Ngủ Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 115



Bộ phim Tần Trầm vừa ý lần này là phim đô thị hiện đại, có nữ chính, nhưng cảnh tình cảm rất ít, phần lớn xoay quanh nam chính.

Nam chính trong phim là một thiên tài vi ô lông, bộ phim này kể về câu chuyện của nam chính thiên tài từ ánh hào quang rơi xuống đáy, dưới sự cổ vũ động viên của gia đình và bạn bè, đã vươn lên đỉnh cao một lần nữa.

Nữ chính là phóng viên toà soạn, vì một cuộc phỏng vấn mà quen biết nam chính, phần diễn nhiều nhưng không bắt mắt, đối với nam chính mà nói, nữ chính đóng vai trò chất xúc tác nhiều hơn.

Về phần nam thứ, là xuất thân từ cung thiếu niên với nam chính, luôn tồn tại mối quan hệ cạnh tranh, hai người không hợp nhau, mà trong lòng đều cho rằng đối phương là đối thủ đáng để bản thân kính nể và học tập.

Anh hùng chí lớn gặp nhau, tích cực lạc quan, rất phù hợp với nhu cầu thị trường xã hội bây giờ.

Ý của Tần Trầm và Phan Mẫn là Hứa Giản diễn vai nam chính thiên tài vi ô lông, Tần Trầm diễn phụ cho cậu, nhận vai nam thứ.

Hứa Giản không muốn, Phan Mẫn nhìn kịch bản rồi nói:
"Nói là nam thứ, nhưng phần diễn không kém nữ chính, câu chuyện về hai nghệ sĩ violong cùng cạnh tranh cùng tiến bộ, nếu cậu thực sự thấy không được, xem như hai nam chính cũng được."
Tần Trầm tình nguyện làm phông xanh cho Hứa Giản, là vì hắn muốn để Hứa Giản nổi tiếng, mà sở dĩ Phan Mẫn đồng ý hắn diễn phụ, cũng là có suy tính của mình.

Là cậu chủ Nhạc Ngu, tương lai tập đoàn Tần thị cần người nối nghiệp, mục tiêu của Tần Trầm xưa nay không phải ngành giải trí, sớm muộn hắn cũng phải gánh vác cơ nghiệp gia đình.

Chuyển trọng tâm công việc sang công ty, làm mờ hình ảnh trong ngành giải trí hoặc hoàn toàn lui về, Tần Trầm sớm muộn cũng sẽ bước đến bước này.

Là trụ cột của Nhạc Ngu, Tần Trầm đi mà Nhạc Ngu vẫn phải tiếp tục phát triển, một song kim ảnh đế lui về, Phan Mẫn phải bắt tay chuẩn bị mang đến một ảnh đế khác.

Nhìn chung toàn bộ công ty, bất kể là từ tuổi tác hay là kỹ năng diễn xuất và cả tiềm lực mà nói, Phan Mẫn đều đánh giá cao Hứa Giản.


Cô tin tưởng Hứa Giản sẽ là ảnh đế nối bước Tần Trầm.

Về phần Hứa Giản nói dựa dẫm Tần Trầm, Phan Mẫn lại không lo lắng cho lắm.

Trước tiên không nói mối quan hệ thân mật giữa Tần Trầm và Hứa Giản, chỉ nói hiện tại, Nhạc Ngu là của Tần Trầm, giá trị thực của một ảnh đế trong công ty là bao nhiêu? Thời điểm đó ai hưởng lợi?
Còn không là Tần Trầm.

Nói tóm lại Tần Trầm diễn phụ cho Hứa Giản, Hứa Giản kiếm tiền, nhưng tuyệt đối Tần Trầm cũng không thiệt thòi, dù sao cũng đều là rót vào túi nhà hắn.

Ký hợp đồng, Hứa Giản trên bản chất vẫn đang làm công cho Tần Trầm.

Huống hồ tên tuổi ảnh đế không phải dễ dàng như vậy, công ty dốc lòng nâng đỡ là một chuyện, bản thân Hứa Giản có bản lĩnh đó hay không lại là một chuyện khác.

