Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 105


Hiển nhiên huyết tộc trẻ tuổi không thể hiểu được lời này có ý nghĩa gì.
Hắn sửng sốt một lúc, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Bá tước, vẻ mặt cũng hơi kinh ngạc —— không biết có phải bị hành động tố cáo sai sự thật của Khấu Đông dọa đến mức kinh hãi hay không.

Hai huyết tộc đưa mắt nhìn nhau, đợi đến khi phản ứng lại thì mới biết tình hình bây giờ là như thế nào.
Đều là vampire như nhau, từ lúc Diệp Ngôn Chi bước chân vào căn phòng này thì đã có thể hiểu được hắn ta đang muốn làm cái gì.
Dễ nhận thấy rằng hắn muốn sơ ủng cho Khấu Đông.
Hắn ta phải hút máu trong cơ thể Khấu Đông ra, rồi lại dùng máu của chính mình rót đầy vào lục phủ ngũ tạng của y một lần nữa.
Ý nghĩ này đã khiến cho đôi mắt màu đen thâm trầm của Diệp Ngôn Chi dấy lên một ngọn lửa, hắn bước lên phía trên vài bước, không để ý sự ngăn trở của Bá tước rồi duỗi tay vào trong nước.
Nước ấm áp, cho đến khi hắn chạm đến quần áo ướt đẫm của Khấu Đông, lửa giận trong lòng đã không thể kiềm chế được nữa.
Dấu vết trên cổ Khấu Đông hiện lên tương đối rõ ràng, dấu răng lưu lại trên đó vẫn còn xanh tím một mảng, chưa hoàn toàn khép lại.

Hơi thở của Bá tước tràn ngập trên người y lồ lộ ra không chút che đậy nào, đối với huyết tộc thì đây không thể nghi ngờ chính là một căn cứ xác minh quyền sở hữu, tràn đầy ý tứ khiêu khích.

Điều này làm cho Diệp Ngôn Chi không thể cất lên được lời nào, hơi thở trên người hắn thô bạo đến mức khiến cho Khấu Đông hơi co rụt lại về phía sau như thể cảm thấy kinh sợ.
Huyết tộc trẻ tuổi nhận ra được điều này nên đã thu liễm vẻ tàn độc quanh thân rồi quay đầu lại.....
Bá tước đẩy những ngón tay thon dài của mình trên mép mặt nạ, nặng nề nhìn hắn, giọng nói không có chút vẻ nôn nóng nào.
"Mày tới hơi trễ rồi."
Khấu Đông nhân cơ hội tố cáo tiếp: "Vừa nãy anh ta còn dùng chuyện này để xúi bẩy mối quan hệ của chúng ta đó!"
Có thể nói là vô cùng biết cách lợi dụng khe hở để nhét kim.
"..........."
Diệp Ngôn Chi cực kỳ thong thả dời tầm mắt đi, giọng nói nặng nề.
"Thật ư?"
Khi Khấu Đông còn chưa kịp phản ứng lại thì hai huyết tộc đã bắt đầu động thủ.

Diệp Ngôn Chi cầm một chiếc cung chữ thập nặng trịch trong tay, lúc chiến đấu cũng không kém cạnh Bá tước chút nào, tốc độ nhanh đến mức người bình thường như Khấu Đông chẳng thể nào nhìn rõ nổi.
Bá tước lúc này hơi giật mình, hắn ta vốn tưởng rằng huyết tộc tóc đen trước mắt này cùng lắm chỉ là một hạ nhân mà thôi, cho dù được sơ ủng thì vẫn chỉ là huyết tộc cấp thấp, tất nhiên không thể nào so sánh được với hắn ta.

