Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 5


Không thể nghi ngờ, điều này mang theo sức hấp dẫn cực mạnh.
Tình huống hiện tại của Khấu Đông chính xác là một thân một mình, chỉ dựa vào sức của mình y mà bảo chạy trốn khỏi sự kiểm soát của hai NPC kia trước khi lễ cưới diễn ra, thực sự không phải chuyện dễ dàng gì.

Cấp độ khó chẳng khác nào địa ngục.

Nếu có quản gia – người biết rõ tình hình trong lâu đài cổ này giúp đỡ thì đương nhiên là hành động sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Có người hỗ trợ yểm trợ, xác suất thành công cũng sẽ tăng lên không ít.

Động tác tay cầm đồng hồ bỏ túi của quản gia càng ngày càng vội, trên khuôn mặt ôn hòa hiện lên một ý cười sâu xa.

Thanh âm nhẹ nhàng, quả thực chẳng khác nào lời tình nhân thì thầm bên tai: "Thế nào?"
Vẻ mặt gã càng ung dung, nhẹ nhàng sờ lên mép đồng hồ, từ cái đồng hồ bỏ túi đó gã lấy ra một cái kim bé xíu lại còn sắc bén.

Cái kim không giống những cái kim bình thường, nó phát ra ánh sáng lạnh lẽo, gã quản gia tay chắp sau lưng, đứng thẳng nhìn người trước mặt, đợi chờ đáp án của y.

Gã chỉ cần một chữ Được.

Chỉ cần một chữ Được nhẹ nhàng là gã có thể vĩnh viễn giam cầm người này lại nơi đây ——
Khấu Đông cũng nhìn gã, một lúc sau khóe miệng hơi câu lên, nói, "Không."
Ý cười trên mặt quản gia lập tức cứng đơ.

Trên gương mặt anh tuấn của gã lộ ra chút u ám, kèm theo đó là sự thất vọng không hề che giấu.

"Tại sao ngài lại nói vậy?" Gã nói, "Tôi thật sự trung thành tuyệt đối với ngài, tôi rất mong ngài có thể tín nhiệm tôi....!Vì sao ngài không tin tôi chứ?"
Khấu Đông không trả lời câu hỏi này, ngược lại thì y bất ngờ quăng cho gã một câu hỏi khác, "Trong tay anh đang cầm gì thế?"
Tên quản gia ngẩn ra, theo bản năng đưa tay còn lại ra sau giấu giấu.

Chỉ là sau cái động tác này, gã lập tức phát hiện ra có gì không đúng nheo mắt lại.

Khấu Đông đứng đối diện gã, sao có khả năng nhìn ra gã đang cầm gì đằng sau chứ?
Nhưng chỉ với một câu nói mà có thể lừa lại gã.

Thiếu niên đối diện vẫn cứ đứng đó, con ngươi vừa đen lại vừa sáng, bất luận là nhìn người nào thì vẫn luôn là vẻ mặt vô tội ấy.

Chỉ là lời từ miệng ra lại chẳng hề tương xứng với khuôn mặt ấy.

"Trung thành tuyệt đối?" Y cười mỉm, nói, "Hửm?"
"......"
Quản gia đóng lại chiếc đồng hồ bỏ túi.

Gã bị vạch trần không tỏ ra hốt hoảng mà còn cười càng sâu hơn, nhẹ nhàng nói: "Ngài hợp với nơi này hơn cả tưởng tượng của tôi đấy."

Khấu Đông cau mày.

Câu nói này chẳng hề khiến người ta thoải mái, gã giống như đang nói y nên ngoan ngoãn ở đây thì hơn.

Khấu Đông im lặng một chút, đột nhiên y hỏi hệ thống: "Tao có thể thử cách chơi mới không?"
Cách chơi mới?
Cách chơi mới như nào cơ?
Hệ thống trò chơi không hiểu nổi câu nói của y, nửa ngày sau mới đáp lại:【Người chơi có thể tự mình tìm hiểu.】
Khấu Đông điều chỉnh cảm xúc đi xuống rồi cố gắng chớp chớp mắt, sau đó y nghẹn ngào một tiếng.

