Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 67


Phá kén thành bướm.
Khóe môi Khấu Đông khẽ giật không chút tiếng động nào.

Y có thể cảm nhận được cô gái nhỏ bên cạnh cũng đang ngậm chặt miệng, cố gắng nhịn để không hét lên một tiếng.
Âm thanh lạnh run kia vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Trong bóng đêm không biết thứ gì vỗ cánh, động tĩnh này chậm rãi di chuyển từ vị trí song song lên đỉnh đầu của họ.

Hai người cứng đờ đứng dậy, cảm nhận được thứ gì đó chạm vào vai mình.
Thứ kia mang lại xúc cảm mềm mại dị thường, khiến Khấu Đông nổi da gà trong nháy mắt.
Âm thanh vỗ cánh vẫn chưa đi xa.
Từ trái sang phải rồi lại từ phải sang trái.

Giống như nó đang lượn lờ ngay cạnh hai người, nó bay quanh bên trong phòng thể chất rộng rãi.

Cuối cùng âm thanh nọ chuyển thành vài tiếng vang nhỏ vụn, chậm rãi di chuyển xuống bên dưới.

Ngón tay A Tuyết giật giật, cô có một loại cảm giác như là ——
Như là chỉ cần mở mắt ra là có thể mắt đối mắt với cái thứ đồ vật kia.
Nó đang nhìn bọn họ.
—— Con mắt của nó, đang nhìn bọn họ.
Âm thanh của thứ đó dừng lại trước mặt Khấu Đông rất lâu.

Chợt, y cảm thấy mặt mũi mình có chút ngứa ngáy, y nghe được vài tiếng gầm gừ trầm thấp như đang hài lòng.

Ngay sau đó có một bàn tay mềm mại như không xương bắt đầu chạm vào mặt rồi tới tứ chi của Khấu Đông, y có thể cảm nhận được năm ngón tay rõ ràng nhưng khi chạm tới da y thì lại mềm mại tới dị thường,
Mềm mại như là tơ lụa chạm vào rồi lập tức trượt đi.
Nó ở trong bóng tối cong người bám chặt lấy con mồi của mình.

Nếu lúc này Khấu Đông nhìn thấy nó thì sẽ phát hiện nó bị lộn ngược, hai mắt trên cánh của nó lặng lẽ mở ra, không hề chớp mắt.

Nó đình trệ trên không trung, chỉ dùng hai cánh tay trần truồng trắng nõn để cố định lại đầu con mồi của mình, hài lòng sờ soạng từ trên xuống dưới.

Cái kiểu này dường như giống con bướm đang hút phấn hoa.

Cuối cùng nó cũng cạy ra được bờ môi vẫn luôn mím chặt của con mồi, một đường lao xuống dưới, sâu càng thêm sâu.
Dạ dày Khấu Đông trở nên co quắp, y muốn nôn khai vài tiếng vì yết hầu khó chịu.

Vật kia có vẻ cũng đã nhận ra được y đang khó chịu, nó nhẹ nhàng bọc toàn thân y lại, dùng cánh của mình bao lấy Khấu Đông thật chặt, nó không chờ đợi được nữa mà kéo y đến gần mình hơn.
Khấu Đông mơ hồ cảm thấy không ổn.

Nương theo tư thế hiện tại của vật này biết đâu nó sẽ dằn vặt y một hồi lâu —— biết đâu nó sẽ dằn vặt y đến chết.
Thế nhưng hiện tại y không thể thốt ra lời nào, A Tuyết bên cạnh cũng lo lắng, trầm thấp gọi tên y nhắc nhở y không nên lên tiếng.

Khấu Đông từ từ cảm thấy nghẹt thở, không khí tiến vào từ mũi từ miệng dần ít đi, não y cũng hỗn loạn, cơ hồ một giây sau sẽ thật sự ngã vào lồng ngực vật này ——
Ngay tức khắc, bên tai truyền tới âm thanh lo lắng của Tống Hoằng: "Mở mắt, mở mắt nhanh!"
Trong lòng Khấu Đông khẽ run lên, y tốn chút sức mới nhấc được mí mắt ra.

Vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt âm trầm của Tống Hoằng, tay anh còn đang cầm đèn bàn học không biết lấy từ đâu ra, ngọn đèn bàn phát ra một tia sáng trắng yếu ớt.
Nơi đây đã loạn tung tùng phèo, ầm ĩ tiếng khóc lóc, tiếng hốt hoảng và luống cuống của mọi người.
A Tuyết cũng run rẩy không ngừng rồi mới mở được hai mắt ra.

Việc đầu tiên cô làm là nhìn về phía Khấu Đông, cô thoáng chốc trở nên ngơ ra như muốn nói gì đó, "Cậu...."
Có ai đó vội vàng chạy về phía bọn họ, giọng Tống Hoằng trầm trầm, anh tóm tắt lại lời người kia nói: "Tiểu Khải chết rồi."
"......"
Đây cũng là chuyện ba người lường được từ trước, chỉ là lúc này được nghiệm chứng chẳng hề thấy dễ chịu gì.
"Trước tiên đừng nói cái này vội," A Tuyết đánh gãy lời anh, quay mặt về phía Khấu Đông, "....Anh xem đi."
Khấu Đông không hiểu.
"Nhìn gì?"
"Nhìn cậu."
A Tuyết úp mở nói, "Nó để lại trên cơ thể cậu....!vài thứ."
Lời nói của cô ậm ờ không rõ, Tống Hoằng ở bên cũng chuyển tầm nhìn qua Khấu Đông, anh quan sát trên dưới một hồi rồi hít vào một ngụm khí lạnh.
Không biết là học sinh ở đâu ho khan, người nọ khó khăn nói: "Phấn hoa từ đâu ra vậy?"
Khấu Đông hơi sững sờ.
Ngay sau đó y cũng nhận ra được cái gì, cúi đầu nhìn xuống quần áo mình.


Y mặc trên người bộ đồng phục như bao học sinh khác, rộng rãi mà đơn điệu, ống quần đung đưa, mặc bộ đồ này đi vào giữa đám đông không hề nổi bật.
Nhưng bộ quần áo bình thường này lại phát sáng dưới ánh đèn.
Ánh sáng lấp lánh mìn mịn như được bao phủ bởi một thứ gì đó dày đặc.
Khấu Đông túm lấy cổ áo mình, động tác này làm y thấy được từ cổ áo những hạt bụi phấn tung bay, chúng bay ra rồi ào ào đổ rơi xuống dưới, trong không trung lóe ra ánh sáng.
Da đầu của y tê dại, gần như nổ tung.
"Là phấn hoa," A Tuyết bổ sung nốt câu nói, cô vươn tay vỗ nhẹ vào Khấu Đông một cái — phấn hoa bay tung tóe làm cho vài người đứng cạnh thấy khó thở.
Giọng nói của cô không biết là chán ghét hay có ý gì khác, nghe có chút kỳ quái, "Toàn bộ người cậu."
Từ đầu đến chân.

