Ngũ Hành Của Ta Thiếu Em - Tây Tử Tự

Chương 106

Chu Gia Ngư vốn dĩ cho rằng mình khôi phục ký ức chỉ là trùng hợp.

Nhưng không nghĩ tới buổi tối hôm đó , cậu lại mơ thấy một con đại điểu cháy rực trong ngọn lửa .Con đại điểu ở trong sắc trời tối đêm, trên cao nhìn xuống cậu, trên người có ngọn lửa sáng đến loá mắt, làm người ta rất khó dời mắt khỏi nó.

Chu Gia Ngư ngẩng đầu nhìn nó, trong lúc nhất thời không phân rõ chính mình rốt cuộc là ở trong mơ hay là hiện thực. Đại điểu mở miệng, kêu tên cậu : "Chu Gia Ngư."

"Xin chào ." Chu Gia Ngư thật cẩn thận cùng nó chào hỏi.

"Thật vui khi cậu trở về." Đại điểu ngừng ở trước mặt Chu Gia Ngư, con ngươi nó màu đen, lộ ra thần sắc ôn nhu, nhìn chăm chú khuôn mặt Chu Gia Ngư, "Tuy rằng làm cho cậu tỉnh lại có chút chậm trễ , nhưng tôi tốt xấu gì cũng đã thực hiện lời hứa, còn có những ký ức kia ...... cậu khôi phục rồi sao?"

Chu Gia Ngư gật gật đầu, nói mình khôi phục rồi .

Nhưng mà khi đại điểu nghe được câu trả lời, lại lộ ra vẻ bi thương, nó muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ là nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Đã quên cũng tốt ."

"Ngươi tên là gì ?" Chu Gia Ngư nhìn ánh mắt nó cũng cảm thấy nó bi thương.

Đại điểu nghiêng đầu, tự giới thiệu, nói ta tên Sái Bát.

Chu Gia Ngư: ". Tên hay."

Sái Bát nghe vậy lại nở nụ cười: "Cùng năm đó giống nhau như đúc a ...."

Chu Gia Ngư có chút mờ mịt, đang muốn hỏi cái gì, lại thấy đại điểu chợt cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cậu có thể xoa xoa đầu tôi không?"

Chu Gia Ngư không nghĩ tới nó sẽ đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, bất quá cũng không phải yêu cầu gì quá mức, cho nên cậu không nghĩ nhiều liền gật đầu ứng.

Đại điểu cúi đầu, đem đầu mình hướng tới Chu Gia Ngư .

Chu Gia Ngư duỗi tay dùng sức ở nó trên đầu nó xoa xoa vài cái, lông của đại điểu này nhìn vào phải gọi là bóng loáng, sờ lên rất là thoải mái. Chu Gia Ngư không nhịn được , lại xoa thêm vài cái mới dừng tay.

Sau đó cậu nghe thấy đại điểu hỏi: "Tôi cùng Chồn thì ai sờ thoải mái hơn ...????"

Chu Gia Ngư: ". ." Đây là vấn đề kỳ quái gì vậy.

Nhưng đối mặt với ánh mắt chờ mong của đại điểu, Chu Gia Ngư nháy mắt quyết định bán đứng Tiểu Hoàng: "Cậu tương đối thoải mái hơn, rất mềm mại, lại mượt ơi là mượt......"

"Hừ." Tế Bát kiêu ngạo ngẩng đầu lên, "Tôi biết ngay mà , tôi khẳng định thoải mái hơn so với nó."

(Không thích hơn thua nhưng thua thì không thích :))) . )

Chu Gia Ngư nhìn biểu tình của nó, nghĩ thầm Sái Bát cùng Tiểu Hoàng chẳng lẽ có ân oán tình thù gì sao......

"Tôi đi đây ..." Sái Bát lại dùng đầu to của mình cọ cọ lên người Chu Gia Ngư vài cái , "Cậu phải sống thật tốt nhé , sống đến tám mưoi tuổi, không...... Một trăm tuổi."

Chu Gia Ngư vừa mới nói một tiếng được , liền nhìn thấy đại điểu được ngọn lửa bao trùm bay vút lên bầu trời đêm, thân hình dần nhạt đi rồi biến mất trong tầm mắt của Chu Gia Ngư.