Hệ thống trò chơi:【......?】
Quản gia: "......?"
Tất cả đều sững sờ nhìn một người vừa mới còn bình thường tự nhiên giờ nhảy cẫng lên như con thỏ con chạy thật nhanh, lao thẳng xuống thư phòng mở toang cửa ra.

NPC uncle ngồi đằng sau bàn làm việc, khuôn mặt bình tĩnh.

Khấu Đông chạy tới trước mắt hắn, nước mắt bắt đầu liều mình tuôn ra.

Y nghẹn ngào, thấp giọng nói: "Chú à..."
Uncle nhăn nhăn mày.

Thiếu niên quỳ chân trên thảm, dựa đầu lại gần, mềm mềm mại mại mà dụi lên đầu gối hắn.

Vẻ mặt nhu thuận như đã từng như vậy suốt những năm qua.

Cách một lớp quần áo, NPC này vẫn có thể cảm thấy giọt nước mắt kia chảy vào da mình đau nhói.

Hắn cau mày chặt hơn, trầm giọng nói: "Gọi là cha đỡ đầu."
Lúc này Khấu Đông mới biết thân thể này với NPC uncle có quan hệ gì, ** má, còn là con trai đỡ đầu của hắn!
Trò chơi này có phải kích thích hơi quá đáng rồi không?
Đối với con trai đỡ đầu có những suy nghĩ không an phận như thế, cũng chẳng trách lại lưu lạc tới tận đây để đòi cưới y cùng với cún con, bằng không với danh nghĩa như vậy thì chẳng thể chấp nhận nổi....!
Nhưng trên mặt y vẫn không biểu hiện ra cảm xúc gì, vẫn rất ngoan ngoan đổi giọng gọi một tiếng, vành mắt đỏ ửng, giống như giây tiếp theo sẽ rơi ra mấy viên trân châu.

Cha đỡ đầu lấy tay nâng mặt y lên, dùng lòng bàn tay quẹt đi những giọt nước mắt.

Trên tay hắn mang một cái nhẫn khảm kim cương xanh, ánh sáng xanh thăm thẳm yếu ớt của viên kim cương làm nổi bật lên giọt nước mắt, gần như đang phát sáng.

"Sao vậy?"
Câu hỏi này so với câu hỏi trước đó thì nhu hòa hơn rất nhiều.

Khấu Đông thấp giọng nói: "Bị dọa thôi ạ..."
Sắc thái này của y chẳng khác nào là cô vợ nhỏ đang làm nũng với chồng tương lai của mình.


Cha đỡ đầu hỏi: "Bị cái gì dọa?"
Khấu Đông chờ mãi câu hỏi này.

Trên mặt y hiện ra vẻ do dự, có vẻ như là còn hơi xấu hổ, đôi mắt ngó nghiêng đầy sự mịt mờ rồi nhìn thẳng vào tên quản gia vừa mới đi vào.

Sau đó y cắn môi, giống như vừa hạ quyết tâm.

"Cha à." Y nhỏ giọng nói, "Quản gia, anh ta...."
Hai người cùng nhìn y.

Cuối cùng Khấu Đông nói nốt nửa câu còn lại.

"Quản gia, anh ta cứ như có ý đồ bất chính gì với em ấy....!Anh ta vừa mới xúi giục em đào hôn!"
Hệ thống trò chơi: 【......】
Quản gia: "......"
Cha đỡ đầu: "......"
Câu nói này của y làm cho cả ba NPC đứng hình.

Ừ thì ý đồ bất chính — tuy quản gia đúng là có ý định này, nhưng việc Khấu Đông tìm một NPC để mách lẻo về một NPC khác có phải là hơi không ổn rồi đi?
Y không sợ đám NPC này là một phe hay sao? Hơn nữa đúng thật là y có ý định đào hôn á!
Càng không nói đến việc nhảy xuống cái hố mà tên quản gia đào, Khấu Đông không những không nhảy xuống mà còn đạp trả tên quản gia ấy xuống dưới...!
Tâm tình hệ thống trò chơi phức tạp.

