Ngũ Hành Thiên

Chương 173

Dịch giả: pin

Tùng Gian thành thất vọng là điều đã định trước, bọn họ đợi rất lâu cũng không thấy có đại sư đến.

Con mắt Viện trưởng dần ảm đạm không che giấu được sự thất vọng.

Trong lòng Vương Trinh cũng rất thất vọng nhưng mà vẻ mặt nhìn qua lại phi thường bình thản. Hắn nhìn thoáng qua viện trưởng, trầm giọng nói: "Đi thôi, chúng ta đi nghiên cứu ảnh đậu được đem về xem tình huống hôm nay rốt cuộc là gì."

Viện trưởng miễn cưỡng xốc lên tinh thần, miễn cưỡng tươi cười.
Vì trả giá tổn thất lớn như vậy mới đạt được những ảnh đậu này nên độ quý giá của nó có cường điệu lên cũng không quá đáng.

Lần này hội nghị quy mô chưa từng có, toàn bộ nhân vật có máu mặt và danh vọng ở Tùng Gian thành đều được triệu tập đến. Vương Trinh biết rõ rằng nếu như không được bọn họ ủng hộ thì Tùng Gian thành không có bất cứ phần thắng nào trong trận chiến tiếp sau.

Phòng họp to như vậy bị chen đến chật ních, nhưng lúc này bầu không khí tĩnh mịch và không có chút thanh âm nào.

Lúc này, sắc mặt mỗi vị tham dự hội nghị đều trắng bệch như giấy, nhìn hình ảnh hiện ra với vẻ mặt đầy hoảng sợ. Khiến bọn họ cảm giác không thở được giống như có sợi dây siết cổ bọn họ lại.

Những thực vật xấu xí dữ tợn kia giống như là đến từ một cái thế giới khác. Không! Chúng nó hẳn là sinh trưởng tại địa ngục.

Rễ cây buông rũ tựa như ống máu thật lớn, thậm chí có thể nhìn thấy bên trong có máu đỏ tươi đang ồ ồ chảy.

Phòng họp vang lên tiếng kinh hô, rất nhiều người không kìm nén được đứng lên.

"Trời ơi, đó là cái gì?"

"Bên trong là máu sao? Thật là đáng sợ! Đó còn là cây sao?"

Ngay cả mộc tu cũng sắc mặt trắng bệch, trong mắt hiện rõ hoảng sợ dù đã nhìn quen các loại thực vật kỳ quái. Bọn họ giống như ngửi được mùi máu tươi nồng nặc sặc mũi khi nhìn hình ảnh ở trước mắt. Bọn họ cũng không nghĩ ra được vì sao thực vật bên ngoài thành lại biến thành dáng dấp kinh khủng như vậy.

Khi mà một gã Nguyên tu bị rễ cây cuốn lấy thì những rễ cây buông rũ dày đặc chi chít đó giống như rắn ngóc lên khiến mọi người lạnh sống lưng.

Mấy cái ghế đổ, người co quắp ngồi dưới đất, run đến hàm răng lập cập.

Lúc này, mỗi người đều hoảng sợ mở to mắt mà không ai chê cười bọn họ. Cuối cùng mọi người cũng hiểu rõ vì sao lại có tổn thất nặng nề như vậy.

Khi mới bị rễ cây quấn lên Nguyên tu vẫn liều mạng giãy dụa, nhưng theo chất lỏng màu đỏ cuồn cuộn không ngừng rót vào, hắn càng ngày càng giãy dụa yếu ớt. Khuôn mặt hắn bắt đầu đỏ ửng lên, ánh mắt trở nên mê ly giống như hưởng thụ. Nhất là khóe miệng của hắn vậy mà lại đang cười, dáng tươi cười vô cùng thỏa mãn và hưởng thụ.

Lít nha lít nhít rễ cây cắm xuyên vào trên thân thể của hắn, chất lỏng màu đỏ ồ ồ chảy xuôi tỏa ra ánh sáng le lói màu đỏ phản chiếu trên mặt hắn, khiến nét tươi cười kia lộ ra vẻ quỷ dị và âm trầm khó mà nói rõ bằng lời.