Được Phan Mẫn phân tích như vậy, Hứa Giản nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng quay đầu quyết định ——
Cũng đúng!
Cuối cùng Hứa Giản vẫn nhận kịch bản này, đồng thời khi ký tên vào hợp đồng, cậu cũng chuẩn bị tốt tâm lý bị fan Tần Trầm mắng máu chó đầy đầu.

Sau khi nhận hợp đồng, Phan Mẫn nói với hai người:
"Sức nóng của Kẻ Sát Phạt lúc này đang cao, độ nổi tiếng của Hứa Giản cũng càng ngày càng tăng hơn, cho nên việc này mấy đứa đừng nói với người ngoài."
Thời gian từ khi phim truyền hình được duyệt đến khởi quay còn rất dài, bây giờ chọn vai cũng còn chưa kết thúc, Phan Mẫn cảm thấy chờ sau khi (Loạn bước phi kiếm) của Hứa Giản phát sóng rồi mới công bố ra ngoài vẫn còn kịp.

Độ nổi tiếng của Hứa Giản tốt hơn rất nhiều so với trước kia, nhưng so với Tần Trầm vẫn còn kém quá xa, nếu bây giờ công bố, nói không chừng chỉ nước bọt của fan Tần Trầm và người qua đường cũng đủ dìm Hứa Giản chìm.

Chờ Loạn Bước phát sóng, độ nổi tiếng của Hứa Giản nhất định sẽ bước lên một tầng cao mới, khi đó cậu cũng có tác phẩm kề bên người.

Tất nhiên Hứa Giản không ý kiến, gật đầu: "Vâng."
Phan Mẫn xoay mặt nhìn Tần Trầm, ý trong mắt —— cậu thì sao?
Từ khi Tần Trầm và Hứa Giản hẹn hò, Phan Mẫn chỉ sợ hắn một lời không hợp đã cho mình nghe tin sốc.

Đối diện ánh mắt Phan Mẫn, Tần Trầm bật cười: "Em mà chị vẫn chưa yên tâm?"
Khóe miệng giật một cái, Phan Mẫn tức giận nhìn hắn: "Trước đây chị rất yên tâm về cậu, bây giờ..."
Phan Mẫn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cô còn chưa nói hết câu, mà người đang ngồi đã biết ý cô là gì.

Hứa Giản cúi đầu hé miệng cười trộm, Tần Trầm nhìn cậu, cánh tay đặt bên hông cậu bình tĩnh chọc vào eo cậu:
"Không cho cười."
"Đúng rồi." Sau khi cất hợp đồng của hai người cẩn thận xong, Phan Mẫn lại mở máy vi tính ra, nói:
"Hai người các cậu gần đây cũng không công việc gì, ở đây có mấy lời mời show giải trí, các cậu xem có cảm thấy hứng thú với show nào không."
Từ khi (Kẻ sát phạt) công chiếu tới nay, là người đại diện của Tần Trầm và Hứa Giản, điện thoại của Phan Mẫn gần như nổ tung, ngày nào cũng nhận email mới, tất cả đều là tìm tới cửa để hợp tác.

Tần Trầm nghe xong nhíu mày một cái: "Show giải trí?"
Hứa Giản cũng ló đầu qua xem, thì thấy là một bảng liệt kê do Phan Mẫn, có tên chương trình, tính chất chương trình, đạo diễn và địa điểm ghi hình, toàn bộ đều được viết rất chi tiết.

Có phỏng vấn, trò chơi tương tác, biểu diễn...!
Chương trình đa dạng, có tên chương trình Hứa Giản từng nghe qua, cũng có vài chương trình là dự án mới đã được duyệt, vẫn chưa công chiếu trước khán giả
Phan Mẫn còn lưu ý, một số mời Hứa Giản, một số mời Tần Trầm, chỉ có một phỏng vấn, là lời đội hình diễn viễn chính trong (Kẻ sát phạt), hai người đều nằm trong danh sách khách mời.


Hứa Giản và Tần Trầm cũng không phải đi theo con đường chạy show giải trí, cho nên Phan Mẫn cũng không miễn cưỡng:
"Hai đứa xem, thấy hứng thú thì chúng ta nhận, không thì chị đề xuất người khác trong công ty."
Chương trình tạp kỹ phải có tương tác mới đáng xem, nếu tư duy linh hoạt có thể xử lý được tình huống bất chợt, Hứa Giản ăn nói vụng về, lên chương trình tạp kỹ nói không chừng cũng làm phông xanh, cho nên không hứng thú cho lắm.