Mà Chu Gia Ngư, cũng từ trong mơ tỉnh lại. Cậu mở mắt ra, phát hiện lúc này vẫn là nửa đêm, Lâm Trục Thủy ôm cậu, vừa mở mắt là có thể thấy khuôn mặt nằm nghiêng của Lâm Trục Thủy.

Vừa rồi là mơ sao? Chu Gia Ngư mờ mịt nhớ lại , nếu là mơ , vì sao lại giống như thật ...... Cậu nghĩ nghĩ, lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp .

Sáng hôm sau ,lúc ăn sáng Chu Gia Ngư đem chuyện trong mơ kể lại cho Lâm Trục Thuỷ nghe .

Khi Lâm Trục Thủy nghe xong , trầm mặc ba giây, hỏi Chu Gia Ngư: "Con điểu kia gọi là gì?"

"Sái Bát......" Chu Gia Ngư nói xong tên này mới kinh ngạc phát hiện hình như có chỗ nào không đúng, nháy mắt lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Ánh mắt Lâm Trục Thủy rất là thâm trầm, nhìn về phía Chu Gia Ngư với vẻ mặt ý vị thâm trường: "Nghẹn hư em rồi ..."

Chu Gia Ngư: "......" Em không phải, em không có, tại sao con đại điểu lại kêu cái tên này, nói ra một chút đều không hài hòa.

Tuy là lúc sau Chu Gia Ngư mạnh mẽ giải thích hai chữ này không giống nhau, thật sự không phải cậu nghẹn hỏng đâu, là tên của con đại điểu đó. Nhưng mà Lâm Trục Thủy lại nhẹ nhàng cúi người lại gần, hôn trán cậu, nói ngoan, đừng nói đại điểu cùng Sái Bát, buổi tối chúng ta trở về rồi nói sau.

Chu Gia Ngư lúc này mới phát hiện chính mình có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch nổi nữa .

Sau khi Sái Bát tới, tốc độ khôi phục thân thể của Chu Gia Ngư đặc biệt nhanh. Giống như một khúc gỗ khô héo lại một lần nữa toả bừng sức sống , ba tháng sau đã có thể xuống đất đi lại , tuy rằng còn phải dùng quải trượng nhưng tốt xấu gì cũng là tự mình đi .

Ký ức về lần trọng sinh thứ hai này cũng không phải khôi phục lại toàn bộ cùng một lúc , mà cứ đứt quãng ùa về , cậu trước tiên nhớ lại Lâm Trục Thủy, sau đó nhớ lại vài người trong nhà , tiếp theo đó là Tiểu Chỉ , Chồn tuyết , từng chút một mà lần nữa trở về trong đầu cậu . Tuy rằng còn có một ít chi tiết rất mơ hồ nhưng đại khái vẫn hiểu được .

Chu Gia Ngư vốn dĩ cho rằng con đại điểu tên Sái Bát kia cũng là bạn của mình , nhưng kỳ lạ là trước sau cũng không có khôi phục ký ức về nó. Cậu cũng từng tìm người xung quanh hỏi về con đại điểu này , nhưng mà người trong nhà đều tỏ vẻ mờ mịt , Lâm Giác còn vỗ vai cậu cười tủm tỉm nói Chu Gia Ngư, khôi phục không tồi a, vậy mà giờ bắt đầu chơi trò lưu manh với mọi người .

Chu Gia Ngư: ". ." Cậu vẫn là đừng nên hỏi, đây là cái tên tuyệt đối sẽ không bị quên, mọi người đều không rõ , vậy hẳn là thật sự không biết rồi.

Thân thể Chu Gia Ngư tốt lên từng ngày,
Một ngày nọ, cậu ngượng ngùng xoắn xít tìm được Lâm Trục Thủy, nói là muốn cùng anh thương lượng chút việc.

Lâm Trục Thủy thấy Chu Gia Ngư vẻ mặt này , duỗi tay xoa xoa đầu cậu , ôn thanh dò hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ân...... Tiên sinh." Chu Gia Ngư kéo áo thun mình lên , xoay người đem phía sau lưng cho Lâm Trục Thủy xem, "Tiên sinh có thể xăm hình cho em không , đem vết sẹo này che đi ?"

