Ngũ Hành Thiên

Chương 134



Dịch: pin




Ngải Huy làm một cái động tác mà Đoan Mộc Hoàng Hôn không bao giờ nghĩ đến, hắn đưa kiếm sang tay trái.

Tay trái!

Con mắt của Đoan Mộc Hoàng Hôn trừng to giống như gặp quỷ.

Tay trái Ngải Huy không thấy chút nào gượng gạo, thành thạo nắm lấy kiếm, đâm ra!

Nguyên lực rót vào trong thân kiếm làm hiện lên quang mang nhàn nhạt rồi trong nháy mắt trải rộng khắp thân kiếm, sau ‘ong’một tiếng vang rung động thảo kiếm hóa thành một vệt sáng lạnh lẽo.

Ánh kiếm chiếu sáng khuôn mặt góc cạnh phân minh mang theo thần tình hờ hững của Ngải Huy cùng con mắt lãnh lẽo kiên quyết. Lúc này, hắn giống như biến thành người khác, tỏa ra ánh sáng không thể nhìn thẳng đầy nguy hiểm, sắc bén, bộc lộ tài năng!

Hư chiêu, dụ chiêu, sát chiêu!

Bất kể là lúc trước hơi trầm xuống hay là kiếm thứ nhất không để lại đường lui đều làm đệm cho một kiếm tay trái này của Ngải Huy.

Cơ bắp toàn thân dùng đến cực hạn, băng vải nơi tay trái không biết khi nào đã bung ra bị khí lưu cuồn cuộn kéo theo nhìn như dải mây màu trắng bầu từ trời trút xuống, trở thành cái đuôi tuyệt mỹ cho vệt ánh kiếm tuyệt mỹ này.

Ngải Huy đem tất cả lợi thế đều đặt vào chiến đấu mà không bảo lưu bất cứ cái gì.

Ánh sáng đỏ yêu dị và ánh kiếm lạnh lẽo lại lần nữa giao nhau tại không trung.

Kiếm của Ngải Huy vô cùng chuẩn xác đâm vào vết thương trên trán huyết xà.

Không âm thanh va chạm bén nhọn rơi vào trong tai mà thay vào đó chính là âm thanh của dao sắc cắt qua da thuộc.

Kiếm quang lạnh lẽo thấu xương cắt qua thân thể huyết xà cắt nó thành hai. Máu cùng thịt tựa như một đám mưa bụi màu đỏ, nhưng còn chưa kịp tản ra liền dải mây băng vải bỗng dưng như bạch xà ngẩng đầu cuốn qua huyết nhục không để sót chút nào.

Bộp.

Hai mảnh thân rắn vẫn theo đà bay thẳng đến phía trước các cách học viên không xa rồi mới rơi xuống đất.

Toàn bộ học viên đều bị động tác mau lẹ kinh tâm động phách vừa rồi làm chấn chưa có phục hồi lại tinh thần.

Đoan Mộc Hoàng Hôn bị chấn động đặc biệt mạnh vì hắn đã từng gặp cái gọi là kiếm thuật đại sư nhưng mà những người kia đều chỉ là động tác võ thuật đẹp và biểu diễn chiêu kiếm đều chỉ là truy cầu ưu mỹ.

Một kiếm vừa rồi kia của Ngải Huy nhưng là sắc bén vô cùng cộng thêm cực kỳ sắc sảo.

Tên này lẽ nào thật sự luôn luôn ẩn dấu thực lực? Không phải. Khả năng quan sát của Đoan Mộc Hoàng Hôn tốt hơn rất nhiều so với người khác, trong lòng âm thầm phủ định ý nghĩ này. Cảnh giới hai cung thể hiện ra ngoài là làm giả không được. Chiêu kiếm cũng không phải là tuyệt học gì vì tuy rằng thành thạo nhưng cũng là đâm kiếm thông thường.

Toàn bộ nhân tố đều là bình thường, thế nhưng vì sao kết quả lại sắc bén và chấn động như thế?

Đoan Mộc Hoàng Hôn suy nghĩ một chút liền hiểu rõ mấy phần, chấn động trong lòng tiêu thất nhưng vẫn tán thán như trước.

