"Lâm Manh Manh" nhếch môi, nó lại nở nụ cười. Khuôn mặt của nó vẫn là của Diệp Ngôn Chi nhưng khí chất thì hoàn toàn bất đồng ——
Diệp Ngôn Chi lạnh nhạt, lãnh đạm cứ như cây thông được tuyết phủ lên, khiến người ta không thể khinh nhờn.
Mà cũng là khuôn mặt ấy, trên người "Lâm Manh Manh" lại có thêm phần nặng nề âm u, từ đầu đến chân nó lộ ra một sự cố chấp gần như là điên cuồng. Lúc tầm mắt hướng về thanh niên phía trước, ánh mắt của nó không giống như đang nhìn một con người —— cứ như đang trông một đống huyết nhục mà nó sắp đợi không nổi, chỉ muốn cho vào nhai nuốt.
Ánh mắt này của nó Khấu Đông không thể nào quen thuộc hơn. Khoảng thời gian y ở trong《 Vong Nhân 》đã bị đám NPC dùng ánh mắt như vậy nhìn vô số lần. Thế nên lần này gặp lại, y cảm thấy trứng cũng hơi hơi nhưng nhức.
Khi ấy y không biết, còn tưởng là đám NPC bị độ hảo cảm gần đầy ảnh hưởng, giờ ngẫm lại thì đúng là quá sai. —— vẻ mặt ban nãy mà tên "Lâm Manh Manh" kia bày ra khác quái gì bọn NPC đâu chứ?
Nhìn cmn đã biết là một người làm ra.
Tuy rằng đã có phán đoán nhưng sự thật này vẫn khiến trái tim nhỏ bé của Khấu Điềm Điềm bị hoảng loạn không ít. Y nhớ tháng ngày bị NPC đuổi theo trong phó bản, lần thứ hai cảm nhận được ác ý sâu sắc của vong nhân.
Quả thật rất khó khăn.
Sao lại gian nan như thế cơ chứ?
"Tôi vẫn luôn thắc mắc," Khấu Đông nhẹ giọng nói, "Cớ gì mà nội dung phó bản hẹn hò lại nát như vậy?"
"Người chế tác kiểu éo gì mới làm ra được cái loại đấy...". Y ngừng một chút, tìm ra từ hình dung đúng nhất, "Thiết kế như cái đb ý."
Chẳng khác nào băng hỏa đánh nhau, chân trước y mới vừa chạy té khói chân sau đã bị cưng lên trời, con mẹ nó này chỉ có đám tâm thần phân liệt mới bày ra được!
Có người bình thường nào chơi trò đó không!
Diệp Ngôn Chi ở bên cạnh: "..."
Hắn cảm thấy đầu gối hơi đau.
"Nhưng sau đó tôi đã hiểu," đầu lưỡi Khấu Đông đặt ở hàm dưới, mắt híp lại, nở nụ cười lười biếng, "Haiz, thì ra trò chơi này không phải có một người thiết kế."
"Vì thế nên con quỷ hệ thống mới dị như vậy, cho tôi cả ao đổi thưởng để giúp tôi ra ngoài cũng hy vọng tôi ở lại trong game. Bởi lẽ từ đầu tới cuối trong hệ thống có hai ý tưởng phát triển hoàn toàn bất đồng, chỉ là sự âm u đang chiếm thượng phong, thế giới hẹn hò mới là trò chơi nguyên bản —— có đúng không, hệ thống?"
Hệ thống《 Vong Nhân 》cứ như đã chết, nó không nói gì. Nhưng Khấu Đông biết nó vẫn đang kéo dài hơi tàn ở một góc nào đó, chỉ là vào lúc này nó cứ mặc kệ Khấu Đông tùy ý lột da xẻ thịt, chẳng ý kiến gì.
"Thế nên tôi lại nghĩ," Khấu Đông thong thả đi đến trước mặt "Lâm Manh Manh", "Thứ gì khiến trò chơi đột nhiên xảy ra thay đổi?"
Mặt "Lâm Manh Manh" không cảm xúc nhưng trong đôi mắt như có ngọn lửa bùng lên.
"Sau đó, tự cậu dâng đáp án lên cho tôi biết." Khấu Đông cười nhẹ, đầu ngón tay chỉ vào chính mình, "Là tôi."
"Tôi rời khỏi."
" —— game mới thay đổi."
