Ngũ Hành Thiên

Chương 144

Dịch: Hàn Lâm Nhi

Sư Tuyết Mạn tái mặt.

Của nợ...

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày có người gọi mình là của nợ.

Đáng ghét!

Tuy gắng kiềm chế làm bộ như không có gì, thế nhưng sắc mặt nàng vẫn có chút mất tự nhiên. Nàng hít một hơi thật sâu mới nén được lửa giận trong lòng, thấy Tang Chỉ Quân quan tâm thì miễn cưỡng cười nói: "Có thể là lúc chiều tu luyện quá sức."

Bên kia, mập mạp phản ứng kịp: "Nên thực ra ngươi thiếu nợ tám ngàn vạn?"

Ngải Huy nghe vậy thì chợt chẳng có hứng thú gì với bát mì trước mặt nữa, hắn nói giọng bất thiện: "Sao ta nghe có vẻ ngươi đang hả hê nhỉ?"

"Không không không!" Mập mạp lắc đầu như trống bỏi: "Không phải là có chút, mà là cực kỳ! Không ngờ A Huy ngươi lại có ngày thiếu người ta tám ngàn vạn. Ha ha ha, A Huy này, ta nghiêm túc nói cho ngươi biết, cùng là kẻ thiếu nợ, chúng ta cần đoàn kết tương thân tương ái, đừng nên đòi nợ mọi lúc mọi nơi thế..."

"Ta sắp trả hết nợ rồi." Ngải Huy khinh bỉ nhìn mập mạp, đồng thời cũng nhìn chằm chằm Tang Chỉ Quân như đang nhìn một pho tượng thần tài toàn bằng vàng ròng.

Có Thỏ hào, tất có thổ hào!

Mập mạp vẫn bình thản, chẳng thèm nói lời nào, thế nhưng bộ mặt dương dương tự đắc kia làm Ngải Huy cảm thấy ngứa răng: "Khi về thì luyện Bách Hoa Bộ thêm hai trăm lần nữa!"

"Này này này, Ngải Huy, ngươi đừng trả đũa như vậy!" Mập mạp lập tức nhảy dựng lên.

"Không thì ngươi thanh toán hóa đơn?" Ngải Huy lạnh lùng cười, tung đòn sát thủ.

Mập mạp lập tức ngậm miệng, giờ gã đã biết thế nào là bắt người tay ngắn rồi.

Bên kia, trong đôi mắt của Sư Tuyết Mạn hiện lên một đạo hàn quang, nàng khẽ cười nhạt, hiện giờ hắn còn có tiền ăn mì thịt bò, xem ra cũng khá giả rồi.

"Không đúng, A Huy này..." Mập mạp bỗng nhớ tới một chuyện, chợt nghi hoặc nói: "Ngươi vừa nói là một cô bé?"

Cô bé? Con gái?

Trong trí nhớ của mập mạp thì thế giới của Ngải Huy chỉ có chiến đấu, tu luyện, binh khí, kiếm tiền. Binh khí là vì để chiến đấu được càng tốt, kiếm tiền là vì để tu luyện tốt hơn, cho nên nói đến cùng, thì vẫn là chiến đấu và tu luyện. Gia hỏa này quả là một cỗ máy chết chóc thực sự.

"Không sai." Ngải Huy đang bận tính tiền với lão bản.

"Không nghĩ tới vừa ra khỏi hoang dã ngươi đã nghĩ thông rồi!" Mập mạp táp lưỡi nói: "Không ngờ ngươi lại giúp một cô gái trả tiền mì, sao ngươi không trả giúp ta nhỉ?"

Ngải Huy ngẩng đầu nhìn thoáng qua lão bản, tay chỉ vào chồng bát trước mặt mập map: "Chỗ này để gã tự trả."

Mập mạp vội vàng run lên, gượng cười nói: "Giúp giúp giúp, trả hết trả hết."

Ngải Huy lại cúi đầu tính tiền tiếp, vừa tính vừa lẩm bẩm, mập mạp chết tiệt, sao lại ăn nhiều như vậy chứ?

