Ngự Đạo

Chương 92



“Thần huyết là của ta, ngươi dùng huyết nguyên lực ở bên trên đi”Dạ Anh trừng mắt với Địch Nhi rồi nói. Truyện "Ngự Đạo "



“Huyết nguyên lực?”Bản tôn kỳ quái hỏi.



“Huyết nguyên lực cũng tương đương với huyết thanh của thần, cứ vạn năm sẽ hình thành một ít từ thần huyết, cũng chứa năng lượng cường đại, mà cũng đỡ bị nổ chết”Dạ Anh vừa nói vừa lấy ra hai bình nhỏ màu đen.



Hắc sắc năng lượng khẽ động, một cái bình nhỏ trên tay nàng sinh ra hấp lực vô cùng lớn, hút đi tầng dịch thể trong suốt màu vàng ở lớp trên vào, chỉ trong chốc lát, toàn bộ dịch thể màu vàng đã bị hút hết vào trong bình nhỏ. Dạ Anh vội vàng đóng nắp bình lại, tiếp tục giơ ra bình còn lại. Truyện "Ngự Đạo "




Nhìn đến màn này, bản tôn trong nháy mắt trở nên ngây ngốc, đây là thứ gì? Tại sao lại giống pháp bảo trong ký ức của mình vậy?



“Bình này là gì thế?”Bản tôn kinh ngạc hỏi.



“Thứ này sao?”Dạ Anh nhìn bình nhỏ trong tay một chút rồi nói: “Đây là sản phẩm luyện kim thuật, đương nhiên, ở thế giới này không tồn tại, sau này ngươi sẽ rõ”.



“Tiểu gia hỏa, bình huyết nguyên lực này cho ngươi, là ngươi mang ta đến nơi này, không thể bạc đãi ngươi được”Dạ Anh vứt cho Địch Nhi một bình nhỏ.



Địch Nhi vội vàng phi thân đón lấy bình nhỏ, bình nhỏ lớn hơn nàng rất nhiều lần, nhưng là nàng vẫn vô cùng vui vẻ khó khăn ôm chặt lấy bình nhỏ. Mà bình nhỏ vừa chạm vào tay nàng liền biến mất không thấy đâu, bản tôn biết rõ đó là do tiểu không gian của nàng, nàng vừa sinh ra đã có, như là nàng luôn mang theo một không gian giới chỉ bên người vậy. Truyện "Ngự Đạo "



Lúc này Dạ Anh lại thúc giục bình nhỏ còn lại hấp thu huyết trì. Huyết dịch trong huyết trì như nặng tựa vạn quân, Dạ Anh thúc giục cả nửa buổi mới chầm chậm chảy vào trong bình nhỏ. Nhưng là, một khi có bắt đầu, tốc độ chảy lập tức nhanh hơn nhiều, càng lúc càng nhiều huyết dịch chảy vào trong bình. Bình nhỏ như một không gian vô cùng lớn, vô số huyết dịch tiến vào mà vẫn không có dấu hiệu đầy.



Theo huyết dịch tiến vào bình, hơn hai trăm quỷ hồn cũng không theo tiến vào bình, mà vẫn đứng nguyên trong huyết trì càng lúc càng ít. Huyết dịch càng lúc càng giảm, đám quỷ hồn cũng tụ tập lại, giây phút này, đám quỷ hồn đều lộ ra thần sắc kinh hoàng, giống như rất sợ một chuyện kinh khủng sắp xảy ra.




Cuối cùng, Dạ Anh cũng thu hết huyết dịch trong huyết trì, mà đám quỷ hồn cũng lộ ra thần sắc thất vọng, chán nản, miệng chúng há to như đang gào thét kể lể đau đớn hiện tại của chúng. Mất đi huyết dịch làm vật dẫn, một con quỷ hồn đột nhiên thân thể hơi thu nhỏ lại rồi hóa thành một luồng khói tiêu tan, triệt để hình thần câu diệt.