Cũng bởi vậy đám NPC bên trong phó bản mới nhạy cảm với cái chết hoặc sự chia ly như vậy. Chúng nó đã làm mất chim hoàng yến một lần, tuyệt sẽ không để nó bay đi lần thứ hai.
"Lâm Manh Manh" giương mày, nó cười châm biếm một tiếng rất nhỏ. Nó nâng mắt nhìn thẳng Diệp Ngôn Chi ở đối diện: "Phế vật vô dụng."
Ngay cả người cũng không trông được.
Diệp Ngôn Chi thờ ơ không để tâm khiến Khấu cha già không vui. Nói y thì còn được chứ động tới nhãi con nhà y là sai rồi, y cầm theo cung tên đập thẳng vào mặt "Lâm Manh Manh".
"Còn dám nói kiểu đó với nhãi con nhà tôi?"
"Lâm Manh Manh" bị đánh nghiêng đầu đi, trên mặt nó hiện ra vết đỏ nhàn nhạt. Thân hình nó càng trở nên trong suốt, cứ như sắp hóa thành bụi sương sáng trắng, chỉ còn lại ánh mắt âm trầm.
Mặt đất dưới chân rung mạnh hơn, "Lâm Manh Manh" ho khan hai tiếng, nó không vì cú đánh ban nãy mà nổi giận, ngược lại còn nở nụ cười sâu hơn. Nó cười tới độ thở không ra hơi, cúi người xuống thật sâu túm lấy mũi tên cắm trên ngực.
Giữa kẽ tay nó máu trào ra tí tách, thế giới cũng dần dần xuất hiện tiếng sụp đồ vang lên ầm ầm. Sau cái đánh, "Lâm Manh Manh" có dấu ửng hồng trên mặt đứng giữa bối cảnh màu trắng bay ngập trời như tuyết, nó cười điên dại cười lớn, nhìn có chút kinh sợ. Khấu Điềm Điềm chỉ ngó nó một chút rồi không nhịn được mà dùng vẻ mặt dò hỏi nhìn Diệp Ngôn Chi.
Người này có bệnh hay gì không vậy? Đánh nó một cái nó có thể vui vẻ đến như thế.
Y hệt một tên M.
Diệp Ngôn Chi không đáp lời, bờ môi của hắn mím chặt, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
"Lâm Manh Manh" cuối cùng cũng cười xong, khóe miệng vẫn cong lên như vừa nghe câu chuyện gì buồn cười lắm.
"Cậu xem nó là con trai nhưng có bao giờ thử hỏi xem nó coi mình là gì chưa?"
Tất nhiên không phải là ba mình rồi, Khấu Điềm Điềm hơi chột dạ, nhưng cũng mau chóng lẽ thẳng khí hùng: "Mắc mớ gì đến cậu?"
"Mắc mớ gì tới tôi ư?"
"Lâm Manh Manh" rũ mắt, cười nói: "Đây là chuyện liên quan đến tôi mà."
Trong mắt nó có ngọn lửa u ám bốc cháy.
"Là nó mang cậu tới cạnh tôi."
" —— nó mang cậu tới, sao tôi có thể để cậu đi chứ?"
Diệp Ngôn Chi bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
"Cậu đoán xem, thiếu gia," "Lâm Manh Manh" mang theo sự dịu dàng cùng với ác ý vô tận, nói, "Cậu đoán xem —— tôi là ai nào?"
Diệp Ngôn Chi cuối cùng cũng có phản ứng, con ngươi chợt co lại!
"Cậu đoán," "Lâm Manh Manh" nói, "Cậu xem mặt của tôi đi, tôi là ai?"
Khấu Đông nhìn nó cứ như đang nhìn một thằng điên.
Nó đương nhiên không phải Lâm Manh Manh. Lâm Manh Manh chân chính trong lúc bị chế tác thành thỏ đã chết rồi, thứ bám vào thân thể này cùng lắm cũng chỉ là một âm hồn thuộc về trò chơi này thôi, một bàn tay tội ác khoác lên mình tầng da ấy.
Mà bây giờ, nó hỏi y như vậy là muốn nghe gì đây?
Trong lòng Khấu Đông có một cảm giác kỳ dị đang không ngừng dâng lên. Y quan sát khuôn mặt nọ thật kỹ rồi lại quay đầu nhìn Diệp Ngôn Chi. Phần tương đồng giữa hai người ban nãy không làm y kích động thì vào lúc này lại chẳng khác gì sấm sét nổ vang trong tim.
