Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 102


Mặt trời ngày thứ sáu dần dần lên cao.
Nó treo giữa bầu trời ngập tràn sương mù, có nhìn cũng không rõ, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được vài tia sáng chiếu xuống bên dưới tán cây dày đặc của khu rừng, tạo thành bóng cây nhợt nhạt.
Nhóm người truy tìm từng bước thu nhỏ phạm vi, Khấu Đông có thể nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập.

Âm thanh này cực kỳ gần y, cứ như chỉ một gang tấc nữa sẽ bị phát hiện.

Cựu thiên sứ áo đen cũng bắt đầu đi đến khu rừng, hơi thở của bọn họ phảng phất khắp nơi, không cần phải nói nhiều, Khấu Đông cũng có thể cảm giác được họ đang tới gần.
Đây là một cuộc trốn chạy.
Kỳ quái là, Khấu Đông không hề cảm thấy việc chạy trốn này gay go cỡ nào.

Có lẽ là bởi vì y đã từng trải qua không ít chuyện từ khi vào game này, hay cũng có thể là do Diệp Ngôn Chi –– sự tồn tại của huyết tộc trẻ tuổi này ít nhiều vẫn khiến y có cảm giác được dựa dẫm.
Sức mạnh của Diệp Ngôn Chi còn cường đại hơn đám huyết tộc ngoài kia.

Dòng máu của hắn còn mê người hơn cả Bá tước, bằng chứng là việc thị lực với thính lực của hắn vượt xa những người khác.

Khi được hắn dẫn dắt, hai người cũng cẩn thận tránh né được kẻ địch đến gần rồi đi thẳng tới tòa lâu đài.
Khi tiếp cận tới đó đã là buổi trưa, lúc này hai người mới dám dựa vào thân cây nghỉ ngơi một chút.

Diệp Ngôn Chi lôi túi nước ra đưa cho Khấu Đông, ra hiệu y uống thêm một ngụm ––– thân thể của nhân loại đương nhiên không thể thiếu nước, môi Khấu Đông đã nứt toác cả ra.
Y lè lưỡi liếm liếm, không mấy để bụng, "Không sao đâu."
Y theo bản năng muốn duỗi tay lên bóc, thái dương huyết tộc trẻ tuổi căng cứng lại, lập tức ngăn cản.
"Đừng động."
Khấu Đông mờ mịt nhìn hắn chằm chằm.
"Hả?"
"Đừng động," huyết tộc trẻ tuổi không nói nhiều lời, lòng bàn tay lần nữa chạm vào môi y, động tác nhẹ nhàng cực kỳ, "Chảy máu mất."
"......."
Khấu Đông lúc này mới nhớ ra máu của mình có sức hấp dẫn như nào.
Y trừng mắt nhìn Diệp Ngôn Chi, trong lòng bắt đầu dấy lên cảm xúc muốn được hút.
Cổ họng y ực một cái, kiến nghị: "Hay là...."
Diệp Ngôn Chi không thèm liếc mắt nhìn y nữa, trầm giọng từ chối.
"Không được."
Khấu Đông: ".........."
Y thực sự rất buồn.
Bắt đầu chỉ trích, "Cưng chẳng hiếu thuận chút nào."
Diệp Ngôn Chi: "Lần trước cậu suýt ngất, tôi đang lo lắng cho cậu thôi."
Hắn nói lời này với giọng điệu đường hoàng ra dáng, cứ như con trai ngoan đang khuyên bảo ba già huyết áp cao không nên gặm cổ vịt.
Đen đủi rằng, Khấu Đông hiện giờ đang là ba già bị máu tươi làm cho u mê, căn bản không hề phát hiện khổ tâm của hắn, vẫn phẫn nộ nói: "Vớ vẩn...!cưng không hiếu thuận! Ba có thể bất tỉnh được sao? Ba nói thoải mái cơ mà?"
Y định so sánh cho nhãi con nhà mình biết thế nào là hôn mê vì cơ thể yếu đuối với cả thế nào là hôn mê vì quá sướng.

