Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 50


Tống Hoằng lần theo hành tung của mẹ mìn.

Anh không bị trông coi chặt chẽ như Khấu Đông, lại được gắn thêm cái mác bạn bè của thiếu gia nên so với trước đó còn thuận tiện hơn hẳn.

Cho dù trên đường có bị bọn mắt tam giác nhìn thấy, nhưng e ngại người của đoàn xiếc thú được phái đi bảo vệ cho bọn họ nên cũng không dám nói gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.
Do đó mà Tống Hoằng có thể hoạt động tự do, bám theo mẹ mìn liên tiếp vài ngày, thật vất vả mới mò ra được chỗ ở của đối phương.
Người ta đều nói thỏ khôn thì có ba cái hang, những chuyện mà đám mẹ mìn này làm toàn là chuyện không có đạo đức, tất nhiên cũng không dám đặt nơi ở tại những nơi rõ ràng sáng sủa, chỉ có thể lén lút âm thầm mà thôi.

Nơi ẩn nấp của chúng nằm sâu bên trong ngõ hẻm, người bình thường về cơ bản đều không bao giờ đặt chân đến, đương nhiên cũng không nói đến việc sẽ bị phát hiện.
"Phải dừng lại ở đầu ngõ đằng kia," anh thấp giọng nói, "Nếu đi tiếp vào bên trong thì sẽ bị bọn họ nhìn thấy mất."
Khấu Đông gật đầu, tới sát lề đường thì xuống xe.

Quả nhiên ở phía xa xa nhìn thấy một tên ăn mày đang ôm tay đó đứng ở một góc, đôi mắt sắc bén của gã thăm dò trái phải đủ kiểu, trông diện mạo có vẻ yếu ớt, chỉ là từ đầu đến chân đều mang theo một vẻ hung ác không thể nào che giấu, vẻ hung ác này không phù hợp chút nào so với diện mạo của gã.
Khấu Đông nhìn một lát rồi cau mày lại.
"Làm sao vẫn còn trẻ con?"
Y thấp thoáng nhìn thấy có mẹ mìn ôm theo một cái gì từ chỗ đó ra, bên trong được quấn lại bằng tã lót, trông như là một đứa nhỏ ít tuổi.

Từ xa nhìn lại thì trông nó chỉ như một mớ mền.
Nói xong lời này y cũng tự phản ứng lại, trong đầu lập tức trầm hẳn xuống.
—— Cũng đúng.
Nếu là mẹ mìn thì làm sao bọn họ có thể mặc kệ bỏ qua hoạt động mua bán cơ chứ.
Y cười lạnh, "Phải công nhận rằng chuỗi hoạt động của bọn họ rất hoàn chỉnh."
Nhỏ tuổi nhất không nhớ được gì thì đem đi bán, hơi lớn một chút thì cho đi lên đường phố để ăn xin.

Nếu đi ăn xin không xin được tiền, hoặc là phạm phải sai lầm thì bỏ lại trong đoàn xiếc thú để cải tạo rồi đi ra ngoài biểu diễn kiếm tiền —— cứ như thế ép sạch sẽ giá trị của mỗi người, một chút cũng không thừa ra được.
Thiếu niên ngồi trên xe lăn buông mắt xuống, cứ như đã nhìn mãi thành quen, đối với trường hợp như này không hề có chút phản ứng nào.
Từ lúc lên xe đến giờ hắn chưa mở miệng nói một lời nào, lại càng không hỏi đang đi đâu, mãi cho đến lúc này khi được kéo xuống, mới nói: "Là muốn đến chỗ này sao?"
Khấu Đông quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Tiên sinh, ngài biết được cái gì ư?"
Giọng nói thiếu niên nhàn nhạt, nói: "Cũng không phải là cái gì tốt đẹp."
Lời này khiến cho Tống Hoằng không khỏi hoảng hốt trong lòng.

Tuy rằng bọn họ suy đoán rằng đám mẹ mìn cùng với đoàn xiếc thú không đứng cùng phe với nhau, nhưng cuối cùng thì đây vẫn chỉ là suy đoán.

Nếu như bọn họ đột nhiên gọi đám mẹ mìn này đến đây....
Ánh mắt của anh có hơi do dự, âm thầm vào tư thế chuẩn bị.
Khấu Đông không hề bị kích động bởi câu nói này, y nhìn người trước mắt, nói: "Vì sao lại không tốt đẹp? Em nghĩ nó rất thú vị đấy chứ."
Ngược lại y còn biểu thị ra bộ dáng làm nũng đến mức chói lọi, một bộ dạng bị nuông chiều đến mức ngang ngược, tưởng chừng như đang nói chuyện cùng với bậc cha chú anh em thân thiết.
Tống Hoằng càng nhìn càng hoảng loạn.