" —— không cần nhìn."
Vị thần linh trẻ tuổi đằng sau chợt nói.
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, không hề run rẩy, chỉ là có hơi khàn khàn.
"Là tôi."
Hắn nhìn thấy được vẻ mặt thanh niên thay đổi trong nháy mắt, cứ như vừa rơi xuống tầng âm u, hỏi: "Cái gì?"
Môi Diệp Ngôn Chi hơi giật giật.
Thời gian trước mắt hắn ầm ầm quay cuồng, vội vã đi về phía trước để tìm sự thật. Khi hắn quyết tâm công khai vi phạm Thiên Đạo để giúp đứa nhỏ của mình thoát khỏi cái chết, thần ấn rung động, lặng lẽ ném xuống phía sau hắn một cái bóng nho nhỏ, đen kịt.
Ngày qua ngày, năm qua năm. Nó ở trong những ham muốn cá nhân u ám, cùng với suy nghĩ chủ quan đẹp đẽ lớn lên. Nó ăn tư niệm của hắn đối với đứa nhỏ kia để sống, mỗi đêm đều lặng lẽ nảy mầm, thò đầu ra.
Đó là khát vọng thầm kín nhất mà thần linh không thể nói ra bằng lời, là suy nghĩ vốn không nên tồn tại, khiến người ta xấu hổ nhưng rồi nhớ nhung không nỡ bóp chết. Nó là quái vật của ham muốn độc chiếm sinh ra dưới túi da thần linh, giương răng nanh dính đầy máu tanh muốn nuốt người kia vào bụng.
Đúng như lời giáo viên tâm lý nói, Diệp Ngôn Chi không đủ tư cách để chỉ trích bọn họ. Tất cả những giam cầm, chiếm giữ, rằng buộc mà bọn họ làm cũng chỉ là từ nội tâm của hắn sinh ra mà môi.
Nếu hắn chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy thì trên đời này sao có thể có "Lâm Manh Manh" kia tồn tại?
Nơi nào sẽ có vong nhân thứ hai cơ chứ?
Nó nói vậy, một từ cũng không sai.
Hắn nâng đôi mắt sâu thẳm lên, cuối cùng cũng vạch trần sự thật với thanh niên đang đứng thẳng trước mặt ——
" —— nó là tôi."
*
Lần đầu tiên Diệp Ngôn Chi phát hiện ra sự tồn tại của cái bóng là khi đứa bé kia mười hai tuổi, thời gian ấy Khấu Đông đã rời khỏi Diệp gia. Lúc đó Khấu Đông đã sống thêm được sáu bảy năm dưới sự che chở của Diệp gia, Tử Thần rất nhanh đã phát hiện vấn đề mấu chốt, ngày đêm quanh quẩn ở gần khu nhà nhỏ quấy nhiễu khiến Khấu Đông không thể yên giấc. Lúc này Diệp Ngôn Chi vẫn chưa chính vị nên vẫn chưa được coi là một vị thần chân chính, hắn dần ý thức được nếu mình chỉ dựa vào cách này thì không thể bảo vệ được đứa nhỏ ấy mãi.
Hắn chỉ đành tìm biện pháp khác.
Hắn quyết định đưa Khấu Đông đi.
Đây thật ra cũng là một nước cờ hiểm, khoảnh khắc nghe thấy anh Ngôn Chi nói muốn mình rời đi, Khấu Đông được hắn nuôi nấng bao nhiêu năm nhất thời không thể nào tiếp thu nổi – nhưng y tin tưởng Diệp Ngôn Chi nên cuối cùng cũng làm bé ngoan nghe lời.
Dưới sự che chở của vị thần trẻ tuổi, bé lặng lẽ đi ra khỏi cửa lớn Diệp gia. Lúc gần đi, thần linh lấy một sợi tóc của bé đặt lên thế thân gỗ trước mặt bé, nháy mắt, nó biến thành một Khấu Đông giống y như đúc.
Đây chính là thế thân dùng để che mắt Thiên Đạo.
Cho dù đã thấy rất nhiều pháp thuật thần kỳ nhưng chiêu này vẫn khiến bé Khấu Đông sững sờ. Thấy bé ngớ người ra, thần linh trẻ tuổi duỗi ngón tay chỉ vào ấn đường bé.
Tay hắn lạnh như băng, nhiệt độ cơ thể Khấu Đông lại hơi nóng.
