Ngũ Hành Thiên

Chương 263

Dịch giả: Tiểu Băng

Đông!

Tiếng gầm hung tợn vang dội khắp chiến trường, hào quang rừng rực đâm thẳng vào tấm thuẫn, không khí xung quanh vặn vẹo, không còn nhìn rõ bóng người.

Hào quang tan hết, dư âm vẫn còn rung rung.

Tấm thuẫn lún sâu xuống đất, mặt đất ba mét quanh thuẫn biến mất, khoét thành một cái hố sâu.

"Ôi. . . Ôi. . ."

Tiếng thở dốc vang lên sau tấm thuẫn, cả người Mập mạp run rẩy, cơ bắp không kềm chế được run run, mũi miệng đều trào máu.

Vai hắn vẫn còn nguyên tư thế chống đỡ trọng thuẫn, mắt nhìn chằm chằm xuống lớp đất bên dưới bị chân hắn đào lên.

Ánh mắt của hắn rất kỳ quái, vừa đăm đăm không có tiêu cự, vừa cuồng nhiệt, vừa bàng hoàng vì không tin mình vừa trút được gánh nặng, lại có cả phấn khởi!

Không ngờ mình . . . Đỡ được?

Thực đỡ được rồi. . .

Xảy ra thế nào nhỉ?

Mập mạp cảm thấy phấn khởi và tự tin, như có một sức mạnh truyền qua cơ thể hắn, giúp hắn bình thường trở lại.

Đây là lần đầu tiên, mập mạp thấy mình thực là mạnh mẽ.

Hắn kiên định phải bảo vệ Ngải Huy. Trong trí nhớ của hắn, lúc nào Ngải Huy cũng đứng trước hắn chiến đấu, cản trở kẻ địch cho hắn, còn hắn, lúc nào cũng núp đằng sau, điều ấy đã trở thành thói quen của hắn.

Lâu lâu mới dũng mãnh thế này, không dễ đâu nha, không biết Ngải Huy có xóa luôn nợ cho mình hay không.

Mập mạp phun ngụm nước miếng lẫn máu, hai tay nắm chặt lấy trọng thuẫn.

Huyết tu đối diện, mũi miệng cũng trào máu, trông không khá hơn mập mạp tí nào. Đôi mắt hung ác, nhìn Mập mạp chằm chằm như muốn nuốt tươi.

Trước kia Mập mạp mà thấy ánh mắt dữ dằn như thế, thì rất sợ, nhưng lần này, hắn chẳng thấy sợ tí nào.

Hắn đứng thẳng dậy, ngoắc ngoắc đối phương, ý bảo ‘tới đi!’.

Ai nấy nhìn thấy đều ngẩn ngơ, nhất là đội viên Đội Viện Giáp số 1. Đó là Mập mạp hả?

Mập mạp ngoắc xong, thì hơi chột dạ, mình váng đầu rồi? Còn chủ động trêu chọc người ta?

Ba, âm thanh thanh thúy, làm mọi người hết biết.

Mập mạp tát một phát vào gáy mình, tát rõ mạnh.

Hắn làm gì thế?

Hai động tác liên tục của mập mạp làm huyết tu đối diện ngơ ngẩn, đó có phải là phần đầu của một chiêu thức rất lợi hại hay không?

Hắn nổi giận gầm lên, nhào tới.

Mập mạp núp sau trọng thuẫn, Huyết tu lại nện lên trọng thuẫn, nhưng lần này, chưởng lực rất nhẹ nhàng, hai tay hắn đập nhẹ vào thuẫn, định mượn sức để bật người bay qua Mập mạp.

Nhưng hắn không ngờ, tấm thuẫn bỗng nhiên xoay tròn.

【 Toàn Quy thuẫn 】!

Truyền thừa dùng trọng thuẫn xoay tròn xuất hiện. Trong đầu mọi người, Mập mạp nhát gan nhu nhược lại lười biếng chuyên dùng mánh lới, bình thường tuy cũng có khi có chút tác dụng, nhưng chẳng có được điểm nào làm người ta chú ý.

Không ai biết, cường độ tu luyện của Mập mạp, trong đội, lại đứng trong số 3 người đứng đầu.

Ngay cả Mập mạp không biết.