Trái tim mọi người tựa như bị một bàn tay vô hình nắm chặt lấy, không cách nào tiếp tục đập.

Đầu óc bọn họ trống rỗng, quên hô hấp, khắp người sởn gai ốc.

Thình thịch!

Dáng tươi cười quỷ dị âm trầm kia đột nhiên nổ tung tại trước mặt bọn họ, mọi người không hẹn mà cùng giật mình. Chờ bọn hắn phục hồi lại tinh thần thì vừa đúng nhìn thấy máu thịt nổ tung ra như pháo hoa.

Ọe...

Gần một nửa người tham dự hội nghị giữ lấy cổ họng, khom lưng nôn mửa không ngừng. Tuy phòng họp tràn ngập mùi vị nôn ói khó ngửi nhưng lúc này lại không ai để ý. Những người tham dự hội nghị mà không nôn mửa thì lúc này nhìn chằm chằm vào hình ảnh, mặt trắng như tờ giấy, tay và chân bọn họ đang không khống chế được mà run rẩy. Rất nhiều người muốn thoát khỏi cái phòng họp này, nhưng hai chân bọn họ đã không nghe điều khiển.

Vương Trinh biểu hiện nghiêm túc, hắn không có chút ý cười nhạo nào đối với phản ứng của mọi người.

Biểu hiện của hắn khi lần đầu tiên nhìn thấy đoạn hình ảnh này cũng không tốt hơn những người này bao nhiêu. Hắn đã từng cho rằng mình trải qua núi thây biển máu, trên đời này đã không có thứ gì có thể khiến hắn cảm thấy sợ hãi.

Cho tới tận hôm nay, hắn mới biết được hắn nghĩ như vậy là buồn cười cỡ nào.

"Đổi phòng hội nghị khác." Hắn nói với thuộc hạ ở bên cạnh.

Trong phòng hội nghị mới, lặng ngắt như tờ.

Trên người những đại nhân vật có uy tín danh dự này dính đầy đồ nôn. Trong tay họ nâng một chén nước nóng giống như chỉ có như vậy mới có thể khiến bọn họ cảm giác được một chút ấm áp. Bọn họ kinh hồn bạt vía, mặt tái mét không còn giọt máu.

"Theo tình huống chúng ta nắm giữ hiện tại đến xem, đó hẳn là cách chúng nó lột xác. Chú ý cục u trên thân cây, có phát hiện trên thân cây có rất nhiều hay không? Khi những rễ cây kia hoạt động thì những cục u này liền sẽ hoạt động. Chúng ta có mộc tu phu tử nghiên cứu về phương diện này cho rằng đó là thứ nuốt chửng Huyết thú hoặc là Huyết côn trùng lưu lại. Xác thực mà nói, Huyết côn trùng nhỏ yếu cung cấp chất dinh dưỡng cho Huyết thú mạnh mẽ lột xác. Về điều này, dọc đường trinh sát của chúng ta không có phát hiện Huyết thú và côn trùng, cũng có thể từ đó chứng minh cái suy đoán này."

Phòng họp tĩnh mịch, chỉ có âm thanh cùa thành chủ vang vọng.

"Hiện nay vô cùng có khả năng có một nhóm Huyết côn trùng hoặc là Huyết thú càng cường đại đang lột xác nở ra. Nói cách khác, tiếp theo chúng ta sẽ nghênh đón Huyết côn trùng và Huyết thú càng cường đại hơn. Hoàn cảnh của chúng ta sẽ càng thêm gian nan, thời gian thử thách chúng ta chẳng mấy chốc sẽ đến."

Vương Trinh nhìn quanh toàn trường, nhấn mạnh từng chữ.

"Chúng ta không thể trốn sao? Trên mặt đất không dễ đi, bầu trời thì sao chứ?" Có người hỏi nhỏ.

"Trốn đi đâu?" Vương Trinh hỏi ngược lại: "Cảm Ứng tràng lớn cỡ nào? Chúng ta phải bay đi ra ngoài sao? Hơn nữa chúng ta sẽ đối mặt Huyết thú bay trên không, đừng quên con dơi huyết lần trước. Mất đi thành tường bảo vệ, mọi người cảm thấy mình có thể kiên trì bao lâu?"

