Ngũ Hành Thiên

Chương 211

Dịch giả: Tiểu Băng

"Nếu thấy không thoải mái thì ở lại đạo trường nghỉ ngơi đi." Sư Tuyết Mạn nhìn Ngải Huy, trong giọng nói mang vẻ không có lòng tin lắm với trạng thái của Ngải Huy hiện giờ.

Không chỉ Sư Tuyết Mạn, ai cũng nhìn ra được tình trạng của Ngải Huy không ổn.

Bước chân phù phiếm lơ mơ, hoàn toàn không còn chút vẻ lưu loát nào trước đây.

Những người càng có thực lực cường hãn, thì khả năng khống chế sức mạnh và cự ly càng mạnh hơn rất hiều so với người thường, những điều này đã thấm vào trong cả sinh hoạt thường ngày của họ, ví dụ như bước chân họ bước đi còn chuẩn xác hơn cả dùng thước đo ra, nhịp điệu của bước đi chính là thứ thể hiện họ đang ở trong trạng thái rất tốt, trạng thái thả lỏng hay sắp đưa ra một kích trí mạng.

Trước đây luôn có thể nhìn thấy những đặc điểm này trên người Ngải Huy.

Nhưng hiện giờ, Ngải Huy giống như đổi thành người khác, bước đi dài ngắn không đồng nhất, thân hình xiêu xiêu vẹo vẹo, trông rất thê thảm, thậm chí không biết hắn có sắp sẩy chân bước hụt hay không.

Đoan Mộc Hoàng Hôn lườm Ngải Huy một cái, nói thản nhiên: "Đừng có cậy mạnh, không lại kéo chân mọi người."

Trong lòng gã rộn rã tiếng cười, ha ha ha, cuối cùng đã đến phiên Đoan Mộc Hoàng Hôn ta nói ra lời lẽ khí thế rồi!

Trong lòng Đoan Mộc Hoàng Hôn kích động vô cùng, hắn đã mong đợi một ngày này rất lâu.

Từ khi gặp phải tên khốn kiếp này, Đoan Mộc Hoàng Hôn không ngừng ở vào thế hạ phong, mà còn là hạ phong mà không hiểu vì sao. Rõ ràng thực lực của mình ở vào thượng phong, thế mà vẫn luôn bị tên khốn kiếp này chơi. Mơ mơ màng màng bị hắn chữa bệnh, mơ mơ màng màng bị hắn cứu mạng, mơ mơ màng màng mà thiếu hắn một khoản nợ lớn.

Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thấy mình không bị điên đã là có ý chí rất kiên cường.

Nếu như trước khi Huyết tai xảy ra, Ngải Huy chiếm được thượng phong mà Đoan Mộc Hoàng Hôn không hiểu được vì sao, thì sau khi Huyết tai bùng phát, biểu hiện của Ngải Huy, lại là một hướng cực đoan khác, cường hãn đến mức không ai chống lại nổi.

Nhưng Đoan Mộc Hoàng Hôn không hề lùi bước, gã chưa bao giờ vứt bỏ sự kiêu ngạo của bản thân, dù là vào bất cứ lúc nào.

Mình quả là ý chí quá sức kiên cường.

Cuối cùng đã có thể vứt Ngải Huy ra sau rồi, hãnh diện trước nay chưa từng có khiến trong lòng Đoan Mộc Hoàng tốt không thể tốt hơn, ngay cả bước đi cũng như đang bay.

Gã cảm thấy đây chính là bước ngoặc của cuộc đời mình, bắt đầu từ hôm nay, gã đã hoàn toàn vượt qua Ngải Huy một cách toàn diện.

Mình, đã được định trước chính là người thắng lợi cuối cùng!

Đoan Mộc Hoàng Hôn cao ngạo ngẩng cao đầu, giống như anh hùng vừa chiến thắng trở về.

"Chừng nào trả tiền?"

