Một khắc sau trên thuyền phát ra ma pháp năng lượng, sau đó thuyền chậm rãi đi về phía tây bắc, mà tại bốn phía cạnh thuyền đều lóe lên ma pháp trận, từ những ma pháp trận nổi trội trên thân thuyền, có thể thấy rõ đây là một sản phẩm ma pháp khổng lồ.



Hải thuyền chạy tới hai canh giờ thì Thủy Vũ mới vội vội vàng vàng từ khoang thuyền chạy tới trước mặt lão đầu kêu lên: “Lão đầu, sao không có thức ăn chứ? Trong khoang thuyền không có gì để ăn cả”.



“Tại thuyền cũ đã hỏng, thuyền này là học viện vừa chế tạo đương nhiên chưa có trang bị đồ ăn”Lão đầu liền nhấp một ngụm rượu rồi nói.



“Chính là, không có thực vật vậy chúng ta ăn bằng gì? Các người có mang lương khô không?”Thủy Vũ lập tức hỏi mọi người.



Nhưng trả lời hắn là những cái lắc đầu nguầy nguậy.



“Không sao, chúng ta đang ở trên biển, tới lúc đói thì bắt con cá lên là được”Lão đầu liền nói xen vào.



“Bắt cá? Đây là biển lớn không phải ao đầm nha, làm sao bắt được?”Thủy Vũ không chút tin tưởng hỏi.



“Vả lại, toàn lực điều khiển thì cũng mất có tám ngày đường thôi, chịu khó một chút lên đảo liền ăn” Thanh âm lão đầu càng lúc càng nhỏ.



Thủy Vũ không khỏi đầu choáng mắt hoa, tám ngày? Nhịn, làm sao nhịn đói tám ngày đây?



“Lão sư, chúng ta nên là trở lại lấy ít thức ăn, nhịn đói liệu được bao lâu chứ?”Thủy Văn trong khoang thuyền lập tức kêu lên.




“Không được, đi về nhỡ người khác biết thì làm thế nào? Không được, nhịn mấy ngày cũng không chết được, liền coi như là tu luyện đi”Lão đầu lập tức từ chối đề nghị của Thủy Văn. Truyện "Ngự Đạo "



Mà Thủy Vũ liền nhăn nhó khó coi, người tu vi cao thì không sao ta mới chỉ tam cấp mà thôi, nhịn tám ngày, liệu lúc đó còn có khí lực để đục nước béo cò không?



“Thức ăn cứ để ta lo”Bản tôn đột nhiên nói.



“Ân”Lão đầu dừng uống rượu lại, có chút kinh ngạc nhìn về phía bản tôn.



Lúc này, chấp niệm liền đưa cho bản tôn một cành trúc dài, phía đầu cành trúc buộc một sợi dây nhỏ phía dưới còn có một cái phao nhỏ, bản tôn liền đem phao chỉnh cao lên rồi lấy một cái móc rất lớn buộc lại, xong xuôi hắn lấy từ không gian giới chỉ ra ít mồi câu, móc vào lưỡi rồi quẳng xuống biển, lưỡi câu từ từ chìm xuống, bây giờ việc còn lại duy nhất chỉ là tìm một cái ghế tựa vào bắt đầu câu cá.



Mọi người thấy Mộc Vĩnh Diệp lấy ra đồ vật kỳ lạ đều lộ vẻ hiếu kỳ, nhưng tất cả đều không nói gì bởi rốt cục cũng không biết phương pháp của hắn có hữu hiệu không.



Bản tôn liền nằm xuống ghế, hưởng thụ làn gió biển lùa mái tóc, vừa cầm cần câu vừa từ từ nhắm mắt, giống như đang hưởng thụ một thú vui khiến cho mọi người trên tàu cơ hồ á khẩu, ngủ cũng bắt được cá sao.



Tuy bản tôn nhắm mắt lại nhưng tâm thần vẫn đặt vào cần câu cũng như cả lưỡi câu dưới đáy biển, mà nhắm mặt lại chính là ngăn chặn mọi sự quấy nhiễu của ngoại giới để tâm thần thêm ngưng tụ cảm nhận lưỡi câu càng thêm rõ ràng.



