Ngũ Hành Thiên

Chương 251

Dịch giả: gaygioxuong

Tai nạn xảy ra quá mức đột ngột, dân chúng đã phải trả một cái giá nặng nề để thích ứng với chiến trận, lập tức lâm vào trạng thái chiến đấu sống còn.

Điều may mắn nhất là tai nạn này không xảy ra vào thời kỳ đầu của Huyết Tai. Đã trải qua giai đoạn chiến đấu đêm ngày lúc trước, những người còn sống sót đều đã dần trở thành tinh anh quen thuộc với chiến đấu. Cho dù là trên phương diện tâm lý hay là kỹ xảo, họ đều mạnh hơn rất nhiều so trước kia.

Gặp phải nguy hiểm, họ chẳng hề lâm vào khủng hoảng, mà bắt đầu tổ chức chống cự.

Nhưng thương vong nghiêm trọng vẫn lập tức xảy ra, bởi vì cường độ chiến đấu đã biến đổi về mặt bản chất. Phòng thủ thành phố bảo vệ họ trước kia đã biến mất, họ đã hoàn toàn bại lộ trước nanh vuốt của Huyết Thú.

Thành Tùng Gian xảy ra chiến đấu ở khắp nơi. Chiến đấu gần như tiến vào tình trạng gay cấn ngay từ lúc bắt đầu.

Trái ngược với thời kỳ đầu của Huyết Tai, giờ chẳng hiếm khi còn nghe thấy tiếng rên la lẫn tiếng kêu cứu kinh hoàng. Những người còn sống đến lúc này, đã hiểu rõ hơn bao giờ hết, rên la hay kêu cứu không có bất cứ tác dụng nào. Ngoại trừ chiến đấu đến cùng, họ không còn lựa chọn nào khác.

Một phe đi theo tiếng gọi từ sâu thẳm trong máu thịt, theo bản năng hướng tới sự cường đại hơn. Một phe chiến đấu đến cùng để tìm đường sống, bảo vệ sự tôn nghiêm cao nhất của nhân loại.

Tôn nghiêm cao nhất của nhân loại là gì? Sống sót.

Khoảng cách từ đại sảnh phủ thành chủ đến nhà kho, chỉ tầm khoảng 300m. Vào lúc bình thường, đối với mọi người, 300m chỉ cần chạy vài bước là tới; Nhưng vào giờ phút này, không hiểu sao lại biến thành dài dằng dặc.

Vừa mới xông ra khỏi cổng chính phủ thành chủ, tiếng xé gió vang lên bên cạnh, một bóng mờ chợt bay vụt tới.

Oành!

Bức tường vây chắc chắn của phủ thành chủ đột nhiên nổ tung ngay trước mặt Ngải Huy, vô số gạch đá bắn văng ra khắp bốn phía như mưa rào.

Một con Huyết Thú cao bằng tòa nhà hai tầng bị Nguyên Tu bao vây tấn công, mất thăng bằng, đổ sầm vào bức tường vây.

Thân thể to lớn tạo ra dư chấn đáng sợ, mặt đất rung rinh dữ dội.

Huyết Thú đã lâm vào bước đường cùng, cuốn theo một lượng lớn đá vụn gạch vỡ, trượt thẳng đến trước mặt nhóm người Ngải Huy.

Đôi mắt Ngải Huy lóe lên tàn khốc, Long chuy kiếm lặng yên không một tiếng động đâm ra, một đốm sáng lạnh lẽo lóe lên giữa không trung rồi biến mất. Con Huyết thú vẫn còn chưa kịp tỉnh lại sau chấn động, một điểm sáng lạnh lẽo như ánh sao rơi bắn vào cổ họng nó.

Thân thể Huyết Thú sững lại, một vòi máu phun ra.

Ngải Huy không hề ngừng lại, khéo léo lách qua bên hông Huyết Thú, phóng thẳng về phía nhà kho.

Dọc đường hắn gặp phải vài vụ hỗn chiến, nhưng đáng tiếc không có cơ hội vung đao.

Toàn bộ mọi người đều xông lên. Đến lúc này đã không thể nào tiến hành tổ chức thống nhất được nữa, nhưng đoàn đội nhỏ vẫn còn phát huy được tác dụng. Một nhóm Nguyên Tu bao vây chém giết một con Huyết Thú, hoặc là hai bên cuốn lấy nhau chém giết. Cho dù là Nguyên Tu hay Huyết Thú, lúc này đều đã chém giết đến cả mất lý trí rồi.

Thành Tùng Gian biến thành Địa ngục.