Người vừa mới đưa ra vấn đề tức thì không lên tiếng, đám người có phần vội vàng lại một lần nữa yên lặng.

Hội nghị rất thành công, toàn bộ những đề nghị của Vương Trinh đều được mọi người ủng hộ. Tất cả mọi người đều biết rằng đến thời điểm này lực lượng cá nhân thực sự quá nhỏ bé, chỉ có cách đoàn kết lại.

Nhìn mọi người hồn bay phách lạc rời đi, viện trưởng nhịn không được nói: "Ngươi làm như vậy sẽ gây ra khủng hoảng."

Viện trưởng không hề ủng hộ để cho những người này nhìn thấy phần hình ảnh đáng sợ kia, ông ta biết rõ những người này yếu đuối cỡ nào.

Vương Trinh chẳng hề để ý: "Khủng hoảng thì khủng hoảng, vào lúc này khủng hoảng mới có thể khiến bọn họ vứt bỏ tưởng tượng không thực tế. Bằng không ngươi trông chờ người nào trong bọn họ ra sức chứ?"

Viện trưởng biết rõ Vương Trinh nói không sai, nhưng vẫn đầy lo lắng: "Khủng hoảng rất dễ dàng khiến mọi người sụp đổ."

Vương Trinh đột nhiên quay mặt: "Ngươi biết tại chiến trường làm thế nào mới có thể sống sót không? Đừng nghĩ gì cả, cứ xông về phía trước. Kẻ nào sụp đổ là kẻ nhất định chết, ai quản được chứ?"

Viện trưởng trầm mặc.

Nhưng vào lúc này, hai người chú ý thấy có người đi tới phía bọn họ là Hàn Ngọc Cầm và Minh Tú của phường thêu Ngọc.

Viện trưởng và Vương Trinh đồng thời hành lễ thăm hỏi: "Xin chào Hàn sư."

Sau khi thành tựu đại sư, mọi người thường thêm chữ "Sư" phía sau họ để thể hiện sự kính trọng.

Bất cứ một vị đại sư nào, bất luận là lĩnh vực nào đều được hưởng địa vị siêu nhiên. Bất kể là viện trưởng hay là thành chủ đều sẽ giữ sự tôn kính đúng mực.

Tuy rằng lúc này bọn họ càng hi vọng Hàn Ngọc Cầm là một vị đại sư chiến đấu, mà không phải là thêu đại sư, nhưng không phải bởi vì vậy mà bọn họ có chút thất lễ nào.

Đại sư trong bất cứ lĩnh vực gì đều đối với nguyên lực hiểu cực kỳ sâu sắc. Sức chiến đấu của Hàn Ngọc Cầm so với đại sư loại chiến đấu tự nhiên là không bằng, nhưng y nguyên không phải là Nguyên tu phổ thông có thể coi như nhau. Hiểu biết của hai bên về nguyên lực hoàn toàn không tại cùng một cái trình độ, dù cho chiêu thức bình thường đều có khác biệt thật lớn.

Ngay cả đệ tử Minh Tú của bà, sức chiến đấu cũng tương đương kinh người. Minh Tú sinh ra trong danh môn, học thức gia đình sâu xa, có một huynh trưởng lợi hại. Sự kiện lõa nam lần trước, Minh Tú biểu hiện ra sức chiến đấu cường đại đến khiến người kinh ngạc.

Hàn Ngọc Cầm và Minh Tú là đại biểu Ngọc phường thêu đến đây, Vương Thủ Xuyên thì không có đến.

Trong lòng Vương Trinh âm thầm tán thưởng, hai vị nữ nhân một già một trẻ này, sắc mặt đều có chút tái nhợt nhưng so với người khác thì lại trấn định hơn rất nhiều.