Hắn nói: "Chờ tôi."
Bé Khấu Đông cố nén nước mắt chảy ra trong hốc mắt, tay cầm khung cửa, ủ rũ hỏi hắn chờ mấy năm.
"Đợi em lớn lên," hắn nghiêm túc cẩn thận vuốt đầu đứa nhỏ, hứa hẹn với bé, nói với bé lời thề biểu thị rằng hắn sẽ không làm trái, "Chờ em lớn lên ——"
"Tôi sẽ tới đón em."
Đây không phải là lời nói dối. Khi hắn trưởng thành sẽ là lúc hắn có thể khẳng định địa vị thần linh của mình, thời điểm ấy hắn sẽ có sức mạnh để bảo vệ người mà hắn muốn,
Mặc dù Diệp Ngôn Chi đã tính toán hết thảy vô cùng rõ ràng nhưng khi hắn nhìn thấy đứa nhỏ một bước đi ba bước quay đầu nhìn lại cửa lớn Diệp gia lòng hắn vẫn sinh ra một loại cảm giác như là tức giận. Hắn đứng dưới tàng cây trong đình viện, khoảnh khắc bóng dáng nhỏ bé gầy yếu bước ra khỏi cánh cửa vẻ mặt lập tức trở nên mờ mịt, đó là thuật pháp của Diệp gia đang từ từ xóa đi trí nhớ liên quan đến Âm Dương, chỉ còn lại những ký ức bình thường —— đây cũng là quy củ của bọn họ.
Từ nơi này bước ra chính là rời khỏi giới Âm Dương, trở về nhân gian.
Thiên Đạo không cho phép phàm nhân nhớ.
Đứa bé kia quanh quẩn ở cửa một hồi lâu rồi cũng bị một người đàn bà dắt đi. Người đàn bà chạy tới nắm tay bé thật chặt, mang bé đi từng bước từng bước, dần dần kéo dài khoảng cách giữa bọn họ, hắn nhìn sợi tóc bé bị gió thổi nhảy nhót dần trở nên không rõ ——
Cuối cùng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Diệp Ngôn Chi biết những điều này là cần thiết nhưng vẫn khó có thể ức chế cơn giận.
Cũng chính vào lúc đó, hắn nghiêng đầu, lần đầu tiên mặt đối mặt với bóng dáng y hệt mình.
Nó sống lại, trước đó nó vẫn là một cục thấp bé nho nhỏ chỉ có thể chen chúc trên mặt đất, miễn cưỡng lắm mới phân biệt được ngũ quan —— nó há to miệng, cõi lòng cũng chất đầy cơn giận, co cẳng muốn bắt lấy đứa bé kia về, dưới sự áp chế của Diệp Ngôn Chi mới không nhúc nhích nổi.
Đó là khoảnh khắc mà vị thần trẻ tuổi nhận ra mình sinh ra tâm ma.
Hắn từng đi hỏi gia chủ Diệp gia nên hóa giải như thế nào.
Gia chủ Diệp gia hỏi: "Vì sao mà con sinh ra tâm ma?"
Thần linh không đáp, hồi lâu mới chầm chậm nói: "Bởi vì con người."
Gia chủ Diệp gia cụp mắt: "Vậy thì giết đi."
Trong lòng thần linh chợt sinh ra một cơn giận khó tả, bóng đen phía sau càng thêm sinh động, nó bán trồi lên, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm gia chủ.
"Nếu là thần thì sao?"
Diệp gia chủ mở mắt: "Vậy giết thần."
Giọng nói của Diệp Ngôn Chi lạnh băng: "Ý gì?"
Có vẻ chỉ là những lời qua loa lấy lệ.
"Ngôn Chi, con cần gì phải gấp?" Gia chủ Diệp gia nằm trên giường bệnh, ho khụ khụ hồi lâu, mãi mới nói ra lời nói trong lòng, "Ta biết tâm ma của con ở nơi nào, con chỉ cần chăm chỉ tu luyện sớm ngày chính vị, giết Tử Thần cũng là chuyện dễ dàng, cần gì để ý tâm ma nho nhỏ trong lòng?"
Diệp Ngôn Chi nhìn ông, hắn biết thời gian mà vị gia chủ này có đã sắp hết, trước khi tạ thế ông muốn vì Diệp gia thêm một chút.