Nhưng đột nhiên huyết tộc trẻ tuổi túm lấy tay y, thấp giọng nói: "Có gì đó không đúng."
Khấu Đông nhìn bốn phía không hề phát hiện có gì bất thường.

Con bạch mã còn đang đứng một góc giải lao, không có âm thanh gì.
Sương mù trong rừng vẫn chưa tan hết, nó như dải lụa quanh quẩn trên từng cành lá, làm tầm mắt dần trở nên mơ hồ.

Y trừng mắt nhìn, cố gắng phát hiện xem có điểm gì khác lạ, bỗng nhiên cũng ý thức được.
"Sương mù?"
Sương sớm bình thường lúc này cũng nên tan đi ít nhiều, thế nhưng hôm nay sương trong khu rừng ngày càng đậm, màu trắng của nó dường như nhấn chìm tất cả.
Đi về phía trước chừng mười mấy phút, bọn họ mơ hồ từ trong sương mù phát hiện ra hình bóng của thứ gì đó, như là một tảng đá.

Mãi đến khi tới gần đó thì họ mới nhận ra đó là một bức tượng làm bằng đá.
Tượng đá không tạc người, chỉ tạc một chỉ có một đôi cánh bị gai trói chặt, cao ngang người.

Những cành gai đâm xuyên qua những kẽ hở của lông vũ, như thể chúng đang khóa chặt nó, giam giữ nó dưới mặt đất, không để nó thoát ra.


Nó đang vùng vẫy và vặn vẹo, như thể ai đó nắm chắc trong tay thô bạo bẻ gãy.
Máu tanh, vẻ đẹp vừa quỷ dị vừa lạ thường.

Từng chiếc lông vũ chân thực cực kỳ, khiến người ta tưởng nó đang sống.
Như kiểu một giây sau nó có thể bay ra khỏi bụi gai, từ dưới mặt đất bay lên.
"Ba thấy cái này rồi!" Khấu Đông đột nhiên lên tiếng, "Trên người đám dơi kia có ấn ký này –––"
Y cứ tưởng đây chỉ là gia huy, nhưng hôm nay xem ra có lẽ không phải vậy.
Thứ này tượng trưng cho cái gì?
Huyết tộc trẻ tuổi nhíu mày, sắc mặt không hiểu tại sao xấu đi.

Hắn ngưng thần đánh giá pho tượng, bỗng dưng hỏi Khấu Đông: "Cậu có thể tới gần?"
"Đúng," Khấu Đông lúng túng, y cảm thấy ngạc nhiên, "Cưng không thể tới gần?"
Y vừa quay đầu mới phát hiện bước chân Diệp Ngôn Chi đã dừng lại từ xa, cách pho tượng hai ba bước, cứ như bị một sức mạnh vô hình cản lại.
"Bị chút ảnh hưởng." Diệp Ngôn Chi giải thích ngắn gọn, "Tới đó sẽ có vài cảm xúc tiêu cực."
Khi hắn đến gần tâm trạng bắt đầu khó chịu, sự hoảng sợ mất đi với cảm giác đau đớn trong nháy mắt như ngọn núi đè xuống bao phủ toàn bộ người hắn.

Hắn không cách nào chạy trốn, cứ như bị ném vào trong một cơn ác mộng.
Thế mà Khấu Đông không bị ảnh hưởng gì, y thử thăm dò đưa tay đụng vào pho tượng lạnh lẽo.

Tảng đá được điêu khắc chân thực tới từng chiếc lông, vài chiếc lông đuôi dài rủ xuống mép như đuôi phượng rơi xuống không trung.
Khấu Đông cảm thấy quen thuộc lạ thường.
Y dọc theo mặt ngoài tinh tế của đôi cánh sờ sờ, lúc chạm tới phần gốc tay bỗng nhiên hơi run.
Y cảm nhận được xúc cảm giác hoàn toàn không phải của tượng đá.
––– Khấu Đông thu tay lại.
Phía trên dính chút bột phấn màu vàng, nhỏ vụn lấp lóe, không giống như là vụn vàng bình thường, trông cứ như là...
Cứ như là máu khô của thiên sứ còn sót lại.
Khấu Đông nói lại điều này với Diệp Ngôn Chi.