Đầu tiên là khí thế, khí thế của Ngải Huy từ đầu tới cuối không yếu bớt chút nào luôn thong dong trấn định. Ngay từ đầu Ngải Huy đã có kế hoạch rõ rang đối với thế cục chiến đấu. Điều này dẫn đến tiết tấu chiến đấu luôn luôn trong tầm khống chế của Ngải Huy. Hơn nữa kiếm tay trái thật sự là khiến người không nghĩ đến, dù cho đối thủ của hắn là mình thì cũng rất có khả năng bị trúng chiêu.

Nói đơn giản là Ngải Huy lợi dụng toàn bộ lợi thế của mình một cách hoàn hảo nhất nên mới có kết quả chấn động như vậy.

Tên này... Trời sinh thuộc về chiến đấu a!

Đoan Mộc Hoàng Hôn nheo mắt lại nhưng trong lòng sinh tâm lý hiếu thắng.

Hai người vốn chính là đối thủ một mất một còn, Ngải Huy nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn không vừa mắt mà Đoan Mộc Hoàng Hôn nhìn Ngải Huy cũng khó chịu đủ kiểu. Tên hỗn đản này xác thực là thiên tài chiến đấu, nhưng mà vậy thì thế nào? Tại trước mặt cảnh giới tuyệt đối thì những kỹ xảo cùng quyết tâm chiến đấu này đều là nhỏ bé không đáng kể.

Đoan Mộc Hoàng Hôn trong lòng ngạo nghễ, tại một điểm này gã có đầy đủ lòng tin. Nhưng mà biểu hiện kinh diễm vừa rồi của Ngải Huy cũng khiến gã nhìn thấy thiếu sót của bản thân.

Dù nguyên lực của mình thâm hậu hơn hay kiếm thuật cũng không có thể so với tuyệt học Thanh Hoa nhưng mà lại kém xa Ngải Huy về kinh nghiệm chiến đấu.

Hắn đã hạ quyết tâm rằng chờ lần này trở về gã phải cố gắng mài dũa khả năng thực chiến của mình.

Bị tên hỗn đản này đè xuống là chuyện hắn tuyệt đối không cách nào chấp nhận được!

Mập mạp chồm hổm trên mặt đất nghiên cứu thi thể huyết xà.

"Có phát hiện gì?" Giọng Ngải Huy từ phía sau truyền đến.

Mập mạp cũng không quay đầu lại nói: "Phải nghiên cứu đã, thứ mới mà, nếu có thể tìm đến đỗ độc đáo thì chúng ta liền phát tài rồi!"

Hắn vừa nói vừa cẩn thận bọc lại hai đoạn thân rắn trên mặt đất.

Ngải Huy quá quen thuộc với tính cách tham tiền của Mập mạp, muỗi cũng phải ép ra mấy lạng dầu thì làm sao sẽ bỏ qua huyết xà? Hắn không quan tâm đến mập mạp mà nhìn thoáng qua mọi người, nhìn thấy mọi người đều bình yên vô sự liền chuyển ánh mắt về phía các hộ vệ.

Ánh mắt các học viên khác nhìn về phía Ngải Huy hiện ra mấy phần kính nể, có thể giải quyết một con huyết xà sạch sẽ lưu loát như thế nên hình tượng của Ngải Huy tại trong lòng mọi người đột nhiên trở nên vĩ đại.

Hoàn cảnh tàn khốc ác liệt luôn luôn có thể rèn luyện người. Lần này mọi người không còn thét chói tai cũng là một loại tiến bộ.

Trong mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn không có kính nể mà chỉ có chiến ý nồng đậm.

Nhưng mà khi ánh mắt Ngải Huy đảo qua hắn giống như đảo qua không khí thì sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn liềm trầm xuống. .

Đáng chết!

Lại bị tên gia hỏa này coi khinh!

Ngải Huy nhưng không có tâm tình để ý tới chút tâm tư kia của Chạng Vạng đồng học, hắn vừa xem chiến đấu vừa thầm suy nghĩ. Dù trang viên ở bên ngoài Tùng Gian thành cách Vạn Sinh Viên cực kỳ xa xôi nhưng vậy mà nơi đây đã xuất hiện huyết thú.