Thần linh càng sớm chính vị thì càng có thể bảo vệ Diệp gia sớm hơn. Ông biết rõ vị thần này thiên tính lạnh lùng, không thể không lôi đứa bé kia ra để uy hiếp, khuyên ngăn, chỉ hy vọng hắn có thể hơi hơi đổi quyết tâm.
Lúc này, gia chủ bận tâm tới Diệp gia còn không xong, sao có thể thật lòng suy nghĩ cho Diệp Ngôn Chi?
Diệp Ngôn Chi lần thứ hai ý thức được mình thân đơn bóng chiếc. Khi đứa nhỏ kia còn ở bên cạnh hắn thì hắn còn không cảm thấy điều này, bấy giờ nó lại hiện ra cực kỳ rõ ràng làm hắn khó có thể chịu đựng.
Một lần rời khỏi miếu thờ, mẹ ruột của hắn đứng dưới tàng cây nói chuyện với ai đó, ánh mắt nhìn hắn lạnh băng cứ như đang nhìn kẻ thù giết chết con. Người xung quanh cũng đối xử với hắn cung kính, nhưng sự cung kính ấy lại chẳng phải với một con người mà giống như đối với bức tượng hơn, một bức tượng mà bọn họ có thể dựa vào.
... Vô vị.
Vô vị.
Điều thú vị duy nhất cũng mất rồi.
Diệp Ngôn Chi không thu được đáp án từ chỗ gia chủ. Cũng may cái bóng đó cũng chỉ xuất hiện chốc lát rồi biến mất chẳng thấy đâu, hắn cũng ném ra sau đầu, hồi lâu cũng không nghĩ lại nữa. Tuy rằng Khấu Đông đi rồi nhưng hắn vẫn thường xuyên sử dụng pháp thuật nhìn y, sau đó ngay cả pháp thuật hắn cũng thấy không đủ, lại lặng lẽ phân ra một phần tinh thần đến xem.
Xe nhà Diệp gia chở hắn không xa không gần đi theo đứa trẻ. Khấu Đông mới đầu rất được hoan nghênh, xung quanh y vây quanh toàn là người, còn có lúc hắn bị đám người kia phát hiện, cũng có đôi khi bọn chúng tới gõ gõ cửa sổ của hắn.
Khi ấy Khấu Đông rất có sức sống, y chạy, nhảy dưới ánh mặt trời khiến mặt hơi đỏ lên – đã không còn tái nhợt như hồi mới tới Diệp gia nữa, bộ dạng này khiến cho thần linh có cảm giác thành công cùng với thỏa mãn khôn xiết.
Khấu Đông trở thành đứa trẻ bình thường, ngày càng tách xa với quỷ thần.
Thần linh tự lấy suy nghĩ này ra thuyết phục bản thân chấp nhận.
So với những điều kia, hắn vẫn muốn đứa nhỏ này được sống hơn.
...
Nhưng Khấu Đông ngày một lớn lên, cơ thể cũng phát dục, vấn đề đã xuất hiện.
Có người đưa cho Khấu Đông thư tình.
Mới đầu, thần linh vẫn chưa ý thức được tên phàm nhân kia chạy một đường tới đưa cho đứa nhỏ của hắn tờ giấy mỏng tang với ý nghĩa gì, hắn chỉ nghe được một trận ồn ào, thiếu niên đang trong thời kỳ phản nghịch ôm dục vọng thăm dò tự nhiên đối với người khác phái, hi hi ha ha cười.
Tiếng cười này làm Diệp Ngôn Chi thấy lạ lẫm, vì thế hắn nhìn lá thư kia. Nội dung bức thư không quá rõ ràng, nó hàm súc, mang theo nét ngượng ngùng, điều này làm vị thần chưa từng nổi giận —— nháy mắt có suy nghĩ muốn giết chết cô nhóc kia.
Sao con bé đó dám?
Trước lúc này, hắn thậm chí còn không nghĩ tới khả năng Khấu Đông sẽ thuộc về một con người phàm nào đó. Logic trong lòng thần linh rất đơn giản cũng rõ ràng, Khấu Đông do hắn nuôi lớn, người mà y thuộc về chắc chắn phải là hắn.
Làm gì có chuyện là người khác?
Lại sau đó nữa, hắn thanh tỉnh từ trong cơn giận mới phát hiện hắc ảnh phía sau xuất hiện. Lúc này đây mặt mày nó càng thêm rõ ràng, thậm chí còn có cả tay chân, nó điều khiển cái xe lao thẳng về phía cô gái đang qua đường.