Huyết tộc trẻ tuổi trầm mặc chốc lát, xong cũng nâng mắt nhìn kho tượng.

Bây giờ xem ra đây không phải là pho tượng nữa rồi mà nó là bằng chứng cho thấy rằng vị thiên sứ lạ được cưng chiều nhất bầu trời đã bị rớt xuống.

Đôi cánh của người nọ sau khi bị vứt bỏ tại đây đã bị đám bụi gai tham lam bọc lấy rồi trở thành tượng đá lạnh băng, chứa đầy sự dũng cảm tuyệt vọng của thiên thần và cơn thịnh nộ quái dị của Thiên Phụ, thế nên người bình thường khác không thể nào tới gần.
Trong truyền thuyết chỉ có một thiên thần duy nhất sở hữu sáu chiếc cánh.

Y xứng đáng được nhận sự ưu ái của Thiên Phụ, là sinh vật đầu tiên được tạo ra bởi Thiên Phụ, và cũng là tạo vật hoàn hảo nhất và thần thánh nhất.

Vì tạo vật mỹ lệ ấy, Thiên Phụ đã tạo ra ngày thứ ba xa hoa lộng lẫy [1] để vị thiên sứ sáu cánh yêu kiều đó ở lại.
[1] Vào ngày thứ ba, lời Đức Chúa Trời ban cho đất đai và biển cả, và uy quyền của Đức Chúa Trời khiến thế gian tràn ngập sự sống.

Cái này mình không rõ về ý nghĩa lắm nên mình tạm giải thích như vậy, nếu có ai biết thì giúp mình với nhé.
Khi người nọ mất đi sự sủng ái của Thiên Phụ thì lao về phía mặt đất hắc ám tàn nhẫn, cởi bỏ chính đôi cánh của chính mình, không biết trong lúc ấy người nọ có suy nghĩ gì?
Trong lòng Thiên Phụ, cũng chẳng biết đang nghĩ tới điều chi?
Khấu Đông nhìn chằm chằm đôi cánh giờ đây đã biến thành pho tượng.

Những bột phấn vàng nhạt làm y nảy ra vài linh cảm kỳ dị, y cúi đầu, cắn rách ngón tay, nhỏ một giọt máu lên trên pho tượng.
"—— Nên chấm dứt tất cả ở đây thôi."
Phía sau bỗng nhiên truyền tới âm thanh lạnh lẽo mà cứng rắn, cùng lúc đó, một cảm giác áp chế cực kỳ mạnh mẽ ập vào tâm trí Khấu Đông, có ai đó đang ở ngay sau lưng y, đôi mắt lành lạnh dõi theo y —— chợt, ánh mắt kia chuyển động, tập trung vào phần da thịt lộ ra sau gáy y, tham lam, nóng rực, tựa như muốn xuyên thủng lớp da mỏng manh, dùng ánh mắt kia để đào ra từng tấc xương thịt y.
Không có gì nghi ngờ, đây là một vampire.

Khấu Đông quay đầu lại để thấy mặt gã.
Tóc trắng mắt xanh, khuôn mặt tuấn tú.
Chẳng phải ai khác, chính là ngài Nam tước thân yêu đây chứ đâu.
Gã tới đây nhanh hơn so với tưởng tượng của Khấu Đông, gã nhảy xuống ngựa nhìn hai người một hồi.