—— Nhưng hôm nay thật sự động tay động chân mới thấy được, năng lực của đối phương đã vượt qua sở liệu của hắn ta mất rồi.
Đúng là không có chút thua kém nào so với huyết tộc cao cấp như hắn ta.
Khiến hắn ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nhất chính là hắn ta còn cảm nhận được hơi thở giống y hệt mình từ trên người của hạ nhân này.
Nhưng hắn ta không hề lập kết ước với bất kỳ ai cả, tất nhiên không thể nào có khả năng hắn ta là bậc cha chú của người này được.
Cung chữ thập phát ra âm thanh leng keng kêu vang, giọng nói lạnh lùng của Bá tước vang lên giữa kẽ hở: "Là ai đã sơ ủng mày?"
Diệp Ngôn Chi không hề trả lời lại, hắn chỉ lùi về phía sau trong quá trình đánh nhau, đồng thời vươn tay về phía thanh niên đang ở trong bồn tắm lớn, dựa vào lực cánh tay rồi kéo y đang ướt đẫm từ trong ra.
"Trèo lên lưng!"
Hắn không quay đầu lại nói.
Mượn sức lực của hắn, Khấu Đông suy yếu bò lên trên lưng của hắn, hai tay gắng sức mãi mới có thể ôm chặt lấy cổ hắn.


Một bàn tay của Diệp Ngôn Chi vòng ra sau đỡ lấy y tránh cho việc thanh niên này không cẩn thận lại ngã xuống, đồng thời đổi lấy cung tên từ trong khoang hành lý của Khấu Đông.
Cung tên kia khi ở trong tay hắn dường như không còn tồn tại 20% hạn chế nữa, ngay khi rời khỏi dây cung nó đã bắn thẳng về phía Bá tước mà không hề bị lệch khỏi quỹ đạo bắn.
Bắn trúng!
Hơi thở của Khấu Đông trở nên hơi chững lại.
Chỉ tiếc rằng phản ứng của Bá tước không chậm, sau khi nhận ra mũi tên này sẽ làm mình bị thương thì hắn ta đã ngay lập tức tránh sang một bên, khiến cho vị trí thụ thương tránh ra khỏi trái tim.
Cung tên có tác dụng đối với tất cả NPC, tất nhiên Bá tước cũng không phải ngoại lệ.

Một mũi tên dài kia đột ngột đâm xuyên qua đầu vai hắn ta, thế mà ngay cả lông mày hắn ta còn không nhăn lấy một cái, chỉ dùng ngón tay thon dài cầm chặt lấy mũi tên, chợt rút thẳng mũi tên ra từ trong cơ thể rồi ném ra phía xa.
Vị trí bị ném đến đó là vị trí mà cả Khấu Đông và Diệp Ngôn Chi đều không thể chạy đến nhặt lại được.
Nhưng đòn công kích này thật sự có tác dụng với hắn ta, cho dù mũi tên không còn cắm trong cơ thể hắn ta nữa nhưng miệng vết thương vẫn không thể khép lại được như cũ.
Khả năng tự khép kín miệng vết thương siêu mạnh của huyết tộc đã mất hiệu lực, vạt áo hắn ta bị lây dính một mảng màu đỏ sẫm, giống như một đóa hoa hồng ghim vào quần áo.
Lòng bàn tay Bá tước nhiễm một màu đỏ thẫm, hắn ta yên lặng nhìn tay mình, ngửi thấy mùi tanh ngọt từ máu của chính mình.
—— Hắn thật sự bị chảy máu.
Rõ ràng chuyện này đã khiến Bá tước thấy bất ngờ, trăm ngàn năm qua chưa từng có một kẻ nào có thể khiến hắn bị thương cả.
Hắn ta nâng mắt lên, rút trường kiếm đeo bên người rồi nhìn chằm chằm vào huyết tộc tóc đen mắt đen trước mặt này.