Cho đến lúc này nó mới nhớ ra, Khấu Đông vốn dĩ là streamer của mấy game tình yêu.

Sở dĩ có thể một phát tán đổ bốn NPC là do kỹ thuật diễn xuất ngây thơ vô số tội này....!
Mà một khi y đã hành động thì tức là y đã bắt đầu muốn chơi với đám NPC rồi.

Cha đỡ đầu cũng không ngờ đến câu nói long trời lở đất này của y, trầm mặc một hồi lâu rồi mới khẽ mỉm cười.

"Thế em muốn như nào?"
Khấu Đông lại dụi dụi đầu vào đầu gối hắn.

"Cha đỡ đầu." Y nhẹ nhàng cất giọng, âm thanh ngọt ngào cực kỳ, từng chữ thốt ra như đều chảy ra mật ngọt, "Làm sao em có thể đào hôn chứ? Em chỉ muốn ở cạnh cha mãi thôi, thế mà sao vẫn có những người đồn đại lung tung...."
Cho dù là NPC cũng bị lời nói của y dụ dỗ.

Huống chi còn là cha đỡ đầu đã giáo dưỡng y bao nhiêu năm.

Cha đỡ đầu vuốt ve bên tai y, không nhanh không chậm nói: "Cậu bé thông minh."
Trong lòng Khấu Đông run lên, mơ hồ cảm thấy mình bị đối phương nhìn thấu.


Y cảm giác mình gần như là trong suốt khi đứng ở trước mặt người này, liếc qua một cái là có thể thấy rõ từ đầu đến chân y, từng tâm tư kế vặt của y hắn cũng rõ ràng mồn một.

"Vậy ta sẽ đuổi hắn đi." Khóe môi cha đỡ đầu vẫn như trước, hơi cong lên, ung dung nói, "Tối nay sẽ đi."
Tối nay....!
Khấu Đông nhẹ nhàng hít một hơi, đôi mắt lại càng thêm sáng ngời.

"Dạ." Y thấp giọng nói, "Cảm ơn cha."
Hệ thống trò chơi thấy được ánh sáng trong mắt y, cuối cùng cũng hiểu rõ bản tính của Khấu Đông.

【Người chơi muốn mượn cớ chạy trốn sao?】
"Cái gì mà chạy trốn cơ," Khấu Đông phản bác nó, "Đừng nói lung tung...."
Y khẽ mỉm cười.

"Tao chỉ muốn, chỉ muốn đưa quản gia ra ngoài thôi."
"Dù sao, hắn ta cũng đã giúp tao trải đường tốt thế cơ mà."
Đêm nay không thể nghi ngờ được, là cơ hội tốt.

Khấu Đông đã thành công xoay chuyển cái lâu đài cổ này, nhưng mà y chưa từng có cơ hội đến rừng linh sam nhìn qua.

Cửa trước cửa sau của lâu đài đều đóng, cửa bị khóa bởi khóa đồng nặng trĩu, nó vây chết cô dâu với chú rể trong lâu đài rộng lớn mà lạnh lẽo này.

Nếu như quản gia phải bước ra khỏi cánh cửa kia, đương nhiên cửa sẽ phải mở ra —— nếu may mắn thì Khấu Đông còn có thể phát hiện ra đường đi an toàn để xuyên qua rừng linh sam kia.

Dù sao thì cún con cũng đã cảnh cáo y, bên ngoài có thú hoang ăn thịt người.

Khấu Đông không cảm thấy đó thật sự là thú hoang, cũng không cảm thấy cái từ ăn này là ăn bình thường.

Y muốn tránh né, nhất định phải đi từng bước từng bước thật tốt, dẫm lên thật vững chắc.

Nếu không, bước nhầm một bước.