Bởi vì tai nạn xe cộ, trên xương sống của Chu Gia Ngư có một vết sẹo lớn, ngang qua toàn bộ phần lưng của cậu, cùng phần da trắng nõn xung quanh hoàn toàn không phù hợp , thoạt nhìn hết sức dữ tợn. Chu Gia Ngư đã từng ở trong gương nhìn thấy một lần, đến mình còn bị dọa.

Ngón tay Lâm Trục Thủy nhẹ nhàng lướt qua trên xương sống của Chu Gia Ngư , anh trực tiếp đem Chu Gia Ngư nhấc bổng lên , ở trên đó ôn nhu hôn xuống vài cái : "Không xấu."

"Chính em cảm thấy khó coi." Chu Gia Ngư quay đầu hỏi anh, "Hình xăm có thể che lại không ạ?"

"Có thể." Lâm Trục Thủy nói, "Để anh nghĩ lại hình xăm ."

Chu Gia Ngư cong khóe mắt nở nụ cười, tay nghề xăm hình của Lâm Trục Thủy cậu đã từng trãi nghiệm qua, những người khác muốn xăm cũng xăm không được đâu.

"Có thích hình xăm nào không ?" Lâm Trục Thủy hỏi cậu.

"Tạm thời không có, tiên sinh giúp em chọn là được ạ." Chu Gia Ngư nằm trong lòng Lâm Trục Thủy, bị anh sờ nhột vặn vẹo cả người, "Phải đẹp......"

"Được." Lâm Trục Thủy lại hôn Chu Gia Ngư.

Qua mấy ngày sau , Lâm Trục Thủy đã chuẩn bị xong bản vẽ hình xăm cho Chu Gia Ngư , là một con cá lớn màu xanh từ dưới nước nhảy lên rất đẹp , quanh mình bắn ra bọt nước đặc biệt sống động .

Đuôi cá tản ra vừa vặn có thể che đi vết sẹo dài trên lưng , Chu Gia Ngư nghiên cứu trong chốc lát, phát hiện con cá này mình căn bản chưa thấy qua bao giờ , liền hỏi Lâm Trục Thủy đây là cá gì.

Lâm Trục Thủy cười nói: "Không có con cá như vậy , căn cứ vào hình dạng vết sẹo của em mà thiết kế ...... Ngoan, lại đây nằm sấp xuống."

Chu Gia Ngư liền ngoan ngoãn nằm sấp trên giường.

Lâm Trục Thủy đốt một nén nhang, liền bắt đầu ở sau lưng Chu Gia Ngư động thủ.

Bởi vì lúc trước đã tắm qua thuốc, nên khi kim đâm vào sống lưng Chu Gia Ngư cũng không cảm thấy đau, ngược lại tê tê dại dại rất thoải mái. Trong hơi thở có mùi đàn hương nhàn nhạt, Chu Gia Ngư lâm vào mê man, chờ đến lúc cậu ngủ một giấc dậy thì hình xăm Lâm Trục Thủy làm cũng sắp xong rồi .

Chờ đến khi mọi thứ kết thúc, Chu Gia Ngư dụi mắt tỉnh táo lại, cậu được Lâm Trục Thủy bế từ trên giường dậy, nghe thấy Lâm Trục Thủy nói: "Nhìn xem."

Chu Gia Ngư xoay người lại , nhìn thấy vết sẹo xấu xí trên lưng mình đã được hình xăm xinh đẹp đó bao phủ lấy , thân hình con cá thon dài, trên vảy lóe ra nhàn nhạt ánh xanh , tản ra tới đuôi cá giống như một lớp sa mỏng , cực kỳ diễm lệ nhưng lại toát ra khí chất thanh khiết.

Chu Gia Ngư xem đến ngây người, không tự chủ được vươn tay muốn chạm vào, lại bị Lâm Trục Thủy giữ tay lại : "Tạm thời đừng chạm vào, sẽ đau."

Chu Gia Ngư gật gật đầu.

Theo ký ức dần dà khôi phục, Chu Gia Ngư cũng nhớ tới tình hình lúc mình tử vong . Cậu nhớ lại núi lửa, Mạnh gia, còn có cái đài sen kia ...