Ngược lại là Tần Trầm hỏi một câu: "Có chương trình nào có thể để hai đứa tụi em cùng tham gia không?"
Hắn và Hứa Giản từng cùng đóng phim điện ảnh chung, từng cùng tham gia các hoạt động, sau này còn có thể cùng quay phim truyền hình, nhưng vẫn chưa cùng nhau tham gia một chương trình nào.

Nghe Phan Mẫn nói như vậy, Tần Trầm động lòng.

Nghe Tần Trầm nói, Phan Mẫn ngay lập tức hiểu ý hắn, cau mày:
"Quá phận, trước đó chúng ta nói cẩn thận, ở bên ngoài phải e dè chút."
"Chị Phan không cần lo lắng." Tần Trầm cười cười: "Chỉ là cùng lên chương trình, tụi em cũng đâu làm cái gì trên sân khấu đâu."
Ánh mắt nghi ngờ phóng đến Tần Trầm, trong mắt Phan Mẫn tràn đầy vẻ không tin tưởng.

Tần Trầm nói lời này không hề có một tí sức thuyết phục nào đối với Phan Mẫn, nếu hai người này cùng tham gia một chương trình mà nói, Phan Mẫn cực kỳ lo lắng Tần Trầm sẽ liếc mắt đưa tình với Hứa Giản dưới con mắt mọi người.

Đối diện ánh mắt của Phan Mẫn, Tần Trầm cũng không gấp, chậm rãi mở miệng:
"Chị Phan gửi nó cho em, em sẽ tự mình nghiên cứu một chút."
Hứa Giản bên cạnh quay đầu nhìn hắn: "Anh thật muốn tham gia show tạp kỹ?"
Tần Trầm sửa lời: "Là anh với em."
Hứa Giản:???
Em đồng ý?
Phan Mẫn: "..."
Tình yêu khiến người ta mù quáng, trẻ con thời nay càng ngày càng không thể quản.

Khép máy vi tính lại, Phan Mẫn nhận mệnh mà thở dài, nhìn Tần Trầm:
"Chị gửi cho cậu, cậu xem muốn đi chương trình nào thì nói với chị, chị đi xã giao."
Nghệ sĩ của mình, ngoại trừ theo hắn thì còn có thể làm gì khác?
......!
Cuối cùng Tần Trầm chọn một chương trình tạp kỹ chơi trò chơi tương tác, Hứa Giản đọc sơ qua giới thiệu tóm tắt chương trình, nhận ra khi ghi hình không chỉ cần trí tuệ, còn cần thể lực, bởi vì tất cả khách mời trong chương trình được chia thành hai đội, cướp đoạt Thời gian lẫn nhau, kéo dài Tuổi thọ bản thân.

Để lấy được thời gian gồm có hai loại, một loại là hoàn thành trò chơi do ekip đề ra, một loại là nuốt chửng thời gian của đối thủ.

Khi cướp thời gian của đối thủ, không tránh khỏi cảnh rượt đuổi trong chương trình, Hứa Giản cảm thấy bản thân là hố đen của trò chơi, thể lực chỉ ở mức trung bình, cho nên không quá muốn đi.

Nhưng sau một buổi tối giao tiếp thân mật trên giường, cuối cùng Hứa Giản vẫn khuất phục, Tần Trầm cười khen thể lực cậu tốt hơn trước đây rất nhiều.

Hứa Giản: "..."
Ở trên giường nghe lời khen này, sao cảm giác không đứng đắn thế nhỉ?
Dự kiến ngày ghi hình chương trình là vào cuối tháng, Tần Trầm và Hứa Giản là khách mời, chỉ ghi hình một tập, trừ bọn họ ra và ba thành viên cố định ra, còn có một khách mời khác.

Không thông báo trước vì để giữ cảm giác thần bí, giữa các khách mời cũng giữ bí mật với nhau.

Quá trình ghi hình chương trình tạp kỹ ngắn hơn nhiều so với quay phim, tháng này quay xong, tháng sau có thể phát.

