Ngũ Hành Online

Chương 8

Ba con liệt hỏa điểu(chim lửa) đột nhiên tháo chạy,sống ở hải bình nguyên(đồng bằng ven biển) phía trước khô mộc rừng rậm,thuộc loại quái cấp thấp,tuy là công kích chủ động nhưng lực sát thương lại không lớn.Mà ba người Lăng Vân có thể thấy được so với thể tích bình thường ở tân thủ thôn thì lớn hơn nhiều,hơn nữa tốc độ cũng nhanh hơn cho nên mới nói tại sao nơi này có nhiều thực vật Ma tộc chạy trốn.Liệt hỏa điểu đem bọn họ phóng tới trên hải bình nguyên rộng lớn sau đó vỗ vỗ cánh bay đi,nhìn khô mộc rừng rậm từ phía xa đã hoàn toàn bị sương mù màu đen dày đặc bao phủ,hơn nữa sương mù dày đặc còn có chiều hướng khuếch trương.Ba người đứng đấy,ai cũng không nói gì,trong tay Lăng Vân vẫn còn cầm một nửa viên trân châu,gắt gao nắm chặt lại giống như là muốn đem trân châu khảm vào da.

Qua hồi lâu,Tra Tra Tạc gọi ra thái đơn,đột nhiên phát giác được giữa nhiệm vụ của mình thừa ra một hàng chữ màu vàng:

Tên nhiệm vụ: Ngạc mộng trọng hiện(tái hiện ác mộng)

Loại hình nhiệm vụ: nhiệm vụ đặc thù

Nội dung nhiệm vụ: trong 3 ngày tiêu diệt Vạn năm ma thụ,cứu vớt vân thôn.

“Mạc Nhật,Lăng Vân,các ngươi nhìn xem thái đơn nhiệm vụ.” Tra Tra Tạc thấy hai người gọi ra thái đơn sau đó hỏi “Chúng ta từ khi nào thì gây ra nhiệm vụ khủng bố như vậy?Có khi nào là hiệu tính?”

Không ai trả lời hắn.Sau một trận trầm mặc,Lăng Vân đem vật hắn vẫn nắm trong tay mở ra cho những người khác xem. “Ta nghĩ là có quan hệ với cái này đi.” Ngữ khí rất bình thản rất nhạt nhẽo nhưng mà Mạc Nhật lại bỏ đi khổ sở nghe ra trong hắn,nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn.(Ellie: 2 anh tiến triển chậm wá~ làm chờ sốt hết cả ruột gan)

“Đây là cái gì?” Tra Tra Tạc tò mò cầm lấy xem: “Chỉ là một viên trân châu bị nứt thôi a?”

“Đây là Mộc Chi Châu.” Ngay tức khắc một con sư tử màu vàng kim xuất hiện phía sau Tra Tra Tạc làm hắn lại càng thêm hoảng sợ.Có điều sư tử dường như không có ác ý,trực tiếp đi tới trước mặt Lăng Vân: “Là ngươi gở xuống phong ấn Mộc Chi Châu của Vạn năm ma thụ sao?”

Quả nhiên là họa do hắn gây ra.Cảm giác tự trách trong lòng càng thêm mãnh liệt,hít sâu một hơi,Lăng Vân ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt sư tử trả lời: “Đúng vậy.”

“Ngươi đã gây ra đại họa,người trẻ tuổi.” Sư tử lắc lắc đầu.

“Chúng ta sẽ chịu trách nhiệm,cầu ngươi nói cho chúng ta biết nên làm gì bây giờ.” Không đành lòng nhìn thấy Lăng Vân khổ sở,Mạc Nhật đi tới kéo hắn về phía sau để mình đứng đó cùng sư tử mặt đối mặt.