"Tiên sinh, Mạnh Dương Thiên cuối cùng thế nào?" Đây là chuyện Chu Gia Ngư quan tâm nhất, Mạnh Dương Thiên quả thực không phải thứ tốt lành gì , nếu không phải lúc ấy cậu đã không sức lực, khẳng định sẽ tới đấm cho hắn thêm một trận , đem hắn đánh tới moá cũng nhận không ra , tốt nhất trực tiếp đánh ch.ết cho xong.

"Đã chết." Lâm Trục Thủy dứt khoát nói, "Sau khi đem em mang về , anh có quay trở lại một chuyến."

Chu Gia Ngư còn muốn hỏi Lâm Trục Thủy là Mạnh Dương Thiên ch.ết như thế nào, mới đầu Lâm Trục Thủy không định nói, sau lại bị cậu truy hỏi vài lần, liền bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Em là nhân viên công vụ, anh nói cho em biết, em sẽ không báo cảnh sát bắt anh chứ ???."

Chu Gia Ngư nói để em xem tình huống đã.

Lâm Trục Thủy liền dùng cằm v.uốt ve đỉnh đầu cậu , chậm rãi nói: "Anh giết."

Chu Gia Ngư sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Trục Thủy thật sự tự ra tay giải quyết Mạnh Dương Thiên. Theo Lâm Trục Thủy lâu như vậy, cậu cũng biết giết người ở đây kỳ thật rất kiêng kị, bất quá suy xét đến cảm xúc của Lâm Trục Thủy ngay lúc đó, việc anh sẽ ra tay giết Mạnh Dương Thiên, Chu Gia Ngư cũng không ngoài ý muốn.

Nếu đổi lại là cậu, cậu đại khái cũng sẽ làm như vậy, vì lúc ấy cậu thiếu chút nữa đã hạ sát thủ đối với Mạnh Dương Thiên rồi .

Nhưng mà chết đi đối với Mạnh Dương Thiên mà nói, có lẽ lại là một cách giải thoát, hắn tồn tại chính là vì giúp cho oán linh Mạnh thị an giấc ngàn thu, lúc này tâm nguyện đã xong , cũng không còn vướng bận gì nữa.

Chu Gia Ngư cũng nhắc tới Sái Bát cùng Mạnh gia có được quyển sách kia.

Lâm Trục Thủy lần này không trêu Chu Gia Ngư nữa, mà là nghiêm túc nghe cậu nói.

"Anh suy đoán có thể quyển sách đó đã phong ấn uy lực của Kim Ô ." Lâm Trục Thủy nói, "Kim Ô có khả năng giúp em sống lại, vậy thì quyển sách đó cũng có thể giúp người sống lại, nhưng lại bởi vì chỉ có một phần uy lực của Kim Ô , cho nên khả năng sống lại cũng không hoàn chỉnh được ." Sau khi đem người sống lại , cũng chỉ là đem những người đó biến thành trạng thái trước khi chết, không giống như được sống lại mà ngược lại giống bị nguyền rủa hơn.

"Nhưng mà hắn vì sao lại muốn em sống lại ?" Chu Gia Ngư nghi hoặc.

"Bởi vì em có thể cứu anh ." Lâm Trục Thủy nở nụ cười, "Nếu không có em thì anh đã sớm không còn nữa "

Trước đây Chu Gia Ngư vẫn luôn cho rằng Lâm Trục Thủy nói mình giúp anh độ kiếp kỳ thật là an ủi cậu, không nghĩ tới thật sự có chuyện như vậy, nói cách khác thì cậu ở trong quyển sách nhìn thấy tương lai Lâm Trục Thủy bị ngọn lửa bao vây kỳ thật đã từng có khả năng xuất hiện, chỉ là đã bị Chu Gia Ngư thay đổi.

"Trước khi Kim Ô rời đi, có nhắc tới Thiên Đạo, nó nói hẳn là quy luật thiên địa ." Lâm Trục Thủy tiếp tục giải thích, "Phong thuỷ suy thoái, cũng là Thiên Đạo vận chuyển, Kim Ô có sức mạnh giúp con người sống lại, càng là trái ý trời " Vì thế Thiên Đạo đem năng lực này phong ấn một phần , chính là muốn áp chế lại.

