Sự thật đã kiểm chứng, những lời nói truyền miệng dân gian rất có đạo lý của nó —— sau khi có thức ăn, Khấu Đông cảm thấy cuộc sống của mình đã có thêm hy vọng, từ đầu cho đến chân đều có cảm giác sống dậy, tất cả giống hệt như trong quảng cáo mỹ phẩm nói ấy, chính là trẻ hóa lại.
Sau nhiều lần chứng minh rằng bản thân mình không thể nào ăn hết được núi thỏ này thì quỷ anh mới miễn cưỡng nhượng bộ, đồng ý chia cho những người khác một ít. Lúc bấy giờ Tống Hoằng còn đang phờ phạc nhìn ngó nửa ngày đã nhanh tay bẻ cành cây, ngăn trở những người khác, để bản thân dẫn đầu cầm đũa, vừa thò tay về phía thịt thỏ lại vừa ngập ngừng liếc mắt nhìn quỷ anh một cái.
Nói thật thì nhìn vẻ mặt của quỷ anh, rất khó để phân biệt được xem nó nguyện ý hay không nguyện ý —— không tức giận thì mặt của nó cũng đã tái xanh sẵn rồi.
Tống Hoằng dùng đũa đến là gian nan khó khăn, nửa ngày mới chọc đũa xuyên qua lớp thịt.
Không bị gãy nè.
Cuối cùng anh cũng thấy yên tâm, dùng ánh mắt ra hiệu mấy người khác bắt đầu động thủ thôi còn chần chừ gì nữa. Lâu lắm chưa được nhai nuốt một cái gì đó, đến rau xanh cũng có thể nhai ra được vị thịt, huống chi đây còn là thịt.
Tống Hoằng thở dài: "Ầy, muốn ăn lẩu quá..."
Chủ đề này rất dễ khiến cho mọi người đồng tình, tiếng tán thành vang lên liên tiếp, chỉ có Diệp Ngôn Chi vẫn không hề động đậy, dường như hắn không hề có chút hứng thú nào đối với thịt thỏ.
Ban đầu Tống Hoằng còn định khuyên nhủ, nhưng nhớ đến mối quan hệ gia đình phức tạp của bọn họ, cuối cùng anh vẫn không mở miệng.
Có thể là đang mâu thuẫn nội bộ gia đình, người ngoài tốt nhất không nên xen vào.
Chính anh còn phải ăn đến mức rớt nước mắt như này, gắp một miếng thịt nướng vàng rộm lên, quan sát một hồi mới đưa nó vào trong miệng, còn chưa kịp nhét vào miệng thì đột nhiên lại nghe thấy có âm thanh khác.
Lạch cạch.
Mặt đất rung chuyển, có một cái gì đó nhỏ bé rớt xuống từ trên, tức khắc rơi thẳng vào trong đám lửa đang cháy hừng hực.
Duẫn Kỳ cũng ngẩn ra, đột nhiên ngẩng đầu lên, phía trên im ắng, chỉ là một nhánh cây bình thường, xung quanh là xương trắng che trời lấp đất, không nhìn ra được một chút khác thường nào cả.
"Cái gì vậy," Người đàn ông cao to ở bên cạnh gốc cây cũng sờ đầu rồi ngẩng đầu lên, "Đột nhiên đập vào tôi..."
Bọn họ cùng nhau nhìn lên trên.
Tần suất phát ra của âm thanh rơi rớt khe khẽ này càng ngày càng tăng, lộp bộp rơi xuống dưới. Vẻ mặt Duẫn Kỳ chợt cứng đờ lai, cậu ta nhìn chằm chằm xương trắng: "Động... Động đậy..."
Tống Hoằng còn phản ứng nhanh hơn cả cậu ta, hét lớn: "Chạy mau!"
—— Thứ rớt xuống không phải là cái gì khác.
Là xương cốt!
Gần như chỉ trong nháy mắt đó, những bộ xương trắng đang đung đưa lắc lư kia đều rơi thẳng xuống, chất một tầng dày đặc bên dưới. Bọn chúng chắp vá lại thân hình lởm chởm xương cốt của chính mình, thất tha thất thểu lê bước tiến về phía bọn họ.
Mẹ nhà nó!
Thây ma vây thành!
Bọn họ không thể nào quay đầu lại nữa, ngay lập tức chạy vọt về phía trước. Nhưng rừng xương trắng này lại quá rộng lớn, trước mặt họ bây giờ cũng là một rừng đầu lâu xương cốt thanh thế lớn mạnh đang tiến đến, xương ngón tay trắng ởn sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Chỉ cần một phát cào thôi là cũng đủ để móc tim mổ bụng.