Tuy rằng có thể nói Khấu Đông là một phần bên lề của nội dung cốt truyện, nhưng y lại cứ đi nũng nịu cùng với một NPC khiếp người như vậy, đã thế đối phương còn có khả năng chính là boss cuối....
Nhìn thế nào cũng khiến tinh thần người khác hoảng loạn mà.
Nhỡ đâu người ta không chịu để cho cậu xoay vòng vòng thì làm sao bây giờ?
Nhỡ đâu chọc người ta tức giận, không nói hai lời đã bắt rút người gỗ thì sao hả?
Những ngón tay nhợt nhạt của thiếu niên nhẹ nhàng gõ lên tay vịn xe lăn, bộ dáng không có một chút vẻ tức giận nào, hơi thở quanh người càng trở nên dịu dàng hơn.

Hắn lấy một cái khăn lụa màu trắng từ trong túi ra để lau mặt cho đứa nhỏ trước mặt mình, rồi mới trả lời lại: "Em cẩn thận không bị thương."
"....."
Quả nhiên, ở chỗ của con hàng Khấu Đông này không hề tồn tại cái thứ tên là nhỡ đâu.
Tim Tông Hoằng quay trở lại trong người, răng của anh còn hơi cảm thấy ê buốt lạ thường.
Nói về điều này, sao mà lại giống như một đôi tình nhân bé nhỏ thích dính sát lấy nhau mọi lúc mọi nơi thế hả....
Anh không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung ta lung tung một hồi, cho đến tận khi cô gái nhỏ không dấu vết vỗ một phát, ý bảo anh nhìn ống quần trống rỗng của thiếu niên kia, lúc này Tống Hoằng mới tỉnh táo lại.
Đúng rồi.

Làm gì có người bình thường nào như thế này chứ?
Huống hồ đây cũng không phải dạng người tốt lành gì cho cam.

Bụng dạ nham hiểm, tính tình thay đổi thất thường —— nhưng người chơi trước kia bị tra tấn thành như vậy, đương nhiên người cầm quyền của đoàn xiếc thú này cũng không thể tránh được liên quan.

Thiếu niên này một chút cũng không phải loại có suy nghĩ lương thiện gì, chỉ là kiên nhẫn hơn một chút với Khấu Đông mà thôi.
"Em định đi vào."
Khấu Đông nói, chỉ tay vào người bên trong, "Bọn họ bắt nạt em, chẳng lẽ em không được đánh lại ư?"
Thiếu niên cất khăn tay của mình đi, trả lời: "Đương nhiên được."
Khi nhận được câu trả lời này Khấu Đông mới thấy yên tâm, biết rõ cho dù người này không giúp đỡ y nhưng tuyệt đối sẽ không cản trở y.

Y vẫy tay về phía hai người Tống Hoằng, sau đó ngồi xổm xuống góc tường, cả ba người yên tĩnh chờ cơ hội đến.
Khi đến gần giờ cơm trưa, tinh thần của người canh gác rõ ràng đã lơi lỏng xuống, đang chờ đợi đồng nghiệp đến thay chỗ cho mình.


Khi Khấu Đông chạy khỏi phòng đã mang theo một số món đồ chơi có giá trị mà người thiếu niên đưa cho y, bây giờ y lấy một phiến lá vàng ra đưa cho phu xe, ý bảo phu xe lái xe tiến lên trước.
Phu xe không nhận lá vàng này, mà trái lại ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng về phía thiếu niên.

Mãi cho đến khi người ngồi trên xe lăn gật đầu thì gã mới nhận lấy đồ vật này, cằm chặt trong lòng bàn tay.
Mẹ mìn đang đứng lững thững ngoài đầu ngõ, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa đi qua sát bả vai của gã, khiến cho bụi đất bắn tung tóe lên không ít.
Suýt chút nữa gã bị bụi đất bắn đầy mặt, qua loa lau mặt, trong lòng không tránh khỏi tức giận, "Không nhìn thấy đường à?"
Khi nhìn lại xe ngựa vừa chạy qua phía trước lần nữa, thùng xe hơi nghiêng sang một bên.

Đôi mắt sắc bén của mẹ mìn lập tức nhìn thấy một thứ gì đó có ánh vàng rực rỡ lăn ra từ trong khe hở cửa xe
Bọn họ làm cái nghề này nên thị lực cũng vừa nhanh vừa chuẩn.