Mặt không biểu cảm, Ngải Huy không chịu nhường ai, xông lên đầu tiên. Phía sau hắn là Sư Tuyết Mạn với đôi mắt đỏ sọng, siết chặt trường thương trong tay.

Nhà kho ngay ở phía trước!

Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời, chấn động của Nguyên lực đột nhiên bùng phát dữ dội, hào quang chói mắt chiếu sáng cả bầu trời, đồng thời chiếu sáng cả thân hình cô độc kiêu ngạo đang bay trên bầu trời.

Thân hình Ngải Huy chợt sững lại mất một thoáng. Hắn và Úc Minh Thu chẳng hề thân quen nhau, tổng cộng không nói chuyện với nhau được mấy câu. Nhưng giờ phút này, hắn chợt có ý nghĩ, nếu như lần sau mình còn gặp lại Úc Minh Thu, hai tiếng 'Thu ca' sẽ được mình gọi một cách tâm phục khẩu phục.

Chỉ sững lại một thoáng, hắn tiếp tục lao tới, gương mặt trở nên hờ hững, nhưng trong cơ thể có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.

Bất kể là sư phụ, sư mẫu hay là Thu ca, thành chủ, viện trưởng, đội Viện giáp Số, mỗi một người còn sống hay là đã chết, ai cũng vì vận mệnh và sự tồn vong của chính mình, vì vận mệnh và sự tồn vong của thành Tùng Gian mà chiến đấu.

Họ gần như gần như không còn chống cự được nữa, dường chỉ cần một sợi rơm rạ cũng có thể đè sập họ bất cứ lúc nào.

Dã thú lâm vào đường cùng còn liều chết phản công, bản thân là nhân loại thì làm sao có thể dễ dàng từ bỏ?

Ngải Huy bỗng dưng gia tốc. Khi còn cách cổng chính hơn mười thước, hắn nhảy vọt lên, cuộn tròn người lại, bắn thẳng mình vào cửa chính nhà kho.

Cùng với mảnh vụn bay đầy trời, hắn lao vào trong nhà kho.

Trong kho hàng, có vài người thợ thủ công với vẻ mặt đầy kinh hoàng.

"Kim châm đâu?" Ngải Huy hét to hết cỡ. Tiếng động bên ngoài không dứt, hắn không thể không tăng âm lượng.

Ngải Huy tuyệt đối là người có gương mặt quen thuộc nhất thành Tùng Gian vào lúc này. Nhìn thấy hắn, đám thợ thủ công lập tức thở phào một hơi.

Một trong số thợ thủ công đứng ra lớn tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Bên ngoài hình như có vẻ rất hỗn loạn thì phải?"

"Phòng thủ thành phố đã bị phá! Nhấc kim châm lên, Hố trời, đi." Ngải Huy hét gần như rách cả cuống họng.

Nghe thấy nói phòng thủ thành phố đã bị phá, đám thợ thủ công biến sắc. Họ đương nhiên biết rõ điều này có nghĩa là như thế nào.

"Những kim châm khác phải làm sao bây giờ?" Người thợ thủ công vừa rồi lại hỏi tiếp.

"Ngươi và Lâu Lan dẫn họ đi. Ta trông chừng ở đây, chờ mấy người Hoàng Hôn!" Sư Tuyết Mạn nói chắc nịch: "Chúng ta có tín hiệu ước định, họ sẽ lập tức tới chỗ này."

Ngải Huy gật đầu với nàng một cái, không dây dưa dài dòng, bảo đám thợ thủ công: "Đi theo ta!"

Mấy người thợ thủ công nâng một cây cột to đùng ở trong góc kho lên.

Đây là lần đầu tiên Ngải Huy nhìn thấy kim châm, không kìm được phải nhìn kỹ một lượt. Toàn bộ cây châm dường như được đúc bằng ngọc Lưu Ly, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, nhưng kỳ lạ là bề mặt lại ánh lên vẻ sáng bóng của kim loại. Chiều cao vượt quá năm mét, đường kính vượt quá nửa mét, gần như chẳng có liên quan gì đến "Châm", mà thực ra giống với đòn dông nhà hơn cả. Trên cột sắt điêu khắc kín mít những hoa văn tinh tế phức tạp, tầng tầng lớp lớp, khiến bất cứ nhìn vào cũng sẽ phải hoa mắt.