Ngải Huy thình lình hỏi, như một nhát dao đâm sau lưng chí mạng, trúng ngay trái tim Đoan Mộc Hoàng Hôn.

Mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn cứng ngắc.

"Không phải là tính không trả luôn đấy chứ? Ta nói ngươi này, chúng ta cùng ngựa thì cùng ngựa, nhưng thiếu tiền thì nhất định phải trả." Giọng Ngải Huy đầy vẻ nghi ngờ khiến Đoan Mộc Hoàng Hôn vô cùng nhục nhã, nhất là khi ánh mắt những người khác không tự chủ nhìn qua, làm mặt gã nóng bừng bừng.

Gã rất muốn xông tới đấm một đấm vào khuôn mặt đáng ghét của Ngải Huy, nhưng gã là người có thể diện, nên chỉ nghiến răng nghiến lợi phun qua kẽ răng: "Rời khỏi Cảm Ứng tràng sẽ trả cho ngươi."

"Câu này ngươi nói nhiều lần lắm rồi." Ngải Huy bĩu môi, mặt đầy khinh bỉ.

Đoan Mộc Hoàng Hôn hận không thể tìm một cái khe chui vào, chuyện bị người đòi tiền ngay vào mặt, tuy mọi người đều đã quen rồi, nhưng gã vẫn cảm thấy xấu hổ như lần đầu.

Chết tiệt, tại sao mình lại không có tiền? Thương thay cho Đoan Mộc Hoàng Hôn hoàn toàn không ý thức được rằng ý nghĩ của mình đã bị Ngải Huy làm cho xiên xẹo.

Sư Tuyết Mạn thiếu chút nữa đã bị bộ dáng khẳng khái hùng dũng vô sỉ kia của Ngải Huy làm bật cười, nàng rất muốn hỏi Ngải Huy thiếu mình tám nghìn vạn lúc nào trả. Nhưng nghĩ đến việc bộc lộ thân phận mình chính là cô bé bán quán mì thì quá đáng tiếc, nàng đành phải kìm lại.

Chọc ghẹo Đoan Mộc Hoàng Hôn mấy câu, trong lòng Ngải Huy thoải mái lên không ít.

Tâm tình hắn thực sự rất không ổn.

Hắn cảm thấy mình như đang say, bước chân lửng lơ nhẹ bẫng. Thủ phạm lớn nhất là Thiên cung, Thiên cung của hắn đã sắp căng muốn phát nổ, bên trong chật ních nguyên lực, trong đầu hắn như chứa đầy nước, một động tác nhẹ vô cùng cũng gây ra dao động bên trong.

Nguyên lực trong đầu rung lên, cả người Ngải Huy đung đưa lung lay.

Hồi trước hắn cũng đã từng có cảm giác khó khống chế thân thể, nhưng tình huống như bây giờ thì chính là lần đầu tiên. Trước đây, tuy khó khống chế chính xác được hành vi, nhưng đầu óc vẫn luôn ổn định.

Nhưng hôm nay chỉ cần cử động hơi mạnh một chút, là cả người giống như trời đất quay cuồng.

"Ngải Huy, xin lỗi." Lâu Lan nói nhỏ, giọng đầy áy náy. Nó không ngờ lại xảy ra tình huống thế này, với tình huống trong cơ thể Ngải Huy, nó cũng không biết phải làm gì.

"Lâu Lan không làm gì sai, không cần phải nói xin lỗi." Ngải Huy khẳng khái, tỉnh bơ như không có gì: "Chỉ là một kiểm tra nhỏ, là chuyện tốt."

"Thật sao? Ngải Huy." Lâu Lan mở to mắt, vui vẻ.

"Đương nhiên." Ngải Huy ra vẻ thâm trầm: "Những kẻ khác người như ta, đương nhiên cái bình thường cũng phải khác thường, có gì mà kỳ quái."

"Ngải Huy lợi hại nhất!" Lâu Lan hoan hô.