Thậm chí gã không thèm do dự đã ngay lập tức tỏ vẻ lơ đãng bước lên vài bước, muốn nhìn thử xem đó là cái gì, tròng mắt của gã ngay lập tức không hề di chuyển.
Vàng!
Là vàng!
Gã nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai để ý thì ngay lập tức kiểm tra lá vàng kia.

Đầu ngõ ở đằng sau vắng vẻ không ai trông giữ, thừa dịp cơ hội này, Khấu Đông vội vàng muốn đẩy người tiến lên, thiếu niên lại kịp thời ngăn cản y lại.
"Đi vào trước đi," hắn nói, "Ta sẽ đi theo sau."
Thân là một NPC nên chút bản lãnh này hắn vẫn phải có, huống chi về cơ bản hắn cũng không phải người.

Khấu Đông gật đầu rồi cùng với hai người Tống Hoằng chui vào đó trước.

Vóc người của bọn họ đều nhỏ nên không thu hút sự chú ý của người khác, mẹ mìn thì vẫn đang tập trung tinh thần vào khoản tiền từ trên trời rơi xuống này nên cũng chẳng phát hiện ra.
Ba người thuận lợi đi vào trong ngõ nhỏ, đi một hồi lâu trong đó mới nhìn thấy được một tiểu viện không có gì nổi bật, chỗ cửa vô cùng bẩn thỉu, chỗ nào cũng có dấu vết bùn đất bị dẫm lên.
Bây giờ là ban ngày nên phần lớn mẹ mìn đều chưa rời khỏi giường.

Bởi vì hay có người lạ ra vào nên bên trong viện không nuôi thêm chó, chẳng qua cửa viện bị móc lại từ bên trong, không dễ để lẻn vào.
Tống Hoằng đi vòng quanh viện này lại tìm được một khe hở, "Có một chỗ ở đây này."
Xem ra có vẻ đã có con chó nhà ai đào ra một cái lỗ ở đây, nó là một cái lỗ khá nhỏ.

Cũng may cả ba người bây giờ đều là trẻ con, cố gắng chui người vào thì vẫn có thể lọt qua được.
Bọn họ chui qua cái lỗ này, đứng ở bên trong viện của mẹ mìn.
Tiền viện là nơi ở của đám mẹ mìn, còn có thể nghe được tiếng ngáy phát ra từ đó.

Ba người liếc nhau, Khấu Đông nói: "Đến hậu viện trước chứ?"
Hai người Tống Hoằng đều đồng ý, lén lút sờ soạng đi dọc theo chân tường về phía sau.

Mặt sau là một cái kho củi, bên trong chồng chất rất nhiều rơm củi, ở giữa còn có hai gian phòng đơn nhỏ độc lập đã khóa chặt lại, cửa khóa cực kỳ chặt chẽ.
Đi đến gần, bên trong truyền ra âm thanh của một người phụ nữ đang dỗ dành trẻ con.
"Ngủ đi nha, ngủ đi...."
Chỉ có một gian phòng không hề có động tĩnh gì.
Khấu Đông lấy ra một dây kẽm mỏng từ trong túi, quen thuộc ngồi xuống ở cửa.

Mặc dù đã từng nhìn thấy tư thế này của y nhưng khi thấy lại lần nữa vẫn khiến cho người ta phải kinh hoàng, Tống Hoằng hạ giọng nói: "Cậu lại cạy khóa đấy à?"
Khấu Đông gật đầu, dây kẽm chọc ngoáy qua lại ở bên trong lỗ khóa.
"Nhưng chưa chắc đã mở được, tôi cũng chưa thử cách này được mấy lần ——"
Lời còn chưa dứt thì đang nghe thấy âm thanh lách cách nhẹ vang lên, mở khóa.
Tống Hoằng: "....."
A Tuyết: "....."
Diệp Ngôn Chi: "....."
Khấu Đông dừng lại trong chốc lát rồi sửa lại lời định, uyển chuyển nói: "Thi thoảng vận may cũng tương đối tốt."
Thực sự thì y không phải cái loại trộm cắp gì đâu nhá.
Thoạt nhìn qua thì tâm tình của Tống Hoằng có vẻ phức tạp, nửa ngày sau mới nói: "Không sao đâu, tôi hiểu mà."
Anh hiểu nhưng Khấu Đông không hiểu, cơ mà cảm thấy ánh mắt anh nhìn y đã có sự thay đổi.
Trông giống như đang nhìn một phần tử phạm pháp gây nguy hại đến an ninh xã hội vậy.
Cửa phòng bị kéo ra một khe hở nhỏ, ba người đều vội vàng chen chúc đi vào.