Tần Trầm đã thề đến khi đó sẽ bảo vệ Hứa Giản, cố gắng để cậu trở thành người có Tuổi thọ dài nhất.


Có câu nói này của Tần Trầm, Hứa Giản an tâm hơn chút, chỉ cần ôm chặt đùi Tần Trầm, đến khi chính thức ghi hình, hẳn cậu sẽ không phải là người đầu tiên bị thất thủ.

Trước khi ghi hình, Hứa Giản bàn tính rất ổn, nhưng mà chờ đến ngày chính thức ghi hình, cậu nhìn Tần Trầm đối diện mình, trợn tròn mắt.

Cậu và Tần Trầm không chung đội!
Nhìn quần áo Hứa Giản khác màu với mình, Tần Trầm cũng trầm mặc, hắn không ngờ ekip chương trình lần này lại thay đổi quy tắc chia đội.

Đạo diễn không biết trong lòng Hứa Giản và Tần Trầm suy nghĩ cái gì, sau khi mấy vị khách mời tự giới thiệu lẫn nhau, cầm loa lớn hào hứng nói:
"Lần này chúng tôi cố ý điều chỉnh luật chia đội, khác với luật chơi tự do chia đội trước đây, lần này chúng tôi chọn dùng cách cũ và mới, mỗi thành viên cố định sẽ cùng đội với một khách mời, công bằng công chính."
Tần Trầm & Hứa Giản: "..."
Tôi cám ơn anh, đây thật sự là quá công bằng.

Không ôm cái đùi lớn được, Hứa Giản thở dài trong lòng, xoay mặt lại bắt gặp ánh mắt của một vị khách mời khác là Lăng Phi.

Sửng sốt trong chốc lát, Hứa Giản cười chào hỏi đối phương.

Lăng Phi là người mà Hứa Giản quen biết, giống như cậu, trước đây Lăng Phi cũng là nghệ sĩ thuộc Đắc Cổ, còn cùng một người đại diện với Trần Đậu.

Nghe Trần Đậu Đậu nói, từ sau khi Đắc Cổ giải thể, Lăng Phi ký kết với công ty khác, cuối cùng ra mắt trong một nhóm nhạc, bây giờ là người phụ trách vũ đạo trong nhóm nhạc nam.

Bởi vì đi theo con đường thần tượng, cho nên nhóm nhạc không lâu sau đã có chút danh tiếng, thế nhưng sức ảnh hưởng không lớn.

Hứa Giản không thân với Lăng Phi, chỉ tình cờ gặp trong phòng tập ở công ty vài lần mà thôi, gật đầu chào hỏi, sau khi cười với y, Hứa Giản cũng không nghĩ đối phương sẽ có phản ứng gì với mình.

Nhưng mà làm cho cậu không nghĩ tới chính là, đối diện tầm mắt của cậu, sau đó hai mắt Lăng Phi hai mắt, ba chân bốn cẳng đến bên cạnh cậu, giơ tay đập cánh tay cậu một cái, nhiệt tình cười nói:
"Đã lâu không gặp."
Hứa Giản: "???"
Không phải chứ người anh em, chúng ta quen nhau sao?
Như thể không nhìn thấy dấu chấm hỏi trên đầu Hứa Giản, Lăng Phi vui vẻ không ngừng tìm đề tài trò chuyện với cậu, giống như bạn cũ nhiều năm không gặp.

Đồng đội của Hứa Giản là một ca sĩ, thấy hai người trò chuyện vui vẻ, còn có chút bất ngờ:
"Hứa Giản Lăng Phi, hai người biết nhau từ trước à?"
Còn không đợi Hứa Giản trả lời, Lăng Phi cười cướp lời đáp: "Phải, trước đây chúng tôi chung công ty, quan hệ cũng rất tốt."
Nghe Lăng Phi nói vậy, Hứa Giản tâm tình phức tạp ——
Đại ca, cậu mở mắt nói mò cũng không trưng cầu ý kiến của tôi chút à?
Tác giả có lời muốn nói: Giản mèo: Đại ca, tôi còn đang trước mặt cậu đấy..


Bình Luận (0)
Comment