Không riêng gì Lâu Lan, những người khác cũng gật gù vỡ lẽ, cảm thấy Ngải Huy nói không sai chút nào. Trong mắt họ, Ngải Huy chưa bao giờ là người bình thường, có quá nhiều điểm không giống người thường, nên hắn đột phá tiểu viên mãn mà có khác thường thì cũng là hoàn toàn bình thường mới đúng.

Sư Tuyết Mạn cũng bị lí do này thuyết phục, trên người Ngải Huy có quá nhiều điều nàng không giải thích được, giờ có thêm một điều nữa cũng không kỳ quái chút nào.

Đoan Mộc Hoàng Hôn không biết vì sao lại có cảm giác gặp phải nguy hiểm mãnh liệt. Thắng lợi của hắn trở nên lung lay, lúc nào cũng lăm le muốn đổ.

Gã hận không thể bắt đầu tu luyện ngay bây giờ, nhất định không thể để Ngải Huy lật kèo lại được.

"Ngải Huy, ở kia có Huyết thú."

Lâu Lan bỗng dừng lại, chỉ sang mé phải, ai nấy lập tức trở nên khẩn trương.

Mục đích họ đi ra lần này chính là để săn giết Huyết văn thú.

Báo cáo về Huyết tinh đã trình cho phủ thành chủ, tranh thủ thời gian rỗi chờ Phủ thành chủ phát thưởng, mọi người nhất trí đi ra săn giết Huyết văn thú. Tác dụng của Huyết tinh đã rõ ràng, thực lực mọi người đều tăng lên rất lớn, bây giờ trong mắt họ, Huyết văn thú chẳng khác gì hoang thú.

Huyết tinh có thể nâng cao nguyên lực cho mọi người, còn có thể chế tác vũ khí phòng cụ.

Tình hình tức thì thay đổi, trước đây chiến đấu với Huyết thú không có tí điểm tốt nào, bây giờ nếu giết được Huyết thú sẽ thu được Huyết tinh, mà Huyết tinh lại giúp được mọi người nâng cao thực lực.

Huyết tinh xuất hiện, tạo nên thời thế lấy chiến dưỡng chiến, giúp mọi người càng nhìn thấy hi vọng sinh tồn.

Lâu Lan có thể phát hiện Huyết thú từ khoảng cách xa như vậy khiến Ngải Huy bất ngờ và kinh ngạc. Trước đây Lâu Lan không làm được điều này, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, Lâu Lan nghiên cứu Huyết tinh lâu ngày, phát hiện ra đặc thù của Huyết thú, cũng không có gì kỳ lạ.

Lâu Lan thực là vạn năng.

Mập mạp đứng đầu hàng, trong lòng đầy phấn chấn, cảm thấy sức lực trong người dùng hoài không hết. Gã là người tăng lên nhiều nhất trong mọi người, bây giờ đã được bảy cung, cách tám cung viên mãn không xa.

Nhưng gã tăng lên đều là nhờ ngoại lực từ Nguyên lực thang, tinh dầu ớt vân vân chứ không phải do chính mình tu luyện được, nên tuy cảnh giới không thấp, nhưng sức chiến đấu lại không cao lên mấy tí.

Cũng may gã chỉ cần phòng ngự là đủ, cảnh giới tăng giúp gã mạnh hơn hẳn, thuẫn nặng trong tay nhẹ hẳn đi.

Trừ Sư Tuyết Mạn, Tang Chỉ Quân và Đoan Mộc Hoàng Hôn, những người khác đều tăng lên không nhiều thì ít, người bị thảm nhất chính là Ngải Huy.

Đoàn người cẩn thận đi từng bước một, sau chừng ba trăm mét, quả nhiên nhìn thấy một con Huyết văn thú.

Một con Huyết văn miêu màu đỏ đang gặm một thi thể trên mặt đất, nhìn thấy đám người Ngải Huy thì ngẩng đầu lên. Hình thể Huyết văn miêu to hơn mèo bình thường rất nhiều, tương đương một con báo săn, bốn chân tráng kiện, bộ lông màu đỏ sáng bóng yêu dị, Huyết văn màu đen trải rộng toàn thân, con ngươi đỏ tươi lạnh lùng nhìn cả bọn chằm chằm.