"Vị khách mời tôn quý của tôi, ngài đã mất công lặn lội đường xa tới đây," Ủng cưỡi của Nam tước dẫm lên mặt đất phát ra tiếng kêu vang, một tay gã cầm theo nỏ kéo lỏng lẻo, nhẹ giọng nói, "Tiệc tối bảy ngày còn chưa kết thúc, sao ngài lại muốn đi chứ?"
Khấu Đông nói ra nghi vấn trong lòng: "Đốt hết mọi thứ rồi, mấy người còn muốn làm tiệc tối kiểu gì?"
Làm chỗ nào, chắc không phải cắm trại bên ngoài đâu nhỉ?
Nam tước bị câu hỏi này của y làm cho nghẹn họng, thế nhưng gã lại chẳng hề tức giận trái lại còn bày ra nụ cười thân sĩ.
"Đây nào có phải chuyện mà một vị khách nên bận tâm," gã không nhanh không chậm thưởng thức nỏ kéo trong tay mình, "Thứ mà ngài cần bận tâm lúc này là phải tận hưởng thế nào cơ mà – tôi nói đúng chứ?"
"........"
Khấu Đông nghĩ thầm, tận hưởng kiểu quái gì, tôi với anh đè nhau ra hút máu thì gọi là tận hưởng à?
Đúng như dự đoán, câu tiếp theo của Nam tước chính là vấn đề y vừa nghĩ tới: "Tử tước Glenn, sao ngài không thử mùi vị của tôi?"
Khấu Đông một lời khó nói hết nhìn chằm chằm gã, cứ như là đang dòm một thằng biến thái.
Không, y cảm thấy mình có thể dùng luôn hai chữ biến thái để nói gã chứ chẳng phải là cứ như là nữa rồi.
Y từ chối, "Không thèm, cảm ơn."
Đôi đồng tử xanh thẳm Nam tước nheo lại, nhìn liếc qua huyết tộc trẻ tuổi mặt không cảm xúc đứng cạnh.

Chợt, gã cười rồi quan tâm nói: "Xem ra Tử tước Glenn đây đã tìm được cha rồi."
Khấu Đông tốn kha khá công sức mới ngẫm xong lý do mình đang là ba của Diệp Ngôn Chi đột nhiên tụt xuống thành con hắn.

Hiện tại, y là người, Diệp Ngôn Chi lại là một huyết tộc hàng thật giá thật, đương nhiên hắn sẽ không thể là người kết ước với y được – ngược lại, y bấy giờ mới giống như người kết ước với hắn, chỉ chờ được người ta ôm lấy.
Địa vị đột nhiên tụt dốc khiến cho Khấu cha già cảm thấy mình chịu thiệt cực nhiều.
Thế nhưng quái lạ là, khi nghĩ đến việc bị Diệp Ngôn Chi ôm lấy, y lại cảm thấy rất thoải mái....
Khấu Đông lần nữa hồi tưởng cảm giác bị hút máu lúc ấy, đúng thật sự là thoải mái.
Bị Diệp Ngôn Chi hút máu đã thấy cả người vui sướng, nếu bị sơ ủng có khi còn tuyệt vời hơn!
Khóe môi Nam tước lập tức không còn ý cười, mắt gã cũng tóe lửa.
"Có đúng không," gã thấp giọng nói, "Ngài cam nguyện làm con mồi của cậu ta ư...."
Khấu Đông nhìn vẻ mặt của gã, trong lòng dấy lên dự cảm không tốt.

Một giây sau, Nam tước đã đột nhiên lao tới, gã như một con thú hút máu dữ tợn, màu đỏ của máu như bức bình phong phiêu đãng ở phía sau, gã thậm chí còn chẳng thèm dùng đến nỏ, liều mạng phi đến muốn cắn vào cổ thanh niên.
Huyết tộc trẻ tuổi nhanh chóng đứng chắn trước mặt Khấu Đông, chẳng hề do dự cản gã lại.

Hai người lăn một vòng trên mặt đất, cứ như hai con sói cô độc, dùng nanh vuốt sắc bén cắn xé lẫn nhau, muốn lóc sạch thịt của đối phương ra.
Trong tầm mắt của Khấu Đông, tốc độ của huyết tộc nhanh hơn rất nhiều, y không theo kịp động tác của hai người nhưng vẫn lại lo lắng quan tâm đến Diệp Ngôn Chi, thậm chí còn không nhận ra được pho tượng phía sau đang nhè nhẹ cử động.