Phòng này không lớn, bỗng chốc bị bọn họ chen vào đến chật phòng.
Tống Hoằng nhỏ giọng: "Giẫm vào chân anh rồi!"
"Suỵt," Cô gái nhỏ rút chân về, vỗ thật mạnh lên người anh, "Đừng có mở mồm....! Có mùi máu tanh nồng thế, hình như bên trong có cái gì đó."
Trước mắt rất tối, không có một chút ánh sáng nào.

Tống Hoằng sờ soạng lấy một bao diêm từ trong túi ra, đánh một que diêm rồi chiếu về trước mắt.

Một lần chiếu sáng này thật sự hù dọa anh đến mức nhảy dựng lên, đột nhiên ném que diêm đi, cúi đầu văng một câu chửi tục.
"Đờ mờ...."

Một chốc kia nhanh quá nên cả hai người không thấy rõ, đều có vẻ hơi mờ mịt.
"Làm sao thế?"
Tống Hoằng nhìn chằm chằm một mảng đen tối nặng nề trước mắt, do dự vài giây mới đáp: "Mắt."
"Cái gì cơ?"
"—— Mắt." Tống Hoằng lặp lại, "Mắt đầy trên mặt đất...."
Nghe xong năm chữ này, tự dưng có một hình ảnh gây rung cảm mạnh mẽ hiện lên, không hiểu sao lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

A Tuyết luôn gan dạ từ trước đến nay cũng không nói gì trong chốc lát, ngược lại Khấu Đông vẫn rất bình tĩnh, hỏi: "Là mắt người hay là mắt động vật?"
Tông Hoằng nói: "Nhìn không rõ."
Diệp Ngôn Chi ngồi trên vai Khấu Đông trả lời, "Là mắt của động vật."
Trái tim của Khấu Đông hạ xuống, nói với Tống Hoằng: "Vậy lại nhìn thêm lần nữa xem."
Tống Hoằng: "....."
Lá gan của con hàng này lớn thật đấy.
Nhưng lời Khấu Đông nói đúng, dù sao thì cứ nán lại chỗ này lâu cũng không phải cách hay.

Anh lại sờ soạng lấy ra một cây diêm nữa, dùng chút sức lên tay rồi mạnh mẽ quẹt một đường bên cạnh hộp diêm ——
Một đốm lửa nhỏ bùng lên, phản chiếu lại sắc mặt nhợt nhạt của cả ba người, cũng chiếu sáng một khoảng nhỏ ở xung quanh.
Trong nháy mắt nhìn qua, cô gái nhỏ cũng phải hít một hơi thật sâu.
Tống Hoằng nói không sai chút nào cả, đầy đắt toàn là mắt.
Những tròng mắt này rơi rụng đầy đất, chi chít dày đặc, thoạt nhìn qua tưởng như một kiểu trang trí đặc biệt nào đó.

Trong góc còn chất đống một đám đồ vật cùng với lông tóc rối tung, tất cả đều gom vào cùng một chỗ đấy, chỉ là màu sắc của các bộ lông này khác nhau, khi nhìn kỹ thì mới nhận ra cái đống chồng chất kia đều là đầu của động vật.
Có một đống được xếp không vững chắc, nó lộc cộc lăn thẳng từ trên xuống, mãi cho đến cạnh chân của A Tuyết thì mới dừng lại.

Con ngươi của nó trợn to, giống như đã chết không nhắm mắt.
Lúc này A Tuyết đã giữ được bình tĩnh, dùng chân lật cái đầu kia lại, nói: "Là đầu chó."
"Vẫn chưa bị lột da," Khấu Đông nói, "Đoán chừng là muốn gom lại bán lấy tiền."
Cô gái nhỏ gật đầu, lại nói: "Chỉ là nơi này khiến cho tôi có cảm giác hơi kỳ quái.

Chúng ta lại tìm kiếm thêm đi, không nhất định chỉ có mỗi như này."
Ba người cầm diêm, cẩn thận tránh mấy vệt máu khô trên mặt đất, tìm kiếm lục lọi bên trong.

Khi lục tìm đến trong cùng, đột nhiên tay của Khấu Đông chạm phải một thứ gì đó, là một cái hộp gỗ rất cứng rắn.
Y cầm nó lên nhưng hộp gỗ lại không hề di chuyển.
"Giúp một tay với."
Y nói với Tống Hoằng.
Tống Hoằng cũng thò tay xuống, cả hai người mất không ít sức lực mới có thể nhấc hộp gỗ kia lên.