Ngải Huy đã vạch cho hắn một kế hoạch tu luyện cường độ cao, còn ép buộc hắn phải thực hiện, giao cho Lâu Lan giám sát, không nói tình cảm chút nào. Hồi đầu, Mập mạp còn dùng mánh lới, nhưng bị Ngải Huy nghiêm khắc trừng phạt, không còn dám giở trò nữa.

Từ sau khi mập mạp dùng nước Nguyên lực, Ngải Huy đã lặng lẽ tăng thêm cường độ tu luyện cho mập mạp.

Mập mạp không biết điều ấy, cứ cố cắn răng kiên trì.

Mọi người rất thích dòm bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể không cố gắng mà tập của mập mạp. Bình thường Mập mạp là người thích đùa, thích kiếm tiền vặt, nên mọi người cũng không để ý lắm, dù Ngải Huy có mặt không chút cảm xúc bảo trừng phạt hắn, mọi người cũng chỉ cười xòa, không ai để ý đến việc mọi hình phạt đưa ra, Mập mạp đều kiên trì hoàn thành.

Huyết tu như bị dẫm lên mặt rêu trơn ướt, bị mất thăng bằng, mặt đập thẳng vào thuẫn, cả người bị xoáy tròn theo tấm thuẫn.

Mập mạp cảm thấy hình như có cái gì đó đập lên mặt thuẫn, theo bản năng bèn dùng ngay 【 Toàn Quy thuẫn 】mới được dạy, hơi nhấc thuẫn lên, sau đó không ngừng xoay tròn!

Cái chiêu này, hắn đã luyện không biết bao nhiêu lần.

Hắn thực hiện vô cùng hoàn mỹ.

Công tác liên tục, như mây bay nước chảy.

Két sát!

Có tiếng gì đó đập vào lỗ tai mập mạp, thuẫn hạ xuống hình như không phải cào xuống bùn thì phải!

Mập mạp vội cúi đầu xuống xem, trong bùn bất ngờ xuất hiện một cái đầu, con mắt nhìn thẳng vào hắn. Mập mạp giật mình, mở to mắt, chút dũng khí mới có vừa rồi đều biến sạch.

Hai chân Mập mạp nhũn ra, ngã ngồi xuống đất.

Ai má ơi, sao trong đất lại có một cái đầu?

Nhìn kỹ lại, mới thấy đấy chính là đầu của tên huyết tu ban nãy, không biết sao lại chạy tới chân hắn, nhát hạ thuẫn vừa rồi, thì ra là hạ xuống ngay cổ tên huyết tu.

Trọng thuẫn cực nặng, sức nặng một nhát chặt xuống, dù cổ huyết tu có cứng mấy, cũng không cản nổi.

Thì ra cái âm thanh ken két vừa rồi, là tiếng cái cổ đó bị nát bấy.

Đám Huyết tu còn lại biến sắc nhìn Mập mạp, cái âm thanh ken két vừa rồi đó, làm ai cũng thấy cổ của mình lạnh toát.

Thấy mập mạp ra vẻ sợ đến mức suýt vãi ra, mọi người vô cùng phẫn hận.

Biểu diễn giả heo ăn thịt hổ đến mức này, thực là quá đáng!

Chiêu vừa rồi độc ác tàn nhẫn, bọn hắn đều tin, nếu đổi lại là mình, chắc chắn cũng không thoát nổi. Giờ còn giả bộ yếu đuối sợ hãi, muốn dụ bọn ta mắc câu nữa hả?

Trong lòng đám Huyết tu không ngừng mắng chửi Mập mạp trơ trẽn, phỉ nhổ hắn không biết bao nhiêu lần. Nhưng không ai dám tới khiêu chiến mập mạp nữa.

Mà đổ dồn vào tấn công những hướng khác.

Sư Tuyết Mạn trước sau như một, lấy cứng chọi cứng. Đấu với ba gã Huyết tu, lại không lùi đến nửa bước. Thương pháp của nàng đã vứt bỏ hết biến hóa, hiện giờ chỉ còn đơn giản vững chãi, nàng chuyển về thủ, ngăn cản ba người không chút hạ phong.

Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng tương tự, Thanh Hoa trong tay hắn thiên biến vạn hóa, khi từ dưới mặt đất chui ra, lúc lại lặng lẽ quấn lên từ sau lưng địch thủ, vô cùng xuất quỷ nhập thần.

