Ngủ Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 111



Ba ngày nghỉ của Hứa Giản trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt lại phải về đoàn phim, lúc cậu ra sân bay thì Tần Trầm bị chuyện của công ty ngáng chân, không kịp tiễn cậu.

Trong phòng chờ sân bay, Phan Mẫn dùng máy tính bảng lướt weibo, nghiêng đầu hỏi Hứa Giản:
"Bao lâu rồi cậu không đăng weibo?"
Không thường hay xem weibo, Hứa Giản ngửa mặt suy nghĩ một chút, còn không đợi cậu nghĩ ra đáp án, Chu Lượng ở bên cạnh đã trả lời thay cậu:
"Gần một tháng."
Hứa Giản quay đầu nhìn Chu Lượng: "Lâu vậy?"
Chu Lượng gật đầu: "Vâng."
Thấy bản thân Hứa Giản cũng quên mất, Phan Mẫn không đồng ý nhìn cậu:
"Cậu bây giờ không có phim lên sóng, weibo thì cỏ mọc, bao nhiêu fan vừa lên cũng sắp đi tong."
Từ lần lên hot search đến bây giờ, fan của Hứa Giản đã vượt mốc hàng triệu người, nhưng Hứa Giản vẫn cảm thấy trong này có hơn một nửa đều là hướng về Tần Trầm.

Cậu còn lén lút hỏi qua Chu Lượng, có phải là công ty mua fan cho cậu hay không.

Phan Mẫn nói Hứa Giản cách hai ba ngày lại đăng weibo một lần, đăng hình hằng ngày cũng được, duy trì nó, cuối cùng lại nói:
"Chờ (loạn bước phi kiếm) quay gần xong, sẽ có fan đến tham ban."
"Fan tham ban?" Hứa Giản sững sờ, nhấc ngón tay chỉ mình: "Tham ban cho em?"
Phan Mẫn nhìn cậu, không trả lời mà hỏi lại: "Không phải cậu thì là ai?"
Hứa Giản nghe vậy nhỏ giọng, cẩn thận từng li từng tí một mở miệng hỏi: "Chị Phan, là fan thật hay là mua?"
Cậu biết, vì để cho diễn viên có vị trí tốt, công ty sẽ cố ý dùng tiền thuê người đến.

Nghe cậu nói, Phan Mẫn tức giận nhìn cậu: "Công ty không dư tiền."

Hứa Giản: "Nói như vậy thực sự là fan của em?"
Phan Mẫn: "Dĩ nhiên."
Được câu trả lời khẳng định, Hứa Giản kinh ngạc, cậu mà thật sự có fan??
Sau đó Phan Mẫn lại nói với cậu đây là lần đầu tiên tổ chức hoạt động từ khi lập fanclub đến nay, không thể qua loa, nói với cậu trước là để cậu chuẩn bị tâm lý.

Còn khoảng một tháng nữa sẽ đến tham ban, nhưng từ khi Phan Mẫn nói chuyện này với Hứa Giản, trong lòng cậu vẫn luôn có cảm giác không thật ——
Cậu cũng có fan?
Mở weibo, nhìn khu bình luận của mình, Hứa Giản mới nhận ra không biết bắt đầu từ lúc nào, khu bình luận lác đác không có mấy người đã tăng lên đến hàng trăm.

Hứa Giản gửi ảnh chụp màn hình khu bình luận bài đăng gần nhất của cho Tần Trầm, với câu:
[Em cũng là người có hơn trăm bình luận.]
Tiếp nhận một hạng mục của công ty, chờ Tần Trầm nhìn thấy tin nhắn này hẳn là chuyện sau nửa tiếng sau, hắn cười cười, trả lời:
[Sau này em sẽ càng ngày càng nổi tiếng.]
[Khi đó lên tới hàng nghìn, hàng vạn, hơn một trăm nghìn lượt bình luận.]
Hứa Giản: [Tin tưởng em đến vậy?]
Tần Trầm: [Anh đang chờ ngày em lên sân khấu nhận giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất.]
Đọc tin nhắn này của Tần Trầm, Hứa Giản cong cong mắt, nghĩ thầm ngài Tần nhà cậu thật sự dám nói.