Oán quỷ thành đàn nhẹ giọng bật cười, chúng nó bay xung quanh cô nhóc, che đi tai mắt của cô ——
Tất cả những thứ này chỉ phát sinh trong nháy mắt.
Hắn dường như đã tỉnh táo chậm nửa giây, cơ thể phàm nhân toàn là máu thịt đã bước hẳn lên Hoàng Tuyền.
Cũng từ khi ấy, hắn tróc ra đoạn suy nghĩ âm u không nên xuất hiện kia khỏi người mình, hắn phong ấn nó vĩnh viễn trong vực sâu. Nơi đó không có trăng sao không có mặt trời, thời gian trôi đi sẽ làm nó hao mòn, thôn phệ nó.
Nhưng thần linh lại tính sau một chuyện.
Chỉ cần đứa bé này còn sống thì nó sẽ không chết. Nó vẫn sẽ bò ra ngoài từ trong đống xác chết, nó sẽ tìm lại được hắn.
Nó sống lại trong trò chơi vong nhân.
"Xì."
"Lâm Manh Manh" cười một tiếng trào phúng không hề che giấu.
"Tao cứ cho rằng nếu giết mày thì tao có thể thay thế mày," "Lâm Manh Manh" khẽ hất cằm, "Phế vật, phế vật —— tao sẽ thành thần, tuyệt đối không để cậu ấy đi.
Y được sinh ra để làm chim sơn ca.
Tại cơn mông lung, nó như thấy được Khấu Đông năm đó, ấy là vẫn còn trong vong nhân, nó ôm đứa bé nho nhỏ mới sinh ở trong lòng, nhẹ nhàng lắc lư.
"Thiếu gia..."
Cảnh vật trước mắt biến hóa, thân hình trở cao lớn hơn, cha đỡ đầu giữ con trai cẩn thận từng li từng tý, đứa bé dẫm lên chân người ấy cùng khiêu vũ. Con đỡ đầu của anh ta có làn da trắng tựa ngọc của người phương Đông, lúc tựa đầu vào lồng ngực cứ như con chim bồ câu trắng như tuyết đang thu cánh, run rẩy giao lại cơ thể vào tay mình, dựa vào tim.
Nhân ngư cùng với người yêu hóa thành bọt biển giữa biển lớn, Diệp Ngôn với bé con cùng nhau tới xứ sở tuyết cuối cùng.
Tà thần đứng cạnh chính thần, vampire thu hồi răng nanh, quỷ anh trưởng thành hơn đủ vì người quan trọng của nó che phong chắn vũ, giáo viên tâm lý trong màn đêm cùng với pháo hoa nghiêng đầu hôn học sinh của mình.
Không có cái chết, hoảng sợ hay chia ly.
Đây mới chính là câu chuyện thật sự của vong nhân.
Đây mới là thế giới mà Diệp Ngôn Chi dựng lên vì đứa nhỏ của mình. Mỗi một thế giới đều có một Khấu Đông, hưởng thụ hết thảy cưng chiều yêu thương, bọn họ thuộc về ánh mặt trời, cánh hoa và ánh trăng sáng như ẩn như hiện trong nước.
Sau khi nhân vật chính rời đi, những thế giới này cuối cùng đổ nát trong gió. Để rồi bụi trần lắng đọng, tấm màn lớn ngã xuống ——
Từ một khúc ca tràn ngập tình yêu trở thành bài hát đưa ma u ám toàn máu và tro.
"Thiếu gia..."
"Lâm Manh Manh" vẫn còn ho khan, nó bỗng nhiên đưa hai tay lên cắm sâu vào lồng ngực khiến máu chảy đầm đìa, nó lấy ra một cục sền sệt máu đang bị mũi tên cắm vào —— hình như cũng sắp trở nên trong suốt rồi.
Khấu Đông không nhúc nhích, hình ảnh này từ từ khớp làm một với Tà thần ngày hôm đó, ở giữa thế giới người nọ lảo đà lảo đảo không chút do dự móc ra trái tim để hiến tế -
Tình yêu say đắm u mê cứ như mạch máu đỏ tươi ẩn sâu trong đó, chỉ có người cất giấu chúng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Họ nhấm nháp sự điên rồ ấy như đang nhấm nháp mật ong.