"Nếu đường vân trên bề mặt bị phá hỏng, kim châm sẽ mất hiệu lực." Gương mặt người thợ cả đầy nghiêm túc và trang trọng: "Mặc dù chúng ta sử dụng Lưu Ly thiết tương đối cứng rắn, cho nên độ chịu lực khá tốt, hơn nữa còn có thể chịu được lửa địa tâm, nhưng lỡ như lực đánh quá lớn thì sẽ rất dễ bị vỡ vụn. Chúng ta chỉ có chín cây, không có đồ dự bị."

Đáp lại ánh mắt nghiêm túc và trang trọng của thợ cả, Ngải Huy gật đầu như muốn bảo mình đã biết rồi, rồi dẫn đầu xông ra ngoài nhà kho.

Hai người thợ thủ công bước lên, một người đầu một người cuối nâng kim châm lên, còn vị thợ cả theo sát ở bên cạnh.

Thấy đám người Ngải Huy đã đi khuất, Sư Tuyết Mạn giơ Vân Nhiễm Thiên lên. Một luồng hào quang sáng chói bay lên không trung, sau đó biến thành hình một thanh kiếm, đây là tín hiệu cầu viện của Đội viện giáp Số 1.

Phát tín hiệu xong, nàng yên tâm được phần nào, nhấc trường thương, nhảy lên mái nhà kho.

Trước khi có trợ giúp, nàng định một mình chống giữ vị trí nhà kho.

Nàng không có mảy may sợ hãi nào.

Nghiêm Hải dẫn theo vài tên Huyết tu, núp trong bóng tối, quan sát cảnh tượng hỗn loạn phía trước, trong lòng bội phục đại nhân sát đất. Chiêu Thương binh doanh này thật sự tuyệt diệu, chỉ trong nháy mắt đã phá vỡ thành Tùng Gian. Hơn nữa, có thêm 45 tên Huyết tu, năng lực phe mình tăng vọt.

Tuy nhiên, Nghiêm Hải cảm giác mình và những người kia không phải cùng một dạng. Mỗi kẻ Huyết tu bên cạnh đều có năng lực mạnh hắn, nhưng đại nhân lại để chính mình đảm nhiệm chức đội trưởng, chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ đại nhân tín nhiệm gã hơn hẳn!

Nghiêm Hải âm thầm đắc ý, tự nhắc nhở mình phải biểu hiện xuất sắc, không phụ sự tín nhiệm của đại nhân.

"Chúng thật sự không sẽ tấn công chúng ta?"

Kẻ hỏi là Thạch Vĩ. Trước khi bị thương, y chính là một đệ tử tương đối nổi danh của Tùng Gian Viện, được đánh giá là có tương lai rộng mở. Đáng tiếc là y bị thương, lập tức từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục.

Nghiêm Hải không thích kẻ này, Thạch Vĩ chỉ là một tay mơ. Là một kẻ luôn nóng lòng muốn làm ra thành tích, đương nhiên gã không hề chào đón một tay mơ. Nhưng đây là xếp đặt của đại nhân, gã không dám chống lại. Gã không hiểu rõ ràng cho lắm, một tay mơ như Thạch Vĩ đã may mắn sống sót qua trận chém giết tàn khốc ngắn ngủi của Thương binh doanh bằng cách nào.

Đến ngay chính bản thân Thạch Vĩ cũng không sao giải thích nổi.

Nhưng y thực sự không dám nhớ lại. Bất cứ một chi tiết nào của cơn ác mộng đó, y đều không muốn nhớ lại. Hiện giờ, y chỉ nghĩ đến sự khởi đầu mới. Bất kể như thế nào, sống sót trước đã rồi tính sau.

Y tự bảo mình, bản thân làm như vậy là đúng. Y có lựa chọn khác không? Không có.

Thạch Vĩ nhìn thành Tùng Gian đang diễn ra chém giết rung trời, khói lửa nổi lên khắp bốn phía, trong lòng vừa sợ hãi, lại vừa thở phào một hơi. Nghĩ đến bạn học, lão sư của mình đều đang lâm vào chiến đấu sống mái, trong lòng thoáng cảm thấy xấu hổ. Nhưng khi nghĩ đến mình vẫn có thể tiếp tục sống sót, trong lòng lại chuyển sang mừng thầm.

Bản năng dã thú áp chế lý trí, trơ mắt nhìn mình giết chóc như dã thú mà không tài nào khống chế được, mùi vị sống không bằng chết đó, gã không bao giờ muốn nghĩ đến lần thứ hai.

Sống tạm cũng là sống.

Nhưng khi gã nhìn thấy Huyết Thú như thủy triều, trong lòng vẫn thoáng thấy kinh hoàng.