Chỉ cần Lâm Trục Thủy vừa chết, thể chất cực dương lại không biết khi nào mới có thể xuất hiện, vậy thì Kim Ô xem như thua cược.

Nhưng mà mệnh lý vận chuyển, cũng không phải chỉ có một con đường để đi, Chu Gia Ngư chính là cơ hội đột phá thế cục này .

Cuối cùng Mạnh Dương Thiên vì muốn hủy diệt quyển sách kia mà thành công đem cực dương chi hỏa trong thân thể Lâm Trục Thủy bức ra , thiêu hủy quyển sách đã phong ấn uy lực của Kim Ô.

Vì đâu mà Mạnh Dương Thiên lại biết được biện pháp này , hiển nhiên cùng Sái Bát không thoát khỏi có liên quan với nhau.

Nhưng mà cũng còn may, lúc này hết thảy đều đã kết thúc, Chu Gia Ngư về lại thân thể của mình, mà Lâm Trục Thủy cũng không cần phải lo lắng về thể chất cực dương nữa

Cho tới lúc này, Chu Gia Ngư đột nhiên nhớ tới một việc rất quan trọng: "Tiên sinh, cơ thể kia của em......"

"Thiêu rồi ." Lâm Trục Thủy nói, "Anh tự tay thiêu rồi đem đi hạ táng."

Chu Gia Ngư nghe được lời này của Lâm Trục Thủy, vô thức cảm thấy đau lòng: "Khi đó khẳng định rất đau khổ đúng không ạ ?"

"Đúng vậy." Lâm Trục Thủy ôn thanh nói, "Khi đó anh tính sẽ bồi em cùng đi, cũng may Lâm Giác còn bình tĩnh, nhắc nhở anh ...... Lúc này mới không phạm phải sai lầm lớn."

Chu Gia Ngư nghe vậy nội tâm nghĩ lại mà sợ, cậu khó có thể tưởng tượng, nếu ngay lúc mình khôi phục ký ức lại phát hiện Lâm Trục Thủy đã tuẫn tình , khi đó mình sẽ thống khổ cùng tuyệt vọng đến như nào.

"Có thời gian cùng đi nhìn xem được không ạ ??." Chu Gia Ngư cọ cọ Lâm Trục Thủy, "Đem bia mộ sửa lại......"

Lâm Trục Thủy nói: "Vậy cơ thể kia của em làm sao bây giờ?"
Chu Gia Ngư suy nghĩ trong chốc lát, vui vẻ: "Nếu em cũng đã dùng qua rồi , vậy thì vẫn chôn ở bên nhau đi ."

"Cũng đúng." Lâm Trục Thủy gật gật đầu.

Qua mấy ngày, Lâm Trục Thủy liền mang theo Chu Gia Ngư đi xem mộ hợp táng của bọn họ, Chu Gia Ngư nhìn thấy hai cái tên được mạ vàng trên đó mà trong lòng nghẹn đến mức hoảng, thúc giục Lâm Trục Thủy mau mau đem bia mộ này đổi đi.

"Được ." Lâm Trục Thủy gật đầu đồng ý.

"Đã trở về thật tốt a." Chu Gia Ngư cảm thán, "Vẫn còn tốt là em đã trở về ..."

"Đúng vậy." Lâm Trục Thủy nói, "Còn tốt là em đã trở về ." Chu Gia Ngư nở nụ cười.

Tuy rằng thân thể khôi phục rất nhanh , nhưng cùng cơ thể khỏe mạnh trước đây so sánh vẫn là kém không ít. Bởi vì Chu Gia Ngư quá gầy, Lâm Trục Thủy ôm vào trong lòng đều cảm thấy cộm tay. Vì thế Lâm Trục Thủy bắt đầu đối với việc ăn uống của cậu trở nên đặc biệt cẩn thận, mỗi ngày ăn nhiều hay ít, ăn như thế nào, đều phải nghiêm khắc đặt ra tiêu chuẩn.

Chu Gia Ngư thật sự là ăn không hết , bị nghẹn tới nước mắt lưng tròng, cảm giác mình giống một con vịt bị bón cho đầy bụng : "Thật sự ăn không vô nữa đâu ạ ....."

"Quá ít, ăn thêm hai miếng nữa được không?" Lâm Trục Thủy bưng chén, ôn thanh hỏi.