—— Lúc này hiển nhiên hắn ta đã bắt đầu quan sát kỹ hơn, thẳng thừng coi đối phương như đối thủ có thể sánh vai mình.
Ánh mắt này khiến cho Khấu Đông run lên trong lòng, y thấp giọng nói: "Nhãi con...."
Huyết tộc trẻ tuổi đứng ngay trước người trả lời: "Tôi biết."
Bọn họ đều biết rằng một kích vừa rồi thành công là do họ đã lợi dụng sự tự tin quá mức của Bá tước, bây giờ Bá tước không còn khinh địch nữa thì phần thắng của bọn họ cũng giảm bớt đi.
Làm sao để có thể chạy thoát khỏi tay người này đây?
Chóp mũi Khấu Đông rịn ra một lớp mồ hôi.
Cửa ở phía sau NPC, NPC lại mạnh như vậy —— trong tay hắn lại không có đạo cụ, đây chính là đường chết!
Y không nhịn được lo lắng trong lòng, mãi cho đến khi nhận ra đồ vật nhỏ cứng rắn kia vẫn còn bị nhét ở trong quần áo của mình thì mới tỉnh táo lại.
Là cô gái kia đưa cho y chiếc gương này và nó đã đưa y đến đây.
Chính nó đã dẫn mình đến đây.
.....!Liệu nó còn có thể đưa mình quay trở về không?
"Từ từ," Khấu Đông đột nhiên nhỏ giọng nói, hiện giờ cơ thể y đang mất rất nhiều máu nên lúc nói chuyện còn không thể nói ra được một câu đầy đủ, chỉ khàn giọng nói khẽ bên tai Diệp Ngôn Chi, "Gương...."
Chỉ với một từ ngắn ngủn như vậy, huyết tộc trẻ tuổi đã hiểu được ý mà y muốn nói.

Một mặt hắn giơ cung chữ thập lên để chặn đường kiếm của Bá tước, một mặt lại bảo vệ Khấu Đông để y có thể duỗi tay tìm kiếm đồ ở trong quần áo mình.

Chiếc gương được y cầm chắc trong lòng bàn tay, hoa văn trên mặt kính vẫn dập dờn bình thường như nước, Diệp Ngôn Chi đã thử vài lần nhưng đều không thể tìm thấy khe hở nào để đi vào trong gương.
Đường kiếm của Bá tước vừa nhanh vừa chuẩn, kiếm quang lạnh lẽo đan thành một mảng, Diệp Ngôn Chi đang cõng Khấu Đông cũng cảm thấy vô cùng khó khăn dưới thế tiến công như này.
Không có cách nào khác.
"Bám chắc." Diệp Ngôn Chi trầm giọng nói, đột nhiên túm lấy tay của người trên lưng rồi hơi kéo cơ thể y về phía trước ——
Bá tước kiêng dè không muốn làm y bị thương nên động tác không khỏi rút lui lại đôi chút.

Nhìn thấy khe hở này nên Khấu Đông đụng bả vai vào mặt gương, chợt y gắng sức dùng tay để nâng những gợn sóng trên mặt gương lên, giống như đang xốc một tấm rèm cửa khép hờ ——
Y nhìn thấy cảnh vật phía sau cửa, rực rỡ, chói lọi, chứa đầy ánh sao sáng vĩnh hằng lấp lánh của "ngày thứ ba".
Cùng lúc đó, Diệp Ngôn Chi dùng cung chữ thập bắn ra một mũi tên cuối cùng, trong mắt chỉ còn lại gương mặt của Bá tước, dường như gương mặt hắn ta vẫn chưa có vẻ gì là giận dữ phẫn nộ trước sự trốn chạy của bọn họ, nửa khuôn mặt không bị mặt nạ che lấp vẫn trầm tĩnh lạnh lùng như cũ, không giống như một huyết tộc mà giống như...
Giống như thần minh ngồi tít trên cao.
Suy nghĩ này như đồng hồ báo thức chạy lướt qua trong đầu Diệp Ngôn Chi.

Ngay sau đó cơ thể của cả hai người lập tức rơi vào trong mặt kính, khi xuất hiện trở lại thì đã đạp chân lên sàn đá thạch anh.

Màn che màu trắng trong thần điện phiêu đãng trên cao, tinh tú cùng gió đêm đã khiến nơi đây càng thêm sáng ngời và thiêng liêng.
Vừa nằm xuống, tình trạng của Khấu Đông đã không thể che lấp được nữa, cơ thể y bây giờ đã đạt đến cực hạn, nói thẳng ra là đã đạp nửa bước lên thiên đường rồi.