Mập mạp chợt cảm khái: "Ai, hiện giờ chỉ còn lại hai ta, nếu có thể thấy A Huy ngươi tìm được một cô gái sinh con đẻ cái thì đời này ta cũng không còn gì tiếc nuối nữa, có chết cũng nhắm mắt được rồi."

Ngải Huy thoáng khựng lại rồi tiếp tục tính tiền, cũng không ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: "Trả hết tiền rồi hãy chết."

Đáng chết, tính sai rồi...

Mãi một lúc lâu sau, Ngải Huy mới tính xong.

Lúc này Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân cũng ăn xong. Hôm nay Tang Chỉ Quân cảm thấy rất vui nên ăn gần hết cả bát mì, ăn xong thấy bát của Sư Tuyết Mạn vẫn còn nguyên thì thấy có chút xấu hổ.

Khi bọn họ rời quán mì thì màn đêm đã buông xuống.

Cũng do nạn Huyết độc lần này nên hầu như các hàng quán trên đường đều đã đóng cửa. Trời vừa vào tối nhưng khung cảnh đã như tới nửa đêm. Cảnh đêm âm trầm như một con quái vật đang yên lặng nuốt lấy ánh sáng và hơi ấm, đường xá vắng tanh, ngay cả đèn lồng treo hai bên đường cũng có vẻ âm u hơn bình thường.

Thật sự là ảm đạm...

Ngải Huy hít sâu một hơi, hắn tới thành Tùng Gian này lâu như vậy mà nay mới thấy một khung cảnh trầm lắng như thế. Nơi này còn cách Vạn Sinh Viên khá xa, vậy mà còn bị Huyết độc ảnh hưởng nhiều như vậy, thế còn những thành trấn gần đó thì sẽ thế nào?

Rừng cây trước đó còn xanh um thì giờ biến thành cánh đồng hoang vu, những tảng đất đá lớn khô cằn như những vết sẹo xấu xí, đưa mắt nhìn lại chỉ thấy từng đám khói đen cuồn cuộn bốc lên, kéo dài mãi tới tận cuối đường chân trời.

Cảnh tượng khi rời khỏi Vạn Sinh Viên lại hiện ra trong đầu Ngải Huy. Lúc đó, hắn vẫn nhớ lực lượng của Cảm Ứng Tràng đáng sợ như thế nào, cho dù sử dụng một cách cực kỳ táo bạo, song cũng có thể giải quyết hết Huyết độc ở đó. Thế nên đôi khi bản thân Ngải Huy cũng nghi ngờ cảm giác của mình, Cảm Ứng tràng mạnh mẽ như vậy thì sao có thể bất lực trước huyết độc được? Song không hiểu tại sao nỗi bất an trong lòng hắn vẫn giống như một tảng đá nặng trĩu, mãi không buông xuống được.

Ngải Huy tin rằng Cảm Ứng tràng nhất định sẽ có biện pháp đối phó với Huyết độc, có lẽ sự bất an của hắn chỉ là về hiệu suất và tốc độ làm việc của Cảm Ứng tràng mà thôi. Hơn nữa ngay thành Tùng Gian cũng có Huyết độc, có lẽ đây là mấu chốt của nỗi bất an trong lòng mình chăng? Ngải Huy thầm lắc đầu, vứt những tạp niệm kia đi, hắn vốn chỉ là một nhân vật nhỏ, đâu cần lo nghĩ những chuyện như vậy. Điều hắn cần lo bây giờ là làm sao để tu luyện có hiệu quả thì hơn.

Phía sau hai người, Tang Chỉ Quân và Sư Tuyết Mạn cũng rời khỏi quán mì.

Ừm, ngày mai phải tới chỗ lão Lý một chuyến mới được, vụ buôn bán như vậy thì lời bao nhiêu tiền chứ.

Vừa rồi hắn đã trả nợ cho sư nương nên cũng chẳng còn bao nhiêu nữa cả. Mặc dù Minh Tú sư tỷ nói không cần gấp, song Ngải Huy vẫn cố trả toàn bộ. Hắn nghĩ đã thiếu sư nương quá nhiều rồi, lúc trước không có tiền thì đành thôi, nhưng giờ có mà không trả là ý gì?