Thì ra cái này không phải là một cái hộp gỗ, nhìn độ lớn nhỏ của nó càng giống với một nửa cái quan tài hơn —— nhưng mà dùng làm quan tài thì hơi ngắn, không thể chứa nổi một người trưởng thành.
Nắp trên chi chít đều là đinh sắt, không biết đã đóng bao nhiêu cái đinh, cái nào cũng phải dài bằng bàn tay, tất cả đều được đóng chặt vào quan tài.
Diệp Ngôn Chi: "Cẩu huyết lâm đầu, đinh sắt phong hồn.

Bọn chúng sợ cái này."
Khấu Đông: "Mở ra nhòm thử không?"
Tống Hoằng cẩn thận kiểm tra lần lượt, trả lời: "Muốn mở ra được chỉ sợ hơi tốn sức lực.

Phía trên đây đóng nhiều đinh lắm nên rất khó để cạy ra."
Hơn nữa bây giờ bọn họ đang ở địa bàn của người khác nên không thể tạo ra tiếng động quá lớn.

Nhỡ đâu bị đám mẹ mìn nghe thấy phát hiện thì lại vướng thêm phiền phức.
Khấu Đông nghe xong lời này thì dứt khoát vòng hai tay, trực tiếp ôm thẳng quan tài kia lên.
Tống Hoằng: ".....?"
Muốn làm cái gì đấy?
Khấu Đông: "Nếu ở đây không thể mở được cái hòm này, vậy thì chúng ta đành mang nó đi thôi."
Tống Hoằng sững sờ ngu người.
Mang nó đi á???
"Đổi chỗ khác có thể mở hòm," Khấu Đông nói, "Đây có thể là đạo cụ mấu chốt, tuyệt đối không bỏ lại chỗ này."
Thực ra thì y nghi ngờ đây chính là hài cốt của thiếu niên, bởi vì quan tài này ngắn hơn so với bình thường một đoạn.
Đương nhiên trong phòng này đa số đều là trẻ con, thân hình vốn sẽ không cao nên quan tài cũng không cần phải lớn.

Chỉ là Khấu Động nhìn độ rộng của quan tài này, trong lòng y cảm thấy đây có thể thuộc về thiếu niên kia —— hắn có độ rộng vai như người bình thường, bởi vì bị tàn tật mà cụt mất hai chân, nên quan tài mai táng tất nhiên sẽ được làm ngắn lại hơn so với người khác.
Y hạ quyết tâm không thể để nó ở lại chỗ này nên sẽ mang theo nó đi ra ngoài.

Tống Hoằng không ngăn cản được y, nghĩ cũng biết rằng mang được ra ngoài là điều tốt, dứt khoát để kệ cho Khấu Đông mang theo như mong muốn.

Bọn họ vừa mới chân trước chui ra khỏi căn phòng này, đang dự tính bỏ chạy về phía cửa lớn.

Bỗng nhiên lại nghe thấy được một âm thanh lạ khác.
Sau khi Khấu Đông ôm quan tài lên rồi bước nhanh về phía cửa thì bất thình lình đứa nhỏ ở phòng bên cạnh tỉnh lại, bỗng nhiên há to miệng bắt đầu gào khóc.
"Oa hu hu, hu hu hu...."
Một tiếng khóc này ngay lập tức khua cả đám tỉnh dậy.

Trong nháy mắt, cả viện gần như chìm trong tiếng khóc lóc kéo đến như thủy triều này.
Tiếng khóc của trẻ con rất có sức lây lan, nhất là mấy đứa nhỏ vẫn còn mặc tã lót, khóc đến mức mười phần khí thế, tiếng khóc vang to, ồn ào đến mức đánh thức người phụ nữ ở căn phòng sát vách.

Người phụ nữ ôm mấy đứa bé liên tục đi đi lại lại trong căn phòng, "Ôi Ôi, ngoan, ngoan nào...."
Nhóm mẹ mìn ở tiền viện cũng tỉnh giấc, không kiên nhẫn gào to.
"Khóc cái đéo gì mà khóc?" Gã lạnh lùng nói, "Suốt ngày khóc tang vớ va vớ vẩn...."
Khấu Đông nhạy bén nhận biết điềm xấu, đột nhiên nói: "Trốn!"
Đám NPC ở tiền viện giống như muốn đi ra!
Ba người nhanh tay lẹ mắt, rất nhanh chóng trở lại căn phòng tìm thấy hộp gỗ.