Đã thế ban nãy Bá tước mới trả lại cho y được vài ngụm máu, bộ dáng của y lúc này y hệt kiểu sắp mất mạng, bệnh tật ốm yếu dựa vào người huyết tộc trẻ tuổi.
Thậm chí y còn không thể tự liếm đôi môi khô nứt nẻ của mình.
Trạng thái tinh thần đột nhiên được nới lỏng, tiếp đó ý thức đã nhanh chóng hãm sâu xuống đáy biển, Khấu Đông khép hờ đôi mắt rồi lơ mơ khẽ nói.
"Nhãi con..."
Huyết tộc trẻ tuổi đằng sau hình như vừa thở dài một hơi, hắn điều chỉnh vị trí tư thế để cho chủ nhân không thể tự chăm sóc bản thân này có thể dựa mặt vào vách tường.
Khấu Đông mơ hồ thốt ra hai tiếng khó chịu, tựa như đang nảy sinh khó chịu bởi vì tự dưng phải chuyển từ đệm mềm sang dùng đệm cứng.

Thế nhưng rất nhanh sau đó y sẽ không còn tâm tình để suy nghĩ nhiều thêm bởi đã có một chất lỏng ngang nhiên chen vào bên trong đầu môi của y rồi chảy xuôi qua răng miệng y.
Hơi có mùi tanh ngọt.
Dường như chúng vẫn còn giữ lại độ ấm, chúng trượt xuống khỏi cổ họng của y một cách trơn tru, một đường đi thẳng tới khắp nơi trong cơ thể lấp đầy tứ chi ngũ hải.

Lục phủ ngũ tạng của Khấu Đông có cảm giác kỳ quái khi bị đụng chạm vào, theo bản năng muốn nôn hết ra nhưng trước mặt lại có một hơi thở quen thuộc đang dán sát tới xoa dịu cơn khó chịu của y.
Y nhận ra mùi này.
Đây không phải NPC, —— đây là Diệp Ngôn Chi.
Ý nghĩ này khiến cho Khấu Đông hoàn toàn thả lỏng, y không thèm kiềm chế nữa, vội vã không thể chờ được há to miệng ra, dùng đôi môi khô nứt nẻ của mình để vừa uống vừa nuốt máu của huyết tộc trẻ tuổi vào.

Bộ dạng của y có hơi giống một con thú nhỏ đang đòi ăn, huyết tộc kê một tay ra phía sau đầu của y rồi vuốt ve dần từ phần gáy trở xuống.
"Chậm chút nào," y nghe thấy huyết tộc trẻ tuổi cúi đầu nói, "Không cần phải gấp gáp."
Chẳng hiểu sao Khấu Đông lại nghe ra ý tứ nuông chiều từ trong câu nói này, lời nói của Diệp Ngôn chi bây giờ giống hệt với y khi nói rằng: Đều là của cưng hết.
Được vậy thì tốt quá.
Y càng uống nhiều máu hơn.
Lượng máu lưu chuyển càng nhanh hơn, đến khi huyết tộc trẻ tuổi lại nhìn chăm chú vào mặt y thì gương mặt của người này đã có một chút huyết sắc, không còn tái nhợt như vừa rồi nữa.

Chỉ là đôi môi vẫn hơi khô nứt, cái này đã khiến cho ánh mắt của Diệp Ngôn Chi dừng lại thật lâu tại đó.

Chợt, hắn rút cổ tay mình ra khỏi miệng của thanh niên.
Rõ ràng Khấu Đông vẫn cảm thấy chưa đủ, y nghiêng người về phía trước gấp rút muốn được hút nhiều nữa; nhưng vào giữa lúc đó y lại cảm nhận được một xúc cảm khác hoàn toàn không giống đang bao trùm lên.
Rất mềm mại.
Đây chính là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu y theo bản năng, ướt át lại hơi lạnh, giống như một đóa hoa ướt đẫm sương sớm.
Tiếp theo là một cái gì đó đã chen vào từ giữa đôi môi đang hé mở của y và chạm vào đầu lưỡi y như đang an ủi dỗ dành.

Hơi thở y ngửi được càng thêm mát lạnh hơn, bây giờ y còn ngửi thấy chút vị ngọt từ mùi hương này.
Y không tự giác ngẩng cao đầu lên.
Một luồng máu mới được rót vào, Diệp Ngôn Chi đã cắn đầu lưỡi của mình để cho y một chút máu đầu lưỡi.