Sư tử nhìn Mạc Nhật,chợt nói: “Ngươi là Ma tộc?” Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn,mới nói tiếp: “Các ngươi cầm trên tay là Mộc Chi Châu,chính là nước mắt của Nữ Oa nương nương xưa kia,tiêu biểu cho mộc.Vào thời điểm đại chiến tiên ma,vùng này đều là lãnh địa của Ma tộc,mà khô mộc rừng rậm khi đó là mộ phần của Ma tộc,thi thể của Ma tộc chết đi sẽ bị ném đến nơi nào,cây cối mỗi năm hấp thu trứ ma khí(khí mê muội) ở đâu biến thành tà ác vô cùng,mà trong đó có một bởi vì hấp thụ ma khí của Ma Vương mà bản thân có chiều hướng biến thành thụ tinh(cây tinh) thống lĩnh cây khác.Thế là bị con người xưng là tử vong sâm lâm di động bởi vì vùng rừng kia biết di chuyển.Hai tộc tiên ma sau đó bị Ngũ Hành chiến sĩ phong ấn mà vùng tử vong sâm lâm cũng bị mộc chiến sĩ dùng một nửa Mộc Chi Châu phong ấn.Những năm gần đây,sức mạnh phong ấn của Ngũ Hành biến yếu,ngay cả Mộc Chi Châu phong ấn ma thụ này cũng không ngoại lệ.Thực ra ngươi cũng không cần áy náy,bởi vì nơi trước kia Mộc Chi Châu này phong ấn là rể cây của ma thụ,nghìn năm qua,ma thụ này đã đem trân châu chậm rãi di chuyển lên,tiếp đó không lâu sẽ bị đẩy ra,bị ngươi gở xuống cũng ít nhất tránh được vận mệnh tổn hại đến trân châu.”

Nghe xong lời nói của sư tử,Lăng Vân mới có chút dễ chịu,sau đó đưa ra vấn đề: “Tại sao lại có quan hệ với vụ vân thôn,tân thủ thôn không phải là có bảo hộ tằng(dù bảo hộ) quái vật không thể xâm lấn sao?”

“Đúng vậy,tân thủ thôn có bảo hộ.Nhưng giới hạn của bảo hộ là trên mặt đất mà những cây cối này có thể thông qua lòng đất để tiến vào thôn xóm làm hại con người.”

“Đã hiểu,xin nói cho chúng ta biết phải làm như thế nào.”

“Tìm nửa kia của viên trân châu, khảm vào cái chuôi trên thân Mộc kiếm,sau đó dùng cái chuôi Mộc kiếm này đâm thủng tim ma thụ.” Nói xong,hệ thống liền nhắc nhở Lăng Vân: nhận được 1 khổng Mộc kiếm(kiếm có khe hở).

“Ta là kiếm khách,đây hẳn là để cho ta làm.” Mạc Nhật nói chen vào.

“Ngươi không được.” Sư tử bác bỏ: “Ngươi là Ma tộc.Ta nói ma thụ nhờ vào hút ma khí lớn mạnh của Ma tộc,ngươi đi một mình sẽ không có lực chống lại,chỉ có nhân tài Tiên tộc mới có thể chống lại ma thụ.”

Mạc Nhật còn định nói thêm gì đó lại bị Lăng Vân ngăn cản. “Ta nhất định sẽ tiêu diệt ma thụ,xin nói cho ta biết làm sao mới có thể tìm được nửa kia của viên trân châu.”

“Nửa kia của viên trân châu ngay ở chỗ thôn trưởng vụ vân thôn.Tốt lắm,thời gian không còn nhiều các ngươi cố lên.” Nói xong,sư tử bỗng tiêu thất.

“Ta không cho phép,quá nguy hiểm,chắc chắn sẽ có cách khác.” Mạc Nhật lập tức mở miệng phản đối,tiếp theo là Tra Tra Tạc. “Đúng vật,đầy đe dọa,Lăng Vân,ngươi ngay cả chuyển chức còn chưa chuyển thì làm sao có thể giết BOSS lớn như vậy.”

“Nhưng ngoại trừ ta ra thì không ai có thể tiếp cận được quái vật kia.Với lại,chắc chắn sẽ có cách,ta cũng không phải là muốn đánh bại hắn,chỉ cần đem Mộc kiếm đâm vào tim hắn thì xong rồi.”

“Cái đó và đánh bại hắn thì có gì là khác nhau……” Mạc Nhật còn đang muốn can ngăn thì lời nói lại bị cắt đứt.