"Thật sự không được nữa đâuuu ....." Chu Gia Ngư sắp khóc tới nơi , quay đầu nhìn về phía Lâm Giác xin giúp đỡ, Lâm Giác ở bên cạnh nhỏ giọng nói : "Trục Thủy, cũng không sai biệt lắm đâu , Gia Ngư cũng đã ăn một chén rồi còn gì ."

Lâm Trục Thủy không mặn không nhạt trả về một câu: "Chị ăn so với em ấy nhiều, thịt trên bụng cũng so với em ấy dày."

Vẻ mặt Lâm Giác vặn vẹo một trận, nhưng mà khi liếc mắt nhìn Chu Gia Ngư thì thấy dáng vẻ yếu đuối mong manh của cậu lại cảm giác chính mình cũng vô lực phản bác...... Cuối cùng trong lòng xúc động nói chính mình muốn giảm cân .

Chu Gia Ngư: " Sư bá, chị vì sao lại dễ dàng từ bỏ như vậy ...???"

Cuối cùng dưới sự kiên trì của Lâm Trục Thủy, Chu Gia Ngư lại phải ăn thêm non nửa chén cơm , mới miễn cưỡng được cho phép rời bàn ăn . Kỳ thật cái này cũng không trách được Lâm Trục Thủy, bởi vì sau khi bị thương thì lượng cơm Chu Gia Ngư ăn vẫn luôn rất ít , mỗi ngày chỉ ăn có một chén cơm, như vậy thì cơ thể khôi phục quá chậm.

Ăn no căng bụng , Chu Gia Ngư nằm liệt trên sô pha, chậm rãi xoa cái bụng tròn trịa của mình .

Thẩm Nhất Cùng ở bên cạnh trêu , nói Chu Gia Ngư quả thực giống một cái bụng cá.

Chu Gia Ngư nhìn hắn liếc một cái, nói vậy ngươi là cá gì , cá lóc hả ??? .

Thẩm Nhất Cùng cả giận nói: "Có thể nào đừng có lấy màu da của tôi ra nói không hả, cũng đã trêu ba năm rồi đó , bộ không thể đổi cái khác sao?"

Chu Gia Ngư nói: "Được thôi, vậy khi nào thì cậu yêu đương ?"

Thẩm Nhất Cùng mắng một tiếng đệt rồi giận dữ bỏ đi .

Trong phòng mọi người đều cười một trận đã đời, ngay cả Chồn cũng bắt đầu kêu ca са са.

Chu Gia Ngư nằm một lúc thì có chút mệt mỏi, mí mắt cũng càng ngày càng nặng, cậu nhắm mắt lại, nặng nề ngủ mất ,trong lúc mơ màng cảm giác có tấm chăn mỏng phủ lên người cậu .

Một giấc này Chu Gia Ngư ngủ đến cực đã, tỉnh lại thấy Lâm Trục Thủy ngồi ở bên cạnh, đang cầm một quyển sách chậm rãi đọc. Sau khi cậu mở to mắt, cũng không lên tiếng , cứ vậy nhìn chăm chú khuôn mặt Lâm Trục Thủy, nhìn ánh mặt trời chiếu lên bờ vạ cùng những sợi tóc của Lâm Trục Thuỷ , có vẻ yên tĩnh lại ấm áp vô cùng.

Giờ khắc này, vô luận là linh hồn hay thân thể, Chu Gia Ngư đều cảm thấy một loại thoải mái khó có thể miêu tả. Phảng phất như nằm trên một lớp lông vũ thật dày , đôi mắt không tự chủ được lại lần nữa nhắm lại.

"Tỉnh?" Lâm Trục Thủy phát hiện hơi thở Chu Gia Ngư có biến hóa, mở miệng dò hỏi.

"Dạ, tỉnh." Giọng Chu Gia Ngư khàn khàn, "Hôm nay thời tiết thật tốt nha."

"Đúng vậy ." Lâm Trục Thủy lại gần hôn lên môi cậu, "Có muốn cùng anh đi ra ngoài không ?"

Chu Gia Ngư cười gật gật đầu: "Dạ muốn."

Vì thế Chu Gia Ngư liền từ trên sô pha bò dậy, lười biếng ngáp một cái, rồi cùng Lâm Trục Thủy cùng nhau đi ra ngoài dạo một vòng.