Còn chờ cậu lên sân khấu nhận giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, bây giờ cậu đừng nói là nam diễn viên chính xuất sắc nhất, ngay cả diễn viên phụ xuất sắc nhất còn chưa được.

Chớ nói chi là cậu còn chưa nhận được vai nam chính nào.

Thế nhưng Hứa Giản cũng không gấp, mục tiêu của cậu là trước năm ba mươi tuổi diễn vai nam chính một lần, hiện tại cậu mới hai mươi bốn tuổi, thời gian còn nhiều.

......!
Những ngày tháng quay phim nói thú vị cũng có thú vị, nói khô khan cũng khô khan, mỗi ngày đều là nhớ lời thoại, vị trí của mình, mở mắt quay phim, nhắm mắt trong mơ vẫn là tiếng đạo diễn hô.

Thời điểm (Loạn bước phi kiếm) đến giai đoạn cuối, những fan hâm mộ của Hứa Giản đã đến tham ban, người không nhiều, tổng cộng cũng không đến hai mươi người, tặng trà sữa cho mọi người trong đoàn, cũng mang cho Hứa Giản hoa tươi và chút quà.

Tần Trầm ở Nam Phong cách xa đó vung tay lên, mời nhóm fan đầu tiên của Hứa Giản ăn một bữa thịnh soạn, theo lời của hắn, bữa tiệc này coi như là phần thưởng cho các cô gái có mắt nhìn người.

Cùng ngày, super topic cá nhân của Hứa Giản rất là náo nhiệt, fan đến tham ban miến liên tục đăng tin:
- Huhuhu Giản nhóc con cũng quá dịu dàng rồi, lúc bắt tay còn đỏ mặt.

- Giản nhóc con còn đẹp trai hơn trên ảnh, mềm mại dễ thương, muốn nhéo mặt!
- Bữa tối hôm nay chắc tốn không ít tiền nhể? Cu cậu tốn tiền rồi.

- Không biết thiệp chúc mừng tui đưa cho Giản Giản có đọc không, lo lắng quá, hi vọng ẻm không ghét bỏ nét chữ mèo cào của tui.

- Vốn là đi theo bạn, không ngờ chìm đắm trong lúm đồng tiền của bé không thoát ra được, da ẻm trắng quá.

Nghe qua fan đến tham ban khen Hứa Giản ngất trời, có vài fan không đi cũng thấy hối hận, sớm biết mình cũng đi.

Trong Super topic ngoại trừ bàn luận về bản thân Hứa Giản, thì bữa ăn xa hoa là được nói đến nhiều nhất, đều nói vốn là đi tham ban, kết quả hại cậu tiêu tốn, trong lòng ngoài cảm động ra, còn có chút băn khoăn.

Tiểu Nam biết tiền là Tần Trầm bỏ ra, đọc bình luận thấy fan xót tiền thay Hứa Giản, trong lòng thầm lắc đầu một cái ——

Nhóm fan này vẫn còn quá non, mấy người không nên xót tiền thay anh Hứa, mà phải xót thay bạn trai anh ấy kìa.

Cơ mà anh Trầm giàu nứt đố đổ vách, cũng không cần xót thay hắn.

Mới biết Tần Trầm chính là cậu chủ Nhạc Ngu hàng thật giá thật, trong lòng Tiểu Nam nghĩ như vậy.

Giữa tháng tư, (Loạn bước phi kiếm) tiến vào giai đoạn cuối cùng:
Nam phụ thù hận chồng chất qua nhiều lần điều tra, sau đó phát hiện nữ phụ vẫn luôn bám lấy mình lại là con gái kẻ thù, cha nữ phụ chính là một trong sô những hung thủ đã hại hắn nhà tan người mất, toàn bộ Tề gia trở thành vật hy sinh của đám quan lại cấu kết.

Sau khi nữ phụ ngây thơ hoạt bát biết được sự thật, đau lòng gần chết, một đêm bắt đầu trưởng thành trở nên hiểu chuyện, trên mặt không còn cười, khuyên người cha tội lỗi của mình đi tự thú, tất nhiên cha nàng không chịu.