Chút máu này nhanh chóng bị phân ra sạch sẽ ở trong miệng, hô hấp của Khấu Đông dần dần trở nên rối loạn, như thể có một dòng điện lưu truyền xuống từ đỉnh đầu cho đến dưới chân.
Liên tục kích thích khiến y không thể ức chế được cảm giác hưng phấn trong người, tay chân nhanh chóng căng chặt lại.

Nếu các tế bào trong cơ thể có thể mở miệng nói chuyện thì bây giờ chúng đã há to miệng thét lên một tiếng chói tai chỉ vì cảm giác xa lạ này.
Giống như đã có ai đó thả một hộp pháo hoa vào trong mạch máu của y, bây giờ chỉ cần một ngòi nổ là tất cả pháo hoa đều sẽ bùm bùm nổ tung.
".........."
Khấu Đông lờ mờ cảm thấy có chút gì đó không thích hợp cho lắm.
Chẳng có lẽ đây là bước cuối cùng của quá trình sơ ủng?
Vẫn chưa kịp đợi hắn phản ứng lại thì thanh niên trước mặt đã nhanh chóng lùi ra khỏi hắn, huyết tộc trẻ tuổi cuối cùng vẫn xoa xoa trán của y, thấp giọng nói: "Đỡ hơn chưa?"
Khấu Đông cảm thấy cơ thể của mình đã tốt hơn rồi, như tìm được đường sống mới từ trong máu đang tràn vào cơ thể mình, chỉ là vẫn hơi lo lắng, khàn giọng nói: "Có ảnh hưởng gì đối với cưng không?"
Sơ ủng, theo lý mà nói thì đó chính là sự trao đổi máu giữa huyết tộc và nhân tộc.

—— Nhưng cái tên Bá tước không biết xấu hổ kia lại uống hết máu của y, không thèm chừa lại cho con trai y một chút!
Khấu Đông càng nghĩ càng thấy tức giận.
Ngược lại bây giờ, Diệp Ngôn Chi đã phải cung cấp máu cho y nhưng bản thân hắn lại không lấy được chút ưu đãi nào từ việc này cả.

Khấu Đông kéo hắn, lo lắng hắn bị mất nhiều máu quá, "Cưng có khó chịu lắm không?"
Huyết tộc trẻ tuổi lắc đầu, nói: "Không sao."
Chức năng cơ thể hắn tốt hơn nhiều so với cơ thể của người bình thường.
Khấu Đông nghe xong thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cuối cùng y cũng có thể đứng dậy, chỉ thấy hơi choáng váng hoa mắt đôi chút, "Giờ là khi nào rồi?"
Diệp Ngôn Chi: "Sắp tối."
Giờ đã là buổi tối ngày thứ sáu, tiệc tối ngày mai chính là ải cuối cùng của phó bản này.
Thời gian còn lại của bọn họ không còn nhiều lắm.
"Bọn họ đâu?"
Huyết tộc trẻ tuổi dừng lại chút, giọng nói vô cùng bình tĩnh, "Vẫn ở bên dưới."
Khấu Đông: "..........."
Khấu Đông thử nhìn xuống dưới, tình cảnh lúc này khiến y phải hít sâu một ngụm khí lạnh vào người.

Vô số huyết tộc cùng bác sĩ mỏ chim đều đang ngửa đầu lên, không hề chớp mắt nhìn về phía y, trông như thể đang chờ đợi y ngã từ phía trên xuống.
Điều này khiến cho y nhớ đến 4 chữ: Tang thi vây thành.
Y không chút nghi ngờ rằng nếu giờ có một sợi dây thừng ném xuống thì đám huyết tộc này liều mạng leo lên dọc theo sợi dây thừng để trèo đến đây cắn y.