Không đến hai giây sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, mẹ mìn đứng ở cánh cửa phòng bên cạnh, mặt mày u ám dùng chìa khóa mở cửa, "Khóc cái gì hả? —— Mày không có sữa à? Không biết cái dỗ bọn nó sao?"
Người phụ nữ ngượng ngùng nói: "Tôi cũng không biết tại sao lại như vậy, đột nhiên khóc lên...."
Trong đầu ả cũng mù tịt, nhỏ giọng nói: "Đều cho bú sữa hết rồi mà."
"Làm cho bọn nó ngoan ngoãn chút đi," mẹ mìn lạnh lùng nói, "Khóc khóc khóc, lại khóc, kéo tất cả ra ngoài chôn mẹ đi!"
Gã nói xong một câu này, ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn sang bên cạnh, gã ta nhìn thấy khóa phòng đã bị mở ra.
"Sao lại thế này?"
Gã chậm rãi nói, trong ánh mắt gã đột nhiên hiện ra vẻ hung ác khiến kẻ khác không rét mà run, "Cửa của gian phòng kia —— tại sao lại bị mở ra?"
Đầu của ba người Khấu Đông đều run lên, biết mình đã bị phát hiện.
"Cô có nghe thấy tiếng động gì không?" Mẹ mìn hỏi người phụ nữ.
Người phụ nữ lắc đầu, vội nói: "Không nghe thấy cái gì cả....!Mọi thứ ở đây đều bình thường, không có người ngoài nào cả."
Mẹ mìn nói: "Có đúng không?"
Rõ ràng gã không hề tin những lời này, tuy rằng người phụ nữ đã nói như vậy nhưng gã vẫn nhanh chóng đi tới chỗ đó.

Cánh tay gã giơ lên trước cánh cửa, lập tức có thể đẩy cánh cửa ra.
Ba người Khấu Đông ngừng thở, trong chốc lát không có hơi sức quan tâm đến thứ khác, vội vàng nhanh chóng nhét thân mình vào trong đống lông tóc kia, hoàn toàn che đậy cả cơ thể.

Bọn họ vừa mới trốn kỹ xong thì ngoài cửa đã có ánh sáng chiếu thẳng vào.

Mẹ mìn với thân thể khỏe mạnh đứng trước cửa, ánh mắt nghi ngờ quan sát bên trong.
Bên trong tối đen một mảnh, vết máu bừa bãi trên đất.
Mẹ mìn không soi sáng căn phòng ngay lập tức mà ánh mắt của gã lại nhìn thẳng về một phía.

Vừa thấy như vậy, Khấu Đông chỉ biết không ổn rồi.

Khi bọn họ lục lọi ban nãy, cũng đã cẩn thận từng li từng tí để tránh vết máu trên mặt đất rồi, không hề lưu lại dấu vết; chỉ là lúc chạy vào trong này trốn thì vô cùng vội vàng, cơ bản còn không kịp đốt lửa chiếu sáng, càng đừng nói đến việc chú ý dưới chân.
Như vậy, tuy rằng vết màu ở đây đã sớm khô, nhưng vẫn bị bọn họ giẫm bẩn ra sàn đất, in ra mấy dấu vết linh tinh lộn xộn, vừa nhìn đã có thể đoán đoán đây là dấu chân của trẻ con.
Mẹ mìn cũng nhìn thấy.

Gã đưa đầu lưỡi liếm hàm trên, nhếch môi nở nụ cười.
"Tao còn tưởng là cái gì," Gã khàn khàn nói, "Hóa ra bên trong còn có chuột nhắt ẩn nấp...."
Da đầu Khấu Đông đã bắt đầu run lên.

Y ngừng thở, bắt đầu phán đoán trong lòng.
Dấu chân trên mặt đất không nhiều lắm, mẹ mìn sẽ không biết có bao nhiêu người trong phòng này.
Như vậy xem ra, nếu như bọn họ lao lên cùng một lúc thì cũng chưa chắc sẽ không chiếm được chút tiện lợi nào.
Chỉ là....
Còn chưa kịp suy nghĩ xong, đập vào mắt y là thứ gì đó sắc nhọn.

Mẹ mìn thế mà lại lấy ra một thanh đao sắc bén từ trong quần áo của mình.
Khi đao vừa mới xuất hiện, tâm trạng của cả ba người đều trầm xuống.
Hiện tại bọn họ đang là trẻ con, sức lực so với đối phương không đủ chút nào, hơn nữa mẹ mìn còn có vũ khí trong tay.
Làm sao để chiếm được tiện lợi trong tình cảnh này?
Họ chỉ có thể nín thở, cố gắng hết sức để không bị gã phát hiện ra, tính toán tìm cơ hội để chạy thoát.