“Không cần nói nữa,ta đã quyết định.Việc bây giờ cần làm là tìm thôn trưởng vụ vân thôn lấy nửa kia của Mộc Chi Châu,sau đó thừa dịp trước khi ma thụ chưa có làm ra nguy hiểm gì lớn hơn nữa thì tiêu diệt hắn.”

Mạc Nhật cùng Tra Tra Tạc biết không thể ngăn cản hắn đành phải đi theo.Ba người đi trên đường nhỏ,rất nhanh đã đến vụ vân thôn.Tuy rằng không biết thôn trưởng ở đâu,may thay có nhiều người nhiệt tình,rất nhanh đã tìm tới nhà thôn trưởng.

“Có ai ở đây không?” Lăng Vân gõ gõ cửa nhưng không ai trả lời.

Tra Tra Tạc lén lút nhìn từ cửa sổ,nói: “Các ngươi khẳng định chính là nơi này sao?Đây cũng không phải là thôn nghèo,làm sao mà nhà thôn trưởng lại tả tơi như vậy a?”

“Xú tiểu tử,nhà của ta tả tơi thì cản trở ngươi sao” Giờ phút này đây Tra Tra Tạc mới sâu sắc hiểu được đạo lý họa tòng khẩu xuất(họa từ miệng mà ra),hắn chưa kịp giải thích,thoáng cái trên đầu liền bị một cây Thiết chế quải trượng rất to đánh trúng.

Không để ý Tra Tra Tạc bên kia xoa đầu giả khóc,Lăng Vân rất lễ phép hỏi: “Xin hỏi,ngươi chính là thôn trưởng sao?”

“Đúng vậy,tìm ta có chuyện gì?” Thôn trưởng tìm rồi ngồi xuống đỉnh một khối đá lớn nhìn ba người Lăng Vân.

“Chúng ta đến để xin Mộc Chi Châu.” Mạc Nhật trực tiếp đưa ra nội dung chính.

“Mộc Chi Châu?Đó là gì vậy,ta không biết.” Thôn trưởng giả bộ không biết,trong mắt đã có một đạo tinh quang hiện lên,tuy rằng rất nhanh nhưng vẫn bị Lăng Vân tóm được.

“Thôn trưởng gia gia,xin ngươi hãy đem Mộc Chi Châu giao cho chúng ta,mặc kệ có yêu cầu gì đều được.” Lăng Vân thành khẩn cầu xin.

“Đúng vậy,lão nhân,a không,lão gia gia,ngươi đừng có giả bộ.Mau đưa cho chúng ta đi,chúng ta chính là phải vội vàng đảm nhiệm hay không đảm nhiệm vào chức vụ quần chúng nhân dân trong nước sôi lửa bỏng a.” Tra Tra Tạc ở bên cạnh hát đệm nhưng kết cục là lại bị trúng một cái quải trượng,sau đó trốn bên tường vẽ vòng tròn.

“Hóa ra giải trừ phong ấn Vạn năm ma thụ là nhóm ngươi a.Đúng vậy,Mộc Chi Châu ở chỗ ta,các ngươi làm sao mà biết?”

“Là một con sư tử màu vàng nói cho chúng ta biết.” Mạc Nhật nãy giờ vẫn không mở miệng,trả lời.

“Sư tử màu vàng?Thì ra là hắn a.” Thôn trưởng cân nhắc một chút,nói: “Đưa Mộc Chi Châu cho các ngươi để giết ma thụ cũng được nhưng các ngươi phải chứng minh một chút thực lực cho ta thấy.”

“Chứng minh như thế nào?”

“Theo ta vào.” Nói xong dẫn bọn họ vào gian phòng rồi mở ra thông đạo tầng hầm,nói với ba người: “Lối ra của tầng hầm này là ở miệng giếng ngoài sân.Các ngươi phải từ đây đi xuống,sau đó mang theo Thử Vương(Vua chuột) từ nơi đó đi ra,thời gian là một nén hương.”

“Chúng ta chắc chắn sẽ trở lại.” Nói xong,Lăng Vân đi đầu tiên,theo sau là Mạc Nhật,cuối cùng là Tra Tra Tạc.

~oOo~

*Thông báo:^^~ mong các bạn thông cảm.
Bình Luận (0)
Comment