Bởi vì sự xuất hiện của y mà đám người có chút xôn xao, Khấu Đông lại thu đầu vào, đôi mắt chậm rãi dừng trên màn che màu trắng ở phía trên.
"Nhãi con," đột nhiên y nói, "Cưng có thể kéo hết mấy cái này xuống không?"
"...........?"
Hiển nhiên Diệp Ngôn Chi không hiểu ý của y, nhưng hắn vẫn đứng dậy rồi kéo hết tất cả màn che treo cao ở giữa thần điện xuống dưới.

Sau khi kéo xuống được rồi, Khấu Đông nói: "Lại buộc chúng vào với nhau."
Y muốn buộc nối hết mấy cái này lại.
Diệp Ngôn Chi vẫn làm theo, nhưng mà hắn vẫn chưa hiểu dụng ý của y.
"Cậu đây là?"
"Đợi một lát nữa," Khấu Đông hì hì cười nói, hiển nhiên đã khôi phục toàn bộ sức sống, "Buổi tối chúng ta có trò vui rồi."
Nướng một xiên luôn!
Y liếm liếm môi, hồi tưởng lại dư vị còn lại ban nãy.
"Nhãi con, ba còn là người không?"
Diệp Ngôn Chi: "Trước mắt thì vẫn."
Dù sao thì 7749 ngày sơ ủng vẫn chưa kết thúc hoàn toàn.
Khấu Đông nghe vậy thì tiếc nuối, "Ba còn nghĩ là mình đã có thể biến thành vampire rồi trực tiếp đại sát tứ phương chứ."
Uy vũ bao nhiêu!
Diệp Ngôn Chi: ".......!Bọn họ cũng là vampire."
Ngụ ý chính là, cho dù cậu có là người hay là vampire thì vẫn không trốn thoát khỏi số phận làm bánh ngọt đâu.
Khấu Đông lập tức nhụt chí, "Ồ."
Chỉ trong chốc lát, không hiểu sao Khấu Điềm Điềm lại phấn chấn hẳn lên, y chọc chọc Diệp Ngôn Chi, nhỏ giọng nói: "Nhãi con, vừa nãy...."
Là quá trình phải trải qua trong lúc sơ ủng không?
Nói thật thì Khấu Điềm Điềm vẫn chưa hiểu rõ lắm, dù sao y cũng không phải huyết tộc, cũng chưa từng trải qua quá trình chuyển giao tương ứng nên chỉ có thể cảm thấy hơi kỳ quái.
Máu đầu lưỡi, cái này cũng coi như sơ ủng?
Diệp Ngôn Chi liếc mắt nhìn y, bờ môi của đã hơi phiếm hồng lên, ướt át căng mọng chứ không hề khô nứt như trước nữa.

Huyết tộc trẻ tuổi lại dời tầm mắt đi một lần nữa, lạnh nhạt nói: "Đương nhiên."
Khấu Đông nói trong lòng, vậy cưng khá cởi mở đấy.

Dù sao thì sau khi vampire sơ ủng cho người khác xong thì sẽ tự coi mình trở thành bậc cha chút của người đó luôn.
Lại còn có cả quá trình như vậy nữa, không cảm thấy giống với loạn luân sao?
Làm sao có thể mở mồm gọi ba được nữa vậy hả?
Diệp Ngôn Chi cởi áo khoác trên người cho y rồi giúp y mặc vào, bình tĩnh nói: "Cẩn thận không lạnh."
Bây giờ y vẫn ướt sũng.
Khấu Đông nhanh chóng túm lấy vạt áo, lại nghĩ đến một chuyện khác.
"Khi sơ ủng sẽ có cảm giác kỳ quái như vậy sao?"
Huyết tộc trẻ tuổi nhướng mày lên, hơi để ý đến hai chữ này, ".........!Kỳ quái?"
Không phải là sảng khoái à?
Khấu Đông suy nghĩ rồi tìm từ ngữ để hình dung: "Giống như van nước nổi trên mặt nước ấy, pháo hoa nổ tung, —— cái kiểu như tuyết lở."
Y nói xong, không khỏi lặng lẽ kẹp chặt chân lại.
Nói thật, bây giờ y thật sự cảm thấy may mắn khi quần của mình đang ẩm ướt sẵn rồi.
Nếu không....!chẳng phải bại lộ hết rồi sao?.

Bình Luận (0)
Comment