Cũng may Thỏ hào của hắn đã gặp được thổ hào, lần này hắn cũng có thể kiếm được một mớ. Nghĩ vậy, hắn cảm thấy rất vui, chợt đưa mắt nhìn hai người Sư Tuyết Mạn đang đi ở đằng sau, nghĩ thầm, khách hàng lớn như thế mà mình lại không nhìn người ta, đúng là tắc trách.

Bỗng nhiên, đôi mắt Ngải Huy nheo lại, hắn quát lên: "Cẩn thận! Phía sau!"

Tang Chỉ Quân đang thoải mái duỗi người vì món mì cực ngon hôm nay thì giật mình khi nghe thấy tiếng la cách đó không xa. Sư Tuyết Mạn vẫn đang nhìn tên thủ phạm đáng chết dám nói mình là của nợ kia, cảm thấy chuyện này không xong được. Cũng vì thế nên ngay lập tức nàng đã chú ý tới ánh mắt Ngải Huy nheo lại. Trong nháy mắt đó, nàng đã cảm giác được nguy hiểm đang tới gần. Hơn nữa, nàng từng tiếp xúc với Ngải Huy, cũng biết rõ tên gia hỏa này nhạy cảm thế nào. Thế nên không dừng lại chút nào, thân là một học viên đứng đầu Cảm Ứng Tràng, nàng lập tức thể hiện ra tốc độ phản ứng cực nhanh của mình. Nàng giơ tay đẩy Tang Chỉ Quân sang một bên, đồng thời tay kia vẫy nhẹ, tạo ra một đám mây mù.

Chỉ thấy đám mây lớn cỡ bàn tay đó bỗng nổ tung. Bức tường thủy khí hình tròn lập tức tiêu tán.

Những bức tường do thủy khí tạo thành này nhìn thì mềm mại, lại như dã thú cuồng bạo, lại như tường đồng vách sắt, uy thế vô cùng đáng sợ.

Phía sau....

Sư Tuyết Mạn lạnh lùng nhìn phía trước, lời cảnh báo của Ngải Huy vẫn còn vang vọng trong đầu nàng, thế nên ngay khi tạo thành đám mây nhỏ, nàng cũng đạp mạnh xuống đất, tay tóm lấy Tang Chỉ Quân lao nhanh về phía Ngải Huy.

Ầm! Ầm!

Hai âm thanh dường như vang lên cùng lúc, Sư Tuyết Mạn chợt cảm thấy rùng mình. Tiếng đầu tiên có phần nặng nề, hẳn là tiếng khi kẻ địch tập kích lên tường thủy khí, tiếng thứ hai chắc là công kích của đối phương xuống mặt đất, vị trí là nơi các nàng vừa đứng.

Sư Tuyết Mạn cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Vừa rồi bức tường thủy khí của nàng nổ ra, lực của nó lớn cỡ nào nàng hiểu nhất, nó dễ dàng ném bay một con voi văng xa mấy chục trượng, thế mà kẻ kia lại có thể cứng rắn chống lại, còn có thể công kích các nàng.

Thật đáng sợ!

Khi Sư Tuyết Mạn đứng lên, thấy nơi các nàng vừa đứng đã lưu lại mấy dấu trảo thật sâu thì ngay cả Tang Chỉ Quân cũng tái mặt. Biểu hiện của Sư Tuyết Mạn trấn định hơn nhiều, song cũng cảm thấy sợ hãi, nếu như vừa rồi mình chỉ hơi sơ ý một chút, vậy giờ đây bọn họ không chết cũng đã bị thương. Nàng đảo mắt nhìn xung quanh thì không thấy bất kỳ phát hiện gì, lại ngẩng đầu lên trời, chỉ thấy không gian một màu đen kịt.

"Lúc nãy là gì vậy?" Nàng hỏi Ngải Huy.

Ngải Huy cảm thấy ngoài ý muốn với giọng điệu quen thuộc của đối phương, song gã cũng không có thời gian nghĩ nhiều khi nguy hiểm vẫn còn rình rập. Gã cầm chặt chuôi kiếm, trầm giọng nói: "Là dơi, chắc là dơi đã trúng Huyết độc."