"Chín đường Huyết văn." Ngải Huy lầm bầm. Mắt hắn vẫn còn rất tinh, chỉ nhìn lướt qua đã đếm được số lượng Huyết văn trên thân Huyết văn miêu.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, con Huyết giun đánh chết lần trước chính là chín đường Huyết văn. Đã thành công đánh chết một lần, bây giờ thực lực mọi người lại còn tăng mạnh, chắc chắn không thành vấn đề.

Huyết văn miêu không nhìn cái xác dưới chân nữa, nó thong thả đi về phía đám người Ngải Huy.

Đuôi nó cong lên, bước tiến đều đặn nhịp nhàng, thong dong ưu nhã.

Bỗng nhiên nó biến mất.

"Mập mạp!" Ngải Huy khẽ quát.

Bùng!

Trọng thuẫn trong tay Mập mạp như bị một cái búa tạ nện mạnh vào, trong nháy mắt vỡ tan, bay tóe ra bốn phía. Tính cách sợ chết của Mập mạp đã cứu gã một mạng, gã quen rút hết người co lại đằng sau trọng thuẫn, không lộ đầu ra.

Sức tông quá mạnh và trọng thuẫn vỡ tan làm mập mạp hồn phi phách tán, gã hoàn toàn không có chút ý thức chống cự nào, chỉ theo bản năng lộn một vòng trên đất.

Mập mạp như quả bóng cao su bị đá bay, lăn một hơi đến bên cạnh Ngải Huy, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, gã bị dọa muốn đờ ra rồi.

Không riêng mập mạp, ai cũng hãi đến ngây người.

Huyết văn miêu ưu nhã rơi xuống, thân thể cao lớn cực kỳ linh hoạt, lúc rơi xuống không làm tung lên chút bụi nào.

Mập mạp vừa mới tăng cảnh giới, sức mạnh tăng gấp hai lần, thế mà không đỡ nổi một cú nhào tới của Huyết văn miêu. Thiết mộc trọng thuẫn trong lòng mọi người không gì phá nổi, cũng bị đánh vỡ chỉ trong một kích, uy lực cú nhào vừa rồi quá kinh khủng làm mọi người đều bị chấn nhiếp ngay tại chỗ.

Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn đều sầm mặt.

Thân thể con Huyết văn miêu này nhỏ hơn thân thể không lồ của Huyết văn giun rất nhiều nhưng tính nguy hiểm lại lớn hơn gấp bội.

Tốc độ như tia chớp, chính là chí mạng. Chỉ có mấy người nhìn thấy được cú nhào tới vừa rồi kia. Sở dĩ có thể tạo thành uy lực lớn như vậy là bởi vì nó có một tốc độ kinh người. Dưới tốc độ đáng sợ như vậy, một động tác đơn giản cũng có thể biến thành sát chiêu.

Hơn nữa nó rất linh hoạt, sau khi bổ nhào tới nó lập tức đạp lên trụ đèn ở bên cạnh xoay thân lại ngay.

Thứ Ngải Huy kiêng kỵ chính là sự giảo hoạt của con Huyết văn miêu này.

Cặp mắt băng lãnh kia không có tình cảm, nhưng nó thông minh hơn bất kỳ con Huyết văn thú nào Ngải Huy từng gặp, hay phải nói giảo hoạt thì đúng hơn. Cú bổ nhào phủ đầu ra oai vừa rồi chỉ là hành động thăm dò của nó mà thôi.

Nó đứng cách đám Ngải Huy hơn mười mét, lạnh lùng chăm chú nhìn họ, không hề nhắm mắt nhắm mũi xông tới ngay như những con Huyết thú khác.

Ngải Huy biết, đã gặp phải loại khó chơi.

Bình Luận (0)
Comment