Giọt máu rơi xuống bức tượng như nước sương lăn trên lá sen.
Ầm.
Ban đầu là giọt máu đỏ tươi pha chút ánh vàng của thanh niên nhỏ xuống, đôi cánh từ từ hiện ra mạch máu vàng nhạt.

Chúng cứ như đàn rắn uốn lượn xung quanh đôi cánh rồi phát triển nhanh chóng như dây leo, lớn dần lớn dần – cuối cùng tấm lưới máu bao phủ toàn bộ đôi cánh ở bên trong.
Nhà dột còn gặp mưa, đám bác sĩ mỏ chim cũng đã mò tới nơi.

Bọn họ khoác trên người áo choàng đen rộng thùng thình, giống như mây đen theo gió bay tới.

Sau tấm mặt nạ mỏ chim quái dị là sự sung sướng, bọn họ giơ ​​cái liềm thép sáng lạnh như tuyết trong tay lên, lẳng lặng quan sát.
Ầm.
Đôi cánh phát ra ánh sáng dìu dịu huyền ảo.

Phần cánh cụp xuống khẽ rung lên, bụi gai như cảm nhận được sự ấm áp, như nước thủy triều dần lui xuống.

Khấu Đông trốn trái trốn phải né đi mấy cái lưỡi liềm, đám thầy thuốc mỏ chim không bị pho tượng ảnh hưởng nên cũng có thể tới gần như y, tay của bọn chúng vừa gầy vừa nhỏ trông chẳng khác nào móng vuốt của chim, dường như không thể đợi được nữa, gấp gáp lao vào y.
Khấu Đông lấy cung tên từ trong balo ra, bắn mũi tên đầu tiên.
Bắn trượt!
Y lo lắng nhìn đám thiên sứ mỏ chim vẫn yên ổn chẳng mất sợi tóc nào rồi lại quay ra nhìn Diệp Ngôn Chi và đám vampire xuất hiện ngày càng nhiều, thanh niên, quý tộc thiếu niên với đám khách mời đã tụ tập gần hết ở đây, một con quạ đen kịt đậu trên pho tượng, con mắt đỏ sậm của nó xoay một vòng, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt.
Lại là quạ đen.
Theo bản năng, trong đầu Khấu Đông xoẹt qua suy nghĩ này, sau đó bỗng nhiên y dừng lại, đưa mắt nhìn về phía con quạ.

.......!Đúng rồi.
Y cuối cùng cũng nhớ ra, đêm ngày đầu tiên y đã nhìn thấy quạ đen.
Quạ đen tựa hồ ở khắp mọi nơi.
Y nhìn vào đôi mắt đỏ sậm của nó, tóc gáy phía sau cũng dựng đứng.

Bọn họ có thể cảnh giác hay thậm chí là tránh né được con người nhưng lại chẳng mấy ai để ý một con chim không lớn cũng chẳng nổi bật như này –
Nếu nó là mật báo thì sao?
Nó đứng ở nơi cao nhất để quan sát tung tích của y, vậy thì y phải trốn đi đâu chứ?
Đây rõ ràng là một con chim mật thám!
Khấu Đông cắn răng, nhưng lúc này y chẳng còn thời gian mà đi tính toán cách xử lý mấy con quạ.

Đám bác sĩ mỏ chim dần tiến lên phía trước, bọn chúng như muốn vờn y trước sau đó mới từ từ nuốt chửng y, chẳng khác nào một đám linh cẩu giành nhau đồ ăn.
Sức mạnh của Diệp Ngôn Chi thì khỏi cần nghi ngờ, mặc dù cũng là huyết tộc nhưng hắn lại có cơ thể mạnh mẽ và khí chất nhất nhì trong đám.