Hai người đi từ nhà trước ra tới nhà sau , không biết nghĩ gì, Chu Gia Ngư đột nhiên nói muốn đi xem cành khô Tổ Thụ, vì thế bọn họ liền đi đến nơi có bố trí trận pháp dùng để gieo trồng Tổ Thụ.

Nơi này âm khí rất nặng, trong tình huống bình thường cũng sẽ không có người lại đây, Chu Gia Ngư hiện tại đã không còn là thể chất cực âm nữa, cho nên cũng không còn sợ bị ảnh hưởng. Lúc cậu còn cách Tổ Thụ khá xa , Chu Gia Ngư thị lực nhanh nhạy lập tức chú ý thấy một hạt mầm xanh biếc trên cành cây Tổ Thụ ,nó khiến cậu kinh hỉ một phen .

Màu xanh lục đó bắt mắt như thế, ở trên thân cây khô khốc đó hấp dẫn ánh mắt của Chu Gia Ngư .

"Nẩy mầm rồi ...!!" Chu Gia Ngư kinh hỉ nói, cậu chạy nhanh đến bên cạnh Tổ Thụ, phát hiện chính mình ở xa xa nhìn thấy màu xanh biếc đó thật sự không phải là ảo giác, một viên nho nhỏ chồi non từ trên thân cây Tổ Thụ xông ra, tuy rằng chỉ nhỏ cỡ hạt gạo, nhưng chính xác là có tồn tại.

"Nẩy mầm rồi." Lâm Trục Thủy cũng xác định với Chu Gia Ngư , anh tựa hồ cũng có hơi kinh ngạc, không nghĩ tới ba phần xác suất thấp như vậy cũng bị Chu Gia Ngư gặp được.

Chu Gia Ngư cười đến đôi mắt đều mị lên, trong miệng nhắc mãi con trai em cuối cùng cũng có thể lấy vợ rồi , nhìn Tổ Thụ, cậu lại nhớ tới Từ Kinh Hỏa đã mất tích bấy lâu nay. Từ sau khi đem đất gửi chuyển phát nhanh tới đây , Từ Kinh Hỏa cứ vậy không còn tin tức nào , sinh tử không rõ .

Cũng không biết hắn còn sống hay không, ý niệm này chợt loé trong đầu Chu Gia Ngư, nhưng cậu cũng không miệt mài theo đuổi, chỉ là ở trong lòng nghĩ có lẽ từ góc độ nào đó mà nói ,cái chết đối với Từ Kinh Hỏa mà nói ngược lại là một loại giải thoát.

Không có tin tức , Từ Kinh Hỏa liền giống như nước chảy bèo trôi , thổi đi nơi nào, muốn phiêu bao lâu, đều không ai biết .

Vào buổi tối hôm đó , mọi người đều đã biết Tổ Thụ nẩy mầm. Đương nhiên đối với tin tức này phản ứng lớn nhất chính là Tiểu Chỉ , sau khi nó nghe xong liền hưng phấn nhảy lên vai Chu Gia Ngư loạn kéo tóc cậu.

Chu Gia Ngư bị kéo đến dở khóc dở cười, nói Tiểu Chỉ a, con kiềm chế chút đi, đừng đem tóc ba kéo thành đầu trọc luôn a .

Bên cạnh Chồn tuyết cũng ca ca kêu, như đồng ý lời Chu Gia Ngư nói.

Nhưng lời này cũng không thể ngăn cản tâm tình hưng phấn của Tiểu Chỉ, sau khi nó kéo tóc Chu Gia Ngư xong , lại yên lặng đem ánh mắt chuyển qua trên người Lâm Trục Thủy.

Chu Gia Ngư: "......" Đây là mơ tưởng lớn nhất của con phải không? Nhưng mà ba ba cũng không giúp được con đâu con trai à .

Tóc của Lâm Trục Thuỷ đúng thật là rất đẹp, mềm mại mượt mà, sạch sẽ cột gọn ở sau đầu, Chu Gia Ngư lúc trước từng vuốt qua một lần, cảm giác rất thoải mái, hơn nữa mang theo một mùi hương gỗ tử đàn, làm cậu hận không thể đem đầu chôn ở bên trong hít hà cho đã.