Trong phòng đen kịt, xộc vào mũi là mùi máu tanh hòa vào mùi hôi thối của da lông chồng chất, bọn họ có thể nghe rõ được âm thanh tim mình đang đập thình thịch.
Thình thịch ——
Thình thịch ——
Khấu Đông cúi đầu, trước mắt y bất chợt xuất hiện một tia sáng lóe lên.

Không biết mẹ mìn đã đi đến trước mặt y từ lúc nào, đột nhiên gỡ bỏ tấm chắn trước mặt y.
Khi y ngẩng đầu lên vừa đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập ác ý của đối phương, thậm chí bởi vì kích động mà nụ cười của gã có vẻ dữ tợn.
"—— Tìm thấy rồi."
Gã nhoẻn miệng cười đầy sung sướng, đôi tay như kìm sắt túm chặt lấy tóc y rồi không chút lưu tình kéo y ra bên ngoài.
"Bé chuột con....!Không ngờ lại là đứa xinh đẹp nhất."
Trái tim Khấu Đông đập điên cuồng, dùng sức giãy dụa.

Khi mẹ mìn nhe răng cười kéo y ra ngoài, y bỗng nhiên nói: "Ông không sợ người của đoàn xiếc thú tức giận sao?"
Những lời này khiến cho mẹ mìn đang xách y theo phải ngẩn người.

Sau đó gã như vừa nhớ đến cái gì đó, quan sát Khấu Đông thêm một lần nữa.

Đương nhiên gã biết chuyện thiếu niên giữ lại ba người ở bên trong đoàn xiếc thú.

Trong đó có một đứa nghe nói vô cùng đặc biệt, chắc là đứa này rồi.
Nhưng mà ——
Nếu là bình thường thì có khi mẹ mìn sẽ buông tay cho xong chuyện.

Nhưng bây giờ khi gã xách theo đứa nhỏ này, trong đầu của gã lần lượt hiện lên các ý tưởng đen tối liều lĩnh, một chút cũng không muốn nhượng bộ.
Dựa vào cái gì?
Mặt hàng tốt như này...!Dựa vào đâu mà bảo gã phải nhượng lại?
"Vậy thì làm sao?" Gã cười lạnh nói, "Mày cho rằng mày đến gần thằng kia thì coi như có bùa hộ mệnh ư? Cho dù nó có đến đây thì đấy cũng là chuyện của sau đó —— Bây giờ nó có thể đến cứu mày kiểu gì chứ?"
Gã gia tăng sức lực trên tay, Khấu Đông bị đau, không khỏi cắn chặt răng.

Diệp Ngôn Chi hơi nóng vội, thế mà cứ vào lúc này hắn lại bị một cỗ sức mạnh ngăn cản, bàn tay chỉ có thể giơ lên một cái, cái gì cũng không thể làm được, chỉ có thể lo lắng nói bên tai đứa trẻ: "Đến ngay lập tức đây, cậu cố nhịn thêm chút!"
"Đến ngay lập tức...."
Hắn chán ghét tình trạng của bản thân mình.

Rõ ràng có lòng nhưng sau cùng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn một bên.
Khấu Đông chịu đau, khịt mũi lấy tay vuốt tóc nhãi con nhà mình, thấp giọng nói: "Không sao đâu."
Y biết, dựa vào chấp niệm của NPC đối với mình thì hắn nhất định sẽ đến.
Mẹ mìn nghe thấy mấy chữ "Không sao đâu", gã chỉ nghĩ y là con vịt chết vẫn cứng miệng, ý cười trên khóe miệng càng rõ hơn.
"Mày vẫn còn ôm hy vọng à?" Gã độc ác nói.
"—— Đó chính là thứ vô dụng nhất ở nơi này."
Lời gã còn chưa dứt thì ngoài cửa lớn vang lên một tiếng ầm mạnh mẽ.

Ngay sau đó có một mẹ mìn khác chạy vội đến, nói: "Làm cái gì đấy!"
Gã nuốt nước miếng, vẻ mặt không nén được kích động, nói lắp ba lắp bắp: "Đến cửa...."
Mẹ mìn đang xách theo Khấu Đông ngừng lại một lúc.
"Cái gì đến cửa?"
"Còn có thể là cái gì nữa!" Người nói chuyện giậm chân, "Là tai tinh —— tai tinh đến cửa rồi!"
Nhắc đến hai chữ tai tinh, gã vẫn còn thấy hơi rùng mình.
Cho đến bây giờ bọn họ chưa bao giờ bị vướng ngã vào cái việc này ở đây.
Chỉ có duy nhất một lần, là do vướng phải người nọ.
Đứa bé kia ——
Thậm chí gã còn không nghĩ đến việc đối phương chỉ là một đứa trẻ.
Hắn vẫn nhớ rõ bộ dáng phát cuồng của tai tinh kia.