Ba gã Huyết tu có chút bó tay bó chân.

Bọn hắn không dám xông tới quá nhanh, vì sợ lỡ có một sợi thanh hoa đột nhiên hiện ra dưới chân, hoặc cản ngay mắt, sẽ làm bọn hắn mất thăng bằng. Mất thăng bằng không đáng sợ, đáng sợ là sát chiêu có thể xuất hiện ngay sau đó. Ví dụ như quấn cổ chẳng hạn.

Bọn hắn chưa từng gặp đối thủ âm hiểm thế này bao giờ.

Bọn hắn chỉ còn cách Ngải Huy chừng 200m, nhưng 200m này là 200m gian nan nhất trong đời, mỗi một tấc không gian đều chứa đầy bẫy rập.

Cái tên khốn dạng chó hình người mặc áo trắng bồng bềnh kia, nhất định là kẻ âm hiểm nhất hèn hạ nhất cái thế giới này. Đủ thứ bẫy nham hiểm xảo trá được Đoan Mộc Hoàng Hôn giống như đang hạ bút thành văn, tầng tầng lớp lớp.

Thằng này căn bản không chịu đánh nhau trực diện với bọn hắn, vì lực công kích của hắn không đủ mạnh. Ba người nhận ra điểm ấy, nên mới hè nhau xông vào, ai dè vào rồi mới biết mình nhầm, vô cùng chật vật.

Đoan Mộc Hoàng Hôn kéo dài thời gian cầm chân ba người, cho đến khi đội viên của Đội Viện Giáp số 1 giết tới.

Ba người bừng tỉnh, thì ra đây mới là mục đích của thằng khốn! Ba người cười khẩy, đám đội viên đó số lượng không ít, nhưng thực lực quá yếu, làm được cái gì.

Chiến đấu không phải là nhân số càng nhiều càng tốt, nếu thực lực không đủ, nhiều người cũng vô dụng.

Bọn hắn vốn nghĩ, giết đám này dễ òm, chẳng khác gì cắt dưa. Song không ngờ, nửa phút đã trôi qua, ba người lại chưa giết được người nào. Mà ngược lại, ba người còn thấy mình đang sa vào một vũng lầy.

Bọn hắn không ngờ, điểm mạnh nhất của Đoan Mộc Hoàng Hôn không phải là công kích, mà là khống chế.

Từ hồi gia nhập Đội Viện Giáp số 1, Đoan Mộc Hoàng Hôn đã mang 【 Thanh Hoa 】gia truyền của Đoan Mộc gia đi theo một hướng mới, đó là khống chế.

Trong đội viện giáp số 1, người quyết định phương hướng là Ngải Huy, người công thành là Sư Tuyết Mạn, nhưng người khống chế tiết tấu cuộc chiến đấu, lại là cái tên nhóc đẹp trai nhưng đầy tà khí và liều lĩnh này.

Cách hắn khống chế tiết tấu trận đấu rất khác lạ, chính là quấy rầy tiết tấu của kẻ địch.

Đoan Mộc Hoàng Hôn hình như có thiên phú về mặt này, nham hiểm xảo quyệt, làm rất dễ dàng tự nhiên, chẳng còn chút phong phạm thế gia nào.

Đâu có ai dạy hắn, hắn chính là vô sự tự thông.

Trường chiến đấu bắt đầu rơi vào lòng bàn tay hắn. Hắn liếp mép, đôi mắt lóe sáng cuồng nhiệt, hắn nhận ra, đây chính là cơ hội.

Hắn chính là người đứng phía trước che chắn cho Ngải Huy!

Đây chẳng phải là cơ hội trời ban để thể hiện bản thân cho tên Ngải Huy kia thấy sao?

Đoan Mộc Hoàng Hôn rất kích động.

Lần nào cũng là tên khốn đáng ghét kia khoe khoang võ lực trước mặt mình, hôm nay, rốt cục đã tới phiên mình rồi, ha ha ha!

Khuôn mặt anh tuấn rất là phấn khởi.

Ngải Huy, ta biết ngươi đang tỉnh táo mà.

Nhìn đi nhìn đi, mở rõ to mắt vào, để xem Thanh Hoa hoàn mỹ nhất thế giới này đi!

Bình Luận (0)
Comment