Y sẽ thật sự lọt vào vòng tay của NPC.

*
Đêm nay Khấu Đông không đốt đèn.

Y dùng thảm cuốn qua loa để tạo thành hình người, lặng lẽ mở cửa ra không phát ra tiếng động nào, cẩn thận đi dọc theo hai bên cầu thang.

Trên tháp là phòng của quản gia, ban ngày y đã đi qua, phòng của người hầu không có khóa.

Lúc đến gần, quả nhiên có ánh sáng lấp lóe.

Khấu Đông chui vào góc, không dám nhìn xung quanh mà chỉ chờ quản gia đi ra,
Thời khắc này lâu đài cổ cực kỳ tĩnh lặng, một tiếng vang nhỏ cũng không có.

Khấu Đông ngồi xổm lâu chân tê tê, y hơi hơi đứng dậy để đổi tư thế, cố gắng ngồi thêm chút nữa.

Cũng chính trong giây lát này, y bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh kỳ quái.


"Kít ——"
"......"
Âm thanh kia nghe như là có một con dao xuyên qua da thịt rồi bị khựng lại, nó xuyên qua các mô cơ thịt rồi dừng lại ở đó.

Khấu Đông bởi vì một tiếng vang này mà tóc gáy dựng thẳng, y trầm mặc một hồi rồi mới đến gần hơn một chút, y bước thêm vài bước tới cánh cửa kia.

Âm thanh ngày càng rõ ràng, tựa như có một tên đồ tể nào đó đang cầm con dao, không nhanh không chậm cắt bì lợn ra.

Lòng bàn tay Khấu Đông lấm tấm mồ hôi.

Y do dự một lúc, cuối cùng cũng tới trước cửa, y nhẹ nhàng ngó đầu thăm dò trong phòng.

Cửa phòng không khóa chặt.

Người hầu không được coi như chủ nhà nên phòng của họ lúc nào cũng phải mở ra, tiện cho việc có thể phục vụ chủ nhân bất cứ lúc nào.

Ánh nến mờ nhạt, trên giường là gã quản gia mà y gặp ban ngày.

Đôi chân dài của người quản gia đang buông thõng xuống thành giường, gã ta đang cầm một cây kéo bạc tinh xảo, có vẻ như đang cắt cái gì.

"Tao đổi," Gã trầm giọng nói, "Tao đổi mi...."
Khấu Đông cảm thấy buồn nôn.

Y thấy rõ trong tay quản gia đang cầm cái gì, gã đang cầm một cái đầu người.

Y sợ hãi lùi về phía sau một bước.

Gã quản gia thế mà cũng không phát hiện.

Gã vẫn nở nụ cười trước sau như một, tay vẫn đang xe chỉ luồn kim, kiên nhẫn may vá cái đầu người kia.

Gã gắn đầu người vào thân thể rồi lại tiếp tục, lúc này mới chậm rãi bỏ đi tấm da trên người mình, tiếng rẹt rẹt vang vọng.

Khấu Đông thấy cái gì trắng toát rải rác đầy đất.

"......"
Ngay trong nháy mắt ấy, Khấu Đông bừng tỉnh nhận ra, dưới bộ da thịt kia căn bản chẳng phải là khung xương.

Tất cả chỉ là lông chim được nhồi vào.

Mà đây lại chẳng phải là con người, rõ ràng là một con rối hình người!
Y nghe được âm thanh vụn vỡ, con rối này mặc lên mình bộ da mới, mặc lại quần áo quản gia.

Nó hài lòng xoay xoay bàn tay, thử mở miệng, nói: "Chủ nhân, chủ nhân ——"
Ngay sau đó, nó cong lưng, quay về phía cánh cửa nơi Khấu Đông đang đứng, cúi đầu thật sâu.

"Chủ nhân." Nó ngọt ngọt ngào ngào nói, "Tôi đã nói rồi ——"
"Tôi vĩnh viễn trung thành tuyệt đối với ngài.".

Bình Luận (0)
Comment