Nam phụ đâm kiếm về phía kẻ thù, nhưng nữ phụ lại đột nhiên lao ra che trước mặt cha nàng, trước ngực nhuốm máu, nước mắt tuôn ra nói với nam phụ rằng mình trả nợ thay cha, hỏi hắn có thể tha cha nàng hay không.

Song lúc này nam chính chạy đến, nhân lúc nhân vật phản diện sững sờ mất đi con gái, một kiếm lấy đi tính mạng của gã...!
Cuối phim, nữ chính chết trong lòng nam phụ, nam chính và nữ chính nhìn theo nam phụ báo được thù cưỡi ngựa mang tro cốt của nữ phụ rời đi.

Đạo diễn đưa cảnh cuối phim quay vào cuối cùng, cho nên theo một tiếng Qua vang dội, toàn bộ đoàn phim chính thức đóng máy, xung quanh vang lên một tràng pháo tay.

Đạo diễn đích thân phát bao lì xì cho mọi người, mấy phó đạo diễn thì lại tặng hoa tươi cho những diễn viên chính.

Trong niềm vui xung quanh, khi không ai nhìn thấy, Chu Thiến kéo áo Hứa Giản, cậu cúi đầu nhìn sang rồi nhỏ giọng mở miệng:
"Tối hôm nay anh có rảnh không? Tôi có lời muốn nói với anh."
Hứa Giản nghe xong theo bản năng hỏi: "Chuyện gì không thể nói bây giờ sao?"
Chu Thiến cắn môi, ngượng ngùng chợt lóe lên trong mắt, cuối cùng kiên định lắc đầu một cái: "Không được, chỗ này quá đông người."
Nhìn vẻ mặt này của Chu Thiến, Hứa Giản ngẩn người, sau đó gật đầu: "Được, dù sao chiều mai tôi cũng lên máy bay rồi."
Chờ đến khi trở về phòng, Hứa Giản nói với Tần Trầm nói tới chuyện này, Tần Trầm bên kia lập tức cảnh giác:
"Em đồng ý?"
Hứa Giản: "Vâng."
Tần Trầm: "Em cũng không hỏi xem chuyện gì mà đã đồng ý?"
"Hỏi rồi." Hứa Giản nói: "Cô ấy nói phim trường đông người quá, không tiện nói."
Tần Trầm im lặng vài giây, cuối cùng nói: "Chắc chắn cô ấy muốn thổ lộ với em."
Trước giọng điệu chắc như định đóng cọc của Tần Trầm, Hứa Giản không nhịn được cười:
"Anh nghĩ cái gì đó, em và cô ấy là anh em, em, cổ còn có Nghiêm Vĩ, quan hệ ba người tụi em rất tốt."
Hứa Giản cảm thấy Tần Trầm nhạy cảm quá mức, thậm chí có chút cảm giác nhìn gà hoá cuốc, luôn nghi ngờ người khác muốn cướp đối tượng của hắn.

Hứa Giản tự nhận bản thân không hấp dẫn đến vậy, có thể gặp gỡ Tần Trầm, cậu đã cảm thấy bản thân mình đã dùng hết may mắn cả đời này.

Tần Trầm lại không đồng ý lời giải thích Anh em của Hứa Giản, hỏi:
"Vậy hôm nay Chu Thiến có hẹn Nghiêm Vĩ không?"
Hứa Giản lắc đầu: "Này thì không biết."
Lúc đó bầu không khí quá náo nhiệt, tất cả mọi người đắm chìm trong niềm vui hơ khô thẻ tre, xung quanh lại ồn ào, Chu Thiến chỉ kịp nói vài câu với Hứa Giản rồi bị trợ lý kéo đi thay quần áo.

Tần Trầm: "Nếu như cô ấy chỉ hẹn em, vậy 90% là muốn thổ lộ, hay là em đừng đi."
Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản dừng một chút, bỗng nhiên nở nụ cười, hỏi:
"Ngài Tần, anh không tin bản thân anh, hay là chưa tin em?"
Tần Trầm: "..."

Không, chỉ đơn giản là hắn ghen mà thôi.