Tiếng bước chân dừng lại, có người nuốt ực một miếng nước bọt.
"Lùi về phía sau!" Tống Hoằng khàn giọng nói, "...Trước mắt nên lùi về phía sau đã."
Sau lưng bọn họ bây giờ là đống lửa đang cháy.
Chỉ trong một lúc nhất thời, cả mặt trước lẫn mặt sau đều có địch, bọn họ đã bị vây sống ở bên trong rồi.
Một mảnh xương nhỏ lăn ra khỏi đám lửa, dịch chuyển trên nền đất rồi lao về phía cơ thể gốc của nó, hai ba phát leo lên trên xương đùi rắn chắc, tiếp đó là gắn liền vào ngay tại chỗ.
... Hay lắm.
Khấu Đông nói trong lòng, cái thứ này còn không sợ lửa...
Những người khác cũng nhìn thấy được, nhất thời càng cảm thấy tuyệt vọng hơn. Người cao to cùng với thanh niên đều chuyển ánh mắt chứa đầy kỳ vọng về phía quỷ anh trên người Khấu Đông, khẽ mấp máy môi, hiển nhiên họ đang mong chờ NPC có thể ra mặt, ít nhất là cản lại tình huống nguy hiểm này cho bọn họ.
Nhưng quỷ anh vẫn hết sức chuyên chú mút núm vú cao su, không hề nâng mí mắt lên dù chỉ một chút, hiển nhiên nó không hề muốn nhúng tay vào. Trái lại thì Khấu Đông vẫn thấy hơi lo lắng, nếu như thứ tự không hề sửa đổi, dựa theo thứ tự hiện giờ thì người chết tiếp theo chính là số 5.
—— Số 5 không phải là ai khác.
Chính là Diệp Ngôn Chi.
Y bất giác thấy hơi lo lắng không yên, ngón tay nắm chặt lấy góc áo của người bên cạnh, thận trọng ghé sát đến dặn dò: "Cưng nên đi theo ba."
Dù sao y cũng sẽ không chết được, khoảng cách của cả hai người gần như vậy, cho dù NPC có muốn xuống tay thì có lẽ vẫn phải cân nhắc xem có khiến y bị thương hay không.
Đây là một mánh khóe nho nhỏ của Khấu Đông.
Diệp Ngôn Chi liếc mắt đã nhìn ra được mánh khóe nhỏ nhặt này của y, trong lòng có một chỗ mềm đến mức muốn sụp xuống —— Khấu Đông không hề nhận ra rằng bản thân y đang tự giác bảo vệ hắn theo bản năng.
Hắn vuốt cằm, cúi đầu nói: "Không sao đâu."
Khấu Đông biết năng lực của hắn, nhưng có năng lực thì cũng đâu dám đảm bảo chắc chắn rằng sẽ không mắc sai sót chứ!
Y không hé răng, nắm chặt lấy góc áo của Diệp Ngôn Chi, lý tưởng hào hùng của người cha già bắt đầu tung bay.
Mặc kệ có như thế nào, y vẫn phải bảo vệ nhãi con nhà mình cho thật tốt!
Tình hình chiến cuộc đã cận kề trong nháy mắt, không thể nào trốn tránh nổi nữa. A Tuyết xách đao kết hợp cùng với Diệp Ngôn Chi, hai người giống như đang chém rau chặt dưa, kiên cường chém ra được một con đường để thoát, Khấu Đông không hề bị ảnh hưởng chút nào, quỷ anh vẫn còn ở trên vai y, việc này quả thực chẳng khác gì tự trang bị thêm cho y một cái khiên bảo vệ, lúc đến gần chỗ của y, bộ xương khô luôn sợ hãi né ra xa giống như nước biển gặp Moses, chỉ dám đi vòng quanh người y.
Có một số ít to gan muốn đụng vào người y thì đã bị quỷ anh thô bạo chém đứt hết, chém phát nào chuẩn phát đó. Còn thừa lại mấy con cá lọt lưới, Diệp Ngôn Chi sẽ giải quyết nốt với gương mặt không có chút biểu cảm nào, trong giây lát sau không còn thừa một mảnh xương vụn nào.
Cha già họ Khấu hoàn toàn không có cơ hội phát huy nào khi đứng giữa sự giúp đỡ của hai thằng con. Không kìm nén nổi cảm giác bi thương trong lòng, than thở không thôi.
Già rồi, già cả rồi...
Bây giờ là thế giới của lớp trẻ, không còn cơ hội nào cho người già như y nữa rồi.