Rõ ràng khi đó đã chặt đứt chân của nó, cơ thể tàn phế rồi, chỉ có thể cố gắng hết sức dùng hai khuỷu tay máu chảy đầm đìa để chống đỡ cơ thể, nhưng khuôn mặt đó vẫn cứ hung ác hệt như một con sói.
Một bàn tay của nó vẫn nắm chặt lấy góc áo rách nát của đứa trẻ, nhưng thi thể đứa trẻ mà nó che chở đã không còn ở trong lòng nó nữa, mẹ mìn đã giật lấy thi thể đứa nhỏ kia rồi giẫm nát dưới chân của gã.
Máu thịt đầy đất.
Thiếu niên mất đi hai chân ngã thẳng vào trong vũng máu, đột nhiên hé miệng, phát ra một tiếng than khóc đau thương.
"Tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày," nó u ám tăm tối nói, ánh mắt đảo qua những người trong viện, "Tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày...."
Có đứa trẻ bị ánh mắt của nó dọa sợ, há mồm khóc to.

Sắc trời u ám, mắt của nó bắt đầu chảy máu xuống, nó gằn từng chữ: "Nếu tao hóa thành quỷ —— Sống, phải ăn thịt bọn mày! Chết, sẽ uống máu của bọn mày!"
Nhóm mẹ mìn bị lời nguyền ác độc này nguyền rủa đến mức kinh hãi, vừa mới sinh ra vài phần sợ hãi, chúng đã nhanh chóng giơ gậy lên đánh loạn xạ, mãi cho đến khi máu thịt vương vãi khắp nơi, dạy dỗ không để cho nó nói tiếp.

Không biết ai đã bốc lấy một nắm bùn đất nhét vào trong miệng của nó, khiến nó không thể nói ra được tiếng nào.
Nhưng không hiểu tính cách của nó bị làm sao, tự dưng khàn giọng hát, vẫn khàn giọng gào ra được câu cuối cùng.
"Tao muốn bọn mày ngày ngày đêm đêm, đời đời kiếp kiếp...!đều rơi vào vòng súc sinh mặc người chém giết!!
Một màn này, đến nay mẹ mìn vẫn còn nhớ rõ, về sau khi tỉnh dậy sau giấc mơ vào ban đêm, vẫn là một màn như thế.
Cái này gần như đã trở thành cơn ác mộng của gã.

Nhắm mắt lại thì thấy hình ảnh tai tinh muốn tới lấy mạng gã.
Hắn đã trở lại
Hắn nhất định sẽ báo mối thú này, khiến cho bọn họ phải đền mạng cho đứa trẻ năm đó....
Cũng may đám mẹ mìn vẫn để lại át chủ bài, có điều vẫn kiêng dè vì tai tinh vẫn chưa từng động thủ với bọn họ.

Chỉ là mỗi khi gã nghe nhắc đến người này, vẫn nhịn không được cảm giác run rẩy dữ dội sợ hãi mà trước nay chưa từng có.
"Tai tinh đến đây....!Tai tinh đến đây!"
Lời này tưởng như một ma chú, khiến cho đám người tán loạn bốn phía, tranh cướp đùn đẩy nhau rồi đứng dạt sang nhường đường.

Nhìn về phía cuối con đường, cửa viện rộng mở, có âm thanh bánh xe lộc cộc vang lên.

Thiếu niên ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ, ánh mắt đám mẹ mìn đầy vẻ sợ hãi, bánh xe lăn chậm rãi tiến lên.
Khuôn mặt hắn cũng không thay đổi gì.

Chỉ là bây giờ không còn dính đầu máu và bụi bẩn, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy run sợ.
Xe lăn chậm rãi đi về phía hậu viện, mẹ mìn vốn đang xách Khấu Đông đột nhiên buông lỏng tay, lại có chút vẻ thở không ra hơi.
Gã không dám nhìn thiếu niên, chẳng qua bước chân của gã lảo đảo, lui về phía sau từng bước một.
Ngay cả dư quang nơi đáy mắt thiếu niên còn không thèm cho gã một cái.

Ở trước ánh mắt của mọi người, hắn lấy một chiếc khăn tay màu trắng ra, lau tay, sau đó vươn một tay về phía Khấu Đông vừa mới ngã xuống đất.
"Em sợ rồi sao?"
Hắn nhẹ giọng nói.
"Bé con, đi thôi."
"—— Anh trai đưa em về nhà.".

Bình Luận (0)
Comment