Tiểu Chỉ đáng thương vô cùng nhìn Chu Gia Ngư.

Chu Gia Ngư bất đắc dĩ nghĩ con bán manh cho ba ba làm gì , con muốn sờ tóc của ba ba lớn thì không phải nên đối với ba ba lớn bán manh sao. Tuy rằng Lâm Trục Thủy hiện tại đã không còn là thể chất cực dương, nhưng Tiểu Chỉ vẫn có chut sợ anh , cho nên lúc này cũng chỉ là mơ ước tóc của Lâm Trục Thủy chứ không dám trực tiếp động thủ.

Chu Gia Ngư còn chưa nói gì , liền thấy Lâm Trục Thủy duỗi tay đem Tiểu Chỉ ôm qua , sau đó động tác tự nhiên đưa tới trên vai.

Mắt Tiểu Chỉ lập tức mở to, bất quá vẫn còn rụt rè hỏi một câu: "ba ba lớn ơi , con có thể sờ tóc ngài sao?"

"Ừhmm ." Lâm Trục Thủy nói.

Được Lâm Trục Thủy cho phép, Tiểu Chỉ xắn tay áo liền bắt đầu động thủ, nhưng mà rốt cuộc cũng không phải tóc ngắn như Chu Gia Ngư, nó cũng không dám vuốt mạnh, chỉ thật cẩn thận bắt đầu vuốt nhẹ , xem biểu tình đó là vuốt tới khá là vui vẻ.

Những người khác trong nhà đều là một vẻ mặt "ôi cái quằn què gì vậy???" , Chu Gia Ngư cũng dở khóc dở cười, trong lòng nghĩ Lâm Trục Thủy quả thật là một ba ba tốt nha.

Tiểu Chỉ thỏa mãn nguyện vọng bấy lâu nay , nó cảm thấy rất mỹ mãn, Chu Gia Ngư chú ý thấy lúc nó từ trên người Lâm Trục Thủy xuống , trong tay còn cầm theo một sợi tóc rất dài . Chu Gia Ngư đem nó bế lên, hỏi nó muốn làm gì đây . Tiểu Chỉ khẽ meo meo ở bên tai Chu Gia Ngư nói: "Đem tóc ba ba lớn cùng ba ba cột lại bên nhau, vậy là ba ba vĩnh viễn sẽ không rời khỏi Tiểu Chỉ nữa a."

Trong lòng Chu Gia Ngư hơi khựng lại , nghĩ tới đoạn thời gian mình xảy ra chuyện đó, Tiểu Chỉ cũng không biết đã chịu đựng như thế nào.

Bất quá cũng may, cậu cũng đã trở về.

Không bao lâu sau khi cơ thể Chu Gia Ngư chuyển biến tốt, Lâm Trục Thủy đột nhiên đề nghị về việc ra nước ngoài sống.

Đầu óc Chu Gia Ngư lúc ấy vẫn chưa bắt kịp , ngây ngốc hỏi Lâm Trục Thủy vì cái gì muốn ra nước ngoài sống a.

Lâm Trục Thủy nhìn cậu: "Muốn cùng em trói buộc trên mặt pháp luật ..."

Chu Gia Ngư sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười: " Dạ được."

Lâm Trục Thủy nghe được Chu Gia Ngư dứt khoát đồng ý như thế, tựa hồ cũng thở dài nhẹ nhõm , anh duỗi tay nắm lấy tay Chu Gia Ngư , mười ngón tay đan vào nhau, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: " Đừng rời khỏi anh thêm lần nào nữa được không?"

"Dạ được ." Chu Gia Ngư hôn lên mu bàn tay của Lâm Trục Thủy, "Em quyết sẽ không rời khỏi anh lần nào nữa ."

Lâm Trục Thủy ôm Chu Gia Ngư, sức lực rất lớn , hận không thể đem cậu hoà làm một với mình , anh nói: "Cám ơn em ."

Chu Gia Ngư hôn Lâm Trục Thuỷ : "Phải là em cám ơn anh mới đúng chứ ."

Có thể gặp được anh, là may mắn lớn nhất cả đời này.

Hoàn chính văn.

Bình Luận (0)
Comment