"Chào Viện trưởng, chào thành chủ." Hàn Ngọc Cầm nghiêm nghị đáp lễ, tiếp theo cảm khái: "Lão thân không nghĩ tới rằng tình huống lại đã đến mức độ nghiêm trọng như vậy. Thành chủ nói đúng, mọi người đồng tâm hiệp lực mới có khả năng vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Toàn bộ phường thêu Ngọc, thành chủ có thể sai phái. Kể cả lão thân và Minh Tú, nếu cần chúng ta động thủ, xin cứ việc mở miệng."

"Thành chủ xin chớ khách khí." Minh Tú cũng mở miệng.

Vương Trinh vui mừng quá đỗi, đột nhiên khom người: "Đa tạ Hàn sư và Minh Tú tiểu thư!"

Lúc trước hắn căn bản không dám có ý nghĩ nhờ tới Ngọc phường thêu, yêu cầu một vị thêu đại sư đích thân ra chiến trận chiến đấu? Đó tuyệt đối là vũ nhục đại sư, hắn không có sức lực đó. Thân phận Minh Tú tiểu thư mẫn cảm, hắn đồng dạng không dám.

Bây giờ có hai vị tỏ thái độ, hắn không khác có thêm hai vị trợ giúp mạnh mẽ hữu lực.

"Thành chủ khách khí rồi." Hàn Ngọc Cầm nói tiếp: "Đối với chinh chiến sa trường, lão thân hoàn toàn là người thường. Nhưng nếu là thủ thành, lão thân lại là có chút ý nghĩ."

Vương Trinh có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn vội vàng nói: "Mời Hàn sư nói."

Hàn Ngọc Cầm suy nghĩ một chút mới nói: "Ý nghĩ đầu tiên Lão thân nghĩ đến chính là trận pháp phu quân đã từng nói, nhưng trận pháp chi đạo từ lâu đã biến mất theo tu chân, lão thân cũng không quá tinh thông. Nhưng mà nghĩ đến đạo lý cũng là đồng dạng, nếu bây giờ cũng có trận pháp, hẳn là phương pháp nguyên lực phân bố nối tiếp, rất tương tự với thêu. Khác biệt duy nhất, chẳng qua là lấy thiên địa núi non làm vải để thêu, núi non quá lớn, lấy thành làm vải thì có lẽ lão thân có thể thử một lần."

Vương Trinh bị chấn động, hắn ngơ ngác nhìn Hàn Ngọc Cầm ngữ khí lãnh đạm.

Lấy thành làm vải... Đây là khí khái của một vị thêu đại sư sao?

Lúc này, thân ảnh nhỏ gầy già nua của Hàn Ngọc Cầm tại trong lòng hắn là vô cùng cao to nguy nga.

Hắn thật lòng khâm phục khom người đại lễ: "Cung thỉnh Hàn sư thử một lần!"

Viện trưởng cũng là thật lòng khâm phục, cung kính thi lễ: "Cung thỉnh Hàn sư thử một lần!"

Ngoài Tùng Gian thành.

Hồng y thiếu nữ nhìn từng quả cầu dây leo treo trên cây trước mặt, đây là một nhóm Huyết thú mà nàng đặc biệt tìm kiếm từ một trăm dặm bên ngoài. Lần này nàng không chút nào để ý tới tố chất của Huyết thú, nàng chỉ truy cầu số lượng.

Biến cố ở sơn cốc triệt để làm xáo trộn kế hoạch của nàng, Tùng Gian thành đã không phải cái lựa chọn tốt.

Nàng không phải là Điền Khoan.

Nàng không có thời gian tiếp tục dây dưa, nếu như nàng không thể gắng sức đuổi theo, rất nhanh nàng sẽ bị người khác bỏ lại phía sau.

Nhưng mà nàng cũng không thể khoang nhượng để bản thân cứ như thế chán nản rời đi.

Trước khi đi, nàng phải chuẩn bị cho Tùng Gian thành một lễ vật lớn.

Nàng bay lên bầu trời, nhìn chăm chú vào Tùng Gian thành ở xa xa, trong đầu hiện lên khuôn mặt thiếu niên, phút chốc thản nhiên cười: "Ta sẽ còn tìm đến ngươi."

Nàng xoay người rời đi, tựa như một tia khói mờ mịt màu đỏ.

Bình Luận (0)
Comment