Thậm chí trong từng sợi tóc đều có những ánh sáng nhỏ vụn như này.
Cô hơi ngập ngừng như còn một vài lời chưa dám nói ra, nhìn người Khấu Đông hiện tại như bị một sinh vật cường hãn nào đó đánh dấu ký hiệu thuộc về mình nó, mà Khấu Đông chính là con mồi được nó nhốt lại.
Tống Hoằng hỏi: "Hai người đi đâu thế? Ban nãy tôi không thấy hai người —— từ đâu ra mà một đống phấn hoa vậy?"
A Tuyết không trả lời, nói: "Anh nói những gì anh thấy trước đi."
Tống Hoằng mờ mịt nhìn cô, lập tức nói về những gì mình vừa thấy.
"Anh cảm thấy rất buồn ngủ, mở mắt ra đã thấy Tiểu Khải đứng ở trước mặt cậu," Anh chỉ vào Khấu Đông, "Trước mặt, cách cậu đúng một bước chân."
"Liên tục nhìn chằm chằm cậu."
Từ lúc đó Tống Hoằng đã cảm thấy có gì không ổn nhưng anh lại chẳng phát hiện ra không ổn chỗ nào.
Mãi cho tới lúc anh vô tình thở ra một hơi, hơi thở trong buổi sáng sớm lạnh lẽo kết thành sương trắng, lúc này anh mới nhận ra người trước mặt không có hô hấp.
Mà khi anh nghiêng đầu qua nhìn Khấu Đông lại phát hiện người này cũng không hề thở ra sương trắng.
—— Y cũng không hô hấp như thứ kia.
Khấu Đông ngắt lời anh: "Anh nhìn thấy tôi?"
Tống Hoằng không hiểu ý y, "Ừ, sao thế?"
Khấu Đông không đáp lời, y bắt đầu nhớ đến lúc mình chưa nhắm mắt, khi ấy y không để ý hai người bên cạnh còn ở đó không, tầm mắt chỉ chăm chú nhìn Tiểu Khải.
A Tuyết cũng nói: "Trước khi nhắm mắt lại tôi có nhìn thấy anh."
Nói như vậy, chỉ có Khấu Đông là không nhìn thấy.

Khấu Đông nghĩ ngợi một hồi, có lẽ vì lúc đó y đang bị nhắm làm con mồi.

Có lẽ nó nghĩ rằng việc cắt đứt các giác quan của con mồi sẽ dễ khiến con mồi sinh ra hoảng sợ.
"Sau đó," Tống Hoằng thấp giọng nói, "Cậu ta không cử động nữa.


Để không bỏ sót manh mối tôi bật đèn lên, đèn vừa sáng đã thấy cậu ta ngã xuống...."
Chuyện về sau thì Khấu Đông đã biết.

Có thứ gì đó chui ra từ miệng Tiểu Khải, người trước mặt chỉ còn lại cái xác trống rỗng.
"Khi ấy tôi thấy hai người vẫn nhắm mắt, chỉ biết tìm cách làm cho hai người tỉnh dậy."
Khấu Đông gật gật tỏ vẻ đã hiểu.
Hai người họ cũng kể ra những gì mình nghe được, thấy được cho Tống Hoằng nghe.

Tống Hoằng nghe xong thì đưa ra kết luận: "Nói như vậy thì phó bản này tồn tại hai thế giới trong và ngoài."
Anh tìm một tờ giấy, phía trên viết chữ "bên ngoài" phía dưới là "bên trong".
"Hiện tại đã biết được cách đi vào thế giới bên trong, là khi đang tỉnh táo thì nhắm mắt lại.

Mà sau khi ai đó khi tiến vào thế giới bên trong thì người nọ ở thế giới bên ngoài chỉ còn một cái xác trống rỗng."
"Nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của con người hẳn là do sự nở rộ của những con bướm trong thế giới nội tâm.

Nếu không khống chế được cảm xúc, để những tâm tình tiêu cực nhiều lên đồng nghĩa với việc tự biến mình thành một cái kén.

Một khi những cảm xúc đó chi phối suy nghĩ thì chắc chắn sẽ chết."
Hai người còn lại gật gật đầu, điều này hoàn toàn khớp với những gì họ từng trải.
"Như vậy thì vấn đề ở đây là," Tống Hoằng đặt bút xuống, "Ở chỗ này, tâm tình tiêu cực có thể bị phóng đại.

Vậy làm sao chúng ta mới không bị thao túng?"
Đây chính là thứ mà họ đang phải đối mặt, ba người nhìn nhau.
Một hồi lâu sau, Khấu Đông chân thành kiến nghị: "Thế tại sao không nghe hài kịch?"
"......"
"........"
Nhất thời xung quanh lặng im không nói gì.

Tống Hoằng ngẩng mặt lên trời nhìn trần nhà.
Nghe hài kịch?
Cái đề xuất dở hơi gì đây?
*
Tuy rằng anh cảm thấy chủ ý này thật sự vô căn cứ nhưng hiện nay có vẻ cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

Khấu Đông bắt đầu mở mấy vở hài kịch trên điện thoại nguyên một ngày, nghe lâu Tống Hoằng cảm thấy mình sắp bị lây bệnh của y, ngữ điệu nói chuyện cũng kì kì.