Hắn đã đoạt lấy cái nỏ thép chữ thập từ tay Nam tước, thế mà hắn không bắn mà lại giơ cao, không chút do dự lao về đám huyết tộc.
Nỏ thép trong tay hắn chẳng khác nào chùy sắt, lúc nó đập xuống đầu đám vampire vang lên âm thanh chói tai như hoa quả bị đập nát.
Máu bắn tung tóe.
Máu của huyết tộc dơ bẩn, làm đám bác sĩ mỏ chim ghét cay ghét đắng, bọn chúng cách xa ra một chút.
Chính là lúc này!
Khấu Đông thừa dịp đám thiên sứ bị Diệp Ngôn Chi lôi kéo sự chú ý, nhân cơ hội cầm lại cung tên kéo căng dây cung – bắn!
Lần này có lẽ là vì Diệp Ngôn Chi đang ở cạnh, thứ đồ trong tay Khấu Đông cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Mũi tên cường đại làm cho bốn năm tên thiên sứ ngã nhoài, nhưng đám bác sĩ mỏ chim cũng đã túm được chân tay Khấu Đông, đụng vào làn da trắng nhợt của y.
Tay của bọn chúng rất lạnh, thậm chí còn hơi nhăn nheo, ma sát lên làn da y, vuốt ve từ tay tới mặt, xúc cảm này làm y hơi buồn nôn.

Khấu Đông tránh đông tránh tây, muốn giật tay lại, chân cũng đạp đám bác sĩ ra, "Cút đi!"
Đám bác sĩ mỏ chim không hề buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn, chúng kéo lấy y như đang kéo con mồi mà vất vả lắm mới bắt được, cười vui sướng.
Mặt Khấu Đông sượt trên cỏ xanh, y gần như bị ép nằm ngửa lên đất, đoàn người phía sau thi nhau kéo, y tuyệt vọng vớ lấy tất cả những gì có thể giúp y níu lại.
Tay phải của y túm lấy Diệp Ngôn Chi, tay trái không ý thức được quơ vào pho tượng.
Ầm –!
Tiếng động dần lớn lên, rung chuyển cả thế giới.

Cánh nứt ra rồi, dưới lòng đất có thứ gì đó nhảy nhót một hồi, như trái tim của ai đó đang nhảy theo tiết tấu, theo quy luật.
Bác sĩ mỏ chim cuối cùng cũng rời mắt khỏi thanh niên, nhìn về pho tượng phía sau.

Ánh mắt của chúng lập tức nhuốm nỗi sợ, nhất thời không thể di chuyển, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ.

Khấu Đông nhân cơ hội kéo chân lại, vội vàng lùi về phía sau hai bước, y cảm thấy mặt đất dưới chân mình đang cao lên.

Đập vào mắt y đầu tiên là đỉnh điện cao cao.
Vô số cây cột nổi lên từ lớp đất bên dưới bức tượng, giống như mười ngón tay mọc ra từ bàn tay người.

Chúng nó cứ lớn lên, cứ như sẽ chẳng bao giờ dừng lại, phía trên nó được chạm khắc những hoa văn tinh xảo, phát ra tiếng ầm ầm nổ vang, làm mặt cỏ cùng cây cối bốn phía bị nhấc lên, xé rách mặt đất, hướng về bầu trời đã bị rừng cây che lấp.
Tiếng gió xuyên qua như dòng điện, những vì sao pha lê lững lờ trôi trên cột đá như dòng nước.

Bầu trời rộng lớn bị đảo lộn, chúng không ngừng lao lên trên, đâm thủng sương mù trắng xóa –
Đây mới là vọt lên từ mặt đất đúng nghĩa.
Một tòa thần điện cao to khổng lồ xuất hiện trước mặt.
"Ngày thứ ba," bác sĩ mỏ chim run rẩy lầm bẩm không ngừng, ngửa đầu nhìn tòa thần điện nguy nga trên không trung, "Là ngày thứ ba...."
Theo Sách Thánh, Thiên Phụ đã mất bảy ngày để tạo ra thế giới.
Ngày thứ nhất, Ngài nặn ra một thiên sứ.