Ngay sau đó, một quỷ hồn khác cũng xuất hiện tình huống tương tự, đám quỷ hồn không ngừng chạy quanh huyết trì trống rỗng, nhưng là bất kể như nào, chúng cũng không thể chạy thoát ra được phạm vi mảnh vải đen. Không có thần huyết tu dưỡng, chỉ trong chốc lát, hơn mười con quỷ hồn tan biến.



Nhìn thấy màn này, tròng mắt bản tôn sáng rực lên, mảnh vải đen kia nhất định là một bảo vật, nó có thể nắm giữ vô số thần huyết, cầm cố thần hồn, có thể thấy nó thần kỳ như nào, chẳng qua hiện tại trong mắt mọi người nó chỉ là một mảnh vải mà thôi.



Lúc này, một suy nghĩ lớn mật hiện ra trong đầu bản tôn. Nhìn vào đám quỷ hồn không ngừng tiêu tan, bản tôn đánh ra một pháp quyết, đầu ngón tay hắn bắn ra một tia lục quang, nhanh chóng bắn về một quỷ hồn, quỷ hồn này trong nháy mắt bị bắn về phía mảnh vải đen, tan biến không thấy đâu, không biết có phải thần hồn câu diệt không nữa.



Nhìn thấy thành quả này, tròng mắt bản tôn càng thêm sáng rực, tay phải tiếp tục đánh pháp quyết bắn về phía các quỷ hồn khác, mà tay trái hắn cũng bắt đầu bắn ra pháp quyết, từng đạo pháp quyết liên tục không ngừng nghỉ bắn về phía mảnh vải đen làm cho nó bắt đầu toát ra từng tia hắc khí.



Nhìn thấy động tác của bản tôn, tiểu tinh linh cùng Dạ Anh đột nhiên sửng sốt, Dạ Anh kinh ngạc nhìn thủ pháp của bản tôn, nhưng dù nàng xem xét kỹ đến đâu cũng không thể nhận ra năng lượng bản tôn bắn ra là gì, vì thế ánh mắt nàng nhìn bản tôn càng thêm quái dị.



Lúc này, bản tôn đang chuyên chú đánh pháp quyết, mà Dạ Anh đã thu lại bình nhỏ, thân hình nàng đột nhiên biến động, khuôn mặt nam nhân dần biến thanh tú, kết hầu nơi cổ cũng tan biến, dần dần lộ ra một lãnh diễm mỹ nữ, nét đẹp của nàng không chút thua kém Địch Nhi.




“A, ngươi sao lại biến thành nữ nhân chứ?”Địch Nhin nhìn Dạ Anh biến hình kinh ngạc thốt lên.



“Ngươi từng nhìn thấy ta sao?”Dạ Anh nhìn chằm chằm vào Địch Nhi, hiển nhiên nàng nhận ra quái dị trong lời nới của Địch Nhi.



“Sao tròng mắt ngươi lại màu hồng vậy?”Địch Nhi đột nhiên kinh ngạc thốt lên.



Lúc này, bản tôn đang hoàn toàn chìm đắm trong đánh pháp quyết, pháp quyết càng lúc càng nhanh, cũng không nhìn rõ thủ pháp của hắn nữa, mà theo bản tôn không ngừng đánh pháp quyết, chân nguyên toàn thân hắn cũng tiêu hao nhanh chóng, nhưng là trên mặt bản tôn lộ ra biểu tình kích động.



Ngay khi quỷ hồn cuối cùng tan biến, bản tôn nhẩm đếm số pháp quyết bản thân đánh ra, vừa vặn một trăm linh tám cái, mà những quỷ hồn khác, do bản tôn không kịp đánh đến nên chúng nó chỉ có thể chầm chậm tan biến giữa thiên địa.



Sau khi đánh một trăm linh tám quỷ hồn vào mảnh vải, tay phải bản tôn đột nhiên biến ảo, cùng với tay trái không ngừng chuyển pháp lực về phía mảnh vải


Bình Luận (0)
Comment