Y đi dọc theo con đường được mở thông ra nhờ chém giết này, đi từng bước một về phía trước, đợt tấn công bất thình lình của xương trắng đã khiến mọi người bị phân tán ra, bây giờ bên cạnh y chỉ còn có Diệp Ngôn Chi, những người khác thì đều mất hình mất dạng trong biển xương cốt mênh mông này. Diệp Ngôn Chi kéo y đi về phía trước, đám xương trắng không hề đeo bám dai dẳng giống như y tưởng tượng, trái lại thì chúng lại dần dần xông về hướng một người khác theo phía ngược lại.
Giống như một bầy linh cẩu đang nhào đến cắn nuốt một con cừu, dần dần nuốt trọn không chừa nửa cọng lông.
"..."
Khấu Đông cảm thấy có gì đó quái dị.
Theo lý mà nói, Diệp Ngôn Chi phải là người tiếp theo. Tại sao bọn chúng lại không bao vây quanh người đã đến thứ tự như Diệp Ngôn Chi, trái lại nhào về phía người khác....
Y không nhận ra nổi cái người đang bị xương trắng vây quanh kia là ai, đang muốn nhìn cho rõ ràng thì Diệp Ngôn Chi đã quay đầu lại kéo y đi.
"Đừng có quay đầu."
Khấu Điềm Điềm càng thấy kỳ quái.
"Không đúng," y nói, "Thứ tự này..."
Hơn nữa thời gian xương trắng phát động công kích cũng quá mức cổ quái, vừa vặn chọn đúng lúc y đã ăn xong còn những người khác thì chưa kịp ăn, cứ như thể trước đó chúng không cử động đều vì muốn để y được ăn trước mấy miếng vậy. Nhưng mà đây là NPC cấp thấp, theo lý mà nói thì chúng chỉ có dục vọng độc chiếm đối với y thôi chứ, không thể nào tri kỷ như áo bông nhỏ được.
Khấu Điềm Điềm đột nhiên được áo bông nhỏ tri kỷ quan tâm cảm thấy không biết phải làm sao nữa. Y nghiền ngẫm những chuyện vừa xảy ra thêm lần nữa, chậm rãi chuyển ánh mắt về phía thằng con trai lớn nhà mình.
Rồi lại đến thằng con út.
Tri kỷ như vậy...
Sao y cứ có cảm giác việc này không thể nào không có dấu tích của hai người này nhỉ?
Quỷ anh đối mặt với y không có chút chột dạ nào, trong quá trình đối mặt, Khấu Đông bỗng nhiên phát hiện ra trên tóc của nó có gì đó dính vào, màu sắc không giống với màu tóc. Y gỡ thứ dính trên tóc đó xuống thì mới phát hiện ra đó là một mảnh lá bùa vàng bị đốt cháy đến mức chỉ to bằng móng tay.
Khấu Đông: "......"
Khấu Đông lộ ra dáng vẻ uy nghiêm của một người cha, môi mím lại, vẻ mặt hơi nghiêm khắc, "Diệp Ngôn Chi."
Diệp Ngôn Chi bình tĩnh nhìn lại.
"Đứng gần lại đây!"
Khấu Đông hung hăng gào lên một câu, chợt kéo tay hắn kéo qua đây rồi trái phải lục soát hai bên túi quần hắn. Còn chưa kịp sờ được hai cái thì quỷ anh ở bên cạnh đã kéo tay y lại rồi ôm chặt vào trong lòng nó.
Khấu Đông: "..."
Khấu Đông không biết làm sao với kiểu tranh giành tình cảm này nữa, y đang lục soát người chứ không phải đang vuốt ve, cái này thì có gì để mà tỏ vẻ ghen tị chứ?
Y nghiêm mặt đẩy quỷ anh đang phá đám sang một bên, tự mình lục soát cho xong, kết quả hai tay đều trống trơn, không hề sờ thấy cái gì cả.
Trái tim của y trầm hẳn xuống.
"Bùa của cưng đâu?"
Lông mi đen dài của thanh niên cụp xuống, che giấu đi đôi đồng tử vừa đen vừa sâu ở trong đó, bình tĩnh lạnh nhạt nói.
"Dùng rồi."
"Dùng cho ai?" Khấu Đông không thể tượng tượng nói, nhanh chóng loại trừ các đáp án rồi nói ra một cái tên, "—— Duẫn Kỳ?"
Cũng chỉ có thể là Duẫn Kỳ. Tống Hoằng với A Tuyết là bạn, nữ sinh tóc dài không hề có tranh chấp với bọn họ, còn hai người kia thì không đáng giá để hao tốn mất một lá bùa.