Ngài đem màu sắc của đêm tối để tặng cho thiên sứ nọ, cho người nọ con ngươi đen, màu tóc cũng đen, dạy người nọ dùng con mắt đó để nhìn thiên địa.
Ngày thứ hai, Thiên Phụ lần thứ hai ngắm nhìn tạo vật mỹ lệ của mình.

Ngài hỏi thiên sứ có muốn cái gì không; thiên sứ nói, y muốn tự do.
Thiên Phụ lập tức tạo ra cho y sáu đôi cánh trắng như tuyết, có đôi cánh này, thiên sứ có thể tự do bay lượn khắp nơi.
Ngày thứ ba, Thiên Phụ lại hỏi thiên sứ muốn gì, thiên sứ trả lời, y muốn có nhà.
Lập tức Thiên Phụ tạo cho y thần điện, nó không thuộc về cõi nào và trở thành "ngày thứ ba" độc nhất vô nhị, ai ai cũng ngưỡng mộ.
Ngày thứ tư, vì muốn cho con trai mình nhìn ngắm thế giới nhiều hơn, Thiên Phụ tạo ra thiên địa.

Thời kỳ không hư hỗn độn, thần linh vận hành trên thủy diện.
Ngày thứ năm, Thiên Phụ mang tới ánh sáng, ánh sáng tạo ra ban ngày và ban đêm, chiếu sáng ngày thứ ba.
Ngày thứ sáu, Thiên Phụ tạo ra mặt trăng và những ngôi sao.


Ngài không tiếc công sức dùng những vì sao để trang trí cho thần điện của thiên sứ sáu cánh thêm phần rực rỡ, Ngài đặt chúng trên trời, chiếu sáng toàn bộ tạo vật mà mình đã cho y.
Thiên Phụ nghĩ vậy là đủ rồi, nhưng lần thứ hai con trai Ngài lại đi tới chỗ Ngài, khẩn cầu Ngài tạo thêm thứ gì đó cho thiên địa.
Thiên Phụ hỏi: "Con muốn cái gì?"
Thiên sứ sáu cánh đáp: "Con muốn một tạo vật giống mình."
Ước nguyện này làm khó Thiên Phụ, thiên sứ sáu cánh là tạo vật độc nhất vô nhị của Ngài.

Thế nhưng Ngài cũng không muốn làm con trai thất vọng, thế nên Ngài tạo ra con người.
Con người với thiên sứ cùng ra đời, ban đầu con người cũng sống ở trên trời nhưng chẳng ai có thể gặp vị thiên sứ sáu cánh kia; sau đó con người sống ở dưới mặt đất, càng không thể chạm vào đứa nhỏ mà Ngài âu yếm.
Thần chưa bao giờ che giấu sự bất công của bản thân.

Trong bảy ngày sáng tạo thế giới, Ngài dùng sáu ngày để tạo ra bảo vật quý báu nhất, còn lại một ngày Ngài mới dùng cho số còn lại.

Duy nhất chỉ có thiên sứ sáu cánh mới có thể ngồi với Ngài trên thần tọa, thậm chí còn có thể nghỉ ngơi chung một tòa thần điện với Ngài.

Tình cảm mà Ngài dành cho thiên sứ sáu cánh không lời nào miêu tả hết được, Ngài không ngừng ban cho đứa con của mình những thứ quý giá, vương miện, thánh quang, mỹ đức....!Ngài đem tất cả những vẻ đẹp của sáng tạo trao cho một người.
Các thiên sứ không hiểu được bắt đầu sinh ra căm ghét, Thiên Phụ xưa nay chưa từng dành cho bọn họ nhiều như vậy.

Bọn họ đi qua trước cửa ngày thứ ba lúc nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ quấy nhiễu đến Thần đang nghỉ ngơi bên trong.
Cho tới hiện tại, mỗi khi nhìn thấy ngày thứ ba, bọn họ vẫn sẽ run rẩy trong vô thức.
"Ngày thứ ba!" Cựu thiên thần khó lòng tin nổi lầm bẩm, "Sao nó lại ở đây...."
"Nó vẫn chưa sụp đổ ư!"
Thần điện không những không sụp đổ mà còn nguyên vẹn y như trong trí nhớ của bọn họ.