Luôn có người muốn cướp đối tượng của hắn.

Thấy Tần Trầm không trả lời, Hứa Giản cười cười, cuối cùng hứa với hắn:
"Anh yên tâm đi, cho dù cô ấy thật sự thổ lộ, trái tim em vẫn mãi đặt ở nơi anh, không có một chút ý định leo tường."
Tần Trầm là người không chịu thiệt, bình dấm chua đã lật, vì vậy nói với Hứa Giản nếu tối nay Chu Thiến thật sự tỏ tình với cậu, sau khi cậu về nhà phải đền bù cho tâm hồn bị tổn thương của hơn, là kiểu tổn thương nghiêm trọng.

Về phần bồi thường thế nào, không cần nói cũng biết.

Hứa Giản nóng mặt, hỏi: "Vậy nếu như không có thì sao?"
Tần Trầm nhanh chóng trả lời: "Vậy đến lượt anh bồi thường cho em."
Hứa Giản từng bị lừa một lần, thông minh hơn: "...!Này khác nhau chỗ nào?"
Anh đừng coi em là tên ngốc mà dụ!
Dưới sự phản đối quyết liệt của Hứa Giản, cuối cùng đổi thành nếu không tỏ tình, Tần Trầm sẽ thoả mãn một nguyện vọng của cậu.

Hứa Giản cảm thấy lần đánh cược này là cậu thắng chắc, trong lòng suy nghĩ muốn yêu cầu Tần Trầm điều gì.

Nhưng mà đến tối, cậu choáng váng.

Bởi vì cậu mới vừa ngồi xuống lô ghế Chu Thiến đợi, lên tiếng chào hỏi sau đó một ly nước được bưng vào, đang chuẩn bị uống, một ngụm nước còn chưa uống kịp, Chu Thiến đã chân thành nhìn cậu, mở miệng nói câu đầu tiên là:
"Hứa Giản, em thích anh."
Nghe vậy, tay Hứa Giản run lên, nửa ly nước đổ lên bàn.

Lời tỏ tình đến quá đột ngột, Hứa Giản hoảng sợ mặc kệ nước đổ, kinh ngạc nhìn về phía Chu Thiến: "Cô nói gì?"
Không quan tâm Hứa Giản bỗng trợn to mắt, Chu Thiến tự mình nói:
"Em cũng không biết thích anh từ khi nào, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã cảm thấy ngoại hình anh rất đẹp, lần trước Lữ Chi cố ý chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói em giả vờ ngây thơ vô tội, chỉ có anh nói giúp em, khi đó em đã nhận ra anh cũng là người rất tốt, tính cách ôn hòa..."
Dưới cái nhìn chằm chằm đầy khiếp sợ của Hứa Giản, Chu Thiến cúi đầu đếm không ít ưu điểm của cậu trên đầu ngón tay, nói liên miên một hồi lâu, nàng dừng một chút, cuối cùng ngẩng đầu nở nụ cười tươi rói với Hứa Giản:
"Cho nên anh có đồng ý làm bạn trai em, hẹn hò với em không?"
Hứa Giản không ngờ còn Tần Trầm nói chuẩn đến vậy, hơn nữa Chu Thiến không hề quanh co, trực tiếp thẳng thắn với cậu.

Sửng sốt vài giây sau, Hứa Giản lấy lại tinh thần, đối diện ánh mắt vừa nghiêm túc vừa mong đợi của Chu Thiến, mím mím môi, cuối cùng áy náy nói:
"Không —— "
"Dừng lại!"
Hứa Giản còn chưa kịp nói hết lời từ chối, thì bị Chu Thiến giơ tay ngăn lại, trong khi cậu khó hiểu, Chu Thiến đang nghiêm túc đột nhiên giơ tay che mặt, ngửa mặt tựa vào ghế thở dài một tiếng:
"Mặc dù biết trước anh sẽ từ chối, nhưng tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên em tỏ tình với người khác, anh không thể hơi hơi giả vờ, do dự một hai giây rồi từ chối em được sao?"
Hứa Giản: "...!Hả?".


Bình Luận (0)
Comment