Dù đã biết như vậy nhưng vẫn khiến Khấu Đông cảm thấy tức giận một cách khó hiểu.
Y có hoài nghi đối với Duẫn Kỳ, suy đoán rằng thân phận người này không hề đơn giản, làm không hẳn hoi thì cậu ta có thể đứng về phía đối lập với bọn họ. Thậm chí y còn nghĩ đến việc đối Phương là NPC, nhưng Duẫn Kỳ không hề có ham thích gì đối với y, Khấu Đông liền phủ nhận suy đoán này.
Nhưng cho dù Duẫn Kỳ có kỳ quái đến đâu thì việc bỏ ra một lá bùa để tiễn cậu ta lên đường cũng không đáng, đạo cụ quan trọng như vậy, nói dùng liền dùng —— có quỷ mới biết sao đó sẽ gặp phải điều gì?
Nhãi con nhà y xưa nay luôn là một người đáng tin cậy, tại sao lại đột nhiên xúc động đến như vậy?
Diệp Ngôn Chi đưa ra lý do đơn giản dứt khoát: "Nhìn ngứa mắt."
Đến cả quỷ anh cũng gật đầu theo.
"Đừng có mà gật đầu," Khấu Đông chỉ vào nó, "Nhóc vẫn chưa giải thích rõ ràng đâu, tại sao lại liên thủ với hắn hả?"
Bình thường hai cái người này toàn ngứa mắt nhau, một câu không hợp đã bắt đầu oán giận rồi, sao tự dưng lại đứng cùng một phe, liên thủ với nhau để đối phó Duẫn Kỳ?
Đừng bảo việc này không có liên quan gì đến quỷ anh —— chỉ dựa vào việc đám xương khô biết chọn đúng thời cơ để tấn công như thế, nếu nói không liên quan đến quỷ anh thì y có thể làm con của quỷ anh được luôn!
Đứa con thứ hai mím chặt môi, im lặng không hé mồm chẳng khác nào vỏ sò cạy mãi không ra. Bị y cạy đến mức sốt ruột, đành phải bắt chước giọng điệu của Diệp Ngôn Chi: "Con cũng thấy nó ngứa mắt."
Khấu Đông thành khẩn nói: "Con trai à, cha con chỉ lớn tuổi thôi chứ không phải đồ ngu nhé."
Hai người dám coi tui như thằng khờ rồi trêu đùa ư.
Thằng con thứ hai: "..."
Qua một lát sau, Tống Hoằng với A Tuyết cũng đi ra, sau khi đi ra vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng, những bộ xương khô nuốt thịt uống máu đó đã gặm cánh tay họ đến mức bừa bộn, gần như có thể nhìn thấy xương thông qua miệng vết thương, "Cũng may Diệp Ngôn Chi không có việc gì."
Bọn họ cũng lo lắng về vấn đề thứ tự.
Tiếp sau đó là nữ sinh tóc dài.
Cuối cùng là người đàn ông cao to với thanh niên.
Mọi người đều đã bước ra khỏi khu rừng dày đặc xương trắng này, chỉ còn lại mỗi một mình Duẫn Kỳ.
Nhâm Oánh Oánh cắn chặt môi. Khi cô lao ra khỏi vòng vây thì đã nhìn thấy Duẫn Kỳ bị bọn chúng ăn thịt, chỉ còn lại mỗi bộ xương cùng với một trái tim đang chờ bị nấu chín. Nhưng cho dù có nghĩ đến thứ mình đã chứng kiến thì cô vẫn không nói ra một chữ nào cả, chỉ là cơ thể vẫn đang run rẩy.
Cô nín thở nhìn chằm chằm vào khu rừng, chưa bao giờ cô lại hy vọng "người" này sẽ không đi ra được.
Không ra được...
Không ra được......
Nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn không như mong muốn, đã có tiếng bước chân đạp lên khu vực bên ngoài cánh rừng.
Nhâm Oánh Oánh dồn sức nhắm mắt lại một cách đầy tuyệt vọng, trong lồng ngực vang lên một tiếng thét chói tai
Đó không phải là ảo giác của cô!
Cậu ta sống lại —— cậu ta chết rồi lại sống lại!!
Duẫn Kỳ khập khiễng chống đỡ bằng một chân tiến về phía bọn họ, thở hổn hển.
"Mọi người chạy nhanh quá rồi đấy?"
Ở đây có ba người thay đổi sắc mặt.
"Chạy trốn nhanh vậy..."
Cậu ta khẽ mỉm cười.
"Như thể đang cố ý vứt bỏ tôi lại nhỉ."