Mọi người trên tàu nhìn nhau không biết nói gì mà theo ý tứ của lão đầu mọi người cũng chỉ đành điều khiển thuyền đi về phương xa.



Dần dần mọi người bắt đầu cảm thấy nhàm chán, ma pháp sư đều bắt đầu minh tưởng mà chiến sĩ thì bắt đầu luyện kiếm, ngay cả chấp niệm cũng tìm một chỗ trống trên thuyền không ngừng diễn luyện Lâm Phong kiếm pháp, bởi vì Mộc Vĩnh Diệp biết chỉ có liên tục luyện đi luyện lại mới không ngừng thuần thục, không ngừng lý giải cùng nắm giữ, phải biết chất biến là từ lượng biến từ từ tích lũy lên.




Lại qua nửa canh giờ, lúc này bản tôn đang nằm ở trên ghế đột nhiên mở bừng mắt, trên mặt lộ nét vui vẻ, cần câu trong tay cũng nhấc lên cao. Hắn nhanh chóng đứng dậy, chân khí quán nhập vào cần câu cùng dây câu, ra sức lôi dây câu lên, một con cá biển cực lớn trong nháy mắt thoát ly mặt biển bị cần câu lôi lên sàn tàu.



Cá lớn màu hồng, dài nửa thước, nhìn giống như cá ngừ ở tiền thế, nằm trên sàn tàu không ngừng quẫy đuôi như không cam lòng, đang cố gắng thoát khỏi dây câu trốn vào biển. Nhưng là, dù sao nó cũng chỉ là một con cá thôi, dưới sự vây bắt của mọi người, sao có thể thoát được cả hàng ma chưởng chộp đến chứ? Giãy dụa một lúc nó liền đành nhận mệnh mặc mọi người xâu xé.



“Ha ha, biểu thúc đây là băng hỏa ngư, không ngờ lại là nhị cấp ma thú băng hỏa ngư!”Thủy Vũ nhanh chóng ôm ấy con cá, hoàn toàn không để ý đến y phục bị ướt, mặt không ngừng rạng rỡ hiển nhiên là đã không còn lo sợ vì bị đói mấy ngày nữa.



“Ha ha, thật là tốt, băng hỏa ngư chỉ sinh hoạt tại đáy biển, người bình thường muốn bắt cũng khó, cái này chính là chúng ta có phúc ăn, Hỏa Tuyên nhanh nấu canh đi”Lão đầu mở miệng nói, giống như cá là do hắn bắt vậy, lão không chút khách khí đã quyết định số phận của con cá.



“Đồ vật này rất thú vị, có thể cho ta xem thử không?”Dạ Anh nhìn vào cần câu hỏi.



Bản tôn liền trực tiếp đưa cần câu cho Dạ Anh, dù sao đồ ăn cũng đã có không cần phải câu nữa, còn cái cần câu liền để bọn họ chầm chậm nghiên cứu đi.



Khi bản tôn đưa cần câu cho Dạ Anh mọi người cũng đều sinh ra tò mò hứng thú với công cụ thần kỳ này, liền chụm đầu lại nghiên cứu nó.



Ngắm nghía cần câu cả nửa ngày, Dạ Anh cũng không phát hiện ra chút ma pháp dao động nào, vật phàm này làm sao có thể bắt được ma thú chứ? Tâm lý nàng không khỏi càng thêm kinh ngạc nhìn về phía bản tôn, ánh mắt nàng cũng thêm phần quái dị.



Những người khác cùng rất nhanh cầm tới cần câu nhưng là kết quả đưa ra cũng không khác Dạ Anh bao, đồng thời ánh mắt cũng tràn đầy khó tin nhìn bản tôn, sau cùng Thủy Vũ liền cầm lấy cần câu học theo Mộc Vĩnh Diệp đi câu, nhưng cá biển có thể câu dễ thế sao? Đợi tới nửa ngày ngay cả tăm cá cũng không nổi, chỉ có thể đem cần câu trả lại cho Mộc Vĩnh Diệp.


Bình Luận (0)
Comment