Bất luận Khấu Đông nói cái gì, bản năng của anh cũng kêu gào nên bịt miệng người này lại.
Bữa sáng ngày hôm thứ hai, anh khô khốc nói: "Tôi cảm thấy lời nói của mình bắt đầu bị biến chất."

Khấu Đông nói: "Thật á?"
A Tuyết đối diện: "....."
Không phải là cảm thấy đâu, cả hai người đều nói chuyện dở hơi như nhau.
Cô đang chuyên tâm bóc vỏ quả trứng luộc thì thấy lão đầu địa trung hải bưng khay thức ăn sang bàn khác.

Có một học sinh đứng cạnh lão, cậu ta không cẩn thận va vào, lão đột nhiên cao giọng quát lên: "Làm gì thế?"
Cậu nam sinh va vào người lão cũng ngây ra vì hoang mang, "Không phải là cố ý đụng vào cậu đâu...."
"Không cố ý?" Thầy Mạc cao giọng, không chịu tha thứ cho cậu ta, "Mày cố ý thì có! Mẹ một đám học sinh học hành nát bét, suốt ngày chỉ muốn gây sự với giáo viên....!chúng mày sau này ra ngoài đến tôn sư trọng đạo cũng không hiểu được thì chỉ làm được cặn bã xã hội thôi!"
Nếu bình tĩnh mà nhìn nhận thì lời nói của lão có chút quá đáng.

Tống Hoằng nhíu mày, anh đặt đũa xuống, trao đổi ánh mắt với hai người bên cạnh.
Nam sinh kia nghe xong cũng tức giận, cậu ta dùng sức lườm lão một cái.
"Đồ điên!"
"Đồ điên?" Thầy Mạc túm lấy cổ áo cậu ta, "Mày đến đây, mày giỏi mày nhào vào ——"
Hai người nói qua nói lại như muốn choảng nhau đến nơi.

Tống Hoằng với Khấu Đông cảm thấy không ổn đành phải đứng dậy khuyên can đủ đường mới tách được hai người ra.

Thầy Mạc tức giận hừ hừ, lúc ngồi xuống bên cạnh họ vẫn cằn nhằn: "Các người chớ có tin tên đó, nó còn dùng nhiều trò lắm.

Nhất định là cố ý, bọn chúng còn đặt một chậu nước lên cửa kìa! —— Đứa nào đứa đấy trông khác gì quỷ không!"
Nói đến đây Khấu Đông cũng hiểu ra, thầy Mạc này trong thực tế là một giáo viên thật sự.
Có lẽ lão là một giáo viên không được học sinh yêu mến, đã thế còn bị bắt nạt.
Cũng bởi vậy mà tâm tình tiêu cực của lão bị dồn hết vào đây, chỉ vì một hành động nhỏ cũng khiến lão tỏ ra tức giận.

Những cảm xúc này không chỉ là do game gây ra mà là oan ức từ trước đó lão vẫn luôn tích lũy.
Nhưng dù sao thì lão cũng là giáo viên, cho dù phải đối mặt với những ác ý này....
Phó bản cùng lắm chỉ cho lão một cái gương phản chiếu những cảm xúc tiêu cực tiềm ẩn của từng người.
Cứ như vậy thì thầy Mạc cũng tràn ngập nguy cơ.
Phải kiểm soát lại.
Lòng Tống Hoằng cũng có đáp án, anh phát sầu, "Làm sao để kiểm soát?"
Khấu Đông nghĩ nghĩ.
"Nếu không thì tôi với Tống Hoằng kể truyện cười cho ông nghe nha?"
Tống Hoằng:...........???
Cái gì? Không, tôi không làm được, tôi bó tay ——
Cậu cảm thấy tôi có cái công năng đó hả!.

Bình Luận (0)
Comment