Lúc mà thần điện bay lên, huyết tộc trẻ tuổi đứng trên đó, gió vén ngược vài sợi tóc đen phất phơ trên khuôn mặt làm lộ ra vẻ thanh tú của thanh niên.
Tình cảnh này từ từ dung hợp trong ký ức của các cựu thiên sứ.

Bọn họ bắt đầu run lẩy bẩy, dưới sức mạnh cường đại ấy, thần lực khiến bọn họ phải quỳ rạp xuống đất, chẳng thể nói thêm lời nào.
Đám vampire cũng trợn mắt kinh ngạc, bọn chúng cũng chẳng thể nào tới gần.

Thánh quang quá mức mãnh liệt.

Nếu bọn chúng tới gần thì sẽ bị thứ ánh sáng đó làm tan biến thành mây khói.
Bọn chúng chỉ có thể ngước đầu, cố gắng nhìn lên tòa thần điện cao chót vót, nỗ lực tìm kiếm thứ gì đó.

Nhưng dù cho bọn chúng có mở to mắt đến đâu, tới độ cay xè cũng chẳng thể nhìn thấy thứ gì – đây đã không phải là thứ mà bọn chúng có thể chạm tới nữa rồi.
Bên trong ngày thứ ba chỉ còn lại Khấu Đông.
Y đứng chính giữa thần điện, thoáng nhìn những đám mây như bông trăng trắng.

Chúng nó nhẹ nhàng bay vòng quanh cây cột trong thần điện, làm cho nó càng thêm lóe sáng.
Lúc ở dưới mặt đất y chưa từng nhìn thấy thứ ánh sáng nào như này, nó sáng tới độ người ta cảm tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ dập tắt.

Chẳng hề khiến người nhìn vào bị chói mắt, bao bọc trong một vầng hào quang màu trắng sữa, chiếu sáng toàn bộ ngôi đền.
Cứ như là một dải lụa thật dài, trắng trong, bồng bềnh.
Khấu Đông cất bước trong tòa thần điện trống trải, y do dự một chút cuối cùng mới đi tiếp.

Trước mặt y bao nhiêu là ảo giác thi nhau xuất hiện, hai bên từ từ hiện ra rất nhiều thiên sứ, không phải là đám thiên sứ khoác áo choàng đen mà là thiên sứ mang trên mình đôi cánh trắng tinh, thánh khiết mà mỹ lệ, bọn họ đứng hai bên dẫn đường cho y đi về phía trước.
Những bậc thang trắng như tuyết trong mây suốt dọc hướng thẳng lên trên.

Khấu Đông từng bước từng bước đi lên, nghe được âm thanh từ hai bên, thì thầm.
"Lucifer."
"Ngài Lucifer...."
"Hôm nay vẫn là ngài Lucifer ư."
"Nói nhảm, còn ai có thể làm bạn với Thiên Phụ ở trên đó chứ, ngoại trừ ngài Lucifer thì còn có người thứ hai chắc?"
[2] Lucifer thường được coi là một trong những đứa con đầu tiên được tạo ra bởi Thiên Chúa, nhưng sau đó trở thành một thiên thần sa ngã.
Bước chân của Khấu Đông không dừng lại, y tiếp tục đi lên.

Khi y đi tới phía cuối đường, mãi mới thấy được thần tọa sáng chói.
Thần linh ngồi ngay ngắn trên đó, cứ như đang được bao bọc bởi một lớp sương mù màu trắng.

Khấu Đông không thấy rõ được mặt mũi người kia, chỉ nghe thấy âm thanh từ ái từ đó.
"Lại đây – đứa nhỏ độc nhất vô nhị của ta.".

Bình Luận (0)
Comment