"Bởi vì ngài mà sinh, vì ngài mà chết," "Lâm Manh Manh" chậm rãi nói, đôi mắt vẫn nhìn y, "Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì xấu xa."
Giọng nói của hệ thống chợt xuất hiện:
【 Hệ thống đã bị phá hủy, người chơi sẽ bị đăng xuất ra khỏi thế giới trò chơi. Đăng xuất sẽ tiến hành sau mười giây, đếm ngược bắt đầu. 】
"A..."
"Lâm Manh Manh" tựa như đang tiếc nuối, "Không còn thời gian nữa rồi."
Nó nâng trái tim trúng tên lên, không hỏi Khấu Đông có còn muốn hay không mà nặng nề ném nó vào bụi bặm —— nó rơi xuống cùng với đám ngổn ngang, bắn lên một mảng bụi tung bay.
Mũi chân Khấu Đông không kiềm được mà bước một bước tới phía nó, trong lòng cứ như có cây gai không thể nào nhổ ra, nó chỉ tạo ra cơn đau nho nhỏ nhưng khó tả thành lời.
Đây có phải là yêu không, ngay cả y cũng không thể biết. Một phần oan nghiệt bệnh hoạn này từ y mà tới, cuối cùng cũng tiêu tán trong tay y.
Y không thể nào dành cho tình yêu ấy một câu trả lời tích cực nhưng cũng không thể thờ ơ. Con người vốn là loài sinh vật mâu thuẫn như vậy đấy.
"Lâm Manh Manh" cúi đầu, chào kiểu Trung Cổ một cách tao nhã.
【 Ba ——】
【 Hai ——】
Bóng người của nó nhạt dần, cuối cùng biến mất hoàn toàn trong tầm mắt Khấu Đông –
《 Vong Nhân 》sụp đổ hoàn toàn trước mắt y, nhanh chóng biến thành những đường nét màu trắng trong bức tranh ngổn ngang. Y bị vứt lên không trung, cảm giác không trọng lực bao phủ toàn bộ cơ thể.
【 Một ——】
【 Bắt đầu dịch chuyển.】
Một sút hút cực mạnh xuất hiện, phía trước rơi vào bóng tối mênh mông, hoảng hốt, không biết là gió hay là cái gì mà truyền tới bên tai y.
"Chúc ngài sống lâu, thiếu gia của tôi."
"Hy vọng âm ảnh của Tử Thần, vĩnh viễn không chạm tới ngài."
[24/04/2023]
Tác giả có lời muốn nói:
Trải lại logic một chút he.
Khấu Điềm Điềm từ nhỏ đã mắc nhiều bệnh, được mẹ mang tới Diệp gia cầu xin, Diệp Ngôn Chi vừa ý thằng nhỏ nên hắn giữ bên người, cùng Tử Thần chơi trốn tìm sống thêm mấy năm.
(Hiệp đấu đầu tiên với Tử Thần.)
Sau đó cả hai bị Tử Thần bắt bài, Diệp Ngôn Chi đuổi Khấu Điềm Điềm về hiện thế, chỉ để lại một thế thân ở bên người lừa Tử Thần, không ngờ bản thân sinh ra tâm ma.
(Hiệp đấu thứ hai với Tử Thần.)
Khấu Đông lớn lên, tâm ma của Diệp Ngôn Chi lần nữa đi tìm hắn nhưng bị Tử Thần phát hiện rồi lấy đi sinh mệnh của Khấu Đông.
(Hiệp đấu thứ ba với Tử Thần.)
Diệp Ngôn Chi để cứu con dâu nuôi từ bé của mình nên mới dựng nên trò chơi vong nhân, giấu linh hồn Khấu Đông vào trung tâm phó bản, tâm ma phục sinh.
(Hiệp đấu thứ tư với Tử Thần.)
Khấu Đông bất ngờ phát hiện mình ở trong game, tự ý chạy ra, trò chơi vong nhân hắc hóa sau đó lần nữa nhốt Khấu Đông vào game. Tử Thần lúc này cũng đi vào, cuối cùng bị Diệp Ngôn Chi giết.
(Kết cục của hiệp đấu thứ năm cùng Tử Thần.)
...
Tính ra, bộ này có thể gọi là "ghi chép tháng ngày đấu tranh với Tử Thần" ha. Haiz, thế mới nói làm Tử Thần cầm đồng lương cũng chẳng dễ dàng gì...