"Dơi?" Sư Tuyết Mạn giật mình: "Sao chúng xông vào được?"

Phòng ngự của thành Tùng Gian cực kỳ cẩn mật, cũng bởi bên ngoài đã xuất hiện loại côn trùng biết bay trúng Huyết độc, thế nên thành Tùng Gian càng phòng vệ kỹ càng trên không hơn. Song ai cũng không nghĩ tới khi bọn họ cảm thấy phòng thủ đã rất kiên cố thì một con dơi lại có thể xông vào.

Ngải Huy cầm chặt chuôi kiếm, mồ hôi lạnh đã sớm ướt đẫm lưng. Đây là lần đầu tiên hắn đã dùng tới trạng thái kiếm thai mà vẫn không thể dò được vị trí của đối phương. Hắn liếm môi nói: "Cẩn thận, bọn chúng còn chưa rời đi."

Sư Tuyết Mạn nghe vậy thì gương mặt trắng bệch, như vừa gặp đại địch.

Lúc trước tuy rằng Tang Chỉ Quân không phản ứng kịp nên sắc mặt có chút khó coi, nhưng giờ nàng cũng đã tỉnh táo lại, vội vàng gỡ xuống một vòng tơ vàng trên cổ tay. Sợi tơ đón gió xòe ra thành một thanh trường cung bằng tơ tinh xảo.

Đây là lần đầu tiên Ngải Huy thấy một cây cung đặc biệt như vậy, không nhịn được bèn chăm chú quan sát nó. Chỉ thấy cây cung này hình như được các sợi tơ vàng rất nhỏ đan xen tạo thành, tựa như một vòng cung bằng xương cốt nhưng chỉ có xương lộ ra chứ không có vỏ ngoài vậy. Cây cung này vốn do vô số sợi kim tuyết nhỏ như sợi tóc tạo thành, nó tinh tế và đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật cầu kỳ hơn là một vũ khí.

Khi hắn tỉnh táo lại thì đã thấy Tang Chỉ Quân rút ra ba mũi tên Thỏ hào.

Hiện giờ đang lúc nguy ngập, nàng cũng hành xử rất quả quyết, không có chút lề mề nào.

Sư Tuyết Mạn không mở vân dực, bởi trước mặt một con dơi thì vân dực của nàng chỉ là điểm yếu mà thôi. Bầu trời càng tối thì nàng lại càng không có lợi. Song bàn tay của nàng lại lặng lẽ tạo thành một đám sương mù trắng/

"Chúng ta có nên cầu cứu trước hay không?" Mập mạp ở phía sau yếu ớt hỏi.

Ngải Huy tập trung nghe ngóng mỗi một tấc không gian xung quanh, miệng thì thào: "Không được, bây giờ mà cầu cứu thì sẽ làm cho tình huống rơi vào hỗn loạn, càng làm cho mấy con dơi này có lợi hơn. Hiện giờ chỉ cần cho chúng một chút cơ hội, vậy thì chúng ta đừng mơ sống sót."

Tang Chỉ Quân và Sư Tuyết Mạn nghe thế cũng tỏ ra đồng ý. Vửa rồi nếu không phải Ngải Huy cảnh báo thì sợ rằng giờ hai nàng đã trúng chiêu rồi. Dơi là loài động vật đáng sợ trong bóng tối, chỉ cần một kích không trúng thì chúng sẽ lượn ra xa, dấu mình vào bóng tối đồng thời kiên trì đợi một cơ hội tiếp theo.

Thế nên tình trạng hỗn loạn sẽ càng làm cho nó có nhiều cơ hội hơn.

Lúc này trán Ngải Huy đã đẫm mồ hôi, song thần trí vẫn cực kỳ lãnh tĩnh. Hắn chỉ có thể cảm nhận được một chút khí tức yếu ớt xung quanh mà thôi. Khi nãy cảnh báo cũng không phải do nghe thấy tiếng Huyết dơi mà là lúc đó hắn nhìn thấy một vệt đỏ sậm cực nhạt trong màn đêm.

Vừa rồi hắn đã nhìn rõ ràng, đôi mắt con dơi kia đỏ như máu.

Bình Luận (0)
Comment