Sắc mặt hắn trở nên rất khó nhìn khi nghĩ đến một điểm này,.

Thỏ huyết bị hộ vệ vây công nên không cầm cự được bao lâu cũng bị đánh chết. Điều này cũng làm Ngải Huy nhìn thấy những hộ vệ này rèn luyện không được tốt lắm, các hộ vệ chiếm cứ ưu thế nhân số và thực lực mạnh hơn Ngải Huy nhưng mà mọi người đều sợ bị thỏ huyết cắn bị thương dính huyết độc, có một số người chân tay co cóng, nên mới tốn thời gian dài như vậy mới kết thúc được chiến đấu.

Ngải Huy không thể không âm thầm lắc đầu, những cảnh vệ Cảm Ứng tràng quá quen với cuộc sống thái bình nên trình độ thực sự không được tốt lắm.

Các hộ vệ hoan hô, các học viên cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Ngải Huy bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Chúng ta phải rời nơi đây!"

Giọng hắn hấp dẫn mọi người chú ý, các học viên lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn họ không nghĩ tới Ngải Huy sẽ đột nhiên nói ra những lời này. Duy độc Đoan Mộc Hoàng Hôn lộ ra thần sắc như có chút suy nghĩ, căn cứ lý giải của gã đối với Ngải Huy trong khoảng thời gian này, tên hỗn đản này nhất định có phát hiện gì đó.

Một gã trung niên hộ vệ đứng ra, mặt âm trầm: "Tiểu quỷ, không nến gây phiền phức cho chúng ta!"

Ngải Huy không hề bị tác động: "Huyết thú đã xuất hiện có nghĩa là huyết tai đã lan tràn đến khu vực này. Nơi đây đã không còn an toàn nên chúng ta tốt nhất lập tức vào thành."

Trung niên hộ vệ lộ ra vẻ cười nhạo: "Hai con huyết thú đã hù dọa ngươi thành như vậy, yên tâm đi, lần này là chúng ta không có phòng bị mới để chúng nó đắc thủ. Chỉ cần chúng ta có phòng bị, huyết thú có tới nhiều hơn cũng đảm bảo các ngươi an toàn."

"Các ngươi đảm bảo không được." Ngải Huy lạnh lùng nói, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt trung niên hộ vệ tái mét, âm thanh băng lãnh không mang theo chút tình cảm nào: "Một khi huyết thú cắn bị thương liền sẽ trúng độc. Nơi đây chỉ cần xuất hiện một con huyết thú, rất nhanh huyết thú liền sẽ tràn lan."

"Ngậm miệng! Bớt tại nơi đó nói chuyện giật gân! Nào có huyết thú tràn lan? Chỉ có hai con!" Trung niên hộ vệ tức giận nói, nếu không phải vừa rồi Ngải Huy đánh chết huyết xà biểu hiện ra thực lực khiến y có điểm kiêng kỵ và hơn nữa lo lắng khiến cho các học viên phản ứng thì y đã sớm bắt lấy Ngải Huy.

"Thời kỳ ủ bệnh." Giọng Ngải Huy y nguyên băng lãnh: "Vị đồng học bị thương của chúng ta, chịu đựng qua mấy ngày mới phát tác. Nếu để Huyết độc thật sự bạo phát, chúng ta muốn đi cũng đi không được rồi!"

Các học viên tức thì trở nên rối loạn, rất nhiều người sắc mặt không khỏi đại biến vì bọn họ nhớ tới tình huống biến hóa mỗi ngày vị học viên thụ thương kia, tất bọn họ đều rõ ràng từng chi tiết.

Sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng khẽ biến, hắn thông minh đến cực điểm nên chỉ cần vừa nghĩ qua liền nghĩ rõ ràng lời Ngải Huy nói không phải không có căn cứ.

Sở dĩ hắn không có nghĩ đến chỉ bởi vì hắn là học sinh và đã quen nghe theo phán đoán của các phu tử trong chuyện như vậy.

Mà Ngải Huy từ trước tới nay đều phải tự mình quyết định chuyện lớn chuyện nhỏ. Khi ở Man Hoang, các nguyên tu đại nhân căn bản sẽ không quan tâm sự chết sống của cu-li, nếu muốn sống sót vậy thì chỉ một chút cũng không thể buông lỏng.