"Không chắc lắm!" Nghiêm Hải tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Khí tức của chúng ta và Huyết Thú là giống nhau. Chỉ cần chúng ta không chủ động công kích Huyết Thú, Huyết Thú cũng không chủ động công kích chúng ta. Ngươi không thấy vài con Huyết Thú đi sát qua bên cạnh, nhưng lại chẳng thèm liếc mắt nhìn chúng ta một cái hay sao?"

Trong lòng Thạch Vĩ an tâm lại phần nào.

"Chúng ta ngồi im ở đây không làm gì?"

Người hỏi là lão Lôi. Trước kia, hắn là Nguyên Tu Đội săn bắn, năng lực thâm sâu, kinh nghiệm cũng phong phú. Đã quá quen với cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao, giới hạn thiện ác của gã rất mơ hồ, hành vi giết người cướp của đã từng làm không ít. Gã là người tiếp nhận sự thật bản thân là Huyết tu nhanh nhất.

Bởi thấu hiểu đạo lý đối nhân xử thế hơn so với Thạch Vĩ, lão Lôi thừa hiểu thời điểm này chính là lúc bọn chúng cần phải biểu hiện. Hắn đánh giá người rất chuẩn, liếc mắt là nhìn thấu bản chất lạnh lùng tàn khốc và vô tình của Điền Khoan. Sở dĩ Điền Khoan cải tạo bọn chúng thành Huyết tu, lý do duy nhất là vì muốn mượn sức bọn chúng.

Một khi bọn chúng không thể biểu hiện ra giá trị mà Điền Khoan mong chờ, thì đó chính là lúc tính mạng của bọn chúng kết thúc.

Nghiêm Hải tương đối kiêng dè lão Lôi, tên này là một kẻ hung ác.

"Chúng ta cần tìm mục tiêu tương đối có giá trị." Nghiêm Hải giải thích: "Chờ một lúc đã! Chờ đến khi Nguyên lực bọn chúng gần như hết sạch, chúng ta mới xông lên, như vậy sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều."

Lão Lôi cười khẩy bảo: "Muốn lập công cũng đừng tưởng bở dễ dàng kiếm được. Trên chiến trường lấy đâu ra công trạng dễ kiếm đến thế?"

Lão Lôi không thèm coi Nghiêm Hải ra gì. Gã đánh giá Nghiêm Hải là một kẻ nhu nhược. Thâm niên của gã cao hơn, danh vọng lại rất cao, cho nên khi nghe gã nói vậy, vài người khác đều tỏ vẻ tán đồng.

Nghiêm Hải tức giận đến mức muốn hộc máu, nhưng lại không dám trở mặt với lão Lôi. Nhưng đúng lúc này, hai mắt gã đột nhiên sáng bừng: "Ngải Huy!"

"Đó là ai?" Lão Lôi nheo một mắt, lắc đầu: "Không biết."

Gã bị thương tương đối sớm, không biết gì về Ngải Huy.

"Lôi Đình Kiếm Huy danh tiếng như sấm bên tai, hiện giờ là một thủ lĩnh cầm quân của thành Tùng Gian, là một con cá lớn!" Hai mắt Nghiêm Hải tỏa sáng.

"Thủ lĩnh cầm quân?" Gương mặt tỏ vẻ phản đối, Lão Lôi nghếch mặt lên trời, chép miệng: "Ngươi nói là hắn sao? Trước Úc Minh Thu, còn có thủ lĩnh cầm quân nào đáng nói?"

Mấy người khác cũng đua nhau cười trộm. Cái tên Úc Minh Thu lẫy lừng, hầu như không ai là không biết.

Nghiêm Hải tức giận đến mức mặt tái nhợt, chợt cười gằn: "Ngươi mà có can đảm khiêu chiến Úc Minh Thu, coi như ta không nói gì."

Lão Lôi liếc lên trời, trong đôi mắt thoáng hiện lên vẻ sợ hãi. Trên bầu trời, dù Úc Minh Thu chỉ có một mình, nhưng Huyết Cầm kín mít bầu trời vẫn cứ bị dồn ép tuyệt đối.

Một người đủ giữ quan ải, vạn người không thể thông qua.

Tinh tú trên trời, quả nhiên danh bất hư truyền.

"Hi vọng cái tên Ngải Huy gì đó mà ngươi nhắc tới, có chút giá trị." Lão Lôi lạnh lùng hừ một tiếng, ra dấu bằng tay với vài người khác, những người đó lập tức tản ra ẩn nấp.

Một vòng vây chết chóc, đang âm thầm chờ đợi Ngải Huy bước vào.

Bình Luận (0)
Comment