Lúc này trung niên nhân cũng có phần hoảng loạn bởi lời Ngải Huy nói.

Các học viên rối loạn khiến y không biết làm thế nào cho phải, hơn nữa lời tiểu quỷ nói cũng khiến y có phần dao động. Không riêng gì y mà các hộ vệ khác cũng có chút thấp thỏm bất an.

Nhưng đội trưởng không có mặt nên mọi người đều đang chờ y đưa ra quyết định.

"Các ngươi cũng biết ta là ai, nếu như ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn..." Đoan Mộc Hoàng Hôn thình lình mở miệng mang theo vẻ mặt không có hảo ý mà nhìn những hộ vệ này. Tuy rằng không có nói rõ nhưng mà ý uy hiếp thì kẻ ngu si đều nghe ra được.

Những hộ vệ này thay đổi sắc mặt.

Bọn họ đã sớm được nhấn mạnh không biết bao nhiêu lần thân phận của Đoan Mộc Hoàng Hôn, nếu như Đoan Mộc gia thiếu gia tại trên tay bọn họ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Đoan Mộc gia nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ, sợ rằng ngay cả người nhà bọn họ cũng bị liên lụy.

"Lão Vương, đi thôi, ta xem còn là vào thành mới tốt!"

"Đúng vậy, vạn nhất huyết độc này thật sự bùng phát, nơi rừng núi hoang vắng này, người nào tới cứu chúng ta?"

"Vào thành cũng không sao đâu vì chúng ta là phụ trách trông giữ bọn họ mà cũng không nói không thể vào thành a. Chúng ta vào thành trông giữ là được rồi mà!"

Những lời này nói cho con mắt lão Vương sáng ngời, có đạo lý a, vào thành trông giữ là được rồi!

"Đi! Chúng ta vào thành!"

Vì những ngày này không ngừng phái người ra nên tất cả xe quân nhu trong trang viên đã bay đi không dư thừa chiếc nào.

Điều này có nghĩa là bọn họ cần phải đi bộ về Tùng Gian thành, cũng may trang viên cách Tùng Gian thành chỉ có bốn mươi km.

Đối với Ngải Huy mà nói quãng đường này còn không bằng khoảng cách hắn đi Huyền Kim tháp.

Ngải Huy không hề sơ ý, hắn đang tận dụng thời gian khôi phục nguyên lực. Vừa rồi khi đối phó huyết xà nguyên lực của hắn tiêu hao không còn, nếu như trên đường gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì hắn sẽ không có chút lực chống cự nào. Dù có hộ vệ cùng Đoan Mộc Hoàng Hôn tại đây nhưng mà Ngải Huy không yên tâm giao mạng mình vào tay người khác.

Hắn vừa đi, trên tay đang không ngừng múa may thảo kiếm trên tay, dẫn dắt kiếm thai nhảy lên, sinh thành kiếm chi nguyên lực.

Ánh mắt người xung quanh nhìn về phía Ngải Huy, quái dị vô cùng.

Cái gia hỏa này khi đi bị động kinh sao?

Lão Vương nhìn thấy trong lòng chột dạ, cũng may vừa rồi không có động thủ, tên tiểu quỷ này rất tà môn. Vừa bước đi vừa động kinh, nếu như còn lẩm bẩm trong miệng nữa thì rõ ràng chính là lên đồng rồi.

Ngải Huy không quan tâm ánh mắt người khác vì chỉ cần có thể nhanh hơn khôi phục nguyên lực thì mất mặt tính là cái gì?

Trong lòng mọi người đều chột dạ và có chút sợ hãi, hầu như là vừa đi vừa chạy.

Tốc độ như vậy đối với Ngải Huy xuất thân cu-li mà nói là không đáng nhắc tới. Nhưng mà vừa đi lại vừa múa kiếm lại là một loại thể nghiệm cực kỳ lạ lẫm.

Lúc đầu hắn luôn tìm không được nhịp điệu nên kiếm chiêu không ăn nhập với nhau, nhưng mà khi hắn bắt đầu từ từ nắm giữ được bí quyết thì hắn rất nhanh phát hiện điểm đặc biệt trong đó.

Bình Luận (0)
Comment